Dưới trời xanh mây trắng, mấy chục tuấn mã ở trên thảo nguyên lao nhanh, không thể không nói trận thế nàycũng rất quy mô.

Tiêu Lẫm chọn ngựa màu mận chín là thất lương câu, chạy lên nhanh như tia chớp. Tuy nói lưng ngựa xóc nảy, nhưng Tiêu Lẫm bảo hộ Bách Thần rất tốt, ngồi rất ổn, nghênh diện cảm thụ được gió phả vào mặt, toàn thân sảng khoái vô cùng.

-- nơi này rộng lớn, sách mã lao nhanh, so với đua xe cảm giác còn kích thích hơn vô số lần.

Bách Thần âm thầm quyết định, nhất định phải hảo hảo học cưỡi ngựa.

Hắn sẽ cưỡi ngựa, nhìn những công tử ngày thường văn nhã nhẹ nhàng ở trên ngựa làm ra các loại hoa thức, ngay cả Hà Văn Tuấn  võ công không tốt cũng thành thạo, Bách Thần không khỏi có chút hâm mộ.

Đặc biệt là Thái tử tướng mạo cùng dáng người thoạt nhìn đều thực tinh vi, thế nhưng mạc danh cho hắn tăng thêm vài phần cảm giác  oai hùng.

Ngũ hoàng tử có lẽ là không cam lòng, vẫn luôn âm thầm cùng Thái Tử phân cao thấp, hai người bọn họ nhìn qua chẳng phân biệt trên dưới, chạy một trận, ai cũng không đem ai ném ra.

Nhìn hai huynh đệ kia ngươi xuống ta lên  biểu diễn thuật cưỡi ngựa, Bách Thần suy nghĩ, nếu là Tiêu Lẫm, đại khái có thể làm ra động tác càng xinh đẹp càng khó khăn, nhưng hắn là người trên chiến trường, không hề để ý đến hình thức.

Nghĩ như thế, trong lòng cư nhiên còn có điểm kiêu ngạo là như thế nào.=)))

“Ngồi vững, sắp đến cánh rừng.” Tiếng gào thét trong gió, thanh âm Tiêu Lẫm truyền đến. Ngay sau đó hắn động dây cương, hô to một tiếng “Giá ~!”

Tuấn mã đỏ thẫm nghe mệnh lệnh, càng thêm hưng phấn, hướng tới phía rừng cây chạy như điên.

Bất tri bất giác, Tiêu Lẫm đã chạy tới đằng trước những người khác, bao gồm Ngũ hoàng tử cùng Thái Tử.

Cánh rừng có ba cửa vào, phía tây, phía đông, phía nam mỗi phía một cái. Cửa phía nam gần nhất, cũng tinh tế nhất, cửa này có lẽ nhiều người bước vào nhất, Bách Thần đoán, động vật nơi này đại khái thuộc về loại tương đối dễ săn, nguy hiểm không cao lắm.

Hắn biết khu vực săn bắn hoàng gia này sẽ đúng giờ thả xuống một ít động vật tính cách dịu ngoan vào, cảm giác cửa phía nam chính là như vậy.

Nếu hắn suy đoán chính xác, Tiêu Lẫm nhất định sẽ không tiến vào khu vực này.

Quả nhiên, Tiêu Lẫm không hề dừng ngựa mà hướng phía đông đi.

Phía đông rừng cây rậm rạp, lối vào có chút giống dã thú, phi thường không hợp quy tắc. Hơn nữa vừa đến bên này liền phi thường an tĩnh, chim chóc kêu to đều không nghe thấy.

Bách Thần phản ứng đầu tiên, nơi này có dã thú lợi hại.

Hắn đời trước ở rừng rậm nguyên thủy chấp hành nhiệm vụ đã từng gặp được một con trăn xanh, mà bọn họ ẩn núp không thể động, mắt thấy mãng xà cách bọn họ không đến một mét rãi đi qua, cái loại tâm tình thấp thỏm này hắn đến vẫn chưa quên.

Mà hiện tại, hắn cư nhiên lại có một tia cảm giác như vậy, chẳng lẽ bên trong khu vực săn bắn hoàng gia cũng có động vật nguy hiểm hoang dại như vậy tồn tại sao?

Lúc Bách Thần miên man suy nghĩ, Tiêu Lẫm kéo dây cương, ngựa màu mận chín nện bước thả chậm.

Rốt cuộc có thể bình thường giao lưu.

Chỉ vì hai người ngồi chung một con ngựa, Bách Thần vừa chuyển đầu liền như là ngã vào lòng Tiêu Lẫm, tư thế rất là ái muội.

“Khụ khụ……” Bách Thần ho khan vài tiếng, lời ít mà ý nhiều hỏi: “Bên này dã thú có hung mãnh đúng không?”

“Ngươi trước kia hẳn là cũng nghe nói qua, phiến rừng này vốn dĩ không có người nào đặt chân tới.” Tiêu Lẫm thuận thế hôn mặt Bách Thần một cái, tiếp tục giải thích, “Chỉ vì Thái Tổ yêu thích cưỡi ngựa bắn cung săn thú, liền đem khối địa phương này biến thành khu vực săn bắn hoàng gia. Nơi này dã thú hung mãnh, phía nam bên kia tương đối bằng phẳng, cánh rừng cũng không có sâu như vậy, vì thế phía nam dã thú bị săn gần hết, còn lại cũng bỏ chạy đi địa phương khác, mỗi năm đến mùa săn thú liền bỏ vào một ít con mồi.”

Bách Thần gật đầu, “Thì ra là thế. Vậy rừng phía bắc và phía tây vẫn có mãnh thú đúng không?”

Cùng suy nghĩ của hắn giống nhau như đúc, kỳ thật chính là làm bộ, làm cho đám hoàng thất tông thân thể hội một chút cảm giác đi săn, cũng không phải để cho bọn họ chân chính đi săn dã thú hung mãnh.

“Đúng vậy, cánh rừng phía tây cùng phía bắc rất dài, cũng lớn hơn phía nam rất nhiều, đây mới là nơi chân chính để săn thú.” Tiêu Lẫm nói, “Ta sẽ cố gắn săn xong sớm một chút, săn xong liền có thể cùng ngươi chơi đùa.”

“……” Bách Thần tức khắc không nói gì, “Ngươi sao lại đem chuyện đi săn mãnh thú nói như đi chợ.”

“Ta mười ba tuổi liền theo phụ thân vào cánh rừng này đi săn.” Tiêu Lẫm dừng một chút, ngữ khí trở nên ôn nhu, “Ngươi là đang lo lắng cho ta đúng không? Không cần lo lắng.”

Bách Thần:……

Nam nhân cường hãn như thế quả nhiên chỉ tồn tại với thế giới xa lạ này. Dù cho hắn mỗi ngày luyện võ công mười hai canh giờ cả đời này sợ là cũng không thể đuổi kịp Tiêu Lẫm.

Đáng giận.

“Phải xuống ngựa sao?” Bách Thần hỏi, “Trong rừng cưỡi ngựa không tiện đi?”

Tiêu Lẫm nói: “Ở rìa cánh rừng cưỡi ngựa không có vấn đề, hôm nay ta không muốn tiến vào quá sâu.”

Khi hai người nói chuyện, chỉ nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập hướng về phía bọn họ.

Tiêu Lẫm quay đầu lại, thế nhưng là Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử mang theo tùy tùng của hắn, hai con ngựa một trước một sau chạy như điên mà đến.

Khi đến cửa cánh rừng, Ngũ hoàng tử cũng làm ngựa chậm lại.

Lúc đi săn không cần hành đại lễ, Tiêu Lẫm cùng Bách Thần liền ở trên ngựa chào hỏi Ngũ hoàng tử.

Thị vệ Ngũ hoàng tử cũng vội vàng vấn an Tiêu Lẫm.

Bách Thần thấy Ngũ hoàng tử hơi thở có chút không ổn, khuôn mặt tái nhợt không tí huyết sắc, rõ ràng vừa rồi cùng Thái Tử phân cao thấp hao phí không ít sức lực.

“Các ngươi hai người ở bên ngoài khanh khanh ta ta, sao không đi vào?” Ngũ hoàng tử đánh giá bọn họ một phen, ánh mắt lại giống như không có tiêu điểm, “Nếu các ngươi không đi vào, ta đây liền vào trước.”

“Điện hạ, cẩn thận mãnh thú bên trong.” Tiêu Lẫm nhắc nhở.

Ngũ hoàng tử nhìn hắn một cái, hừ một tiếng cũng không đáp lời liền đi rồi.

Nhìn hắn cùng thị vệ biến mất ở trong rừng, Bách Thần lắc đầu nói: “Ngũ hoàng tử thân thể nhìn qua đã rất hư nhược rồi, thế nhưng còn muốn đi săn mãnh thú. Không sợ xảy ra chuyện sao?”

Quan trọng nhất là trạng thái tinh thần của hắn nhìn qua cũng phi thường không thích hợp.

“Hắn tâm cao khí ngạo, muốn ở trước mặt hoàng thượng biểu hiện một chút, lại không hiểu đạo lý làm theo khả năng.” Tiêu Lẫm nói, “Ta đã nhắc nhở hắn, hắn không nghe khuyên bảo là chuyện của hắn, chúng ta vào thôi.”

Bách Thần gật đầu: “Được.”

……

Mới từ cửa đi vào liền có thể cảm nhận được một cổ hàn ý, sáng sớm đám sương còn chưa tản ra, bao phủ rừng cây thoạt nhìn có chút mê huyễn, cây cối cao ngất trong mây, ánh mặt trời cũng rất khó chiếu vào.

Quả thực cùng thảo nguyên bên ngoài sáng lạn một trời một vực.

Ngựa là động vật có linh tính, vốn đang vui sướng nhưng sau khi tiến vào cánh rừng cũng nện bước rất nhẹ, mỗi bước đi đều mang theo cảnh giác.

“Tiến vào phạm vi săn thú.” Tiêu Lẫm ở bên tai Bách Thần nhẹ giọng nói, “Ta đưa dây cương cho ngươi, ngươi để ngựa đi chậm một chút.”

“Được.”

Bách Thần gật đầu, tiếp nhận dây cương, không hề nhiều lời.

Tiêu Lẫm muốn bắt đầu săn thú.

Con ngựa chậm rãi hướng chỗ sâu nhất bên trong đi, nhưng vào lúc này, Bách Thần cảm giác được Tiêu Lẫm phía sau lưng mình động.

Trong nháy mắt, cung tiễn mang theo tiếng xé gió bay ra ngoài.

Quá nhanh, Bách Thần căn bản không phát hiện có động vật lui tới, mà người nọ thế nhưng liền ra tay!

Đôi mắt hắn là kính viễn vọng sao!

Ngay sau đó, nghe thấy một tiếng mũi tên bén nhọn cắm vào huyết nhục rõ ràng.

“Cái thứ nhất con mồi đắc thủ.” ngữ khí Tiêu Lẫm ngữ khí rất bình tĩnh.

“Là con gì?” Bách Thần vạn phần tò mò, hắn thật sự cái gì cũng chưa thấy được.

Tiêu Lẫm: “Chính là hươu bao Khương huynh của ngươi tâm tâm niệm niệm.”

“Cái gì của ta.” Bách Thần một giò đá qua, bực bội nói: “Ngoại trừ ghen ngươi còn có thể làm chuyện chính không?”

“Ta nói bậy, đừng nóng giận.” Tiêu Lẫm bắt lấy hắn tay, dỗ dành, “Ngươi và hắn cùng nhau có thể làm gì? Ta sẽ không ghen.”

Bách Thần:????

Đây là có ý gì? Là khinh thường hắn hay là khinh thường Khương Hạo Sâm?

Không đợi Bách Thần phản ứng lại, có kinh nghiệm ngựa màu mận chín liền chạy chậm tới trước con mồi.

Là một con hươu bào choai choai, bị chết thực dứt khoát, không có chịu tra tấn.

Nhìn con mồi, Bách Thần đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Ngũ hoàng tử cũng mang theo tùy tùng để đem chiến lợi phẩm về, chúng ta chỉ có một con ngựa, làm sao đem trở về?”

Tiêu Lẫm cười cười, “Đừng nóng vội.”

Tiếp theo hắn thổi một trận huýt sáo, không bao lâu liền nghe được tiếng bước chân ngựa dồn dập chạy đễn.

Bách Thần nhìn nơi xa, là Lâm Phi Vân cưỡi ngựa đến.

……

Chủ tớ hai người này một loạt thao tác phi thường lưu loát.

Lâm Phi Vân xuống ngựa hành lễ với Bách Thần, vẫn như cũ kêu hắn Tiểu phu nhân, có thể nói là cố chấp.

Bách Thần tỏ vẻ đã lười sửa.

Thời điểm Lâm Phi Vân đem hươu bào bó lên cất vào túi, đột nhiên từ trong rừng truyền ra tiếng nam nhân kêu to, trong thanh âm mang theo hoảng sợ nồng đậm, “Cứu mạng a! Cứu mạng a! Điện hạ, ngài làm sao vậy?! Ngài đừng làm ta sợ a!”

“Ngũ hoàng tử đã xảy ra chuyện.” Tiêu Lẫm nói, “Phi Vân ngươi đi vào nhìn xem, chúng ta theo sau.”

“Vâng, tiểu thiếu gia.”

Lâm Phi Vân buông hươu bào, thi triển khinh công, nhanh chóng tiến vào chổ sâu nhất trong rừng cây.

“Quả nhiên vẫn đã xảy ra chuyện.” Bách Thần thở dài, “Ta thấy biểu tình của hắn liền cảm thấy rất không đúng, chẳng những là thân thể vấn đề, còn có đầu óc.”

Tiêu Lẫm sửng sốt, “Đầu óc?”

Bách Thần gật đầu, ngay sau đó nghĩ tới một cách nói Tiêu Lẫm có thể hiểu, “Cảm giác giống như rối loạn tâm thần. Chúng ta vào xem rồi nói.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương