Cách Dương Thành không đến mười dặm, cũng có nghĩa nơi đó cách chỗ bọn họ cũng không xa.

Lại đi một chút về phía trước, để ý đến ngã ba đường trên trục đường chính…….



Tin tức này đối với những người ở thôn Tiểu Hà mà nói chẳng khác gì thời tiết đang hạn hán gặp được trời mưa.

Trời còn chưa sáng, có lẽ là giờ Sửu (khoảng 1-3 giờ), là lúc họ thức dậy và lên đường vào đêm qua, dân làng vừa mới ngủ được một lúc đã bị đánh thức.



"Sao thế?" Những người bị đánh thức vẫn còn đang ngơ ngác.



"Trưởng thôn yêu cầu mọi người đứng dậy dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị lên đường.

"


Không ai phản đối cả, ban ngày trời quá nóng, nếu lên đường vào ban đêm sẽ không bị nóng như vậy, mọi người vội vàng ăn tạm thứ gì đó, đặt hành lý lên xe đẩy rồi tiếp tục đi về phía trước.




Sau khi mọi người tập hợp đông đủ, Liễu Thuận lớn tiếng nói: "Mọi người hãy nghe kỹ những gì ta nói, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi chú ý xem ở bên đường có lối rẽ hoặc ngã ba nhỏ nào hay không.

"


"Chúng ta không thể đi qua Dương Thành, cho nên phải vòng qua con đường nhỏ đó, nhất định phải chú ý đến lối rẽ hoặc ngã ba bên đường, nếu có ai nhìn thấy thì phải kịp thời nói với ta".

Sau khi mọi người bao gồm cả những đứa trẻ có thể đi bộ được đều tỏ ý đã hiểu thì con bò già mới chậm rãi đi về phía trước, người đi đầu vẫn là gia đình của trưởng thôn, nhà của Liễu Nhứ đi phía sau cùng, suốt chặng đường đi này, đội hình đều duy trì như vậy.



Gia đình Liễu Nhứ đi ngủ từ sớm, mặc dù biết phải đi đường vòng nhưng nàng không biết về chuyện ngã rẽ nhỏ kia, bây giờ mới nghe được Liễu Thuận nhắc đến.



"Cha, con đường nhỏ ở ngã ba là chuyện gì vậy ạ? Tại sao phải chú ý đến ngã ba đường, chẳng lẽ đã tìm được đường đi vòng rồi sao?" Liễu Nhứ hỏi Liễu Vân Lai, hẳn là cha của nàng biết chuyện này, lúc Liễu Thuận đang thảo luận với trưởng thôn thì nhà nào cũng có một người ở đó để nắm rõ tình hình.



" Thuận Tử thúc của con đọc được trong một quyển sách du ký, nói rằng ở gần đây có một thôn tên là Giáp Tử, phía sau núi của thôn đó có một hang động, có thể thông ra bên ngoài của Dương Thành.

"



Không ngờ ông ấy có thể nghĩ ra biện pháp nhanh như vậy, người có học quả thực tài giỏi hơn người bình thường một chút, chỉ cần lật sách đã có thể tìm ra biện pháp.



Mọi người mới đi về phía trước được khoảng 15 phút thì Liễu Thuận để ý thấy có người đang kéo vạt áo của mình, nhìn xuống thì thấy là con gái của đại ca Lưu Bình, Lưu Anh, năm nay mới năm tuổi.



“Sao thế? Anh Nhi?”


"Có phải đi mệt rồi đúng không? Đến đây nào, để tiểu thúc ôm.

" Từ nhỏ Liễu Thuận đã thích trẻ con, sau khi đi làm nhận được lương, thỉnh thoảng về nhà thì hắn sẽ mua đồ ăn vặt cho hai đứa trẻ ở nhà, từ nhỏ Liễu Anh đã thân thiết với hắn rồi.



Liễu Anh năm tuổi khẽ lắc đầu, nương của nàng đã nói, ngày nào tiểu thúc cũng rất mệt mỏi, dặn nàng nếu không đi được thì leo lên xe bò, đừng để cho tiểu thúc phải ôm mình.



"Tiểu thúc, hình như con nhìn thấy một cái đường nhỏ.




"Con thấy ở đâu?" Liễu Thuận kích động, cũng không biết có phải con đường mà họ đang tìm hay không, cách Dương Thành càng ngày càng gần, cuối cùng cũng có người nhìn thấy.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương