Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 237: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (69)

Môi di chuyển tới bên tai Diệp Mộ Sanh, Nhậm Quý Uyên cười u ám nói: "Nếu không thể chiếm đoạt thân thể và nhóc cùng lúc, như vậy chúng ta chết chung đi!"

"Anh... Urgh..." Diệp Mộ Sanh đột nhiên mở to hai mắt, nhưng trước mắt một màu đen, ngay sau đó môi bị khóa chặt, cùng lúc đó trên cổ truyền đến cơn đau.

Nhậm Quý Uyên muốn giết cậu!

Nhậm Quý Uyên đè trên người Diệp Mộ Sanh, một tay đè vai Diệp Mộ Sanh, một tay dùng sức bóp cổ, môi cọ môi, ép những lời Diệp Mộ Sanh chưa nói ra trở về trong bụng.

"Ư..." Cảm giác hít thở không thông chợt truyền tới, Diệp Mộ Sanh liều mạng vùng vẫy, nhưng làm gì được khi tay bị trói lại, mắt bị che đi, chân cũng đá không tới Nhậm Quý Uyên.

Cảm giác được đầu lưỡi truyền tới cơn đau, Nhậm Quý Uyên tăng sức ở tay, thế nhưng đôi mắt chỉ thấy sự đau thương khổ sở vô bờ bến.

Hắn biết mình phải biến mất, nhưng hắn không muốn bé con này và nhân cách khác sống với nhau.

Bé con là của hắn, nếu không thể sống chung một chỗ, vậy chỉ có cách chết chung!

Cùng chết với bé con, cùng nhau biến mất, cũng không tệ!

Vừa hay hắn đã thấy chán cái thế giới này từ lâu rồi!

"Ưm..."



Máu tươi chảy dọc theo môi hai người, có lẽ hai nhân cách còn lại cảm nhận được hành động điên cuồng của Nhậm Quý Uyên, muốn đi ra, trán Nhậm Quý Uyên nổi gân xanh, đầu đau khủng khiếp.

Đầu đau, đầu lưỡi đau, người bị kẹp ở bên dưới đau, cùng với nỗi đau phải tự tay bóp chết người mình yêu, cùng nhau ập về phía Nhậm Quý Uyên.

Nhậm Quý Uyên đổ mồ hôi lạnh, mặt càng vặn vẹo dữ tợn, nhưng đôi mắt u ám lại ứa ra những giọt nước mắt.

Cảm giác Diệp Mộ Sanh giãy giụa càng ngày càng nhẹ, con ngươi Nhậm Quý Uyên vụt qua sự hốt hoảng, bỏ môi ra, tay bóp cổ bắt đầu run rẩy, giảm bớt lực.

"Nhậm... A..." Môi được giải phóng, Diệp Mộ Sanh khó khăn phun ra một chữ, nhưng ngay sau đó lại bị Nhậm Quý Uyên che miệng.

Nhìn người dưới thân sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại dưới mái tóc bạch kim bù xù, khóe mắt tràn ra chất lỏng trong suốt như pha lê, không ngừng giãy giụa, Nhậm Quý Uyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, không nhìn tới dáng vẻ khổ sở của Diệp Mộ Sanh.

"Nhóc, đừng sợ, nhóc đi trước một bước, đợi một lúc tôi sẽ tới cùng nhóc..." Nhậm Quý Uyên thanh giọng trầm thấp khàn khàn, có chút run rẩy.

Không, không thể mềm lòng!

Nếu như lần này mềm lòng, hắn sợ không có cơ hội lần sau!

Thứ hắn không có được thà để hắn phá hủy, hắn không có được, những nhân cách khác cũng đừng hòng!

Nhưng...

Hắn thật sự muốn nhìn thấy bé con chết trong tay mình sao?



Hắn thật sự nhẫn tâm sao?

Ngay lúc Nhậm Quý Uyên trong lòng bắt đầu do dự, Diệp Mộ Sanh lại đột nhiên bất động!

"Bé ơi!" Nhậm Quý Uyên trong lòng ngẩn ra, đột nhiên mở mắt, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, rơi lên mặt Diệp Mộ Sanh, hòa cùng nước mắt Diệp Mộ Sanh còn đọng lại, hợp làm một.

Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh không nhúc nhích, sắc mặt Nhậm Quý Uyên đột nhiên trở nên thảm bại, hai tay run rẩy buông ra, trái tim trước đó đập dữ dội giờ cũng như ngừng đập.

Hắn đã bóp chết bé con thật rồi...

Bé con chết...

Thật sự đã chết rồi...

Đôi mắt Nhậm Quý Uyên tản đi vẻ u ám, trở nên trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy xuống, rơi trên mặt Diệp Mộ Sanh: "Thật xin lỗi..."

Bé con chết rồi, hắn tìm dao tự đâm mình, là có thể mãi mãi ở bên cạnh bé rồi.

Nhưng...

Bây giờ hắn hối hận rồi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương