Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
Chương 215: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (47)

Sau khi rời khỏi tiểu khu, hai người dừng bước trước trạm xe buýt.

An Cẩn Thâm hỏi: "Có muốn đi công viên giải trí không? Công viên giải trí có rất nhiều trò vui, chẳng hạn như tàu lượn......"

Diệp Mộ Sanh lắc đầu: "Không đi."

"Vậy thủy cung được không?" An Cẩn Thâm lại hỏi.

Diệp Mộ Sanh thuận miệng nói: "Thủy cung? Con vào đấy bắt cá ăn, ăn xong ba đền tiền nhé."

An Cẩn Thâm vốn định vuốt tai mèo, mà cậu đã thu lỗ tai lại, chỉ có thể sờ mái tóc bạch kim mượt mà: "Mộ Mộ, ba nhớ rõ con không thích ăn cá lắm mà. Con muốn ăn cũng không bắt được cá trong bể đâu, hơn nữa dù có bắt được thì con mà chịu ăn cá sống sao?"

Bởi vì Diệp Mộ Sanh vốn là mèo, cho nên An Cẩn Thâm tưởng rằng cậu thích ăn cá, vì thế một ngày nọ mua cá về kho.

Nhưng Diệp Mộ Sanh không hề vui vẻ gì, cậu ăn chậm rãi như thường, số lần gắp cá còn không bằng sườn xào chua ngọt.

"Con có thể đập kính bắt mà? Không ăn được, có thể đưa cho ba ăn, hiếu kính ba!" Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, ngọt ngào cười nói.

Diệp Mộ Sanh tỏ vẻ đáng yêu, làm An Cẩn Thâm buồn cười: "Nếu thật sự làm như vậy, có khi chưa kịp ăn cá, chúng ta đã bị nhân viên thủy cung tóm rồi."

Hai người đứng trêu đùa, một lớn một nhỏ giá trị nhan sắc đều cao, huống chi vẻ ngoài Diệp Mộ Sanh đứng giữa đám đông tóc đen quả thực rất chói mắt, bởi vậy hai người rất nhanh bị các cô gái chờ xe vây lại.

"Em trai, em là con lai à? Đáng yêu quá!"

"Em bao tuổi rồi?"

Lúc đầu các cô gái vây đến hỏi han, Diệp Mộ Sanh còn có thể mỉm cười trả lời, nhưng dần dà người vây đến càng ngày càng nhiều, đám đông còn động tay động chân, muốn xoa đầu và véo má cậu, Diệp Mộ Sanh bắt đầu mặc kệ mọi người.



Một lần nữa né tránh bàn tay của các cô gái, Diệp Mộ Sanh thu lại nụ cười, giả bộ lạnh lùng, không ngờ càng như vậy họ lại càng thấy cậu dễ thương.

"Ấy em trai nhỏ, đừng như vậy mà!" Một cô gái bĩu môi phàn nàn.

"Ba ba, đi thôi!" Diệp Mộ Sanh không để ý tới bà chị đó, thấy An Cẩn Thâm nhìn chằm chằm mình rồi cười, cậu trừng mắt nhìn hắn.

"Được." An Cẩn Thâm mỉm cười trấn an xoa đầu Diệp Mộ Sanh, sau đó nói với các cô gái: "Xin lỗi nhé, chúng tôi đi trước."

Chờ Diệp Mộ Sanh cùng An Cẩn Thâm đi xa, một cô gái đứng trong đám đông nhìn vào ảnh chụp trên điện thoại, gương mặt thanh tú, nhưng hai mắt sáng lên, cười cực kỳ đáng khinh: "Oa oa oa, ba con, khẩu vị nặng, thật kích thích!"

"Cậu thiệt là, lại suy nghĩ nhiều, đừng lúc nào cũng não bổ nữa, người ta là ba con bình thường mà?" Một cô gái khác không phải hủ nữ vỗ đầu cô, bất đắc dĩ nói.

"Ấy, nào có suy nghĩ nhiều, rõ ràng họ có hint mà!" Cô gái tên Phấn Y ôm đầu, không phục nói.

Cuối cùng không biết nên đi đâu, họ đã tới một địa điểm các cặp tình nhân thường ghé, rạp chiếu phim.

Đến nỗi xem cái gì, đương nhiên là phim kinh dị mới nhất. Cũng may Tiếu Tiếu không ra ngoài.

Sau khi xem phim xong, hai người đi dạo siêu thị, đi đến khu trái cây, con ngươi An Cẩn Thâm bỗng dưng sáng ngời, khóe môi cong lên, khẽ cười hì hì.

Nhìn thấy An Cẩn Thâm bỗng thay đổi, Diệp Mộ Sanh biết là Tiếu Tiếu đã ra.

Diệp Mộ Sanh nhón chân sợ Tiếu Tiếu trực tiếp cầm quả táo bỏ vào miệng, cậu nhanh chóng bắt lấy cánh tay vươn về phía quả táo, nói: "Chờ anh mua rồi mới ăn."

"Anh trai!" Tiếu Tiếu nghiêng đầu, nhìn Diệp Mộ Sanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương