Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện
-
Chương 128
Mắt thấy sắp thành công, phút cuối cùng lại bị hắc y nhân phá hư, Đức Huệ Đế bị mang đi trước mặt hắn, thất bại trong gang tấc, Thái Tử giận sôi máu.
Vị kia đại sư kia cho hắn kế hoạch đã chu toàn, ngự tiền thị vệ trong cung, cấm vệ quân, thái y đức cao vọng trọng nhất Thái Y Viện, đến cả Thôi công công Đức Huệ Đế tin nhiệm nhất đều trở thành người của hắn, thời khắc tạo phản Tiêu Lẫm và Bách Thần đã bị điều đi, quân đội Khang Vương hơn phân nửa đều bị điều đi Trác Châu cứu tế bình loạn, chờ bọn họ đuổi tới mọi chuyện đã xong.
Ngàn tính vạn tính, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ bị bại lộ.
Tiếng đánh nhau ngoài Ngự thư phòng hết đợt này đến đợt khác, Thái Tử vừa đẩy cửa ra liền thấy, dưới ánh trăng có mười mấy người thân hình cao lớn, mặc nhuyễn giáp màu đen nạm vàng, che mặt cầm đao cùng ngự tiền thị vệ chiến đấu kịch liệt.
Bọn họ thực lực mạnh mẽ, mười mấy người đối chiến hai ba mươi ngự tiền thị vệ hoàn toàn không bị động, thậm chí ngự tiền thị vệ không ngừng bị giết chết.
Thái Tử sửng sốt, nhìn về phía Thôi công công, “Những người này là ai?”
Thôi công công nhìn kỹ, sắc mặt khẽ biến: “Nhìn trang phục có lẽ là đội hộ vệ của Hoàng Thượng.”
“Những công tử công phu mèo cào, không học vấn không nghề nghiệp?” Thái Tử chấn động, “Bọn họ sao lại lợi hại như thế, ngự tiền thị vệ cũng không phải đối thủ?”
Thôi công công nói: “Việc này lão nô thật không biết, bọn họ tuy trên danh nghĩa là đội hộ vệ hoàng gia, nhưng chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm hộ vệ Hoàng Thượng, nhiều nhất chính là đi ra khoe khoang thanh thế, lão nô cũng chỉ gặp qua bọn họ một hai lần.”
Thái Tử hỏi: “Dẫn đầu hộ vệ đội này là ai?”
Thôi công công nói: “Là Khang Vương phủ thế tử gia.”
“Lại là Tiêu Lẫm?” Thái Tử đỡ trán, đường đệ này của hắn chính là đại phiền toái.
“Không được, ngự tiền thị vệ không phải đối thủ của bọn họ, phải đem cấm vệ quân ra mặt.” Thái Tử kéo một người thị vệ nói, “Ngươi cầm lệnh bài của ta theo Thôi công công đi thỉnh Viên tướng quân tới diệt thích khách.”
Sau đó bổ sung: “Thôi công công, phiền toái ngài.”
“Dạ, Thái Tử.”
Bên ngoài tình thế không rõ, Thái Tử không võ công không dám ra cửa, chỉ có thể ngốc tại ngự thư phòng chờ đợi cấm vệ quân ra mặt dọn dẹp chướng ngại.
Thôi công công cùng thị vệ chuẩn bị vòng đường nhỏ ra ngoài, không nghĩ tới hai người còn chưa đi được một nửa, liền bị một người của đội hộ vệ phát hiện.
Hắn xê dịch lại chặn đường hai người, không nghĩ tới Thôi công công quyền cước công phu không yếu, đội viên này ngăn không được Thôi công công, Thôi công công để thị vệ ngăn trở công kích, hắn cầm lệnh bài nhanh chóng rời đi.
……
Lại nói Bách Thần Tiêu Lẫm bên này.
Hai người sau khi ý thức được tình thế nghiêm trọng, lập tức quyết định phân công nhau hành động.
Tiêu Lẫm mang theo tinh anh vệ đội Khang Vương thúc ngựa chạy về kinh thành, Bách Thần cùng thành viên còn lại và nha dịch Đại Lý Tự áp giải A Trát Đồ cùng với vây cánh hồi Đại Lý Tự tạm thời giam giữ.
Trong hoàng cung tình huống không rõ, nếu Thái Tử thật sự tạo phản, hai bên nhất định sẽ đánh đến ngươi chết ta sống.
Cho dù trong lòng có muôn vàn lo lắng, Bách Thần cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: “Ngàn vạn phải cẩn thận, ta chờ tin tốt của ngươi.”
Tiêu Lẫm hôn trán Bách Thần, “Chờ ta.”
Dứt lời lên ngựa phóng nhanh, rất nhanh cùng mấy người khác biến mất trong bóng đêm.
Bách Thần thu hồi lo lắng trong lòng, hắn tin tưởng Tiêu Lẫm, nam nhân này không gì không làm được, hắn nhất định sẽ bình an trở về.
……
Cấm vệ quân số lượng không nhiều bằng quân doanh, nhưng mỗi người đều là tinh anh, kiêu dũng thiện chiến. Bọn họ phụ trách hoàng thành và an toàn của hoàng đế, binh quyền do Đức Huệ Đế tự mình chưởng quản, thủ lĩnh cấm vệ quân đương nhiệm Viên Thư Long phụ thân Viên Trường Hà là tướng lãnh khai quốc của Sùng Nguyên Đế, trung thành và tận tâm.
Nhưng Viên Thư Long lại không có trung can nghĩa đảm như phụ thân, không thể cưỡng lại mỹ nữ tiền tài và nguyên dương tán dụ hoặc, bị Thái Tử cùng Thôi công công âm thầm mua chuộc.
Hôm nay đột nhiên biết được Thái Tử muốn tạo phản, hắn liền ngốc tại đây, chờ phân phó.
Binh phù tuy ở trên tay Đức Huệ Đế, nhưng Viên Thư Long đã khống chế thủ hạ sâu đậm, chỉ cần hắn ra lệnh, các thuộc hạ chắc chắn vì hắn lên núi đao xuống biển lửa.
Hắn lúc này đang ở trong phòng đi tới đi lui, trong lòng có chút nôn nóng bất an.
Hy vọng ngự tiền thị vệ thuận lợi giải quyết việc này, không cần làm phiền hắn ra quân -- hắn không muốn trên lưng mang danh khi quân phạm thượng.
Lúc này một binh lính vào nhà, nửa quỳ nói: “Tướng quân, Thôi công công tới.”
“Mau mời hắn tiến vào!”
Viên Thư Long thầm nghĩ vẫn phải ra tay.
Đáy lòng hắn không muốn khởi binh tạo phản, nhưng cố tình hắn lại ướt chân, nhược điểm cũng bị Thái Tử bắt được, không tạo phản Liễu tướng cũng sẽ đem hắn ra, đến lúc đó trốn hay chết.
Mâu thuẫn rối rắm, vẫn là nên chiếm thượng phong.
“Viên tướng quân.” Thôi công công hấp tấp đi vào, không kịp hàn huyên liền đi tới trước mặt Viên Thư Long, “Bị bọn nhãi rãnh hộ vệ đội kia làm hỏng việc, vẫn là cần tướng quân ngươi ra quân.”
Viên Thư Long hỏi: “Đối phương bao nhiêu người?”
“Mười mấy người.” Thôi công công nhíu mày nói, “Quan trọng chính là Hoàng Thượng bị người khác cứu đi, hiện tại chẳng biết đi đâu, cần phải đem những người này giết chết sau đó tìm ra Hoàng Thượng, nếu không thất bại trong gang tấc.”
Viên Thư Long gật đầu: “Tối nay binh lính ở đây có hơn hai trăm người, ta gọi phó tướng đi doanh trại phía tây gọi thêm người, ta trước đó có lệnh, để bọn họ ở doanh trại đợi mệnh.”
“Được.” Thôi công công nói, “Cần phải nhanh chóng.”
“Trần phó tướng.”
Viên Thư Long hô to một tiếng.
Không người trả lời.
“Trần phó tướng!” Viên Thư Long có chút bực bội, lại gọi một tiếng.
Vẫn như cũ không người trả lời.
“Không đúng.” Thôi công công đột nhiên cảnh giác, “Lúc ta tới bên ngoài không ít thủ vệ, sao hiện tại một chút động tĩnh cũng không có?”
Viên Thư Long lúc này mới ý thức được không đúng, hắn cùng Thôi công công đi ra cửa, thế nhưng thấy cấm vệ ở bên ngoài bị giết xác chất đầy đất, trong đó còn có phó tướng Trần Bính Tam của hắn!
Hai người đại kinh thất sắc, bọn họ đều là người có võ công, vì sao một chút động tĩnh cũng không nghe thấy?
Thôi công công vội vàng tiến lên, ngồi xổm xuống xem xét, không chết, chỉ là hôn mê.
“Không xong!” Thôi công công nói, “Hộ vệ đội bên kia xem ra là có tay sau!”
“Hiện tại phải bất chấp thôi.” Viên Thư Long nói, “Không thành công thì xả thân, ta tự mình đi doanh trại!”
Viên Thư Long cùng Thôi công công đang muốn đi khỏi viện, đột nhiên truyền đến một trận thanh âm bạo phá, nhất thời tiểu viện sương khói tràn ngập, bị sặc khói làm Viên Thư Long cùng Thôi công công ho khan không ngừng.
Ở trong khói đặc đột nhiên nhảy tới hai hắc y nhân, hướng tới Viên Thư Long và Thôi công công.
Hai người lại không phải nhân vật nhỏ, phản ứng kỳ mau, cùng người tới đánh nhau.
Hai hắc y nhân một người võ công mạnh mẽ, một người võ công yếu hơn, Thôi công công đanh đá chua ngoa, muốn trước đánh chết hắc y nhân yếu hơn, liền hạ tử thủ công kích hắn, nhưng hai hắc y nhân động tác nhanh chóng, phối hợp ăn ý, mỗi lần Thôi công công ra tay cũng đều không thành.
Nhưng Thôi công công cùng Viên Thư Long cũng không phải nhân vật đơn giản, bọn họ không làm gì được hắc y nhân, hắc y nhân đồng dạng cũng trảo không được bọn họ.
Tình hình chiến đấu nhất thời có chút kịch liệt.
Mắt thấy thời gian từng chút qua đi, bốn người vẫn chưa phân thắng thua.
Thôi công công trong lòng sốt ruột, lại tiếp tục sợ là thật là sẽ thất bại, liền làm Viên Thư Long ngăn cản bọn họ, chính mình trong lúc đánh nhau lăn qua, móc ra một hộp ám khí, chuẩn bị phóng qua hắc y nhân.
Hắn còn chưa kịp mở chốt hộp, lại từ bên ngoài tiến vào một người.
Người này không che mặt, mặc trường bào màu đen, vẻ mặt đầy sát khí.
Trường đao trong tay hắn dưới ánh trăng tản ra hàn quang.
Thôi công công đại kinh thất sắc, phóng ám khí vào người này, nhưng vừa bay ra thì bị người này dùng đao ngăn trở.
“Tiêu Lẫm, lại là ngươi xen vào việc người khác!” Thôi công công phẫn nộ hô to, “Mỗi lần đều là ngươi!”
Tiêu Lẫm lười cùng hắn vô nghĩa, trực tiếp một đao bổ qua.
Thôi công công võ công không tồi, nhưng ở trước mặt Tiêu Lẫm thì không đủ xem, đại chiến năm mươi chiêu, Thôi công công bị một đao băm tay phải, bị ném tới mặt đất, thống khổ quay cuồng.
Bên kia Viên Thư Long cũng dần dần không địch lại, sau khi bị đã thương thì bị điểm nguyệt.
“Chủ nhân.” hắc y nhân võ công cao cường kéo khăn che mặt xuống, “Cũng may ngài đã tới.”
“Phi Vân, vất vả.” Tiêu Lẫm nói, “Thời điểm ta phóng pháo hoa thông báo ngươi nếu ngươi thấy pháo hoa thì phải xuất hiện trong cung, tâm ta liền buông xuống một nửa.”
“Hồi chủ nhân, là Vương gia lệnh ta ở trong cung âm thầm phụ trách an toàn của Hoàng Thượng.”
Tiêu Lẫm hỏi: “Hoàng Thượng hiện tại ở đâu?”
“Ta đem người cứu ra sau đó Khương Hạo Nhiên mang người đến lãnh cung trốn rồi.” Lâm Phi Vân nói, “Chúng ta đi giúp các huynh đệ hộ vệ đội, tình thế có chút khó khăn.”
“Yên tâm, hộ vệ của phụ thân cũng được người bí mật lưu tại kinh thành, khống chế được.” Tiêu Lẫm nói, “Trò khôi hài này, nên kết thúc.”
Nguyên lai không chỉ có Tiêu Lẫm để hộ vệ đội để lại một tay, Khang Vương ra ngoài không yên tâm đệ đệ của mình, cũng đã chuẩn bị tốt.
Cấm vệ quân mạnh mẽ, nhưng phó tướng và tướng lãnh đều bị bắt, trong tình huống rắn mất đầu này, cũng không ai nguyện ý cùng hộ vệ của Vương gia đánh bừa.
Một hồi tạo phản liền bị hai phụ tử bí mật an bài hữu kinh vô hiểm mà áp xuống.
……
Đức Huệ Đế được Khương Hạo Nhiên hộ tống, hắn thiếu chút nữa mất đi hoàng quyền, lại về tới trong tay.
Trải qua một đêm kinh hồn này, Đức Huệ Đế già cả rất nhiều, cũng nghĩ kỹ rất nhiều chuyện.
Về sau hắn sẽ không để bất luận quyền lợi gì rơi xuống trong tay người khác, cũng sẽ không tín nhiệm một tên thái giám như thế.
……
Chủ mưu Thái Tử Liễu tướng, Thôi công công, Viên Thư Long, thái y đều bị bắt, ngự tiền thị vệ tạo phản toàn bộ bị giết, người Đột Kiệt lòng muôn dạ thú cũng bị tận diệt.
Đại tân triều tránh được một kiếp.
Tiêu Lẫm tạm nhậm chức thủ lĩnh cấm vệ quân, Đức Huệ Đế phái hắn đi Đại Lý Tự áp giải A Trát Đồ tiến cung.
Sau khi tới Đại Lý Tự, Tiêu Lẫm sai người đem A Trát Đồ cùng với vây cánh áp lên xe chở tù nhân, chính mình nhín bớt thời gian đi gặp Bách Thần.
-- hắn đi vào Đại Lý Tự lại chưa thấy được Bách Thần, nha dịch nói bách đại nhân về thư phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Lẫm đi đến cửa thư phòng Bách Thần, đang muốn gõ cửa lại một cái ly bị vỡ qua cánh cửa khép hờ.
Hắn trong lòng cả kinh, một chân đá văng cửa phòng.
Bên trong không có người, bàn ghế bày biện chỉnh tề, chỉ có chén trà bị vỡ, nước trà và lá trà rải đầy đất.
Vị kia đại sư kia cho hắn kế hoạch đã chu toàn, ngự tiền thị vệ trong cung, cấm vệ quân, thái y đức cao vọng trọng nhất Thái Y Viện, đến cả Thôi công công Đức Huệ Đế tin nhiệm nhất đều trở thành người của hắn, thời khắc tạo phản Tiêu Lẫm và Bách Thần đã bị điều đi, quân đội Khang Vương hơn phân nửa đều bị điều đi Trác Châu cứu tế bình loạn, chờ bọn họ đuổi tới mọi chuyện đã xong.
Ngàn tính vạn tính, hắn thật sự không nghĩ tới sẽ bị bại lộ.
Tiếng đánh nhau ngoài Ngự thư phòng hết đợt này đến đợt khác, Thái Tử vừa đẩy cửa ra liền thấy, dưới ánh trăng có mười mấy người thân hình cao lớn, mặc nhuyễn giáp màu đen nạm vàng, che mặt cầm đao cùng ngự tiền thị vệ chiến đấu kịch liệt.
Bọn họ thực lực mạnh mẽ, mười mấy người đối chiến hai ba mươi ngự tiền thị vệ hoàn toàn không bị động, thậm chí ngự tiền thị vệ không ngừng bị giết chết.
Thái Tử sửng sốt, nhìn về phía Thôi công công, “Những người này là ai?”
Thôi công công nhìn kỹ, sắc mặt khẽ biến: “Nhìn trang phục có lẽ là đội hộ vệ của Hoàng Thượng.”
“Những công tử công phu mèo cào, không học vấn không nghề nghiệp?” Thái Tử chấn động, “Bọn họ sao lại lợi hại như thế, ngự tiền thị vệ cũng không phải đối thủ?”
Thôi công công nói: “Việc này lão nô thật không biết, bọn họ tuy trên danh nghĩa là đội hộ vệ hoàng gia, nhưng chưa bao giờ thực hiện trách nhiệm hộ vệ Hoàng Thượng, nhiều nhất chính là đi ra khoe khoang thanh thế, lão nô cũng chỉ gặp qua bọn họ một hai lần.”
Thái Tử hỏi: “Dẫn đầu hộ vệ đội này là ai?”
Thôi công công nói: “Là Khang Vương phủ thế tử gia.”
“Lại là Tiêu Lẫm?” Thái Tử đỡ trán, đường đệ này của hắn chính là đại phiền toái.
“Không được, ngự tiền thị vệ không phải đối thủ của bọn họ, phải đem cấm vệ quân ra mặt.” Thái Tử kéo một người thị vệ nói, “Ngươi cầm lệnh bài của ta theo Thôi công công đi thỉnh Viên tướng quân tới diệt thích khách.”
Sau đó bổ sung: “Thôi công công, phiền toái ngài.”
“Dạ, Thái Tử.”
Bên ngoài tình thế không rõ, Thái Tử không võ công không dám ra cửa, chỉ có thể ngốc tại ngự thư phòng chờ đợi cấm vệ quân ra mặt dọn dẹp chướng ngại.
Thôi công công cùng thị vệ chuẩn bị vòng đường nhỏ ra ngoài, không nghĩ tới hai người còn chưa đi được một nửa, liền bị một người của đội hộ vệ phát hiện.
Hắn xê dịch lại chặn đường hai người, không nghĩ tới Thôi công công quyền cước công phu không yếu, đội viên này ngăn không được Thôi công công, Thôi công công để thị vệ ngăn trở công kích, hắn cầm lệnh bài nhanh chóng rời đi.
……
Lại nói Bách Thần Tiêu Lẫm bên này.
Hai người sau khi ý thức được tình thế nghiêm trọng, lập tức quyết định phân công nhau hành động.
Tiêu Lẫm mang theo tinh anh vệ đội Khang Vương thúc ngựa chạy về kinh thành, Bách Thần cùng thành viên còn lại và nha dịch Đại Lý Tự áp giải A Trát Đồ cùng với vây cánh hồi Đại Lý Tự tạm thời giam giữ.
Trong hoàng cung tình huống không rõ, nếu Thái Tử thật sự tạo phản, hai bên nhất định sẽ đánh đến ngươi chết ta sống.
Cho dù trong lòng có muôn vàn lo lắng, Bách Thần cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: “Ngàn vạn phải cẩn thận, ta chờ tin tốt của ngươi.”
Tiêu Lẫm hôn trán Bách Thần, “Chờ ta.”
Dứt lời lên ngựa phóng nhanh, rất nhanh cùng mấy người khác biến mất trong bóng đêm.
Bách Thần thu hồi lo lắng trong lòng, hắn tin tưởng Tiêu Lẫm, nam nhân này không gì không làm được, hắn nhất định sẽ bình an trở về.
……
Cấm vệ quân số lượng không nhiều bằng quân doanh, nhưng mỗi người đều là tinh anh, kiêu dũng thiện chiến. Bọn họ phụ trách hoàng thành và an toàn của hoàng đế, binh quyền do Đức Huệ Đế tự mình chưởng quản, thủ lĩnh cấm vệ quân đương nhiệm Viên Thư Long phụ thân Viên Trường Hà là tướng lãnh khai quốc của Sùng Nguyên Đế, trung thành và tận tâm.
Nhưng Viên Thư Long lại không có trung can nghĩa đảm như phụ thân, không thể cưỡng lại mỹ nữ tiền tài và nguyên dương tán dụ hoặc, bị Thái Tử cùng Thôi công công âm thầm mua chuộc.
Hôm nay đột nhiên biết được Thái Tử muốn tạo phản, hắn liền ngốc tại đây, chờ phân phó.
Binh phù tuy ở trên tay Đức Huệ Đế, nhưng Viên Thư Long đã khống chế thủ hạ sâu đậm, chỉ cần hắn ra lệnh, các thuộc hạ chắc chắn vì hắn lên núi đao xuống biển lửa.
Hắn lúc này đang ở trong phòng đi tới đi lui, trong lòng có chút nôn nóng bất an.
Hy vọng ngự tiền thị vệ thuận lợi giải quyết việc này, không cần làm phiền hắn ra quân -- hắn không muốn trên lưng mang danh khi quân phạm thượng.
Lúc này một binh lính vào nhà, nửa quỳ nói: “Tướng quân, Thôi công công tới.”
“Mau mời hắn tiến vào!”
Viên Thư Long thầm nghĩ vẫn phải ra tay.
Đáy lòng hắn không muốn khởi binh tạo phản, nhưng cố tình hắn lại ướt chân, nhược điểm cũng bị Thái Tử bắt được, không tạo phản Liễu tướng cũng sẽ đem hắn ra, đến lúc đó trốn hay chết.
Mâu thuẫn rối rắm, vẫn là nên chiếm thượng phong.
“Viên tướng quân.” Thôi công công hấp tấp đi vào, không kịp hàn huyên liền đi tới trước mặt Viên Thư Long, “Bị bọn nhãi rãnh hộ vệ đội kia làm hỏng việc, vẫn là cần tướng quân ngươi ra quân.”
Viên Thư Long hỏi: “Đối phương bao nhiêu người?”
“Mười mấy người.” Thôi công công nhíu mày nói, “Quan trọng chính là Hoàng Thượng bị người khác cứu đi, hiện tại chẳng biết đi đâu, cần phải đem những người này giết chết sau đó tìm ra Hoàng Thượng, nếu không thất bại trong gang tấc.”
Viên Thư Long gật đầu: “Tối nay binh lính ở đây có hơn hai trăm người, ta gọi phó tướng đi doanh trại phía tây gọi thêm người, ta trước đó có lệnh, để bọn họ ở doanh trại đợi mệnh.”
“Được.” Thôi công công nói, “Cần phải nhanh chóng.”
“Trần phó tướng.”
Viên Thư Long hô to một tiếng.
Không người trả lời.
“Trần phó tướng!” Viên Thư Long có chút bực bội, lại gọi một tiếng.
Vẫn như cũ không người trả lời.
“Không đúng.” Thôi công công đột nhiên cảnh giác, “Lúc ta tới bên ngoài không ít thủ vệ, sao hiện tại một chút động tĩnh cũng không có?”
Viên Thư Long lúc này mới ý thức được không đúng, hắn cùng Thôi công công đi ra cửa, thế nhưng thấy cấm vệ ở bên ngoài bị giết xác chất đầy đất, trong đó còn có phó tướng Trần Bính Tam của hắn!
Hai người đại kinh thất sắc, bọn họ đều là người có võ công, vì sao một chút động tĩnh cũng không nghe thấy?
Thôi công công vội vàng tiến lên, ngồi xổm xuống xem xét, không chết, chỉ là hôn mê.
“Không xong!” Thôi công công nói, “Hộ vệ đội bên kia xem ra là có tay sau!”
“Hiện tại phải bất chấp thôi.” Viên Thư Long nói, “Không thành công thì xả thân, ta tự mình đi doanh trại!”
Viên Thư Long cùng Thôi công công đang muốn đi khỏi viện, đột nhiên truyền đến một trận thanh âm bạo phá, nhất thời tiểu viện sương khói tràn ngập, bị sặc khói làm Viên Thư Long cùng Thôi công công ho khan không ngừng.
Ở trong khói đặc đột nhiên nhảy tới hai hắc y nhân, hướng tới Viên Thư Long và Thôi công công.
Hai người lại không phải nhân vật nhỏ, phản ứng kỳ mau, cùng người tới đánh nhau.
Hai hắc y nhân một người võ công mạnh mẽ, một người võ công yếu hơn, Thôi công công đanh đá chua ngoa, muốn trước đánh chết hắc y nhân yếu hơn, liền hạ tử thủ công kích hắn, nhưng hai hắc y nhân động tác nhanh chóng, phối hợp ăn ý, mỗi lần Thôi công công ra tay cũng đều không thành.
Nhưng Thôi công công cùng Viên Thư Long cũng không phải nhân vật đơn giản, bọn họ không làm gì được hắc y nhân, hắc y nhân đồng dạng cũng trảo không được bọn họ.
Tình hình chiến đấu nhất thời có chút kịch liệt.
Mắt thấy thời gian từng chút qua đi, bốn người vẫn chưa phân thắng thua.
Thôi công công trong lòng sốt ruột, lại tiếp tục sợ là thật là sẽ thất bại, liền làm Viên Thư Long ngăn cản bọn họ, chính mình trong lúc đánh nhau lăn qua, móc ra một hộp ám khí, chuẩn bị phóng qua hắc y nhân.
Hắn còn chưa kịp mở chốt hộp, lại từ bên ngoài tiến vào một người.
Người này không che mặt, mặc trường bào màu đen, vẻ mặt đầy sát khí.
Trường đao trong tay hắn dưới ánh trăng tản ra hàn quang.
Thôi công công đại kinh thất sắc, phóng ám khí vào người này, nhưng vừa bay ra thì bị người này dùng đao ngăn trở.
“Tiêu Lẫm, lại là ngươi xen vào việc người khác!” Thôi công công phẫn nộ hô to, “Mỗi lần đều là ngươi!”
Tiêu Lẫm lười cùng hắn vô nghĩa, trực tiếp một đao bổ qua.
Thôi công công võ công không tồi, nhưng ở trước mặt Tiêu Lẫm thì không đủ xem, đại chiến năm mươi chiêu, Thôi công công bị một đao băm tay phải, bị ném tới mặt đất, thống khổ quay cuồng.
Bên kia Viên Thư Long cũng dần dần không địch lại, sau khi bị đã thương thì bị điểm nguyệt.
“Chủ nhân.” hắc y nhân võ công cao cường kéo khăn che mặt xuống, “Cũng may ngài đã tới.”
“Phi Vân, vất vả.” Tiêu Lẫm nói, “Thời điểm ta phóng pháo hoa thông báo ngươi nếu ngươi thấy pháo hoa thì phải xuất hiện trong cung, tâm ta liền buông xuống một nửa.”
“Hồi chủ nhân, là Vương gia lệnh ta ở trong cung âm thầm phụ trách an toàn của Hoàng Thượng.”
Tiêu Lẫm hỏi: “Hoàng Thượng hiện tại ở đâu?”
“Ta đem người cứu ra sau đó Khương Hạo Nhiên mang người đến lãnh cung trốn rồi.” Lâm Phi Vân nói, “Chúng ta đi giúp các huynh đệ hộ vệ đội, tình thế có chút khó khăn.”
“Yên tâm, hộ vệ của phụ thân cũng được người bí mật lưu tại kinh thành, khống chế được.” Tiêu Lẫm nói, “Trò khôi hài này, nên kết thúc.”
Nguyên lai không chỉ có Tiêu Lẫm để hộ vệ đội để lại một tay, Khang Vương ra ngoài không yên tâm đệ đệ của mình, cũng đã chuẩn bị tốt.
Cấm vệ quân mạnh mẽ, nhưng phó tướng và tướng lãnh đều bị bắt, trong tình huống rắn mất đầu này, cũng không ai nguyện ý cùng hộ vệ của Vương gia đánh bừa.
Một hồi tạo phản liền bị hai phụ tử bí mật an bài hữu kinh vô hiểm mà áp xuống.
……
Đức Huệ Đế được Khương Hạo Nhiên hộ tống, hắn thiếu chút nữa mất đi hoàng quyền, lại về tới trong tay.
Trải qua một đêm kinh hồn này, Đức Huệ Đế già cả rất nhiều, cũng nghĩ kỹ rất nhiều chuyện.
Về sau hắn sẽ không để bất luận quyền lợi gì rơi xuống trong tay người khác, cũng sẽ không tín nhiệm một tên thái giám như thế.
……
Chủ mưu Thái Tử Liễu tướng, Thôi công công, Viên Thư Long, thái y đều bị bắt, ngự tiền thị vệ tạo phản toàn bộ bị giết, người Đột Kiệt lòng muôn dạ thú cũng bị tận diệt.
Đại tân triều tránh được một kiếp.
Tiêu Lẫm tạm nhậm chức thủ lĩnh cấm vệ quân, Đức Huệ Đế phái hắn đi Đại Lý Tự áp giải A Trát Đồ tiến cung.
Sau khi tới Đại Lý Tự, Tiêu Lẫm sai người đem A Trát Đồ cùng với vây cánh áp lên xe chở tù nhân, chính mình nhín bớt thời gian đi gặp Bách Thần.
-- hắn đi vào Đại Lý Tự lại chưa thấy được Bách Thần, nha dịch nói bách đại nhân về thư phòng nghỉ ngơi.
Tiêu Lẫm đi đến cửa thư phòng Bách Thần, đang muốn gõ cửa lại một cái ly bị vỡ qua cánh cửa khép hờ.
Hắn trong lòng cả kinh, một chân đá văng cửa phòng.
Bên trong không có người, bàn ghế bày biện chỉnh tề, chỉ có chén trà bị vỡ, nước trà và lá trà rải đầy đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook