Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 225: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (57)

Thấy An Cẩn Thâm nhìn chằm chằm mình, sắc mặt là lạ, không biết có đang suy nghĩ chuyện dâm dục không, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, cầm gối lên dùng sức ném vào mặt An Cẩn Thâm.

Do lúc ném gối Diệp Mộ Sanh xoay người vén chăn che đầu lại, cho nên cũng không thấy lúc gối sắp đập vào mặt An Cẩn Thâm, tròng mắt kia chợt co rút một cái, vẻ âm trầm hiện lên, phản xạ có điều kiện bắt được gối bay tới.

Nhìn gối mềm mại trong tay, Nhậm Quý Uyên nhíu mày. Hắn còn tưởng là gì, không ngờ là cái gối.

Ngay sau đó ánh mắt Nhậm Quý Uyên liếc thấy trên giường có người dùng chăn che, sự lạnh lùng trong con ngươi tản đi mấy phần, nhếch môi.

Hắn tồn tại là để bảo vệ mình, vì vậy khi gối ném tới, hắn ngủ say cảm thấy uy hiếp, nên tự động tỉnh lại như khi nhân cách chủ gặp nguy hiểm trong quá khứ.

Chẳng qua là hắn không ngờ cái mà hắn cảm thấy uy hiếp hắn lại là một cái gối. Có lẽ nhóc con đang làm loạn vì ngại...

Nhậm Quý Uyên cầm gối, bước từng bước một về phía Diệp Mộ Sanh trên giường, nhưng chưa đi đến đã nghe thấy tiếng từ trong chăn vọng ra, giọng nói non nớt nhưng vì rên rỉ một đêm mà khàn khàn.

"Đi ra ngoài!" Diệp Mộ Sanh rúc trong chăn, nhắm mắt lại, không muốn để ý tới người bên ngoài đã dày vò cậu thành thế này.

"..." Nhậm Quý Uyên dù chưa lên tiếng, nhưng trong mắt dấy lên vẻ không vui, đi thẳng tới giữ được một góc chăn.

Cảm giác có người đang kéo chăn, Diệp Mộ Sanh dùng sức nắm chăn, nói: "Buông ra, tôi muốn ngủ..."

Nhưng toàn thân Diệp Mộ Sanh đau nhức, đối đầu với Nhậm Quý Uyên, lời Diệp Mộ Sanh còn chưa nói hết, chăn mền trên người cậu bị Nhậm Quý Uyên vén lên.

Nhậm Quý Uyên ném tới góc giường, nói: "Che đầu ngủ, nhóc muốn chết ngộp ở bên trong à?"

Xa chiếc chăn, luồng gió lạnh thổi tới, cộng thêm giọng trầm thấp sau lưng, khiến cho Diệp Mộ Sanh cả người trần trụi không khỏi run lên.



Lại đổi nhân cách? !

Diệp Mộ Sanh xoay người, khoảnh khắc chạm mắt với Nhậm Quý Uyên, trong lòng thở dài, quả nhiên là Nhậm Quý Uyên...

Lúc này trên người Diệp Mộ Sanh không một mảnh vải, cảnh đẹp mê người phản chiếu trong mắt Nhậm Quý Uyên, nhưng Nhậm Quý Uyên cũng không hưng phấn lắm, ngược lại hừ lạnh nói: "Tối hôm qua rất thoải mái chứ?"

"Rất thoải mái, tôi cũng thoải mái chết được!" Diệp Mộ Sanh cười nhạt, cắn răng nghiến lợi nói.

Thấy Diệp Mộ Sanh muốn đưa tay cầm chăn, con ngươi Nhậm Quý trong tối sầm lại, bò lên giường giữ tay Diệp Mộ Sanh, đè cậu dưới người.

Sờ dấu vết trên người Diệp Mộ Sanh không do mình lưu lại, Nhậm Quý Uyên u ám cười nói: "Vậy nhóc nói xem tôi và An Cẩn Thâm, ai làm nhóc thoải mái hơn?"

Trên người tên nhóc này rất nhiều vết không do hắn lưu lại, không cần nghĩ hắn cũng biết đó là vết tích của An Cẩn Thâm...

Bọn họ ba nhân cách dùng cùng thân thể, dù vậy lúc một nhân cách làm chủ, hai nhân cách còn lại như thể ngủ say vậy, cũng không biết thế giới bên ngoài chuyện gì xảy ra.

Nhưng hai nhân cách ngủ say vẫn loáng thoáng cảm nhận được bên ngoài, nếu không hắn cũng không thể xuất hiện khi bản thân gặp nguy, nắm giữ quyền khống chế thân thể.

Tối hôm qua có vẻ là tên nhóc này kêu to quá quyến rũ, dẫn tới việc An Cẩn Thâm cảm ứng được, muốn tỉnh lại.

Trước kia An Cẩn Thâm chưa bao giờ tranh đoạt quyền khống chế thân thể, từ khi tên nhóc này xuất hiện, khiến An Cẩn Thâm biến hóa, bắt đầu phản kháng...

Đây cũng không phải một hiện tượng tốt...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương