Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 232: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (64)

Vừa hôn xong, cảm xúc cả hai khôi phục một chút, An Cẩn Thâm đỏ tai, gọi: "Mộ Mộ. . ."

"Ừm." Gò má Diệp Mộ Sanh cũng phết lên màu đỏ hồng.

"Mặc dù ba không muốn thừa nhận, nhưng là trên lý thuyết, bọn ba đúng là cùng một người. Nhưng Mộ Mộ, ba không thích bọn họ." Nghĩ đến hình ảnh trong máy giám sát, sự ghen tức trong lòng An Cẩn Thâm lại dâng lên.

Hắn cũng không đành lòng để cho cái đó của Mộ Mộ, Nhậm Quý Uyên lại. . .

Huống chi cũng không phải không thích trong ngày một ngày hai, rất lâu về trước, hắn đã không thích hai nhân cách kia.

Chẳng qua là hắn hoàn toàn thờ ơ với cuộc sống, hơn nữa theo tuổi tác tăng dần, tâm lý vững vàng hơn, thời điểm xuất hiện nhân cách cũng ngày càng ít, vì vậy cũng không muốn đi điều trị.

". . ." Diệp Mộ Sanh.

Nhìn thấy Diệp Mộ Sanh không biết làm thế nào, An Cẩn Thâm cười cười nói: "Con yên tâm, sau này ba sẽ không hỏi lại chuyện con thích ai, ba sẽ sớm khỏe lại."

Sau khi Diệp Mộ Sanh gật đầu, An Cẩn Thâm lại nói: "Ba đi tắm trước."

"Chờ một chút." Diệp Mộ Sanh kéo An Cẩn Thâm lại.



"Thế nào?" An Cẩn Thâm hỏi.

Diệp Mộ Sanh chui vào trong ngực An Cẩn Thâm, đối mắt với hắn, cười ngọt ngào nói: "Ba, vừa rồi ba nói ghen tị không phải sao, thật ra thì chỉ cần ba nguyện ý, con cũng. . ."

Diệp Mộ Sanh còn chưa nói hết, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, cả giận nói: "Mộ Mộ!"

"Ba không muốn sao?" An Cẩn Thâm tức giận, Diệp Mộ Sanh lại cười.

An Cẩn Thâm nổi giận cũng trong dự liệu của cậu, bởi vì cùng ở cùng An Cẩn Thâm lâu như vậy, lần duy nhất của hai người là đêm cậu làm cùng ba nhân cách.

Sau đó bất luận cậu làm gì, thậm chí cố để An Cẩn Thâm có cảm giác, An Cẩn Thâm cũng vẫn đẩy cậu ra cùng lỗ tai đỏ bừng.

"Con còn nhỏ, không thể làm chuyện đó, thân thể con sẽ không chịu nổi. Ba không cần con làm vì ba, con cũng cần làm cùng Nhậm Quý Uyên, cả Tiếu Tiếu cũng thế." An Cẩn Thâm giữ vai Diệp Mộ Sanh, mặt nghiêm túc nói.

Hai lần tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ bị thương của Diệp Mộ Sanh, hắn rất sợ.

"À ~ ý của ba là ba muốn, nhưng không muốn bên con." Diệp Mộ Sanh nói.

". . ." An Cẩn Thâm hé miệng, nói không muốn là giả, nhưng hắn cũng rất sợ. . .



Nhìn thấy An Cẩn Thâm lại đỏ tai, nụ cười trên mặt Diệp Mộ Sanh sâu hơn: "Thật ra thì con không đau, chỉ cần ba nhẹ nhàng một chút, con sẽ không bị thương."

An Cẩn Thâm thở dài một hơi, đẩy Diệp Mộ Sanh ra, nói: "Mộ Mộ nghe lời, đừng quậy. Ba sẽ chờ con lớn lên."

"Chờ con lớn? Ba chờ? Đêm đó không phải không nhịn được. . ." Diệp Mộ Sanh trong lòng cảm động, ngoài miệng vẫn cố ý cười trêu nói.

"Đêm đó là tai nạn, ba đợi được." An Cẩn Thâm đứng dậy, đặt kính lên tủ, chuẩn bị tới phòng tắm đi: "Con tự chơi trước đi, ba đi tắm."

Dù không chờ được, hắn cũng đợi, ít nhất phải chờ đến khi khỏi bệnh.

Nếu không hắn sợ làm thật, những nhân cách khác lại ra, sau đó lại làm Mộ Mộ bị thương.

Nhìn An Cẩn Thâm chạy mất dạng, Diệp Mộ Sanh cầm con gấu mới mua trên Taobao một tháng trước, ôm vào ngực.

Đột nhiên Diệp Mộ Sanh như nghĩ ra điều gì, nụ cười trên môi dần dần nhạt đi, con ngươi thoáng qua vẻ phức tạp, cắn môi.

'Hệ thống, muốn hoàn thành nhiệm vụ, là phải để nhân vật phản diện khôi phục bình thường, nhân cách dung hợp hoặc chỉ còn lại nhân cách chủ đúng chứ?' Cậu điều tra tài liệu liên quan đến đa nhân cách, hết bệnh là nhân cách dung hợp, hoặc là nhân cách biến mất.

[Chỉ cần để nhân vật phản diện lưu lại một nhân cách, chữa khỏi bệnh đa nhân cách, cuộc sống khôi phục bình thường, cũng là hoàn thành nhiệm vụ. Nhân cách cũng không nhất thiết là nhân cách chủ.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương