Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý
-
Chương 16: [TG5] Nữ trọng sinh không ngừng phấn đấu (Hoàn) 3
Sau khi vào nhà, nhìn thấy mặt Lâm mộ thảm thành cái dạng này, cũng đều buồn cười, nhìn đám hài tử còn lại đứa nào đứa nấy cũng mặt dính đầy giấy mực, khó thấy bọn nhỏ được dịp chơi vui vẻ, các trưởng bối nhịn không được cười lắc đầu.
"Anh, làm sao vậy?"" Lâm Cửu nhịn cười, vẻ mặt đồng tình nhìn Lâm Mộ.
"Chơi bài thua." Lâm Mộ ủ rũ cụp đuôi.
Đám đường huynh đệ tỷ muội cũng trả lời giống nhau, chỉ là không thua thảm như Lâm Mộ.
"Không cần lo lắng, muội giúp ca thắng lại." Lâm Cửu vỗ vỗ bờ vai hắn, ngữ khí kiên định.
Cẩm Vinh đang chia bài nghe được lời này, ngẩng đầu liếc Lâm Cửu một cái, "Lâm Cửu, muội cũng muốn tới chơi sao?"
"Ừm." Lâm Cửu gật gật đầu, thực xin lỗi, cô phải tới khi dễ tiểu hài tử, tuy rằng như vậy thực quá phận, nhưng vì tiểu ca ca của mình, cũng không thể không làm như vậy.
Lần nữa chia đội, đám tiểu bối đa phần chọn gia nhập đội Cẩm Vinh, vì đường muội này chơi bài rất lợi hại.
Mười phút sau, Lâm Cửu chịu khổ bôi hồ dán giấy lên mặt cũng mộng bức, mình cư nhiên bại dưới tay đứa nhỏ chưa được mười tuổi, đường đường là một giám đốc bộ phận từng dẫm hạ vô số đối thủ cạnh tranh trên thương trường, đã từng...
Hiện tại, thua.
Lâm Cửu thực mau điều tiết cảm xúc, thua chính là thua, không cần thiết phủ nhận.
Khôi phục trạng thái, Lâm Cửu tạm thời dời bài cục, lấy tư duy của một người ngoài cuộc đi quan sán Phương Cẩm Vinh chơi bài. Đây là kinh nghiệm từ kiếp trước lưu lại, sau khi thất bại tự mình tìm hiểu nguyên nhân cùng chi tiết.
Dần dần phát hiện Phương Cẩm Vinh chơi bài dùng một ít thủ pháp cùng quy tắc.
Phương Cẩm Vinh chơi bài không phải vận khí, mà đối với số tự phi thường mẫn cảm.
Mấy hài tử tuy rằng thua, nhưng cũng không vì thua mà không phục, các trưởng bối trong lòng cũng vừa lòng.
Chơi bài xong, Lâm Cửu kéo Cẩm Vinh lại, "Có chuyện gì?" Cẩm Vinh cs chút nghi hoặc.
"Muội cảm thấy tỷ rất có thiên phú toán học, về sau có thể chuyên tâm bồi dưỡng phương diện." Lâm Cửu thành khẩn kiến nghị.
Bất quá Lâm Cửu đã quên, hiện tại lấy thân thể trẻ em chưa đến mười tuổi, khẩu khí này nói ra không có cách nào thuyết phục người khác.
Phương Cẩm Vinh thái độc "hợp lí" không thèm để ý nói "Về sau rồi tính, tỷ không nghĩ nhiều như vậy", sau đó tránh khỏi móng vuốt của Lâm Cửu, chạy về phía nhà ăn.
Lâm Cửu thở dài một hơi, lấy vị trí của Lâm Cửu, Phương Cẩm Vinh đây là đang lãng phí thiên phú, Lâm Cửu còn một chút chưa nói chính là mẫn cảm với số tự, cũng thực thích hợp học tập tài chính, phát huy tài năng trên thương nghiệp.
Thời gian này ăn tết, Lâm gia cũng phá lệ náo nhiệt, khách nhân không ngừng tới cửa, nhiều phần là bạn cũ của Lâm lão gia tử.
Trong đó có một vị là Tần lão gia tử khiến Cẩm Vinh chú ý nhiều hơn một chút, bởi vì hắn mang theo tôn tử, cháu đít nhôm ba đời Tần Dục, cũng chính là nam chính tiểu thuyết.
Ánh mắt đầu tiên, Tần Dục đã bị Lâm Cửu hấp dẫn, không tự giác mà muốn ở bên cạnh Lâm Cửu, xem viết chữ, chơi cờ, nghe tiểu cô nương tấu khúc dương cầm.
Quần chúng ăn dưa Cẩm Vinh ngồi một bên xem kịch.
Đồng thời Tần Dục cũng không tránh được số mệnh chơi bài cũng Cẩm Vinh chịu khổ dán giấy hồ lên mặt.
Tiểu shota ngạo kiều lãnh khốc co mặt một chút cũng không đáng yêu, Cẩm Vinh cười tủm tỉm thầm nghĩ.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt mười năm trôi qua.
Cẩm Vinh từng bước đi học, thi đại học xong rời nhà đến học một trường đại học cũng không xa nhà ông bà lắm, lựa chọn ngành học mà trước kia chưa được thử qua, y khoa.
Mấy năm nay Cẩm Vinh cũng nghe không ít chuyện Lâm Cửu..
Lâm Cửu sau khi học xong bốn năm cấp hai, trừ học võ thuật còn xin Lâm lão gia tử đi bộ đội luyện tập, Lâm lão gia tử nghĩ nghĩ sau liền đáp ứng, không chỉ muốn Lâm Cửu đi mà còn kêu các cháu trai cháu gái khác bao gồm Cẩm Vinh, cũn g đều bị Lâm lão cường ngạnh yêu cầu đi học, thuận tiện ở quân doanh chịu khổ một thời gian.
Trừ bỏ chuyện này, Lâm Cửu còn rất nhiều nổi bật, nhưng vào cấp ba lại trầm xuống, che giấu thân phận, thi đậu trường đại học tốt nhất cả nước, dần dần cũng có người biết Lâm lão tứ trừ bỏ một nhi tử chi lan ngọc thụ, còn có một nữ nhi đồng dạng làm hắn kiêu ngạo, Lâm Cửu.
Quán bar.
Dưới ánh đèn lóa mắt mà không ầm ĩ, âm nhạc vang bên tai, nam nữ muôn hình muôn vẻ cuồng hoan.
Một thân ảnh xinh đẹp bước vào phòng vip, nam nữ bên trong thấy người đến đều đứng dậy, trêu đùa, "Phương đại tiểu thư, chị đến cuối cùng."
"Nên phạt nên phạt."
Cẩm Vinh một đầu tóc màu đỏ rượu, bước đến giữa sô pha hồng nhung tơ, bắt chéo chân, nhướng mày, "Nghiêm túc?"
"Ha ha, nào dám nào dám, Phương đại tiểu thư tới, nên là chúng ta uống mới đúng." Thanh niên trẻ tuổi diện mạo phong lưu lập tức chuyển thái độc, cười nói.
"Tới chậm phải chịu phạt, hôm nay tôi mời rượu." Cẩm Vinh cười nói.
"Được được được, lão bản mời khách, chúng ta buông thả, không say không về." Đỗ Tử Hào cười hì hì nói.
Nhóm người này đều là người trong vòng thượng lưu, cùng chung chí hướng là cùng nhau chơi đùa vui vẻ nhưng không quá vượt giới hạn, thời gian lâu rồi, Cẩm Vinh liền cùng xen lẫn trong đám bọn họ, ngẫu nhiên chơi vài hôm.
Đỗ Tử Hào nói, "Cẩm Vinh tỷ, Gia Ngôn mua du thuyền mới, cuối tuần ra biển, tỷ đi không?"
Một nữ sinh trẻ tuổi tên Gia Ngôn gật gật đầu.
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Cuối tuần à, bỏ đi, cuối tuần bà ngoại làm sinh nhật rồi."
"Lâm lão phu nhân sinh nhật? tiểu nhân có thể qua chơi không?" Đỗ Tử Hào cợt nhả đáp lời.
"Suy nghĩ nhiều, cùng sinh nhật ông ngoại không giống nhau, cuối tuần này là gia yến, cậu cũng dám đi?" Cẩm Vinh cho hắn cái nhìn xem thường.
"Ai, còn tính thỉnh Phương đại tiểu thư tự mình vào khoang lái khai thuyền." Những người khác than ngắn thở dài nói, Phương Cẩm Vinh tuyệt đối là người chơi tốt nhất trong cả đám, vô luận là bài tây hay vận động cực hạn, tính tình lại sảng khoái, mọi người đều ẩn ẩn coi làm cầm đầu.
Sau đó là một hồi chơi bài, đấu rượu, chơi đến mê muội, trong không khí trần ngập yêu dã mê điệt, mê ly mộng ảo.
Cẩm Vinh đuôi lông mày mang một tia men say, con ngươi mê mang nhưng chơi bài vẫn giết được bọn họ không còn một mảnh toàn vẹn, làm những người khác không khỏi hoài nghi rốt cuộc là say thật hay giả say, lấy tựu lượng Phương đại tiểu thư, quyết đoán là vế sau.
Người hầu lại đưa thêm rượu tới, mở cửa phòng vip, tiếng ăn mừng truyền từ bên ngoài vài, "Cụng ly."
"Cẩm Vinh tỷ, nhìn nữ hài áo sơ mi trắng bên kia đi." Đỗ Tử Hào khuỷu tay chạm chạ Cẩm Vinh, "Tiểu đệ lần này ánh mắt không tồi đi."
Lần trước Đỗ Tử Hào hẹn hò một tiểu muội tử thì bị Cẩm Vinh phun một câu là ánh mắt kém, được ba ngày chắc chắn bị người bỏ.
Kết quả chưa đầy ba ngày sau, hắn đã bị người kia vứt bỏ.
Cẩm Vinh dời ánh mắt nhìn về phía nữ sinh Đỗ Tử Hào ám chỉ, nhìn lên liền vui vẻ, "Ánh mắt không tồi, chỉ là tìm lầm người, lấy trình độ cậu không thể đuổi kịp người ta."
Nữ sinh áo sơ mi trắng khí chất đặc biệt kia không phải ai khác, chính là Lâm Cửu rất lâu không gặp mặt.
"Không thử sao biết?" Đỗ Tử Hào kéo cổ áo, cả người lại lộ ra một loại khí chất lưu manh bỉ ổi.
"Kia là Lâm Cửu, cô em họ này từng được Lâm lão gia tử đưa đi bộ đội, nếu cậu thật sự chọc người ta..." Cẩm Vinh ý vị thâm trường đảo mắt qua chỗ nào đó của Đỗ Tử Hào, "Tôi cũng sẽ không quản cậu."
Đỗ Tử Hào lập tức liền héo, tà tâm ngay lập tức bị dập tắt.
Đỗ Tử Hào không có gan đến gần, nhưng Cẩm Vinh vẫn là đi qua chào hỏi một chút, đứng dậy, rời khỏi phòng vip, "Nhìn thấy đường muội, đi qua chào hỏi một cái, các người tự chơi đi."
Đường muội Phương Cẩm Vinh, chẳng phải là người Lâm gia sao? Cũng không biết cụ thể là ai,nhưng đám người cũng ngoan ngoãn gật gật đầu chơi đùa tiếp.
Cẩm Vinh đi đến bàn Lâm Cửu, Lâm Cửu thấy cô tới cũng hơi giật mình, Cẩm Vinh mở lời, "Đã lâu không gặp, Lâm Cửu."
"Đúng, đã lâu không gặp, Cẩm Vinh." Lâm Cửu nói rồi hướng các bằng hữu giới thiệu, "Đây là chị họ mình, Phương Cẩm Vinh."
"Oa, Cẩm Vinh, chị họ cậu thật xinh đẹp." Một nữ sinh thoạt nhìn hoạt bát cười hì hì nói.
Nói thật, Phương Cẩm Vinh này bề ngoài lớn lên không tồi, hơn nữa khí chất thuộc loại minh diễm hào phóng, chính là một tỷ tỷ xinh đẹp quyến rũ.
Lâm Cửu cũng không thua kém ở chỗ khí chất kiên định, một phân sắc thái độc đáo, đặc biệt hấp dẫn người.
Nghe Lâm Cửu giải thích xong, Cẩm Vinh mới biết nguyên lai Lâm Cửu cùng bằng hữu xây dựng sự nghiệp, mở công ty, hiện tại đã đi vào quỹ đạo, cho nên đến đây chúc mừng.
Người bạn này sau khi Lâm Cửu lên cấp ba mới quen biết, cho nên không biết Lâm Cửu là Lâm gia đại tiểu thư, càng không nghĩ người có xuất thân cao như Lâm Cửu lại lựa chọn không sử dụng tài nguyên gia tộc mà chính mình dốc sức gây dựng sự nghiệp.
Thực ra nói là tự mình nhưng vẫn luôn có người chìa tay nâng đỡ, bằng không Lâm Cửu không thể nhanh như vậy đã đưa công ty vào hoạt động được. Tỷ như Tần Dục, Cẩm Vinh nhìn qua Tần Dục đang ngồi trong góc, hắn cũng tùy ý chào hỏi Cẩm Vinh một cái, cũng không làm người khác chú ý đến hai người có quen biết từ trước.
Cẩm Vinh chỉ thấy nam chính truy lão bà thật không dễ dàng, đáng tiếc Lâm Cửu hẳn là đang cùng học trưởng tra nam kia yêu đương.
Cẩm Vinh chờ Lâm Cửu giới thiệu bạn trai, lại nửa ngày cũng không thấy nói gì, lại nhìn mấy bằng hữu bên cạnh Lâm Cửu, đều là sinh viên trẻ có hút ngây ngô, khó có thể cùng Tần Dục so sánh, tuy nhiên tra nam có thể hấp dẫn nữ chủ Lâm Cửu, xem ra mị lực cũng không thấp.
Nhìn có vẻ là nam phụ không tới, khó trách đáy mắt Lâm Cửu cất giấu một tia u buồn, thời điểm nàng thành công lại không có người mình thích bên cạnh.
Cẩm Vinh khoác tay qua cổ Lâm Cửu, tươi cười sản khoái nói, "nếu Lâm Cửu xây dựng sự nghiệp thành công, vậy đêm nay rượu tôi mời."
Lâm Cửu vừa định nói gì thì Cẩm Vinh thì thầm nên tai, "Bar này là của tỷ, không cần khách khí."
Lâm Cửu không khỏi cười cười, Cẩm Vinh biểu tỷ người thật sự không tồi.
"Anh, làm sao vậy?"" Lâm Cửu nhịn cười, vẻ mặt đồng tình nhìn Lâm Mộ.
"Chơi bài thua." Lâm Mộ ủ rũ cụp đuôi.
Đám đường huynh đệ tỷ muội cũng trả lời giống nhau, chỉ là không thua thảm như Lâm Mộ.
"Không cần lo lắng, muội giúp ca thắng lại." Lâm Cửu vỗ vỗ bờ vai hắn, ngữ khí kiên định.
Cẩm Vinh đang chia bài nghe được lời này, ngẩng đầu liếc Lâm Cửu một cái, "Lâm Cửu, muội cũng muốn tới chơi sao?"
"Ừm." Lâm Cửu gật gật đầu, thực xin lỗi, cô phải tới khi dễ tiểu hài tử, tuy rằng như vậy thực quá phận, nhưng vì tiểu ca ca của mình, cũng không thể không làm như vậy.
Lần nữa chia đội, đám tiểu bối đa phần chọn gia nhập đội Cẩm Vinh, vì đường muội này chơi bài rất lợi hại.
Mười phút sau, Lâm Cửu chịu khổ bôi hồ dán giấy lên mặt cũng mộng bức, mình cư nhiên bại dưới tay đứa nhỏ chưa được mười tuổi, đường đường là một giám đốc bộ phận từng dẫm hạ vô số đối thủ cạnh tranh trên thương trường, đã từng...
Hiện tại, thua.
Lâm Cửu thực mau điều tiết cảm xúc, thua chính là thua, không cần thiết phủ nhận.
Khôi phục trạng thái, Lâm Cửu tạm thời dời bài cục, lấy tư duy của một người ngoài cuộc đi quan sán Phương Cẩm Vinh chơi bài. Đây là kinh nghiệm từ kiếp trước lưu lại, sau khi thất bại tự mình tìm hiểu nguyên nhân cùng chi tiết.
Dần dần phát hiện Phương Cẩm Vinh chơi bài dùng một ít thủ pháp cùng quy tắc.
Phương Cẩm Vinh chơi bài không phải vận khí, mà đối với số tự phi thường mẫn cảm.
Mấy hài tử tuy rằng thua, nhưng cũng không vì thua mà không phục, các trưởng bối trong lòng cũng vừa lòng.
Chơi bài xong, Lâm Cửu kéo Cẩm Vinh lại, "Có chuyện gì?" Cẩm Vinh cs chút nghi hoặc.
"Muội cảm thấy tỷ rất có thiên phú toán học, về sau có thể chuyên tâm bồi dưỡng phương diện." Lâm Cửu thành khẩn kiến nghị.
Bất quá Lâm Cửu đã quên, hiện tại lấy thân thể trẻ em chưa đến mười tuổi, khẩu khí này nói ra không có cách nào thuyết phục người khác.
Phương Cẩm Vinh thái độc "hợp lí" không thèm để ý nói "Về sau rồi tính, tỷ không nghĩ nhiều như vậy", sau đó tránh khỏi móng vuốt của Lâm Cửu, chạy về phía nhà ăn.
Lâm Cửu thở dài một hơi, lấy vị trí của Lâm Cửu, Phương Cẩm Vinh đây là đang lãng phí thiên phú, Lâm Cửu còn một chút chưa nói chính là mẫn cảm với số tự, cũng thực thích hợp học tập tài chính, phát huy tài năng trên thương nghiệp.
Thời gian này ăn tết, Lâm gia cũng phá lệ náo nhiệt, khách nhân không ngừng tới cửa, nhiều phần là bạn cũ của Lâm lão gia tử.
Trong đó có một vị là Tần lão gia tử khiến Cẩm Vinh chú ý nhiều hơn một chút, bởi vì hắn mang theo tôn tử, cháu đít nhôm ba đời Tần Dục, cũng chính là nam chính tiểu thuyết.
Ánh mắt đầu tiên, Tần Dục đã bị Lâm Cửu hấp dẫn, không tự giác mà muốn ở bên cạnh Lâm Cửu, xem viết chữ, chơi cờ, nghe tiểu cô nương tấu khúc dương cầm.
Quần chúng ăn dưa Cẩm Vinh ngồi một bên xem kịch.
Đồng thời Tần Dục cũng không tránh được số mệnh chơi bài cũng Cẩm Vinh chịu khổ dán giấy hồ lên mặt.
Tiểu shota ngạo kiều lãnh khốc co mặt một chút cũng không đáng yêu, Cẩm Vinh cười tủm tỉm thầm nghĩ.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt mười năm trôi qua.
Cẩm Vinh từng bước đi học, thi đại học xong rời nhà đến học một trường đại học cũng không xa nhà ông bà lắm, lựa chọn ngành học mà trước kia chưa được thử qua, y khoa.
Mấy năm nay Cẩm Vinh cũng nghe không ít chuyện Lâm Cửu..
Lâm Cửu sau khi học xong bốn năm cấp hai, trừ học võ thuật còn xin Lâm lão gia tử đi bộ đội luyện tập, Lâm lão gia tử nghĩ nghĩ sau liền đáp ứng, không chỉ muốn Lâm Cửu đi mà còn kêu các cháu trai cháu gái khác bao gồm Cẩm Vinh, cũn g đều bị Lâm lão cường ngạnh yêu cầu đi học, thuận tiện ở quân doanh chịu khổ một thời gian.
Trừ bỏ chuyện này, Lâm Cửu còn rất nhiều nổi bật, nhưng vào cấp ba lại trầm xuống, che giấu thân phận, thi đậu trường đại học tốt nhất cả nước, dần dần cũng có người biết Lâm lão tứ trừ bỏ một nhi tử chi lan ngọc thụ, còn có một nữ nhi đồng dạng làm hắn kiêu ngạo, Lâm Cửu.
Quán bar.
Dưới ánh đèn lóa mắt mà không ầm ĩ, âm nhạc vang bên tai, nam nữ muôn hình muôn vẻ cuồng hoan.
Một thân ảnh xinh đẹp bước vào phòng vip, nam nữ bên trong thấy người đến đều đứng dậy, trêu đùa, "Phương đại tiểu thư, chị đến cuối cùng."
"Nên phạt nên phạt."
Cẩm Vinh một đầu tóc màu đỏ rượu, bước đến giữa sô pha hồng nhung tơ, bắt chéo chân, nhướng mày, "Nghiêm túc?"
"Ha ha, nào dám nào dám, Phương đại tiểu thư tới, nên là chúng ta uống mới đúng." Thanh niên trẻ tuổi diện mạo phong lưu lập tức chuyển thái độc, cười nói.
"Tới chậm phải chịu phạt, hôm nay tôi mời rượu." Cẩm Vinh cười nói.
"Được được được, lão bản mời khách, chúng ta buông thả, không say không về." Đỗ Tử Hào cười hì hì nói.
Nhóm người này đều là người trong vòng thượng lưu, cùng chung chí hướng là cùng nhau chơi đùa vui vẻ nhưng không quá vượt giới hạn, thời gian lâu rồi, Cẩm Vinh liền cùng xen lẫn trong đám bọn họ, ngẫu nhiên chơi vài hôm.
Đỗ Tử Hào nói, "Cẩm Vinh tỷ, Gia Ngôn mua du thuyền mới, cuối tuần ra biển, tỷ đi không?"
Một nữ sinh trẻ tuổi tên Gia Ngôn gật gật đầu.
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Cuối tuần à, bỏ đi, cuối tuần bà ngoại làm sinh nhật rồi."
"Lâm lão phu nhân sinh nhật? tiểu nhân có thể qua chơi không?" Đỗ Tử Hào cợt nhả đáp lời.
"Suy nghĩ nhiều, cùng sinh nhật ông ngoại không giống nhau, cuối tuần này là gia yến, cậu cũng dám đi?" Cẩm Vinh cho hắn cái nhìn xem thường.
"Ai, còn tính thỉnh Phương đại tiểu thư tự mình vào khoang lái khai thuyền." Những người khác than ngắn thở dài nói, Phương Cẩm Vinh tuyệt đối là người chơi tốt nhất trong cả đám, vô luận là bài tây hay vận động cực hạn, tính tình lại sảng khoái, mọi người đều ẩn ẩn coi làm cầm đầu.
Sau đó là một hồi chơi bài, đấu rượu, chơi đến mê muội, trong không khí trần ngập yêu dã mê điệt, mê ly mộng ảo.
Cẩm Vinh đuôi lông mày mang một tia men say, con ngươi mê mang nhưng chơi bài vẫn giết được bọn họ không còn một mảnh toàn vẹn, làm những người khác không khỏi hoài nghi rốt cuộc là say thật hay giả say, lấy tựu lượng Phương đại tiểu thư, quyết đoán là vế sau.
Người hầu lại đưa thêm rượu tới, mở cửa phòng vip, tiếng ăn mừng truyền từ bên ngoài vài, "Cụng ly."
"Cẩm Vinh tỷ, nhìn nữ hài áo sơ mi trắng bên kia đi." Đỗ Tử Hào khuỷu tay chạm chạ Cẩm Vinh, "Tiểu đệ lần này ánh mắt không tồi đi."
Lần trước Đỗ Tử Hào hẹn hò một tiểu muội tử thì bị Cẩm Vinh phun một câu là ánh mắt kém, được ba ngày chắc chắn bị người bỏ.
Kết quả chưa đầy ba ngày sau, hắn đã bị người kia vứt bỏ.
Cẩm Vinh dời ánh mắt nhìn về phía nữ sinh Đỗ Tử Hào ám chỉ, nhìn lên liền vui vẻ, "Ánh mắt không tồi, chỉ là tìm lầm người, lấy trình độ cậu không thể đuổi kịp người ta."
Nữ sinh áo sơ mi trắng khí chất đặc biệt kia không phải ai khác, chính là Lâm Cửu rất lâu không gặp mặt.
"Không thử sao biết?" Đỗ Tử Hào kéo cổ áo, cả người lại lộ ra một loại khí chất lưu manh bỉ ổi.
"Kia là Lâm Cửu, cô em họ này từng được Lâm lão gia tử đưa đi bộ đội, nếu cậu thật sự chọc người ta..." Cẩm Vinh ý vị thâm trường đảo mắt qua chỗ nào đó của Đỗ Tử Hào, "Tôi cũng sẽ không quản cậu."
Đỗ Tử Hào lập tức liền héo, tà tâm ngay lập tức bị dập tắt.
Đỗ Tử Hào không có gan đến gần, nhưng Cẩm Vinh vẫn là đi qua chào hỏi một chút, đứng dậy, rời khỏi phòng vip, "Nhìn thấy đường muội, đi qua chào hỏi một cái, các người tự chơi đi."
Đường muội Phương Cẩm Vinh, chẳng phải là người Lâm gia sao? Cũng không biết cụ thể là ai,nhưng đám người cũng ngoan ngoãn gật gật đầu chơi đùa tiếp.
Cẩm Vinh đi đến bàn Lâm Cửu, Lâm Cửu thấy cô tới cũng hơi giật mình, Cẩm Vinh mở lời, "Đã lâu không gặp, Lâm Cửu."
"Đúng, đã lâu không gặp, Cẩm Vinh." Lâm Cửu nói rồi hướng các bằng hữu giới thiệu, "Đây là chị họ mình, Phương Cẩm Vinh."
"Oa, Cẩm Vinh, chị họ cậu thật xinh đẹp." Một nữ sinh thoạt nhìn hoạt bát cười hì hì nói.
Nói thật, Phương Cẩm Vinh này bề ngoài lớn lên không tồi, hơn nữa khí chất thuộc loại minh diễm hào phóng, chính là một tỷ tỷ xinh đẹp quyến rũ.
Lâm Cửu cũng không thua kém ở chỗ khí chất kiên định, một phân sắc thái độc đáo, đặc biệt hấp dẫn người.
Nghe Lâm Cửu giải thích xong, Cẩm Vinh mới biết nguyên lai Lâm Cửu cùng bằng hữu xây dựng sự nghiệp, mở công ty, hiện tại đã đi vào quỹ đạo, cho nên đến đây chúc mừng.
Người bạn này sau khi Lâm Cửu lên cấp ba mới quen biết, cho nên không biết Lâm Cửu là Lâm gia đại tiểu thư, càng không nghĩ người có xuất thân cao như Lâm Cửu lại lựa chọn không sử dụng tài nguyên gia tộc mà chính mình dốc sức gây dựng sự nghiệp.
Thực ra nói là tự mình nhưng vẫn luôn có người chìa tay nâng đỡ, bằng không Lâm Cửu không thể nhanh như vậy đã đưa công ty vào hoạt động được. Tỷ như Tần Dục, Cẩm Vinh nhìn qua Tần Dục đang ngồi trong góc, hắn cũng tùy ý chào hỏi Cẩm Vinh một cái, cũng không làm người khác chú ý đến hai người có quen biết từ trước.
Cẩm Vinh chỉ thấy nam chính truy lão bà thật không dễ dàng, đáng tiếc Lâm Cửu hẳn là đang cùng học trưởng tra nam kia yêu đương.
Cẩm Vinh chờ Lâm Cửu giới thiệu bạn trai, lại nửa ngày cũng không thấy nói gì, lại nhìn mấy bằng hữu bên cạnh Lâm Cửu, đều là sinh viên trẻ có hút ngây ngô, khó có thể cùng Tần Dục so sánh, tuy nhiên tra nam có thể hấp dẫn nữ chủ Lâm Cửu, xem ra mị lực cũng không thấp.
Nhìn có vẻ là nam phụ không tới, khó trách đáy mắt Lâm Cửu cất giấu một tia u buồn, thời điểm nàng thành công lại không có người mình thích bên cạnh.
Cẩm Vinh khoác tay qua cổ Lâm Cửu, tươi cười sản khoái nói, "nếu Lâm Cửu xây dựng sự nghiệp thành công, vậy đêm nay rượu tôi mời."
Lâm Cửu vừa định nói gì thì Cẩm Vinh thì thầm nên tai, "Bar này là của tỷ, không cần khách khí."
Lâm Cửu không khỏi cười cười, Cẩm Vinh biểu tỷ người thật sự không tồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook