Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 235: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (67)

Nhìn bóng lưng Diệp Mộ Sanh rời đi, Tiếu Tiếu cắn môi, nước mắt chảy ào ào xuống: "Anh..."

"Ha ha..." Một người đi đường không nhịn được bật cười phá lên chỉ vào Tiếu Tiếu đang khóc sướt mướt.

Tiếu Tiếu lau nước mắt, liếc mắt nhìn người đi đường kia, đôi tay che đi nụ cười nhạt âm trầm trong con ngươi, ngay sau đó nước mắt chảy xuống, cắn môi đuổi theo kịp Diệp Mộ Sanh.

"Anh, anh chờ em một chút... Anh..."

Nghe Tiếu Tiếu kêu gào, Diệp Mộ Sanh đen mặt lại, không những không dừng lại, ngược lại càng đi càng nhanh.

Tiếu Tiếu rưng rưng chạy theo Diệp Mộ Sanh, đuổi kịp Diệp Mộ Sanh, giang hai tay, dùng thân thể chắn trước mặt Diệp Mộ Sanh, mặt đầy tủi hờn nói: "Anh, sao anh lại tức giận?"

"Em tự biết đi." Diệp Mộ Sanh híp mắt, nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu hừ lạnh nói.

"Tiếu Tiếu không biết, anh nói cho Tiếu Tiếu được không?" Tiếu Tiếu lắc đầu một cái.

"Không được." Diệp Mộ Sanh muốn đi vòng qua Tiếu Tiếu, đi về phía trước, lại bị Tiếu Tiếu kéo tay.

"Có phải là vì những gì Tiếu Tiếu nói không?" Tiếu Tiếu hỏi.

"..." Diệp Mộ Sanh không đáp, mắt vẫn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Tiếu Tiếu.

"Nhưng là... Oa oa... Khi đó rõ ràng anh nói làm như vậy rất thoải mái. Tiếu Tiếu cứ nghĩ cứ một lần lại một lần, cố gắng để cho anh thoải mái, thì anh sẽ vui. Tiếu Tiếu muốn anh thoải mái, muốn anh vui vẻ, nhưng anh giận Tiếu Tiếu... Rõ ràng đã đồng ý với Tiếu Tiếu ăn kem thì sẽ không tức giận..." Tiếu Tiếu càng nói càng tủi thân.

"..." Diệp Mộ Sanh không nói. Nói như cậu vô lý, bắt nạt Tiếu Tiếu vậy...

"Anh còn bỏ lại Tiếu Tiếu đi một mình, anh xấu..." Tiếu Tiếu tiếp tục nói.



"À!" Diệp Mộ Sanh nhướng mày, chế nhạo: Cậu xấu? Rõ ràng là giả vờ trẻ con ăn đậu hũ của mình nhiều như vậy, Tiếu Tiếu nghiêm túc nói mấy lời này xấu hơn ấy!

Diệp Mộ Sanh thái độ lạnh nhạt, làm Tiếu Tiếu khóc càng hăng: "Huhu anh, anh không an ủi Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu sai chỗ nào. . ."

Thấy ánh mắt mọi người xung quanh hướng tới, Diệp Mộ Sanh chủ động dắt Tiếu Tiếu đi về phía trước, hỏi: "Em đừng khóc, anh hỏi em, em bao nhiêu tuổi?"

Bệnh đa nhân cách thì mỗi nhân cách đều độc lập, vì vậy tuổi tác cũng không giống nhau. Trong tài liệu ở hệ thống, Tiếu Tiếu là một đứa trẻ năm tuổi, nhưng Diệp Mộ Sanh cảm thấy nó đang giả vờ.

Lúc Tiếu Tiếu đang định trả lời, Diệp Mộ Sanh lại nói: "Không cho nói láo, nếu không anh vẫn giận em."

Lông mi Tiếu Tiếu khẽ run lên, trả lời: "Tiếu Tiếu còn chưa lớn, vẫn là một đứa trẻ."

"Anh biết, anh hỏi em bao nhiêu tuổi?" Diệp Mộ Sanh nói.

"Tiếu Tiếu từng này tuổi!" Tiếu Tiếu nhanh chóng xòe bàn tay, năm ngón tay xòe ra, mỗi ngón tay thể hiện một tuổi tức là năm tuổi.

"Thật hử?" Diệp Mộ Sanh có chút không tin. Chẳng lẽ cậu đoán sai rồi? Nhưng sao có thể!

"Huhu. . . Anh không tin Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu thật sự từng đó tuổi." Tiếu Tiếu lắc bàn tay, khóc lóc nói.

"Tốt lắm, nếu Tiếu Tiếu chỉ có năm tuổi, anh là anh lớn sẽ không để Tiếu Tiếu mệt mỏi, anh phải chăm sóc em trai thật kỹ, để em trai thoải mái, cho nên Tiếu Tiếu à chúng ta về nhà, anh để cho em thoải mái có được không?" Nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh có chút gian xảo.

"Nhưng mà. . ." Tiếu Tiếu nhìn Diệp Mộ Sanh thấp hơn mình, khua tay đo chiều cao của Diệp Mộ Sanh, sau đó đo chiều cao của chính mình: "Nhưng thân thể anh không tốt, còn lùn, không thể mệt mỏi, lỡ như anh mệt quá bất tỉnh, Tiếu Tiếu sẽ đau lòng. Mà Tiếu Tiếu cao ráo, cơ thể khỏe mạnh, có thể chịu được cực khổ, không sợ mệt mỏi. Cho nên vẫn nên để Tiếu Tiếu làm anh thoải mái đi."

"Giả vờ vui không?" Diệp Mộ Sanh thu hồi nụ cười, sắc mặt kém hơn, nhưng vừa dứt lời, đã nhìn thấy Tiếu Tiếu cắn môi, nhếch khóe miệng.

"Anh à em. . ." Tiếu Tiếu rưng rưng mỉm cười, còn chưa có nói xong, đầu bỗng nhiên đớn: "Đau. . . Anh ơi em đau. . ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương