Dạo này rất bận, mình xin lỗi vì đã để mng phải chờ đợi lâu nhưng xin đừng spam hối chương mình nữa, có spam cũng vậy thôi à, bởi mình ko chỉ làm mỗi editor đâu, mình còn phải đi học, đi làm, là ad chính của 4 page, ko thể lúc nào cũng ôm laptop edit truyện được! xin hãy thông cảm cho mình, cảm ơn mng.
-------------------- 
Chương 201
Diệp Mộ Sanh xuống tay rất tàn nhẫn, Nhậm Quý Uyên cũng không dám động thật, chỉ có thể âm u cười lạnh: "Thân thể này cũng là An Cẩn Thâm, nhóc nỡ sao? Không sợ về sau không được hưởng phúc à?"
"Phế đi, tôi có thể ở trên." Từ lâu cậu đã muốn phản công.
"Nhóc á, chậc, chưa dậy thì xong ——" Nhậm Quý Uyên châm chọc nhìn lướt qua cơ thể nhỏ bé của Diệp Mộ Sanh, nhưng mà chưa dứt lời, hắn đau đớn kêu lên tiếng.
"Biết tôi chưa dậy thì xong, mà vẫn còn làm, cầm thú!" Diệp Mộ Sanh hừ lạnh.
"Thế sao? Cầm thú......" Nhậm Quý Uyên chịu đựng đau đớn, chậm rãi chống giường nâng nửa người lên, biểu cảm trên mặt nguy hiểm đến đáng sợ.
Cầm thú?
An Cẩn Thâm không biết đã thượng bé con này bao nhiêu lần, còn nói hắn cầm thú ư, An Cẩn Thâm mới là cầm thú thực sự......
"Đã bảo anh đừng nhúc nhích mà!" Diệp Mộ Sanh trừng mắt nhìn Nhậm Quý Uyên, nhưng ửng hồng trên mặt vẫn chưa biến mất, trong mắt còn phiếm hơi nước, hành động này chỉ khiến cậu trông rất đáng yêu mà thôi.
Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, Nhậm Quý Uyên nhíu mày, cũng không động đậy mà lạnh lùng châm chọc: "Lúc làm với An Cẩn Thâm, có phải nhóc tỏ ra rất nghe lời như ban nãy phải không?"
"Bọn tôi không có làm chuyện đó!" Khóe mắt Diệp Mộ Sanh nhìn lướt qua camera, đỏ mặt tức giận nói.
"Không có?" Trong mắt Nhậm Quý Uyên hiện lên kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền nói tiếp: "Còn trần truồng cởi quần giúp cơ mà, thế mà bảo không có!"
Nhìn Nhậm Quý Uyên nở nụ cười nguy hiểm, và mặc kệ đau đớn đi tới phía mình, trong lòng Diệp Mộ Sanh hoảng hốt, cắn môi tăng lực đạo.
Đều là con trai, tất nhiên cậu biết bị bóp như vậy đau đớn ra sao, vậy mà Nhậm Quý Uyên còn cười được......
Thấy Diệp Mộ Sanh né tránh bàn tay duỗi ra của mình, Nhậm Quý Uyên cắn răng chịu đựng đớn đau, trở tay cầm lấy tay Diệp Mộ Sanh.
"Nhóc có bản lĩnh thì phế nó đi!" Nhậm Quý Uyên cười lạnh nói.
Bé con này rõ ràng là lừa hắn, thân thể này cũng là An Cẩn Thâm, hắn còn lâu mới tin cậu dám phế.
"Nếu thật sự dám, tôi cũng không ngại trong nhà có một thi thể đâu, vừa hay có thể xem cấu tạo trong cơ thể nhóc......" Biểu cảm trên mặt Nhậm Quý Uyên dần dần trở nên vặn vẹo ghê người.
"......" Đôi tai mèo trên mái tóc bạch kim của Diệp Mộ Sanh giật giật, ở trong lòng yên lặng nói câu bệnh tâm thần, nhưng cũng không tăng thêm lực.
"Sao thế...... Không dám à?" Nhậm Quý Uyên cong môi, định nhéo cổ Diệp Mộ Sanh, thì bị cậu né tránh.
Diệp Mộ Sanh đột nhiên gọi: "Ba ơi!"
"Ba?" Nhậm Quý Uyên sửng sốt kinh ngạc, hắn không nghe lầm chứ?
Nghe thấy Nhậm Quý Uyên nói vậy, Diệp Mộ Sanh ở trong lòng nói thầm, ngoài mặt bắt đầu khóc nức nở: "Ba ơi, người không tỉnh lại con sẽ chết mất!"
Vốn dĩ cậu túm cái kia, là muốn kéo thời gian với Nhậm Quý Uyên, thuận tiện để hắn nếm thử đau khổ, lại không ngờ Nhậm Quý Uyên sẽ có phản ứng này.
Bây giờ Nhậm Quý Uyên sắp hắc hóa, muốn giải phẫu cậu, xin lỗi cậu cũng không có cách nào khác, chỉ đành bất chấp tất cả thử một lần xem có thể đánh thức An Cẩn Thâm không......
"Nhóc gọi An Cẩn Thâm là ba?" Nhậm Quý Uyên dùng sức nhéo cánh tay Diệp Mộ Sanh, biểu cảm vô cùng quái dị, vừa mới vươn tay, bỗng rụt về che đầu: "Thân thể này là của tôi!"
Thấy Nhậm Quý Uyên lẩm bẩm, biểu cảm rất là thống khổ, Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt. Vậy mà cũng có hiệu quả sao?
Mím môi, Diệp Mộ Sanh buông chỗ kia ra, quỳ gối trước người Nhậm Quý Uyên, nhỏ giọng nỉ non bên tai hắn: "Ba à, người tỉnh lại được không, con đau quá...... Ba à......"
Nhậm Quý Uyên đột nhiên dừng tiếng mắng chửi, ngẩng đầu nhìn Diệp Mộ Sanh, nghi hoặc nói: "Anh trai?"
Chương 202
Nghe thấy xưng hô này, Diệp Mộ Sanh nuốt xuống hai chữ ba ơi hẵng chưa thốt ra miệng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đang cau mày vì khó hiểu, cậu tỏ vẻ cạn lời cùng xấu hổ.
An Cẩn Thâm đâu?
Sao người ra lại là Tiếu Tiếu?
Chẳng lẽ là An Cẩn Thâm với Nhậm Quý Uyên tranh đấu, Tiếu Tiếu nhặt tiện nghi nhân cơ hội chạy ra ngoài?
Tiếu Tiếu thấy Diệp Mộ Sanh đen mặt, ban đầu giật mình, giờ thì lập tức khóc lên: "Huhu...... Anh ơi, Tiếu Tiếu đau......"
"Tiếu Tiếu ngoan...... Đừng khóc, lát nữa sẽ không đau." Diệp Mộ Sanh vốn đang ôm Tiếu Tiếu, vì thế thuận tay vỗ vỗ vai Tiếu Tiếu. Tất nhiên cậu biết Tiếu Tiếu đau chỗ đó, bởi lúc ấy cậu ra tay rất tàn nhẫn.
Tiếu Tiếu cúi đầu, bỗng kinh ngạc khóc thút thít nói: "Hức hức...... To quá! Vì sao lại to như vậy, đáng sợ quá huhu, với cả anh ơi sao chúng ta lại không mặc quần áo vậy?"
"...... Bởi vì chúng ta sắp đi tắm rửa." Trong lòng Diệp Mộ Sanh ảo não, đành tìm bừa lý do.
Vì sao lại là Tiếu Tiếu, người cậu cần bây giờ chính là An Cẩn Thâm cơ!
Cậu có thể nói với Tiếu Tiếu rằng hai ta đang làm chuyện thiếu nhi không nên coi, có thể nhờ Tiếu Tiếu rửa phía sau giúp mình sao?
Rõ ràng không thể......
"À tắm rửa......" Tiếu Tiếu chớp chớp mắt, nghiêng đầu chỉ vào phía dưới, hiếu kỳ nói: "Vậy tại sao của em to như vậy, mà của anh lại nhỏ thế? Tiếu Tiếu vẫn đau quá, rất là khó chịu...... Anh trai hôn Tiếu Tiếu một chút được không, hôn một chút thì Tiếu Tiếu không đau nữa."
"......" Diệp Mộ Sanh trừng mắt liếc nhìn Tiếu Tiếu, tức giận nói: "Không hôn!"
"Huhu...... Anh trai quát Tiếu Tiếu...... Anh trai hư quá!" Tiếu Tiếu khóc toáng lên, nước mắt tèm lem.
"Aiz......" Diệp Mộ Sanh không hề an ủi Tiếu Tiếu, ngả vào trên giường, nhắm hai mắt lại. Nhóc con này học ở đâu hôn một chút là hết đau vậy......
Thấy Diệp Mộ Sanh không để ý tới mình, Tiếu Tiếu bĩu môi, nhóc bò lên nhìn Diệp Mộ Sanh đang che mặt, khóc càng ngày càng thảm: "Anh ơi, trên người anh kỳ lạ quá, có phải bị thương không? Đau không ạ......"
"Chúng ta đi tắm rửa đi." Diệp Mộ Sanh bỗng dưng nói, dứt lời định xoay người xuống giường, nhưng bởi vì quá đau nên đành quỳ xuống giường không nhúc nhích.
Động tác xoay người của Diệp Mộ Sanh, khiến cho cảnh sắc cặp mông ánh vào trong mắt Tiếu Tiếu.
"Anh ơi, anh......" Tiếu Tiếu mở to hai mắt nhìn, há miệng vì bị cảnh trước mắt làm cho kinh sợ, nhưng lời còn chưa dứt, phần đầu bỗng đau đớn kịch liệt.
Sau khi cơn đau nhói dịu đi một chút, Diệp Mộ Sanh chuẩn bị đứng lên, chợt nghe thấy người phía sau gọi cậu là Mộ Mộ.
"Ba......" Diệp Mộ Sanh vội quay đầu lại, nhưng phía đối diện là một đôi mắt âm u đáng sợ.
"Ha hả......" Nhậm Quý Uyên nói: "Rốt cuộc cũng giải quyết được An Cẩn Thâm, bé con à, chúng ta tính sổ với nhau thôi."
"......" Đổi tới đổi lui, cậu vẫn bị nhân cách của người yêu đùa chết......
Nhậm Quý Uyên lại đè Diệp Mộ Sanh xuống, Diệp Mộ Sanh không muốn phản kháng nữa, và cũng không còn sức lực mà phản kháng.
Vì thế hình ảnh trẻ con cấm nhìn lại được trình diễn......
Cúi xuống hôn lên khóe mắt ửng đỏ của cậu, hắn vươn đầu lưỡi liếm khóe mắt đẫm lệ của Diệp Mộ Sanh, Nhậm Quý Uyên phát tiết ra.
Đôi mi đẫm lệ của Diệp Mộ Sanh hơi rung động, đôi tay yếu ớt buông thõng xuống giường bỗng dưng nắm chặt ga giường, sau đó từ từ buông lỏng ra, đặt ở bên người.
Ngước mắt nhìn Diệp Mộ Sanh dưới thân sắc mặt tái nhợt, rồi ngất xỉu, Nhậm Quý Uyên vội vàng rút khỏi chỗ kia, cười lạnh nói: "Nếu nhóc nghe lời từ đầu thì đâu phải chịu khổ như này."
Chương 203
Đặt Diệp Mộ Sanh bị mình chà đạp cả người đầy dấu vết xuống giường, Nhậm Quý Uyên tìm bộ quần áo mới trong tủ, mở cửa đi ra ngoài.
Theo tiếng đóng cửa vang lên, Diệp Mộ Sanh mở mắt ra, đôi mắt xanh lam ngập đầy hơi nước hiện lên thần sắc phức tạp.
Thân thể này vốn còn rất non nớt, lại là lần đầu tiên, căn bản không chịu nổi được sự tra tấn biến thái của Nhậm Quý Uyên, bởi vậy làm không bao lâu, cậu đã đau đến ngất đi.
Nhưng cầm thú quả nhiên là cầm thú, đến vậy mà hắn vẫn hôn, còn phát tiết vào cơ thể cậu, sự đau đớn làm cậu tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, Diệp Mộ Sanh cũng không mở mắt nhìn, giả bộ chưa tỉnh tùy ý để Nhậm Quý Uyên hôn hít thô bạo rồi cày cấy trên người cậu.
"......" Diệp Mộ Sanh vốn định giơ tay lên sờ khóe mắt bị hôn, nhưng hơi nhấc tay cũng không còn sức lực, vì thế chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Hai mắt mê ly lặng nhìn trần nhà, cái đuôi lông tơ yếu ớt buông thõng bên hông, Diệp Mộ Sanh nhếch môi, nhăn lông mày lại.
Nụ hôn vừa rồi của Nhậm Quý Uyên rất dịu dàng, chẳng qua vẫn không che được bản tính cầm thú của hắn, bây giờ cả người cậu đều đau đớn, rất khó chịu......
Phỏng chừng mấy ngày nay cậu sẽ không xuống giường được......
Cũng không biết An Cẩn Thâm mà thấy sẽ ra sao......
Nghĩ đến đây, Diệp Mộ Sanh chậm rãi khép mắt lại, chìm vào sâu giấc nồng.
Trong phòng tắm, hơi nước nghi ngút, cửa kính bao phủ một tầng sương mù, Nhậm Quý Uyên mặt không cảm xúc, tay cầm vòi hoa sen di chuyển trên dưới, rửa sạch thân thể.
"Bé con kia......" Nghĩ đến Diệp Mộ Sanh còn đang hôn mê, Nhậm Quý Uyên ngừng động tác trong tay, đang muốn tắt vòi nước, bỗng con ngươi trầm xuống, vòi hoa sen đột nhiên rơi khỏi tay, vang một tiếng cạch rơi xuống đất.
Nước vòi hoa sen phun vào mặt Nhậm Quý Uyên, Nhậm Quý Uyên che đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đừng hòng ra ngoài! Dựa vào cái gì mà tên nhát gan như cậu lại là nhân cách chủ! Dựa vào cái gì mà khi gặp nguy hiểm tôi mới được ra ngoài......"
Nhậm Quý Uyên còn chưa dứt lời, con ngươi âm u oán hận biến mất, hai tay che đầu lại run lên.
"Mộ Mộ......" Thành công đoạt lại chủ quyền thân thể, trên mặt An Cẩn Thâm không hề vui vẻ mấy, ngược lại có chút sợ hãi, không thể tin nổi: "Thật xin lỗi......"
Nhớ lại những cảnh tượng đã thấy trong vài giây ngắn ngủi lấy lại chủ quyền, hai chân An Cẩn Thâm run rẩy, thân thể lung lay ngã vào trên vách tường: "Một đứa trẻ mà cũng xuống tay được!"
Hắn là đàn ông, tất nhiên biết chất lỏng kia là thứ gì......
Nhân cách của hắn dám cưỡng bức con hắn!
"Mộ Mộ đâu?" An Cẩn Thâm lấy lại tinh thần, nhìn trái phải cũng không thấy bóng dáng Diệp Mộ Sanh, tim như nhảy lên cổ họng.
Mộ Mộ tức giận bỏ đi rồi ư?
An Cẩn Thâm hoảng loạn mà đi ra khỏi phòng tắm, nhìn lướt qua phòng khách, chạy vào phòng ngủ.
Nếu ban nãy An Cẩn Thâm là sợ hãi, vậy thì khi hắn bước vào phòng ngủ, thấy Diệp Mộ Sanh toàn thân che kín dấu vết hồng tím, sự tức giận đã không còn, An Cẩn Thâm cảm giác được cõi lòng mình tan nát, sụp đổ!
Loại cảm giác xuyên tim này, còn đau hơn cả thấy Tiểu Hắc năm đó rời đi, và nhìn thấy cha mẹ ngã giữa vũng máu.
"Mộ Mộ......" Ngón tay An Cẩn Thâm cuộn chặt cấu vào da thịt, nhìn người trên giường, chân hướng về phía trước như bị đóng đinh, không dám tiến lên.
Liệu Mộ Mộ đã......
Trong mắt An Cẩn Thâm hiện lên tuyệt vọng, ngừng một lát, bước chân chậm rì, leo lên trên giường, ngón tay duỗi về phía cánh mũi Diệp Mộ Sanh run kịch liệt, sau khi cảm nhận được hô hấp, An Cẩn Thâm hơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng bế Diệp Mộ Sanh lên, ôm cậu vào trong lồng ngực mình, An Cẩn Thâm buông tiếng thở dài, mím môi hối hận nói: "Sớm biết vậy, lúc trước không nên nhận nuôi con......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương