Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 255: Tác Giả Cao Lãnh Cấm Dục & Lưu Manh Côn Đồ

Diệp Mộ Sanh: Cậu là Phù Ca.

Nhìn tin Diệp Mộ Sanh gửi tới, mặt Bùi Tịch đầy kinh ngạc, nhanh chóng gõ trả lời.

Bùi Tịch: Sao cậu biết?

Nhìn tin trên màn hình, Diệp Mộ Sanh trong lòng đáp một câu, cậu có hệ thống.

Nhưng cái này nhất định không thể nói cho Bùi Tịch, vì vậy Diệp Mộ Sanh bắt đầu bịa lừa người.

Diệp Mộ Sanh: Đoán, không ngờ cậu thật sự là Phù Ca.

Bùi Tịch: Cậu lừa tôi...

Diệp Mộ Sanh: Ừ

Bùi Tịch: ...

Diệp Mộ Sanh: Vừa nghe giọng cậu, tôi đã cảm thấy rất giống Phù Ca.

Bùi Tịch: Đúng là tình yêu đích thực! Sao nào, người anh em cậu mới kết giao là ca sĩ yêu thích của cậu, có kích động không, có vui vẻ không, có ngạc nhiên không?

Nhìn thấy đoạn này, trong đầu Diệp Mộ Sanh liền hiện lên bóng dáng Bùi Tịch cà lơ phất phơ.

Diệp Mộ Sanh: Không cảm xúc.

Bùi Tịch: Tan nát cõi lòng...

Diệp Mộ Sanh: Canteen có keo đấy.

Bùi Tịch: ... . . .



Bùi Tịch không biết làm sao, hắn cho là sau khi Diệp Mộ Sanh biết hắn là Phù Ca, ít ra cũng sẽ có phần kích động, không ngờ...

Bùi Tịch: Cậu muốn nghe bài gì, tôi hát cho cậu nghe? Vui không? Coi như anh tặng phúc lợi.

Bùi Tịch: Bài gì cũng được.

Diệp Mộ Sanh: Tuyệt thế tiểu thụ.

Bùi Tịch: ... Đổi bài.

Diệp Mộ Sanh: Thanh mị hồ.

Bùi Tịch: Có thể bình thường một chút hay không!

Diệp Mộ Sanh: Vừa rồi cậu nói bài gì cũng được.

Bùi Tịch: Có sao? Không có, đó không phải tôi, QQ tôi mới bị người ta hack, không phải tôi trả lời.

Diệp Mộ Sanh mới vừa gõ xong, tin còn chưa kịp gửi, có cảm giác có người đứng trước mặt mình.

Ngước mắt lên, đối mặt với đôi mắt phượng dài hẹp, trong mắt lóe lên ý cười.

"Diệp Mộ Sanh." Bùi Tịch gọi.

"..." Bùi Tịch sao lại chạy tới lớp họ rồi...

"Còn nửa tiếng nữa mới vào tiết, tôi dẫn cậu đi chỗ này." Bùi Tịch kéo Diệp Mộ Sanh, đi về phía cửa.

"Đi đâu?" Diệp Mộ Sanh tắt điện thoại, hỏi.

"Cậu đoán đi." Quay đầu nhìn Diệp Mộ Sanh mặt không cảm xúc, Bùi Tịch cười nói.



"..." Thật ra thì Diệp Mộ Sanh rất muốn nói, cậu đoán xem tôi có đoán không, nhưng cậu phải giữ hình tượng cao lãnh.

"Lát nữa cậu sẽ biết." Bùi Tịch kéo tay Diệp Mộ Sanh, bước nhanh hơn.

"..." Diệp Mộ Sanh cau mày, đẩy tay Bùi Tịch ra, hững hờ đi theo phía sau hắn.

Bùi Tịch nhíu mày, không ép kéo tay Diệp Mộ Sanh chỉ nói: "Chỗ đó không xa, rất nhanh sẽ đến."

Bùi Tịch dẫn Diệp Mộ Sanh đi xuống lầu, sau đó đi qua sân thể dục, phía sau con đường mòn dẫn tới một nơi trồng cây ăn quả màu vàng và loài hoa màu xanh không biết tên.

"Cậu dẫn tôi tới đây làm gì?" Diệp Mộ hỏi.

Nơi này không có camera giám sát, là nơi các cặp đôi trong trường hay lui tới, Bùi Tịch đưa cậu tới nơi này chẳng lẽ là muốn...

Nhưng sao có thể...

"Anh hát cho cậu nghe." Bùi Tịch liếc nhìn xung quanh, sau đó kéo Diệp Mộ Sanh đi tới dưới một cái cây.

Diệp Mộ Sanh: "..."

Bùi Tịch ngồi xuống cỏ trước, nhưng phát hiện Diệp Mộ Sanh vẫn đứng bất động, vì vậy thúc giục: "Ngồi đi!"

"..." Diệp Mộ Sanh hơi có chút chê bai nhìn sân cỏ, yên lặng không nói.

"Cậu mắc bệnh nghiện sạch sẽ phải không?" Nhớ lại các biểu hiện của Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch đột nhiên nói.

"..." Diệp Mộ Sanh ngầm thừa nhận.

"Nếu không cậu ngồi lên chân..." Bùi Tịch còn chưa nói hết, thì có chút lúng túng dừng lại. Ngồi trên đùi hắn, cái đó cũng quá...

"Không cần." Diệp Mộ Sanh mím môi một cái, ngồi xuống bên cạnh Bùi Tịch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương