Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa
-
Chương 213: Mèo Cụp Tai Yêu Thiếu Niên Thụ & Giáo Viên Ba Nhân Cách Công (45)
An Cẩn Thâm bị Diệp Mộ Sanh câu dẫn làm dục vọng bành trướng, nhưng thân thể Diệp Mộ Sanh còn chưa khôi phục, cậu lại đang mệt nhọc, An Cẩn Thâm chỉ có thể tự vào wc giải quyết.
Khi hắn quay lại, Diệp Mộ Sanh đã ôm gối ngủ say, nhưng hai má vẫn còn hơi ửng hồng.
Không tự chủ được duỗi tay chạm vào cánh môi Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn có mơ cũng không nghĩ đến, mình sẽ gặp một chú mèo yêu, càng không ngờ mình và mèo yêu sẽ phát triển thành mối quan hệ này......
Ngón tay chậm rãi di chuyển trượt xuống, khi xúc cảm trơn trượt chạm vào da thịt khiến hắn mất hồn, An Cẩn Thâm cảm thấy tim mình rất ngứa, đôi mắt càng sâu thẳm, lửa nóng vừa dập lại bừng lên vài phần.
Nhưng một lát sau An Cẩn Thâm nhăn lông mày lại, nhìn chằm chằm dấu vết dưới ngón tay, vẻ mặt đau lòng: "Ba sẽ không để hắn động đến con."
An Cẩn Thâm nhắc đến nhân cách đã lưu lại dấu vết trên người Diệp Mộ Sanh, Nhậm Quý Uyên.
Nhìn chăm chú Diệp Mộ Sanh một lúc, An Cẩn Thâm thật cẩn thận lấy cái gối từ ngực Diệp Mộ Sanh ra, sau đó ôm Diệp Mộ Sanh nằm vào trong chăn.
Hơn mười ngày sau, Diệp Mộ Sanh đã hoàn toàn khôi phục, lỗ tai và đuôi cũng có thể tự do thu vào.
Trong mười ngày này, Nhậm Quý Uyên chỉ xuất hiện một lần, suýt nữa thì túm Diệp Mộ Sanh làm chuyện thiếu nhi không thể nhìn, may là An Cẩn Thâm tỉnh lại kịp thời.
Mà Tiếu Tiếu thì trong lúc An Cẩn Thâm cùng Nhậm Quý Uyên đang tranh đấu, nó ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội chạy ra.
Tiếu Tiếu không có khả năng lôi kéo Diệp Mộ Sanh làm tình, nhưng lại ăn không ít đậu hủ.
Có một lần Tiếu Tiếu ra ngoài, đột nhiên hỏi Diệp Mộ Sanh có thấy một con mèo hay không, lúc này Diệp Mộ Sanh mới nhớ ra Tiếu Tiếu từng gặp cậu trong hình dạng mèo.
Vì thế Diệp Mộ Sanh liền bắt đầu nói dối trẻ con, kể với Tiếu Tiếu mình là thần tiên, mình có thể biến thành mèo, Tiếu Tiếu ngây thơ cũng tin cậu thật.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mộ Sanh đã thu lại lỗ tai cùng đuôi, mặc một chiếc áo màu xanh lá cây hình quái vật nhỏ cùng quần yếm, đứng ở cửa nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm đang đi giày.
"Ba ơi, ba nói xem ở ngoài con nên gọi ba là gì?" Diệp Mộ Sanh cười nói.
"......" An Cẩn Thâm xỏ giày xong, trầm mặc một lát, vốn dĩ định nói tùy con, nhưng đột nhiên nhớ đến Diệp Mộ Sanh ở nhà thi thoảng gọi hắn là vợ, nên sửa lại: "Gọi ba đi."
Một đứa trẻ gọi mình là vợ, chuyện này làm cho An Cẩn Thâm vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng càng dở khóc dở cười chính là, Mộ Mộ vừa gọi hắn là vợ vừa nghiêm túc nói rằng, những người yêu nhau đều gọi như vậy, nếu hắn không thích xưng hô vợ này, thì cậu có thể gọi hắn là nương tử.
An Cẩn Thâm cũng muốn đề nghị Diệp Mộ Sanh gọi mình là chồng, nhưng khi thấy khuôn mặt non nớt ngây thơ, cùng nụ cười hồn nhiên rực rỡ kia, trong lúc nhất thời An Cẩn Thâm thấy tội lỗi, nên không thể mở miệng được.
"Vâng, ba à." Nhìn thấy ánh mắt vừa bất lực vừa cưng chiều của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh đoán chắc hẳn An Cẩn Thâm đang nghĩ đến cảnh tượng cậu gọi hắn là vợ.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người liền ra ngoài, vừa đến cổng tiểu khu, đã bị chú Vương bảo vệ gọi lại.
"Thầy An, thằng bé khỏi bệnh rồi à?" Chú Vương vừa đi về phía hai người, vừa hô to.
An Cẩn Thâm gật đầu chào hỏi chú Vương, khóe mắt thấy Diệp Mộ Sanh đang nhìn mình, vì thế nhỏ giọng giải thích với Diệp Mộ Sanh: "Nhớ lần trước con bỏ đi không? Lúc ba đi tìm con thì từng hỏi chú Vương có thấy con không. Sau đó chú ấy hỏi ba, sao ra ngoài không dẫn con đi theo, nên ba nói con bị bệnh."
Khi hắn quay lại, Diệp Mộ Sanh đã ôm gối ngủ say, nhưng hai má vẫn còn hơi ửng hồng.
Không tự chủ được duỗi tay chạm vào cánh môi Diệp Mộ Sanh, An Cẩn Thâm nhẹ nhàng mỉm cười. Hắn có mơ cũng không nghĩ đến, mình sẽ gặp một chú mèo yêu, càng không ngờ mình và mèo yêu sẽ phát triển thành mối quan hệ này......
Ngón tay chậm rãi di chuyển trượt xuống, khi xúc cảm trơn trượt chạm vào da thịt khiến hắn mất hồn, An Cẩn Thâm cảm thấy tim mình rất ngứa, đôi mắt càng sâu thẳm, lửa nóng vừa dập lại bừng lên vài phần.
Nhưng một lát sau An Cẩn Thâm nhăn lông mày lại, nhìn chằm chằm dấu vết dưới ngón tay, vẻ mặt đau lòng: "Ba sẽ không để hắn động đến con."
An Cẩn Thâm nhắc đến nhân cách đã lưu lại dấu vết trên người Diệp Mộ Sanh, Nhậm Quý Uyên.
Nhìn chăm chú Diệp Mộ Sanh một lúc, An Cẩn Thâm thật cẩn thận lấy cái gối từ ngực Diệp Mộ Sanh ra, sau đó ôm Diệp Mộ Sanh nằm vào trong chăn.
Hơn mười ngày sau, Diệp Mộ Sanh đã hoàn toàn khôi phục, lỗ tai và đuôi cũng có thể tự do thu vào.
Trong mười ngày này, Nhậm Quý Uyên chỉ xuất hiện một lần, suýt nữa thì túm Diệp Mộ Sanh làm chuyện thiếu nhi không thể nhìn, may là An Cẩn Thâm tỉnh lại kịp thời.
Mà Tiếu Tiếu thì trong lúc An Cẩn Thâm cùng Nhậm Quý Uyên đang tranh đấu, nó ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội chạy ra.
Tiếu Tiếu không có khả năng lôi kéo Diệp Mộ Sanh làm tình, nhưng lại ăn không ít đậu hủ.
Có một lần Tiếu Tiếu ra ngoài, đột nhiên hỏi Diệp Mộ Sanh có thấy một con mèo hay không, lúc này Diệp Mộ Sanh mới nhớ ra Tiếu Tiếu từng gặp cậu trong hình dạng mèo.
Vì thế Diệp Mộ Sanh liền bắt đầu nói dối trẻ con, kể với Tiếu Tiếu mình là thần tiên, mình có thể biến thành mèo, Tiếu Tiếu ngây thơ cũng tin cậu thật.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mộ Sanh đã thu lại lỗ tai cùng đuôi, mặc một chiếc áo màu xanh lá cây hình quái vật nhỏ cùng quần yếm, đứng ở cửa nhìn chằm chằm An Cẩn Thâm đang đi giày.
"Ba ơi, ba nói xem ở ngoài con nên gọi ba là gì?" Diệp Mộ Sanh cười nói.
"......" An Cẩn Thâm xỏ giày xong, trầm mặc một lát, vốn dĩ định nói tùy con, nhưng đột nhiên nhớ đến Diệp Mộ Sanh ở nhà thi thoảng gọi hắn là vợ, nên sửa lại: "Gọi ba đi."
Một đứa trẻ gọi mình là vợ, chuyện này làm cho An Cẩn Thâm vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng càng dở khóc dở cười chính là, Mộ Mộ vừa gọi hắn là vợ vừa nghiêm túc nói rằng, những người yêu nhau đều gọi như vậy, nếu hắn không thích xưng hô vợ này, thì cậu có thể gọi hắn là nương tử.
An Cẩn Thâm cũng muốn đề nghị Diệp Mộ Sanh gọi mình là chồng, nhưng khi thấy khuôn mặt non nớt ngây thơ, cùng nụ cười hồn nhiên rực rỡ kia, trong lúc nhất thời An Cẩn Thâm thấy tội lỗi, nên không thể mở miệng được.
"Vâng, ba à." Nhìn thấy ánh mắt vừa bất lực vừa cưng chiều của An Cẩn Thâm, Diệp Mộ Sanh đoán chắc hẳn An Cẩn Thâm đang nghĩ đến cảnh tượng cậu gọi hắn là vợ.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai người liền ra ngoài, vừa đến cổng tiểu khu, đã bị chú Vương bảo vệ gọi lại.
"Thầy An, thằng bé khỏi bệnh rồi à?" Chú Vương vừa đi về phía hai người, vừa hô to.
An Cẩn Thâm gật đầu chào hỏi chú Vương, khóe mắt thấy Diệp Mộ Sanh đang nhìn mình, vì thế nhỏ giọng giải thích với Diệp Mộ Sanh: "Nhớ lần trước con bỏ đi không? Lúc ba đi tìm con thì từng hỏi chú Vương có thấy con không. Sau đó chú ấy hỏi ba, sao ra ngoài không dẫn con đi theo, nên ba nói con bị bệnh."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook