Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
-
Chương 251: Tác Giả Cao Lãnh Cấm Dục & Lưu Manh Côn Đồ
Trong canteen, chỗ lấy cơm của người dùng khay và dùng bát khác nhau, sau khi đám Từ Dịch lấy xong thức ăn, Bùi Tịch rút thẻ cơm trong túi đưa cho Diệp Mộ Sanh, nói: "Diệp Mộ Sanh, hôm nay tôi mời khách, coi như xin lỗi chuyện lúc trưa."
"Không cần." Diệp Mộ Sanh đẩy người nào đó đang tựa vào mình, giọng lạnh nhạt nói.
"Được rồi." Đôi mắt phượng hẹp dài của Bùi Tịch hơi nhướng lên, cất thẻ cơm, đuổi theo Diệp Mộ Sanh xếp hàng cười nói.
Mới đẩy Bùi Tịch ra, Bùi Tịch lại dính vào, Diệp Mộ Sanh cau mày, đối mắt với cặp mắt phượng đẹp kia, lạnh lùng nói: "Cậu không có xương sao?"
"Đúng vậy! Cho nên đề phòng chuyện tôi ngã, cậu phải để tôi dựa vào." Ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt thoang thoảng trên người Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch mặt dày nói.
"Đứng ngay ngắn!" Sự lạnh nhạt trong mắt Diệp Mộ Sanh đậm hơn, giọng mang một chút không vui.
Ai ngờ Bùi Tịch làm như không nghe thấy, phất tay choàng lên vai Diệp Mộ Sanh, chỉ trước mặt nói: "Diệp Mộ Sanh, phía trước trống kìa tiến lên đi."
Diệp Mộ Sanh: "..."
Hai người đều đẹp trai cao gầy trắng trẻo, đang đứng trong hàng lấy cơm, cộng thêm cả hai đều là người có tiếng trong trường, vì vậy chỉ chốc lát thì có thêm các bạn nữ xếp hàng bắt đầu cười kì quái.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Mộ Sanh lướt qua đám con gái xung quanh, tầm mắt dừng lại ở trên mặt Bùi Tịch lạnh như băng: "Bùi Tịch."
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận, tôi đứng lên là được." Bùi Tịch cũng không muốn chọc giận Diệp Mộ Sanh, nghe Diệp Mộ Sanh dùng giọng điệu lạnh như băng gọi tên mình, lập tức ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Diệp Mộ Sanh: "..."
Hàng người trước mặt càng ngày càng thưa, ngay khi Diệp Mộ Sanh cầm bát đưa cho dì ở canteen, đến phiên cậu cà thẻ, Bùi Tịch cầm đèn chạy trước ô tô chạy ra máy cà thẻ để quẹt.
Diệp Mộ Sanh: "..."
Bùi Tịch nhếch môi cười nói: "Tôi nói tôi mời cậu mà, đừng khách sáo!"
Diệp Mộ Sanh: "Tôi nói không cần."
Bùi Tịch cố tình ra vẻ kinh ngạc nói: "Phải không? Tôi không nghe thấy!"
"..." Diệp Mộ Sanh mặt không biến sắc liếc mắt nhìn Bùi Tịch một cái, bưng đồ ăn đi.
Diệp Mộ Sanh tìm một góc ngồi xuống, sau đó đám người Từ Dịch cũng bưng đĩa thức ăn đi tới.
Trên bàn ăn, nhìn Bùi Tịch luôn tìm đề tài nói chuyện cùng Diệp Mộ Sanh, mà Diệp Mộ Sanh vẫn không để ý tới Bùi Tịch, Hùng Nhị thầm nghĩ: Hóa ra đại ca không thừa nhận quan hệ là bởi vì Diệp Mộ Sanh vốn không đồng ý lời tỏ tình của đại ca! Ha ha đại ca cũng có lúc như vậy!
Nghĩ chút tình tiết bổ não, nụ cười trên mặt Hùng Nhị càng ngày càng rộng, không nhịn nổi mà cười ra tiếng.
Chuyển mắt qua người Hùng Nhị đối diện, Bùi Tịch nhướng mày nói: "Hùng Nhị, cậu cười cái gì?"
"Không có gì, đại ca chúng em ăn no rồi, đi trước." Hùng Nhị nháy mắt với Từ Dịch và Trịnh Lam Kiều, để đũa xuống nói.
Từ Dịch và Trịnh Lam Kiều nhìn nhau một cái, lại nhìn Bùi Tịch và Diệp Mộ Sanh, nói: "Đại ca, chúng em no rồi, không quấy rầy thế giới hai người các anh."
Nói xong đám Từ Dịch bưng đĩa thức ăn, chạy như một làn khói.
"Diệp Mộ Sanh cậu đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, bọn họ hồi trưa hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi giải thích cũng không tin..." Cảm giác được một ánh mắt lạnh giá, Bùi Tịch quay đầu, đối mặt với con mắt lạnh trong veo thấu xương.
Ba tên ngu người, không phải mình đã nói mình và Diệp Mộ Sanh không phải loại quan hệ đó sao?
Diệp Mộ Sanh nhấp môi không nói gì, nhìn chằm chằm Bùi Tịch mấy giây, đột nhiên lên tiếng: "Giọng cậu rất êm tai."
"Không cần." Diệp Mộ Sanh đẩy người nào đó đang tựa vào mình, giọng lạnh nhạt nói.
"Được rồi." Đôi mắt phượng hẹp dài của Bùi Tịch hơi nhướng lên, cất thẻ cơm, đuổi theo Diệp Mộ Sanh xếp hàng cười nói.
Mới đẩy Bùi Tịch ra, Bùi Tịch lại dính vào, Diệp Mộ Sanh cau mày, đối mắt với cặp mắt phượng đẹp kia, lạnh lùng nói: "Cậu không có xương sao?"
"Đúng vậy! Cho nên đề phòng chuyện tôi ngã, cậu phải để tôi dựa vào." Ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt thoang thoảng trên người Diệp Mộ Sanh, Bùi Tịch mặt dày nói.
"Đứng ngay ngắn!" Sự lạnh nhạt trong mắt Diệp Mộ Sanh đậm hơn, giọng mang một chút không vui.
Ai ngờ Bùi Tịch làm như không nghe thấy, phất tay choàng lên vai Diệp Mộ Sanh, chỉ trước mặt nói: "Diệp Mộ Sanh, phía trước trống kìa tiến lên đi."
Diệp Mộ Sanh: "..."
Hai người đều đẹp trai cao gầy trắng trẻo, đang đứng trong hàng lấy cơm, cộng thêm cả hai đều là người có tiếng trong trường, vì vậy chỉ chốc lát thì có thêm các bạn nữ xếp hàng bắt đầu cười kì quái.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Mộ Sanh lướt qua đám con gái xung quanh, tầm mắt dừng lại ở trên mặt Bùi Tịch lạnh như băng: "Bùi Tịch."
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận, tôi đứng lên là được." Bùi Tịch cũng không muốn chọc giận Diệp Mộ Sanh, nghe Diệp Mộ Sanh dùng giọng điệu lạnh như băng gọi tên mình, lập tức ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Diệp Mộ Sanh: "..."
Hàng người trước mặt càng ngày càng thưa, ngay khi Diệp Mộ Sanh cầm bát đưa cho dì ở canteen, đến phiên cậu cà thẻ, Bùi Tịch cầm đèn chạy trước ô tô chạy ra máy cà thẻ để quẹt.
Diệp Mộ Sanh: "..."
Bùi Tịch nhếch môi cười nói: "Tôi nói tôi mời cậu mà, đừng khách sáo!"
Diệp Mộ Sanh: "Tôi nói không cần."
Bùi Tịch cố tình ra vẻ kinh ngạc nói: "Phải không? Tôi không nghe thấy!"
"..." Diệp Mộ Sanh mặt không biến sắc liếc mắt nhìn Bùi Tịch một cái, bưng đồ ăn đi.
Diệp Mộ Sanh tìm một góc ngồi xuống, sau đó đám người Từ Dịch cũng bưng đĩa thức ăn đi tới.
Trên bàn ăn, nhìn Bùi Tịch luôn tìm đề tài nói chuyện cùng Diệp Mộ Sanh, mà Diệp Mộ Sanh vẫn không để ý tới Bùi Tịch, Hùng Nhị thầm nghĩ: Hóa ra đại ca không thừa nhận quan hệ là bởi vì Diệp Mộ Sanh vốn không đồng ý lời tỏ tình của đại ca! Ha ha đại ca cũng có lúc như vậy!
Nghĩ chút tình tiết bổ não, nụ cười trên mặt Hùng Nhị càng ngày càng rộng, không nhịn nổi mà cười ra tiếng.
Chuyển mắt qua người Hùng Nhị đối diện, Bùi Tịch nhướng mày nói: "Hùng Nhị, cậu cười cái gì?"
"Không có gì, đại ca chúng em ăn no rồi, đi trước." Hùng Nhị nháy mắt với Từ Dịch và Trịnh Lam Kiều, để đũa xuống nói.
Từ Dịch và Trịnh Lam Kiều nhìn nhau một cái, lại nhìn Bùi Tịch và Diệp Mộ Sanh, nói: "Đại ca, chúng em no rồi, không quấy rầy thế giới hai người các anh."
Nói xong đám Từ Dịch bưng đĩa thức ăn, chạy như một làn khói.
"Diệp Mộ Sanh cậu đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, bọn họ hồi trưa hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi giải thích cũng không tin..." Cảm giác được một ánh mắt lạnh giá, Bùi Tịch quay đầu, đối mặt với con mắt lạnh trong veo thấu xương.
Ba tên ngu người, không phải mình đã nói mình và Diệp Mộ Sanh không phải loại quan hệ đó sao?
Diệp Mộ Sanh nhấp môi không nói gì, nhìn chằm chằm Bùi Tịch mấy giây, đột nhiên lên tiếng: "Giọng cậu rất êm tai."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook