Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý
-
Chương 129: Hiện đại kỷ sự (phần 3)
Doãn Túc từ nhỏ đã thường xuyên gặp chuyện xui xẻo, đây cũng là lí do thúc đẩy cô nâng cao thực lực. Ai bảo cô mỗi lần đều gặp xui xẻo muốn mạng. Vì có thể sống sót, đành phải liều mình học tập bản lĩnh Doãn gia.
Trải qua nhiều lần sinh tử, Doãn Túc đã luyện ra tố chất tâm lý cường đại, Thái Sơn sập trước mặt cũng không chớp mắt, lần này sợ là du thuyền dính phải đồ vật dơ bẩn, khó có thể thoát ra ngoài.
Doãn Túc cũng không muốn né tránh, Doãn gia thiên mệnh còn dám trái, làm sao còn sợ hại những thứ dơ bẩn thế này.
Không đợi Doãn Túc đứng ra nói chuyện, Lâm lão gia tử đã phái người tới mời cô, nói là có chuyện rất quan trọng.
Những kẻ càng có tiền có quyền lực, càng nuối tiếc mạng sống.
Thư kí bị phái xuống dưới nhìn Lâm Tấn cùng Bạch Kị một cái, nói "Lão gia tử cũng thỉnh hai vị thiếu gia đi cùng."
Có lẽ là muốn cho hai vị thiếu gia biết chuyện, hoặc là cảm thấy có mặt hai người bọn họ, có lẽ Doãn tiểu thư sẽ càng dễ nói chuyện chút.
Lâm Tấn cùng Bạch Kị nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, lời Doãn Túc vừa rồi sợ là thật, hơn nữa mức độ nghiệm trọng sợ là không bình thường.
Chuyện lần này đúng là rất nghiêm trọng, bởi vì toàn bộ các thiết bị điều khiển khoang thuyền đã ngừng hoạt động, cho dù đám người trên thuyền hô mưa gọi gió ở chiến trường chính trị thương nghiệp hay quân đội, dậm một chân có thể tạo chấn động lớn, cũng không thể liên lạc với bên ngoài.
Toàn bộ con thuyền, phảng phất đã bị vây ở trong hải vực.
Nếu không phải tin tưởng Lâm lão gia tử, bọn họ cũng sẽ hoài nghi đây là kế hoạch sớm được chuẩn bị trước.
Nhưng hành động như vậy cũng không phải người bình thường có thể làm ra, càng quỷ dị chính là, du thuyền cho dù đang di chuyển, nhưng chỉ có thể vòng qua vòng lại trong một khu vực nhất định, tựa hồ không thể thoát khỏi phiến sương đen này.
Bọn họ bắt đầu luống cuống.
Cũng may mắn Lâm lão gia tử bình tĩnh, chuyện phi thường không thể giải thích liền để người phi thường đến làm, cũng may trên thuyền còn có Doãn thiên sư.
Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng những chuyện vị thiên sư này đã làm được, đủ để chứng minh khả năng của cô.
Trên thuyền lăn lộn hồi lâu, phân nửa người đều biết đã xảy ra chuyện. Mà Cẩm Vinh vẫn ở trong phòng thoải mái ngủ một đêm.
Đến nỗi sinh tử tồn vong, sương đen thần quái, chẳng liên quan đến Cẩm Vinh.
Cô chỉ là khách qua đường mà thôi.
Nếu màn sương đen kia đủ bản lĩnh, có thể nuốt Cẩm Vinh, là bản lĩnh của nó.
Đám người trên thuyền nếu mệnh đã định là chết ở đây, vậy cũng chẳng còn cách nào.
Nhưng mà có đôi khi không đi tìm phiền toái, phiền toái cũng sẽ chủ động tìm tới cửa.
...
Doãn Túc bình tĩnh nhìn la bàn tổ truyền, chẳng lẽ mệnh của mình thực sự đứt ở nơi này?
Không đúng, cô rõ ràng nhìn ra một đường sinh cơ, tuy rằng còn không biết sinh cơ ở nơi nào?
Doãn Túc linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới kẻ thần bí trên thuyền kia, thực lực của đối phương tuyệt đối ở phía trên cô, nếu liên thủ, chưa chắc không thể ra được sinh lộ.
Xác định được nên làm gì, Doãn Túc lập tức trở lại trong phòng, đóng cửa ngồi xếp bằng, kim sắc la bàn dưới linh lực của Doãn túc chậm rãi di chuyển.
"Phốc ——" Doãn Túc phun ra một ngụm tinh huyết.
La bàn cũng tựa hồ có được linh tính, chấn kinh thất thố, bay tới bay lui va chạm với bốn vách tường va.
Nghe được động tĩnh Lâm Tấn cùng Bạch Kị ở bên ngoài đều kinh hãi, "Doãn Túc, cô không sao chứ?"
Lúc ấy, cửa phòng đột nhiên mở ra, ló ra là gương mặt trắng bệch không còn chút máu của Doãn Túc,
"Người trong phòng 108 là ai?"
Theo yêu cầu của Doãn Túc, nhân viên trên thuyền nhanh chóng tra xét, kết quả trên danh sách không xếp vị khách nào ở phòng 108, nhưng quả thật có người vào ở.
"Là một vị tiểu thư trẻ tuổi, sáng nay cô ấy còn gọi một phần cháo bát bảo, một phần bò bít tết, một phần pate gan ngỗng cùng bánh nướng, kem ly cùng bơ mousse, dùng ở trong phòng, không hề ra ngoài." Phục vụ phụ trách khẩn trương đáp lời.
Thời điểm toàn bộ con thuyền đều nôn nóng bất an, cố tình xuất hiện một vị khách hàng không có trong danh sách, lại còn có tâm tình ăn uống như vậy, vị khách này cũng thật quá bình tĩnh.
Không chỉ có Lâm Tấn cùng Bạch Kị, thậm chí thư ký bị Lâm lão gia tử phái hỗ trợ Doãn Túc đều cảm thấy thật quỷ dị, chẳng lẽ du thuyền gặp sương đen là do người này?
Doãn Túc vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn.
"Tôi muốn đi gặp cô ấy."
"Tôi cũng đi." Lâm Tấn cùng Bạch Kị không hẹn cùng nói một câu.
"Không, tôi đi một mình." Doãn Túc bình tĩnh đáp.
"Nhưng cô vừa bị thương, vạn nhất người kia có ác ý......" Lâm Tấn có chút nóng nảy, lộ ra lo lắng.
Nhưng mà Doãn Túc dường như không cảm giác được đối phương đang lo lắng cho mình, ngược lại rất kỳ quái mà nhìn Lâm Tấn, "Ai nói người ta có ác ý. Tôi là đi mời người đó hỗ trợ."
Doãn Túc hơi hơi nhấp môi, "Không, nói đúng ra, hẳn là cầu."
Lời của Doãn Túc lại lần nữa khiến mọi người chấn kinh.
Đây là người mà Doãn thiên sư còn phải cầu cạnh...
_____
Doãn Túc đứng trước cửa phòng, tâm tình cũng không bình tĩnh như trên mặt biểu hiện, ngược lại có chút khẩn trương, bởi vì nếu cô đoán không lầm, kia tuyệt đối không phải người bình thường, thậm chí, có thể nói không phải người.
Đám người Lâm Tấn nhìn Doãn Túc đi vào, trong lòng cũng khẩn trương lo lắng.
Doãn Túc lúc trước cũng nói cho bọn họ, lấy năng lực của Doãn Túc có lẽ không giải quyết được chuyện lần này, như vậy, kẻ thần bí không biết lẻn lên du thuyền từ lúc nào kia, có lẽ chính là cứu tinh duy nhất của bọn họ.
Doãn Túc, sẽ thành công sao?
Năm phút sau, cửa bị mở ra, Doãn Túc thò ra nửa cái đầu, biểu tình nghiêm túc nhìn bọn họ, "Trên thuyền có hương nến không?...... Lại đến một bàn cống phẩm..đồ ăn sáng đi."
Lâm Tấn, Bạch Kị cùng những người khác: "......"
Trải qua nhiều lần sinh tử, Doãn Túc đã luyện ra tố chất tâm lý cường đại, Thái Sơn sập trước mặt cũng không chớp mắt, lần này sợ là du thuyền dính phải đồ vật dơ bẩn, khó có thể thoát ra ngoài.
Doãn Túc cũng không muốn né tránh, Doãn gia thiên mệnh còn dám trái, làm sao còn sợ hại những thứ dơ bẩn thế này.
Không đợi Doãn Túc đứng ra nói chuyện, Lâm lão gia tử đã phái người tới mời cô, nói là có chuyện rất quan trọng.
Những kẻ càng có tiền có quyền lực, càng nuối tiếc mạng sống.
Thư kí bị phái xuống dưới nhìn Lâm Tấn cùng Bạch Kị một cái, nói "Lão gia tử cũng thỉnh hai vị thiếu gia đi cùng."
Có lẽ là muốn cho hai vị thiếu gia biết chuyện, hoặc là cảm thấy có mặt hai người bọn họ, có lẽ Doãn tiểu thư sẽ càng dễ nói chuyện chút.
Lâm Tấn cùng Bạch Kị nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, lời Doãn Túc vừa rồi sợ là thật, hơn nữa mức độ nghiệm trọng sợ là không bình thường.
Chuyện lần này đúng là rất nghiêm trọng, bởi vì toàn bộ các thiết bị điều khiển khoang thuyền đã ngừng hoạt động, cho dù đám người trên thuyền hô mưa gọi gió ở chiến trường chính trị thương nghiệp hay quân đội, dậm một chân có thể tạo chấn động lớn, cũng không thể liên lạc với bên ngoài.
Toàn bộ con thuyền, phảng phất đã bị vây ở trong hải vực.
Nếu không phải tin tưởng Lâm lão gia tử, bọn họ cũng sẽ hoài nghi đây là kế hoạch sớm được chuẩn bị trước.
Nhưng hành động như vậy cũng không phải người bình thường có thể làm ra, càng quỷ dị chính là, du thuyền cho dù đang di chuyển, nhưng chỉ có thể vòng qua vòng lại trong một khu vực nhất định, tựa hồ không thể thoát khỏi phiến sương đen này.
Bọn họ bắt đầu luống cuống.
Cũng may mắn Lâm lão gia tử bình tĩnh, chuyện phi thường không thể giải thích liền để người phi thường đến làm, cũng may trên thuyền còn có Doãn thiên sư.
Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng những chuyện vị thiên sư này đã làm được, đủ để chứng minh khả năng của cô.
Trên thuyền lăn lộn hồi lâu, phân nửa người đều biết đã xảy ra chuyện. Mà Cẩm Vinh vẫn ở trong phòng thoải mái ngủ một đêm.
Đến nỗi sinh tử tồn vong, sương đen thần quái, chẳng liên quan đến Cẩm Vinh.
Cô chỉ là khách qua đường mà thôi.
Nếu màn sương đen kia đủ bản lĩnh, có thể nuốt Cẩm Vinh, là bản lĩnh của nó.
Đám người trên thuyền nếu mệnh đã định là chết ở đây, vậy cũng chẳng còn cách nào.
Nhưng mà có đôi khi không đi tìm phiền toái, phiền toái cũng sẽ chủ động tìm tới cửa.
...
Doãn Túc bình tĩnh nhìn la bàn tổ truyền, chẳng lẽ mệnh của mình thực sự đứt ở nơi này?
Không đúng, cô rõ ràng nhìn ra một đường sinh cơ, tuy rằng còn không biết sinh cơ ở nơi nào?
Doãn Túc linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới kẻ thần bí trên thuyền kia, thực lực của đối phương tuyệt đối ở phía trên cô, nếu liên thủ, chưa chắc không thể ra được sinh lộ.
Xác định được nên làm gì, Doãn Túc lập tức trở lại trong phòng, đóng cửa ngồi xếp bằng, kim sắc la bàn dưới linh lực của Doãn túc chậm rãi di chuyển.
"Phốc ——" Doãn Túc phun ra một ngụm tinh huyết.
La bàn cũng tựa hồ có được linh tính, chấn kinh thất thố, bay tới bay lui va chạm với bốn vách tường va.
Nghe được động tĩnh Lâm Tấn cùng Bạch Kị ở bên ngoài đều kinh hãi, "Doãn Túc, cô không sao chứ?"
Lúc ấy, cửa phòng đột nhiên mở ra, ló ra là gương mặt trắng bệch không còn chút máu của Doãn Túc,
"Người trong phòng 108 là ai?"
Theo yêu cầu của Doãn Túc, nhân viên trên thuyền nhanh chóng tra xét, kết quả trên danh sách không xếp vị khách nào ở phòng 108, nhưng quả thật có người vào ở.
"Là một vị tiểu thư trẻ tuổi, sáng nay cô ấy còn gọi một phần cháo bát bảo, một phần bò bít tết, một phần pate gan ngỗng cùng bánh nướng, kem ly cùng bơ mousse, dùng ở trong phòng, không hề ra ngoài." Phục vụ phụ trách khẩn trương đáp lời.
Thời điểm toàn bộ con thuyền đều nôn nóng bất an, cố tình xuất hiện một vị khách hàng không có trong danh sách, lại còn có tâm tình ăn uống như vậy, vị khách này cũng thật quá bình tĩnh.
Không chỉ có Lâm Tấn cùng Bạch Kị, thậm chí thư ký bị Lâm lão gia tử phái hỗ trợ Doãn Túc đều cảm thấy thật quỷ dị, chẳng lẽ du thuyền gặp sương đen là do người này?
Doãn Túc vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn.
"Tôi muốn đi gặp cô ấy."
"Tôi cũng đi." Lâm Tấn cùng Bạch Kị không hẹn cùng nói một câu.
"Không, tôi đi một mình." Doãn Túc bình tĩnh đáp.
"Nhưng cô vừa bị thương, vạn nhất người kia có ác ý......" Lâm Tấn có chút nóng nảy, lộ ra lo lắng.
Nhưng mà Doãn Túc dường như không cảm giác được đối phương đang lo lắng cho mình, ngược lại rất kỳ quái mà nhìn Lâm Tấn, "Ai nói người ta có ác ý. Tôi là đi mời người đó hỗ trợ."
Doãn Túc hơi hơi nhấp môi, "Không, nói đúng ra, hẳn là cầu."
Lời của Doãn Túc lại lần nữa khiến mọi người chấn kinh.
Đây là người mà Doãn thiên sư còn phải cầu cạnh...
_____
Doãn Túc đứng trước cửa phòng, tâm tình cũng không bình tĩnh như trên mặt biểu hiện, ngược lại có chút khẩn trương, bởi vì nếu cô đoán không lầm, kia tuyệt đối không phải người bình thường, thậm chí, có thể nói không phải người.
Đám người Lâm Tấn nhìn Doãn Túc đi vào, trong lòng cũng khẩn trương lo lắng.
Doãn Túc lúc trước cũng nói cho bọn họ, lấy năng lực của Doãn Túc có lẽ không giải quyết được chuyện lần này, như vậy, kẻ thần bí không biết lẻn lên du thuyền từ lúc nào kia, có lẽ chính là cứu tinh duy nhất của bọn họ.
Doãn Túc, sẽ thành công sao?
Năm phút sau, cửa bị mở ra, Doãn Túc thò ra nửa cái đầu, biểu tình nghiêm túc nhìn bọn họ, "Trên thuyền có hương nến không?...... Lại đến một bàn cống phẩm..đồ ăn sáng đi."
Lâm Tấn, Bạch Kị cùng những người khác: "......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook