Bên ngoài đao kiếm hỗn loạn, trong xe ngựa vẫn bình tĩnh như thường.

Bách Thần kỳ thật sớm đã nhìn quen cảnh tượng như thế, hai bên giao chiến giết chóc tàn sát hắn cũng đã trải qua vô số lần.

Nhưng hắn vẫn như cũ rất cảm động, có người sẽ bảo vệ hắn đầu tiên, lo lắng an nguy của hắn.

Tiêu Lẫm thoạt nhìn rất bình tĩnh, ánh mắt lại sắc bén như ưng, lực chú ý của hắn phi thường tập trung, một tay che chở Bách Thần, một tay tùy thời chuẩn bị ra chiêu.

Tiếng đánh nhau dần dần thu nhỏ, cuối cùng là một tiếng kêu rên, bên ngoài lại khôi phục bình tĩnh.

“Chủ tử, đều đã thu thập ổn thỏa.” Một thanh âm có chút quen thuộc ở xe ngoài vang lên, “Có tám người, đều là sát thủ.

Bách Thần nhớ rõ, là một trong các ảnh vệ.

Đám sát thủ cũng không biết khách hàng của mình là ai, chỉ có cấp trên của bọn họ mới biết được, chắc chắn không thể moi được thông tin gì từ họ, bởi vậy nhóm ảnh vệ đều giết hết.

“Có thể nhận ra sát thủ của tổ chức nào không?” tư thế đề phòng của Tiêu Lẫm rốt cuộc thả lỏng một chút.

Bách Thần cũng ngồi trở lại chổ của hắn,  rút kiếm ra, kiếm quang lạnh lẽo, binh khí không tồi.

Ảnh vệ nói: “Hồi chủ tử, trên người bọn họ không có dấu hiệu, nhìn không ra là tổ chức nào.”

“Ừ.” Tiêu Lẫm phân phó, “Những người khác dọn dẹp thi thể, ngươi đánh xe ngựa.”

“Rõ!”

Chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kéo, Tiêu Lẫm dạy dỗ người hiệu suất thật cao, rất nhanh đã đem thi thể đi, chỉ còn một ảnh vệ thừa dịp bóng đêm đem xe ngựa trở về.

“Làm ngươi sợ hãi.” Tiêu Lẫm kéo tay Bách Thần, có chút xin lỗi, “Hôm nay tuy nói có chuẩn bị, vẫn là có chút sơ sẩy.”

“Không cần ôm hết mọi chuyện, ta cũng là nam nhân, cũng muốn cùng ngươi chia sẻ mới đúng.” Bách Thần trái lại nhẹ nhàng vỗ vỗ  mu bàn tay Tiêu Lẫm, an ủi nói: “Ngươi đã cũng đủ chu đáo, đối phương là sát thủ vốn rất nguy hiểm, hữu kinh vô hiểm cũng coi như là chuyện tốt.”

“Tuy nói không biết được họ làm theo lời ai.” Bách Thần hừ lạnh một tiếng, “Nhưng có thể thấy rõ mục tiêu của họ....”

“Chiếc xe ngựa này là của ngươi.” Tiêu Lẫm nói, “Mục tiêu của bọn họ rõ ràng là ngươi. Những kẻ xấu đó sợ bị ngươi tra ra cái gì, lúc này mới hoảng sợ, ra hạ sách này.”

Bách Thần cười nói: “Bọn họ muốn mạng ta, nhưng ta không tin tà, càng muốn tra.”

“Ngươi bên ngoài tra án, ta từ chỗ tối xuống tay, hai bút cùng vẽ.” mắt Tiêu Lẫm lộ một tia sát ý, “Ta mặc kệ đối phương là ai, muốn đánh chủ ý lên ngươi đều phải chết.”

Thế tử gia khí phách như thế, lại mạc danh có chút đáng yêu.

Quả nhiên là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Bách Thần cảm thấy chính mình cũng không tránh được.

Thật là luyến ái khiến người ta mụ mị.

……

Án tử phải tra, an toàn bản thân cũng phải chú ý, Bách Thần biết rõ điểm này.

Hiện tại ngẫm lại đả thông hai cái sân cũng là chuyện tốt, bọn họ cùng ở dưới một mái hiên, có ảnh vệ Tiêu Lẫm an bài, đối phương không dám quang minh chính đại tới nhà tìm phiền toái, nói như vậy, chẳng những Bách Thần ở nhà an toàn được đảm bảo, sau khi hắn đi nha môn, Băng Nhi và Như Ý ở nhà cũng sẽ không làm hắn lo lắng.

Đến nỗi đi nha môn hoặc là tiến cung tra án, Tiêu Lẫm cực kỳ kiên trì đón đưa hắn.

Đám người kia ra tay với Bách Thần kỳ thật là ngoài ya muốn của Tiêu Lẫm, hắn không nghĩ tới bọn họ cư nhiên một chút kiêng kị cũng không có, hắn tưởng tượng nếu Bách Thần xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ đem những kẻ cặn bã kia lập tức giết chết.

Bách Thần biết đây là Tiêu Lẫm quan tâm hắn, xét thấy hiện tại tình thế đích xác có chút nguy hiểm, hắn cũng không làm ra vẻ mà nói cái gì không cần, thản nhiên tiếp nhận an bài của Tiêu Lẫm.

-- lúc đón đưa còn có thể thấy kia băng sơn nhiều một chút, có cái gì không tốt đâu?

……

Ngày thứ hai Bách Thần tiếp tục theo Lạc Lan Dạ tiến cung tra án, thừa dịp ở Đại Lý Tự, Bách Thần mới báo cáo chuyện Ngũ hoàng tử dùng dược cho thủ trưởng, hơn nữa Bách Thần hiện tại không có chứng cứ, khả năng vô pháp trợ giúp Ngũ hoàng tử.

Lạc Lan Dạ là người chính trực, cũng rất thông minh, hắn trước đây vốn có chút suy đoán với án này, sau khi nghe Bách Thần nói  trong lòng càng nhiều vài phần suy tư.

Bách Thần biết, không cần hắn nhiều lời Lạc đại nhân liền có thể liên tưởng đến quan hệ của chuyện này với quốc gia.

“Việc này không có chứng cứ, hiện tại hết thảy chỉ là phỏng đoán của chúng ta.” Lạc Lan Dạ nói, “Phỏng đoán không thể tùy tiện bẩm báo Hoàng Thượng, nếu chúng ta tùy tiện mở miệng, ngược lại sẽ đem Ngũ hoàng tử đẩy đến vực sâu.”

“Đại nhân ngài nói đúng.” Bách Thần nói, “Ti chức chỉ là lo lắng trong đó có âm mưu, một khi âm mưu thực hiện được, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

“Chuyện Kỳ Lân Phường, Hoàng Thượng không có khả năng một chút cũng không biết.” Lạc Lan Dạ nói, “Chúng ta tiếp tục tra án, tranh thủ từ tìm chứng cứ khác vì Ngũ hoàng tử giảm tội,  chuyện tiêu diệt Kỳ Lân Phường còn phải dựa vào Khang Vương, ông ấy nói Hoàng Thượng có lẽ sẽ nghe.”

“Việc này thế tử gia đã cùng Vương gia thương lượng qua, Vương gia nửa đời chinh chiến bảo vệ quốc gia, nhất định sẽ không để non sông gấm vóc rơi vào Vô Gian địa ngục.” Bách Thần nói, “Thứ ti chức vô trạng, nhưng việc này liên lụy đến Liễu tướng, hiện tại lại không có chứng cứ thiết thực, ti chức chỉ lo lắng Hoàng Thượng cố kỵ quá nhiều thả hổ về rừng.”

Lạc Lan Dạ nói: “Vương gia cùng thế tử định  có chứng cứ mới có thể đi bẩm báo Hoàng Thượng, đến lúc đó không cần Vương gia tốn nhiều công sức, Hoàng Thượng cũng sẽ có hành động.”

“Đại nhân nói đúng.” Bách Thần hiểu rõ, một khi chứng cứ trình lên,  thật sự sẽ uy hiếp địa vị Đức Huệ Đế, không đế vương  nài có thể chịu đựng có người mơ ước vị trí của hắn, chẳng sợ người này là con trai và ai phi của hắn.

“Không nghĩ tới, mâu thuẫn trong triều đình càng sâu hơn so với ta nghĩ.” Lạc Lan Dạ dặn dò, “Một khi vào trong cung, không cần nhắc lại việc này, nếu không sẽ có nguy hiểm.”

Bách Thần chắp tay: “Ti chức hiểu rõ.”

Triều đình hiện tại chính là một đường nước đục, không phân rõ đâu là cá, đâu là chim ưng biển trà trộn và để ăn cá.

……

Hai người đi khỏi Đại Lý Tự, thẳng đến hoàng cung.

Ngũ hoàng tử cái gì cũng không nói, nhưng theo trình tự phá án vẫn phải đi xuống.

Phía sau Thái Tử là đám người ngoan độc, phụ tá của Ngũ hoàng tử bên này cũng là một đám ô hợp.

Ít nhất Bách Thần nghe nói hôm nay bọn họ  vì Ngũ hoàng tử nghĩ ra một lý do có thể giảm bớt tội.

-- vài vị thái y chẩn bệnh, Ngũ hoàng tử bởi vì uống rượu quá nhiều, dẫn tới tim phổi hư, làm cho tâm hoả tràn đầy, tinh thần tích tụ, tính tình táo bạo.

Hơn nữa có người thấy sủng thiếp lả lướt của Ngũ hoàng tử  ngày đó cùng Ngũ hoàng tử tranh luận, làm cho Ngũ hoàng tử lửa giận bùng lên, chẳng những giết ả, hoàng tử phi khuyên can cũng chịu chung số phận.

Nói thật, cái lý do này rất là gượng ép, cùng những tra nam đánh vợ ở hiện đại giống nhau.

Nhưng đây là nơi hoàng quyền cùng nhân tình có đôi khi lớn hơn pháp luật xã hội phong kiến, huống chi Đức Huệ Đế vốn là không có tính toán thật sự giết chết Ngũ hoàng tử, hắn yêu cầu chính là lý do thoái thác, có cái này, hắn vừa lúc mượn sườn núi hạ lừa.

Nói trắng ra, một bên là nữ nhi đại thần của mình, một bên nhi tử thân sinh, cái nào nặng cái nào nhẹ vừa nhìn là hiểu ngay.

Thời điểm Bách Thần đến lãnh cung xem Ngũ hoàng tử, nội thị tổng quản Thôi công công cũng cũng ở nơi đó, trên danh nghĩa là chính mình đến đây xem Ngũ hoàng tử, nhưng trong lòng ai cũng biết rõ ràng, là Đức Huệ Đế sai hắn đến đây xem tình huống.

Đại khái là biết chính mình có thể giảm bớt tội, Ngũ hoàng tử hôm nay nhìn qua hai mắt có chút thần thái, biểu tình cũng ít vài phần ngu dại, khôi phục một ít tinh thần.

T

hôi công công lưu lại một ít điểm tâm cho Ngũ hoàng tử, cùng Lạc Lan Dạ hàn huyên vài câu liền đi.

Loại tép riu như Bách Thần còn nhập không được Thôi công công để mắt, Thôi công công hầu hạ Đức Huệ Đế từ nhỏ đến giờ, từ nhỏ đã được thăng chức nội thị tổng quản, là Đức Huệ Đế trước mặt mọi người sắc phong, ngay cả Liễu tướng cũng phải nể hắn ba phần.

Thôi công công ra tới đại môn, Bách Thần quay đầu nhìn theo.

Lạc Lan Dạ ho khan một tiếng, Bách Thần vội vàng quay đầu, hắn lấy giấy bút, muốn bắt đầu dò hỏi Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử quả nhiên mở miệng, lý do thoái thác cùng phụ tá kinh người nhất trí, nói sủng thiếp lả lướt ngày ấy không tuân thủ quy củ cùng hắn tranh luận không nói, còn dan díu với nam sủng trong viện, hắn đêm đó uống chút rượu liền không khống chế được lửa giận giết nàng, vừa lúc hoàng tử phi ở đây, liền bị liên lụy.

Ngũ hoàng tử tay ấn cái trán nói: “Ta thực xin lỗi Như Thủy, ta hại nàng.”

Bách Thần:……

Trả lời không hề dao động, một tia ảo não  đều không có, kỹ thuật diễn xuất của Ngũ hoàng tử kỹ thuật diễn còn cần tôi luyện.

Lạc Lan Dạ đối Bách Thần khẽ gật đầu, để hắn dựa theo cái này ký lục lại là được.

Ngũ hoàng tử nơi này đi xong rồi, Bách Thần theo Lạc Lan Dạ đi tới lãnh cung, hướng Hoàng Thượng bẩm báo tình huống.

Trùng hợp ở cửa ngự thư phòng gặp Thái Tưt từ bên trong ra.

Thái Tử trước sau như một đôn hậu  lễ phép, đối quan nhỏ như Bách Thần đều lấy lễ tương đãi, ôn hòa dễ thân.

Chào hỏi qua, rời đi nháy mắt, Bách Thần lại phát hiện trong mắt hắn không tự giác lộ ra một tia sắc bén cùng đắc ý.

…… Xem ra, vị này trước kia vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.

Mắt thấy sắp thượng vị,  gai nhọn trên người liền không nín được muốn thả ra.

Bách Thần hiện tại ngẫm lại, nếu hắn sinh ra ở nhà đế vương, ở hoàn cảnh cung đấu không biết có thể sống mấy tập.

Đức Huệ Đế nhìn ghi chép, biểu tình nhu hòa một chút, tuy cái gì cũng chưa nói, nhưng Bách Thần phỏng đoán Ngũ hoàng tử có lẽ có thể thoát khỏi tội bị biếm như thứ dân.

Chẳng sợ đem hắn giam cầm lãnh cung, phạt hắn đi thủ hoàng lăng, cũng so với khai trừ tông tịch tốt hơn một vạn lần.

……

Ở trong cung vội xong một ngày, Bách Thần còn chưa đi tới cửa, xa xa liền gặp thân ảnh Tiêu Lẫm.

Thấy hắn, liền cảm thấy trong lòng sáng sủa lên.

Ở trong một mảnh hỗn loạn, còn có thể có một người cho hắn an tâm và ấm áp như  thế.

Thật tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương