Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý
Chương 127: [TG19] Hiện đại kỷ sự (phần 1)

Chỉ phi thăng một chút liền quay về hiện đại người xe như nước, biến chuyển từng ngày.

Nhưng hiển nhiên đối với Cẩm Vinh mà nói, hiện đại - khoa học kỹ thuật cùng với tiện nghi sinh hoạt, so với Tu Chân giới Tiên Linh Giới gì đó, có lực hấp dẫn hơn nhiều. Trời biết cô có bao nhiêu nhớ mong thời đại internet.

Chỉ là hiện tại, chuyện quan trọng trước nhất chính là giải quyết ăn, mặc, ở, đi lại...

Cẩm Vinh nhìn một chút trang phục cổ đại trên người, cùng với ánh mắt quan sát từ bốn phía, nhịn không được sờ sờ cái mũi.

Mọi việc đều có cái vạn nhất, huống chi vẫn là loại sự tình như xuyên qua.

"Thật xinh đẹp, không phải là đại minh tinh nào đang đóng phim đi?"

"Mau đi tra xem, là phim mới nào sắp ra sao?"

......

Mấy lời này lấy thính lực của Cẩm Vinh đều nghe được rõ ràng, cô nhịn không được phun tào, ai quay phim cổ trang sẽ quay ngay trên vỉa hè lề đường chứ.

Cẩm Vinh không biết chính là, bởi vì thế giới này tương đối chú trọng quyền lợi cá nhân, chưa được cho phép là không thể tự chụp ảnh người khác, người qua đường cũng chỉ có thể hơi thưởng thức một chút.

Cứ việc quần áo cùng hoàn cảnh bên ngoài đều phi thường không thích hợp, nhưng lấy trình độ Cẩm Vinh, như cũ tản bộ giữa đám người, trong lòng tự hỏi vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại.

"Xin hỏi tiểu tỷ tỷ, chị cũng là cosplay sao?"

Một giọng nói thật cẩn thận lại mềm mại ở sau lưng vang lên.

Cẩm Vinh xoay người nhìn sang,đập vào mắt là một nữ sinh cầm camera tóc đen ngang vai, thấy rõ gương mặt Cẩm Vinh, con ngươi hiện lên kinh diễm, lẩm bẩm nói, "Thật...... Đẹp."

Nữ sinh lập tức đã nhận ra chính mình thất lễ, phục hồi tinh thần lại sắc mặt có chút thẹn thùng.

Cẩm Vinh không để bụng, gương mặt này ở Tu Chân giới không tính là tốt nhất, chỉ là khí chất xuất chúng, hơn nữa mới từ thế giới kia thoát ly, có chút mê hoặc người mà thôi.

"Có chuyện gì sao?" Đối với cosplay, Cẩm Vinh cũng không quá để ý, tựa hồ có vài nữ sinh rất thích hình thức giải trí này.

"Quần áo của chị rất đẹp, chúng em cũng đang tham gia hội nghị cosplay, ở quảng trường tây bên kia." Nói rồi, tóc đen nữ sinh còn hướng tay chỉ bên kia một chút, đúng là có mấy sinh viên, ăn mặc phục sức cổ đại ở kia chụp ảnh, nữ sinh hẳn là cũng cùng một nhóm với bọn họ.

Gương mặt trắng nõn của nữ sinh hơi đỏ lên, "Em có thể hỏi, chị mua quần áo ở đâu không? Nếu được, em cũng muốn mua nhiều vài món."

Đắm chìm với cosplay hán phục nhiều năm, thứ nữ sinh chú ý đầu tiên không phải là gương mặt Cẩm Vinh, mà là cổ trang tinh xảo trên người đối phương, cùng với phụ kiện xinh đẹp, hoa văn thêu trên áo linh động phiêu dật.

"Chỉ có một kiện, mặt khác không có." Cẩm Vinh ôm khuỷu tay nói.

"Như vậy sao." Tóc đen nữ sinh có chút thất vọng,

"Bất quá......" Cẩm Vinh kéo dài thanh âm, khom lưng về phía trước, ánh mắt như đựng đầy tinh quang hơi hơi lập loè, "Em gái đã thích như vậy, chúng ta đổi đồ đi."

Nữ sinh theo bản năng nhìn về quần áo trên chính người mình, bởi vì hôm nay tới quay phim hộ cho nên bản thân cô gái ăn mặc rất đơn giản, sơ mi kẻ caro, quần bò dài ống rộng, đơn giản thuận tiện, so với đồ cổ trang trên người đối phương, quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất.

Cô gái cũng là thường xuyên mua hán phục, biết cổ trang trên đối phương hẳn là vô cùng giá trị, dù sao tuyệt đối không thể rẻ như quần áo mình đang mặc trên người.

"Không được, không được, vậy chị quá thiệt rồi." Nữ sinh đỏ mặt, vội vàng xua tay nói, từ nhỏ trong nhà dưỡng ra giáo dục, không thể làm ra chuyện chiếm tiện nghi người khác.

Cẩm Vinh bình tĩnh nói, "Không sao, tôi lại tìm người khác đổi, dù sao đống quần áo này tôi cũng không muốn mặc nữa."

Đều mặc quần áo như vậy mấy trăm năm, cô nhưng không muốn ở thế giới này tiếp tục mặc như vậy.

Nữ sinh rốt cuộc nghe ra ý tứ Cẩm Vinh, đối phương tựa hồ cần thay quần áo.

"...... Vậy em mang chị đi mua quần áo mới đi." Nữ sinh nội tâm giãy giụa một hồi, mới gian nan nói,

Cô gái vẫn không muốn đối phương quá thiệt thòi, dù sao gần đây cũng có một cửa hàng bách hóa của cô nhỏ, giá cũng không quá rẻ.

Cẩm Vinh đồng ý trước đổi quần áo rồi lại nói.

"Tính tiền bằng thẻ này đi." Tóc đen nữ sinh ở quầy thanh toán, nói.

Người làm trong tiệm cũng nhận ra đây là cháu gái của bà chủ, chỉ không biết cô bé mang theo người bạn lạ mặt nào, mặc quần áo như đóng phim cổ trang, lớn lên trông xinh đẹp như các đại minh tinh.

Nữ sinh vẫn là cảm thấy chính mình chiếm đại tiện nghi, nghĩ đợi lát nữa lưu lại cách liên lạc với đối phương, sau khi xác định giá trị quần áo lại bồi thường cho đối phương.

Cô gái nhận ra hình như mình còn chưa hỏi tên đối phương, nữ sinh tóc đen nắm tóc, cảm thấy hình như mình bị ngốc rồi.

Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy đối phương đi ra, nữ sinh tóc đen gõ gõ cửa cũng không thấy người bên trong phản ứng, đẩy cửa ra ngoại trừ bộ quần áo cổ trang xinh đẹp kia, bên trong không một bóng người.

Cẩm Vinh thay đổi một thân trang phục hiện đại, đi ở trên đường cái, hiển nhiên ánh mắt nhìn cũng đã ít đi rất nhiều, không thể không nói, nữ sinh tóc đen ánh mắt không tồi, chọn quần áo cũng tương đối thích hợp với khí chất Cẩm Vinh.

Có lẽ cô gái cảm thấy mình trả giá kém với giá trị thật của bộ đồ cổ trang kia, nhưng tỏng mắt Cẩm Vinh, hai bộ quần áo giá trị không có gì khác biệt, hơn nữa hiện tại Cẩm Vinh cũng chẳng cần nó như cô gái kia.

Cho nên liền để lại cho cô gái, trước khi đi cũng hủy hết tất cả những dấu vết có liên quan đến tu chân giới, hiện tại nó cũng chỉ là một bộ quần áo cổ trang xinh đẹp hoa lệ mà thôi.

Trừ cái này ra, Cẩm Vinh còn thoáng thu liễm hơi thở, cùng người thường không có gì khác biệt.

Hơn nữa lần này xuyên qua, một là không có cốt truyện tìm tới, hai là cô cũng không đi chủ động đo lường tính toán thiên cơ.

Mỗi lần xuyên qua, chuyện thứ nhất Cẩm Vinh làm chính là đọc cốt truyện, dò xét thiên đạo, thực lo lắng được mất, tóm lại chuyện làm Tư Mệnh Thiên Quân cũng đã là chuyện mấy trăm năm trước.

Cho nên Cẩm Vinh quyết định, trừ phi là thế giới độ nguy hiểm rất cao, nếu không thể tiếp tục tính thiên cơ nữa, ai bảo Tư Mệnh Thiên Quân cái chức vị hố cha này lưu lại ấn tượng quá đáng nhớ.

Cẩm Vinh lang thang không có mục đích, bất tri bất giác đi tới cảng, nơi này tụ tập rất nhiều người, hơn nữa thực náo nhiệt, tựa hồ là tổ chức một lễ nghi gì đó rất long trọng.

Thì ra là một du thuyền xa hoa sắp khởi hành.

Nhìn khinh khí cầu ăn mừng treo bên cảng biển, cùng với hoa tươi, lụa đỏ trên du thuyền màu trắng.

Suy nghĩ thứ nhất trong đầu Sơn Ly Ma quân chính là, du thuyền xa hoa, hẳn là có thể cọ ăn cọ uống một đoạn thời gian rất dài đi.

Đứng trước thang tiến vào du thuyền, các nhân viên tươi cười hoàn mỹ, nghiêm chỉnh thực hiện chức trách, chà hỏi, kiểm tra khách mời của mỗi vị khách quý, đây cũng không phải du thuyền khải hoàn bình thường mà là du thuyền tổ chức yến hội đại thọ của Lâm lão gia tử - người hô mưa gọi gió hai giới chính thương.

Khách nhân được mời tới, không phú thì quý.

"Phương tiểu thư, mời." Nhân viên xem qua thư mời, khách nhân cấp VVIP, nâng tay đang mang bao tay trắng tay hướng lên, chỉ dẫn.

"Cảm ơn." Cẩm Vinh nhợt nhạt cười, hơi hơi nâng nâng mũ, đi lên du thuyền.

Thư mời đương nhiên là cô tùy tay giả tạo, thuận tiện bỏ thêm chút ảo thuật, sẽ không làm người hoài nghi.

_____

Bồ câu trắng xẹt qua bầu trời trong vắt, mặt biển xanh ngọc gợn sóng lăn tăn, hết thảy thật khiến người thư giãn vui vẻ.

Một thiếu nữ váy trắng đứng trên khoang thuyền, cô bỗng nhiên nhíu nhíu mày,

"Doãn Túc, em không sao chứ." Thanh niên tuấn tú xoay người, hỏi cô gái đang đứng bên cạnh mình.

Doãn Túc lắc lắc đầu, giống như trong phút chốc cảm giác được một nhân vật có lực lượng rất mạnh ở gần mình, chỉ là khó có thể xác định chính xác.

"Nếu không thoải mái, để bác sĩ đến kiểm tra xem, nói như thế nào cô cũng là ân nhân của Lâm gia chúng ta." Một thanh niên khác mặc áo sơ mi màu trắng lạnh lùng nói.

Doãn Túc mặt vô biểu tình đáp, "Lời này liền không cần phải nói, Lâm Tấn, các người nói là mời tôi đi du lịch tôi mới chấp nhận, cũng không nói là đi sinh nhật ông ngoại Lâm gia."

Doãn Túc chỉ muốn tận hưởng những ngày còn lại của sinh mệnh ngắn ngủi này.

"Hắc hắc." Lâm Tấn sờ sờ đầu, cười hì hì, thanh niên lạnh lùng cũng quay đầu đi chỗ khác không nói lời nào.

"Doãn tiểu thư." Phía sau lại vang lên một giọng nói quen thuộc, Doãn Túc nghe thấy giọng nói này, khóe mắt liền như bị kim đâm, nhảy nhảy, cảm giác lại có phiền toái.

Doãn Túc từ nhỏ đã có trực giác nhanh nhạy hơn người thường, lại nói, Doãn gia chỉ có một mình cô là hậu bối đời này, lưu giữ lại huyền học tổ truyền của Doãn gia.

Người ngoài nhìn vào sẽ coi đây là phong thuỷ xem tướng, chỉ có người trong nghề biết, kỳ thật là hỏi dương thăm âm, hỏi chuyện dương gian, đi thăm âm phủ, đi lẫn lộn cả đường dương lẫn âm, người thường không phải muốn là có thể làm được.

Cổ có Tần thay Từ Phúc hỏi tiên, Hán có dị nhân châm phản hồn hương đưa tới Lý phu nhân phương hồn.

* Từ Phúc, người đất Tề thời nhà Tần, là một phương sĩ, từng làm ngự y cho Tần Thủy Hoàng. Từ Phúc từng được giao nhiệm vụ cùng 1.000 đồng nam và đồng nữ với 3 năm lương thực dự phòng đi tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão từ các vị tiên sống trên núi Bồng Lai ngoài biển đông.

* Cố sự thuật sĩ nổi tiếng Lý Thiếu Quân dùng Phản Hồn hương triệu hồn Lý Phu Nhân. Hiếu Vũ Lý hoàng hậu, thường gọi Lý phu nhân, là một phi tần rất được sủng ái của Hán Vũ Đế Lưu Triệt nhà Tây Hán.

Con đường này khó đi, không chỉ có chú ý thiên phú, còn giảm thọ.

Cho nên Doãn gia hiện giờ chỉ dư lại một mình Doãn Túc.

Doãn Túc là hậu nhân thiên phú tối cao mấy trăm năm có một của Doãn gia, đồng dạng, cũng là người mệnh cách xấu nhất, lục tuyệt chi mệnh, chú định sống không quá 25.

Năm nay vừa vặn 23, Doãn Túc cân nhắc nhiều nhất cũng chỉ còn hai năm, nói không chừng vẫn là được hôm nay không có ngày mai.

Thay vì bi quan chán chường, oán thán tổ tông Doãn gia vì sao lại đi lên con đường này, Doãn Túc vẫn là rất lạc quan, nỗ lực hưởng thụ mỗi ngày, dù sao chờ cô chết, huyết mạch Doãn gia cũng liền chân chính chặt đứt. Đến nỗi kết hôn sinh con, lưu lại đời sau cho Doãn gia gì đó.

Doãn Túc ha ha một tiếng, lục tuyệt chi mệnh, chú định vô duyên gả cưới, vô duyên con nối dõi.

Tóm lại vẫn là không thèm nghĩ đến chuyện như vậy, dễ dàng sinh luyến niệm, cùng lắ là làm nhiều chuyện tốt, kiếp sau đầu thai một gia đình bình thường.

Doãn Túc cũng chính là mang tâm tình làm việc thiện, cuối cùng là "làm" trên người Lâm Tấn cùng biểu ca Bạch Kị của hắn, cứu hai người bọn họ một mạng. Hai người lại chính là Lâm gia cùng Bạch gia độc đinh, so với Doãn Túc không cha không mẹ quý giá hơn nhiều.

Bởi vì bọn họ, Doãn Túc cũng giải quyết vài lần vấn đề phong thủy của các gia tộc thượng lưu, mà hồi báo...... Tự nhiên cũng thực phong phú.

Nhìn những tờ chi phiếu một tờ một tờ biến mất, cùng với đó là một ngôi trường tiểu học ở vùng sâu vùng xa được thành lập, còn rất nhiều các khoản hỗ trợ cho các trung tâm xã hội khác, Doãn Túc dường như có thể nhìn thấy kiếp sau hạnh phúc đang vẫy tay với mình.

Đương nhiên, những chuyện này hai người Lâm Tấn cùng Bạch Kị cũng không biết, Doãn Túc không phải đồ ngốc mà đem chuyện mình chỉ còn hai năm đi kể với bọn họ.

Bọn họ thân thiết sao?

Doãn Túc sẽ đáp ứng tham gia chuyến đi này, chỉ là muốn hưởng thụ một chút thanh xuân, lại có những kẻ coi tiền như rác mời khách, không đi cũng phí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương