Ngay lập tức, một căn nhà cũ kỹ hiện ra trước mắt Cảnh Khinh Tâm.

Bốn bề phòng tối mịt, may mắn thay ngoài cửa sổ trời còn le lói chút sáng, nhờ chút ánh sáng đó, Cảnh Khinh Tâm nhìn rõ được môi trường xung quanh mình.

Phía trên đầu là mái nhà được lợp ngói, bức tường trông rất cũ kỹ, sàn nhà không phải là gạch hay ván gỗ như cô thường thấy mà là đất nện, còn có chút gồ ghề, không bằng phẳng.

Phòng có một chiếc bàn gỗ hình vuông cũ kỹ, ba chiếc ghế dài thẳng đứng, trên bàn đặt một bình nước kiểu cũ, loại bình cô chỉ từng thấy trong sách vở, còn in hoa đỏ kiểu xưa, bên cạnh là một chiếc cốc sắt lớn, trên cốc còn viết chữ “Phục vụ nhân dân”.

Cảnh Khinh Tâm cảm thấy một cơn nghi hoặc, đây là đâu? Mọi thứ ở đây sao lại nghèo nàn lạc hậu như vậy, giống như trong sách lịch sử cô từng đọc thời đại gian khổ ấy.

Cảnh Khinh Tâm đầy bối rối nhìn xung quanh, đột nhiên, cô vội đưa tay che miệng kẻo bật thốt lên tiếng kêu, bên cạnh cô còn có một chiếc giường, làm cô suýt giật mình là trên giường có người nằm.

Cảnh Khinh Tâm nhẹ bước lại gần vài bước, trên giường là một người đàn ông, gương mặt anh tuấn cương nghị, nhưng gò má hơi hóp, đôi môi khô nứt, cả khuôn mặt rất nhợt nhạt, đôi lông mày kiếm khẽ nhíu lại, trông như đang chịu đựng nỗi đau bệnh tật, ngay cả trong giấc ngủ cũng không yên ổn.


“...!Nước...!nước...” người đàn ông khẽ rên rỉ.

Cảnh Khinh Tâm nghiêng người lắng nghe, không khỏi tự nhủ trong lòng: Nước? Anh ta muốn uống nước sao?

Cảnh Khinh Tâm quay lại nhìn chiếc bàn gỗ, liền bước tới, mở nắp bình nước, rót vào cốc sắt lớn nửa cốc nước, rồi cầm cốc cảm nhận nhiệt độ nước, may mà không quá nóng, chắc đã để một thời gian rồi.

Cảnh Khinh Tâm cầm cốc sắt, bước tới bên giường, nhẹ nhàng đưa cốc kề lên môi người đàn ông, dường như anh ta cũng cảm nhận được nguồn nước, khẽ hé môi, Cảnh Khinh Tâm nhẹ nhàng đút nước cho anh uống, cho đến khi hơn nửa cốc nước đã hết.

Cảnh Khinh Tâm không khỏi nhếch môi, lẩm bẩm: “Uống được thật đấy~!”

Bỗng nhiên, người đàn ông trên giường mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Cảnh Khinh Tâm, tựa như lưỡi dao sắc nhọn, xuyên thấu vào tim cô.


Người đàn ông đột nhiên mở mắt khiến Cảnh Khinh Tâm kinh hoảng, nhất là ánh mắt sắc lẹm đó, khiến cô bị hoảng sợ ngay lập tức.

**

“Á~!” Cảnh Khinh Tâm bị ánh mắt đột ngột đó làm kinh sợ, không khỏi thốt lên, nhưng khi cô thốt lên, liền cảm thấy không đúng, cô là đang từ trên giường bật dậy.

Cảnh Khinh Tâm vội hít thở sâu, giải tỏa cơn sợ hãi vừa rồi, ngoài cửa sổ trời vẫn còn mờ mịt, cô bật đèn đầu giường, ánh đèn sáng tức thì chiếu rọi cả phòng.

Đúng là phòng của mình, không còn là căn phòng vừa nhìn thấy.

Chuyện này là sao? Chẳng lẽ là mơ? Nhưng sao lại chân thật đến vậy, cô vẫn nhớ cảm giác ấm của cốc nước khi cầm, cảm giác bước đi trên sàn đất.

Nếu là mơ, sao lại mơ thấy một căn phòng như vậy, còn có người đàn ông tuấn tú, ánh mắt sắc lẹm đó? Cô có thể chắc chắn chưa từng gặp người đàn ông đó, nếu là mơ thì làm sao có thể nhìn rõ ngũ quan như vậy?

Nhưng nếu không phải mơ, thì giờ đây cô lại đang thực sự ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng mình.

Cảnh Khinh Tâm càng suy nghĩ càng thêm bối rối, thấy trời còn tối, cô liền nằm xuống ngủ, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương