Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 252: Tác Giả Cao Lãnh Cấm Dục & Lưu Manh Côn Đồ

"Cái gì?" Bùi Tịch như không nghe rõ vậy, nhướng mày hỏi lại một lần. Vừa rồi hắn không nghe nhầm chứ?

Nhìn mặt Bùi Tịch toàn thấy cười, Diệp Mộ Sanh không có nói lại, đứng dậy bưng bát đi. Người này chắc chắn là nghe rõ.

"Này!" Bùi Tịch không để ý khay đồ ăn, vội vàng bước vòng qua ghế đuổi theo: "Diệp Mộ Sanh vừa rồi có phải cậu nói thích giọng tôi không?"

"Tôi có nói thích à?" Diệp Mộ Sanh dừng bước, nghiêm mặt nhàn nhạt nói.

"Cậu nói giọng tôi êm tai, ý không phải là thích giọng tôi sao?" Bùi Tịch cười đùa cợt nhả nói.

"Không biết xấu hổ." Diệp Mộ Sanh lạnh mặt, đi vòng qua trước mặt Bùi Tịch, đi tới bồn rửa bát. Mới một ngày sống chung, cậu đã hiểu, trời cao bao nhiêu, mặt Bùi Tịch dày bấy nhiêu.

Chờ Diệp Mộ Sanh rửa bát xong, hai người trở về lớp.

Ghé mắt nhìn chăm chú gò má tinh tế của Diệp Mộ Sanh, mắt Bùi Tịch híp lại, môi mỏng không nhịn được cong lên.

"Diệp Mộ Sanh, số điện thoại cậu là gì?" Bùi Tịch lấy điện thoại ra, mở camera, ngước mắt nhìn về phía Diệp Mộ Sanh hỏi.

"..." Diệp Mộ Sanh tiếp tục đi về phía trước, không nói gì.

"Không nói cho tôi cũng được." Mắt liếc nhìn thiếu niên mặc đồng phục ngắn tay màu trắng trên màn hình, Bùi Tịch tiếc nuối tắt máy.

Thả điện thoại vào túi quần jean, Bùi Tịch đuổi kịp Diệp Mộ Sanh, cưỡng ép khoác vai cậu, cười nói: "Diệp Mộ Sanh dù cậu lạnh như cục đá, còn gầy như cây trúc, nhưng thịt trên người cậu rất là mềm, gác thoải mái lắm."

"Bùi Tịch, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?" Dừng bước, đối mắt với Bùi Tịch, Diệp Mộ Sanh cau mày nói.

"Muốn làm gì? Đương nhiên là..." Bùi Tịch từ từ sát lại gần Diệp Mộ Sanh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má trắng nõn tinh tế, nhếch môi, nhéo mặt Diệp Mộ Sanh, cười nói: "Đương nhiên là muốn làm bạn của cậu, muốn thấy khuôn mặt đơ này của cậu cười lên!"



"Buông ra..." Diệp Mộ Sanh trợn mắt nhìn Bùi Tịch nói.

"Không buông, Diệp Mộ Sanh mặt cậu nhéo mềm thật." Bùi Tịch tiếp tục nhéo: "Những bạn nữ kia nói không sai, cậu thật sự đáng yêu."

"Th ——" Đột nhiên dưới người Bùi Tịch đau nhói, lập tức buông Diệp Mộ Sanh. Trời, sao hắn quên mất chuyện trưa nay bị dạy dỗ! Lần này còn đau hơn buổi trưa!

"Diệp Mộ Sanh cậu không thể nhẹ tay chút sao? Lỡ mà hỏng mất, hạnh phúc của tôi sau này làm thế nào?" Bùi Tịch nhìn mặt Diệp Mộ Sanh không cảm xúc, cắn răng nghiến lợi nói. Người này không đáng yêu chút nào.

"Tôi đã nói đừng trêu tôi, về chuyện hạnh phúc, cậu có thể nằm dưới đó." Diệp Mộ Sanh nói.

"Nằm dưới? Tôi thấy dù thế nào tôi cũng là công, làm sao có thể... Pi, không đúng, tôi là trai thẳng!" Bùi Tịch đột nhiên phản ứng lại.

"Cậu thẳng?" Diệp Mộ Sanh cười nhạt. Thẳng thì sao nào? Sớm muộn cũng cong...

"Cậu không tin?" Bùi Tịch không biết làm sao, hắn thật sự thẳng, chỉ thấy chuyện này chọc được Diệp Mộ Sanh vui, không ngờ bị anh em hiểu lầm, lại bị Diệp Mộ Sanh hiểu lầm.

Diệp Mộ Sanh hé miệng không nói, mới vừa xoay người, Bùi Tịch đột nhiên ôm chầm eo Diệp Mộ Sanh, vốn là Bùi Tịch mặt đầy vẻ bất lực, lúc này lại đổi thành nụ cười lưu manh.

Dù sao cũng hiểu lầm, giải thích cũng không tin, như vậy...

Cứ tiếp tục chọc cậu cười...

Bùi Tịch lại gần bên tai Diệp Mộ Sanh, giọng cuốn hút chậm chạp nói: "Diệp Mộ Sanh."

Cảm giác được ngón tay ấm áp Bùi Tịch truyền qua quần áo tới da thịt, Diệp Mộ Sanh bắt lấy đôi tay đang du đãng bên eo mình, muốn đẩy Bùi Tịch ra, lại bị Bùi Tịch bắt được.

"Thật ra thì cậu mới gay." Bùi Tịch nhìn đôi lông mi như cánh bướm của Diệp Mộ Sanh, cười trêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương