Xuyên Nhanh: Vai Ác BOSS Toàn Bệnh Kiều
-
Chương 13: Em gái họ không nóng vội (12)
Sắc mặt Tống Triều Từ một lúc xanh một lúc đen, một lúc lâu sau mới cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Cô đang nói đùa gì vậy? Bản thân tôi.. Làm sao có thể.. Biết.. Loại này, loại chuyện này.."
"Anh không thử một chút làm sao biết không có khả năng?" Ngôn La ánh mắt thô bỉ nhìn xuống dưới chăn của hắn, "Này, chẳng lẽ vừa rồi anh đã lén lút thử qua?"
".. Cô!" Mặt Tống Triêu Từ không tránh khỏi nóng bừng lên.
Người phụ nữ này!
Cô cô cô tại sao không biết xấu hổ như vậy!
Đột nhiên Ngôn La đưa đầu tới, theo bản năng Tống Triều Từ lui về sau, lưng rất nhanh đã đụng phải đầu giường lạnh lẽo trên mặt tường.
"Cô.." Biểu tình Tống Triều Từ hung dữ trừng nàng, lỗ tai đỏ lên giống như đang rỉ máu, "Cô làm gì!"
"Này, tôi nói này anh trai Tống."
"Ai là anh trai của cô!"
Ngôn La híp mắt, liếc nhìn đôi tai đỏ rực của anh, vui vẻ đến đáng đánh đòn giống như một con hồ ly vừa ăn vụng gà, "Tôi nói, không phải anh đang xấu hổ sao?"
Tống Triều Từ khẽ giật mình, rất nhanh liền thẹn quá hóa giận, tiện tay quơ lấy gối hướng phía đầu nàng mà đánh, "Bệnh tâm thần!"
"Trời ạ!" Ngôn La nhấc tay tiếp nhận cái gối, cường điệu ngửa mặt lên trời thở dài, "Tống Triều Từ, anh không phải chứ? Anh cũng hai mươi mấy rồi, thế mà còn thẹn thùng? Từ hồi tôi tám tuổi đã không còn biết thẹn thùng là cái quái gì rồi."
Nghe giọng điệu của nàng, hình như rất đắc ý.
Tống Triều Từ im lặng nghiến răng, "Cô!"
"Cô" đến "cô" đi "cô" nửa ngày, đột nhiên anh ý thức được rằng không biết danh tính của đối phương là một sự tổn hại không hề nhỏ.
Ví dụ đi, nếu anh làm người phụ nữ này tức giận, cô có thể cắn răng nghiến lợi lớn giọng mắng "Tống Triều Từ anh là cái đồ con rùa khốn khiếp, như vậy cả bệnh viện đều sẽ biết Tống Triều Từ anh là tên khốn.
Trái lại, nếu như người phụ nữ này khiến anh bực mình, anh còn có thể làm gì?
Nổi giận gầm lên một tiếng" Hồng Lĩnh Cân, cô là đồ con rùa khốn khiếp "?
Tống Triều Từ cưỡng ép buông hàm răng đang cắn chặt ra, cố gắng dùng giọng điệu tương đối khoan dung bình thản nói:" Cô chiếu cố tôi đã mấy ngày, tôi còn không biết tên của cô. "
Ngôn La lập tức nói:" Anh không phải đã biết rồi sao? Hồng Lĩnh Cân đó. "
Tống Triều Từ im lặng nuốt một ngụm nước bọt," Tôi nói là tên thật. "
" Người sống trên đời, tên chỉ là cái danh hiệu mà thôi. Giống như gọi anh là Tống Triều Từ, tôi cũng có thể gọi Tống Triều Từ, bác sĩ y tá đều có thể gọi Tống Triều Từ, nếu trên đời đồng thời xuất hiện nhiều Tống Triều Từ như vậy thì cái tên Tống Triều Từ này còn có ý nghĩa sao? "
Tống Triều Từ môi mỏng hé mở, vừa định trả lời, Ngôn La liền ngắt lời của hắn, tự hỏi tự đáp:" --- không có! "
" Tôi hiểu ý tứ của anh, anh muốn hỏi tên của tôi, chỉ là muốn nhanh chóng phân biệt những người khác với tôi, như vậy, tôi cũng trả lời cho anh, thấy việc nghĩa làm việc hăng hái hành thiện tích đức Hồng Lĩnh Cân, chính là kẻ bất tài tôi đây. "
Ngoài mặt Ngôn La nhìn tốt bụng nhưng bên trong thì ngược lại, gọi là mặt không đỏ tim không đập, dù vô lý nhưng rất hợp lý.
" Cho nên nói, anh làm gì nhất định phải vì một cái tên không có ý nghĩa gì mà tự tìm phiền não cho bản thân chứ? "
Nàng nói lý một hồi, Tống Triều Từ lựa chọn ngậm miệng lại.
Sau một lúc lâu, anh mới dùng giọng điệu như thấu hiểu một triết lý vĩ đại gì đó nói ra:" Cô nói có đạo lý. "
" Như vậy, bây giờ anh suy nghĩ cẩn thận chưa? "
Ngôn La không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để thôi miên Tống Triều Từ, hai tay nắm lấy bờ vai của anh, mặt dán gần anh không đến hai centimét.
Khoảng cách này rõ ràng vượt qua kiểu xã giao bình thường mà Tống Triều Từ biết.
Anh rất không thoải mái nghiêng nghiêng đầu, mi tâm từ từ nhíu lại, nhưng không biết vì sao không đưa tay đẩy nàng ra.
" Đối với việc tôi thấy việc nghĩa làm việc hăng hái hành thiện tích đức đưa anh tới bệnh viện, người hào hiệp như anh không có chút bày tỏ gì sao? Ví dụ như ném cho tôi một cái thẻ có thể tùy tiện quẹt vô hạn. "Ngôn La nghĩ nghĩ, nói bổ sung," Đương nhiên, chủ tài khoản vẫn là anh. "
"... "
Tống Triều Từ ra sức hít thở sâu.
Anh cảm thấy, ông trời chính là phái người phụ nữ này đến trừng phạt anh.
" Tha thứ cho tôi nói thẳng. "Khuôn mặt tuấn tú của Tống Triều Từ dần mờ đi màu hồng nhạt, sắc mặt của anh lại lần nữa vừa đen vừa thối giống với lúc ban đầu mới gặp," Xin hỏi cô gái này, cô lái xe đụng tôi, còn muốn tôi đưa cô thẻ tài khoản, rốt cuộc đây là loại đạo lý gì? "
Thôi miên thất bại ×N.
Ngôn La thất bại buông tay, buồn rầu ngồi cuối giường, gục đầu xuống trông giống một con động vật nhỏ mệt mỏi, đột nhiên Tống Triều Từ sinh ra một loại xúc động muốn đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng.
Thậm chí anh cảm thấy, bộ dáng này của Ngôn La có một chút đáng yêu.
Không đúng.
Suy nghĩ của anh thật không bình thường.
Tống Triều Từ kiềm chế những ý nghĩa kỳ quái xuất hiện bất thình lình này, khi còn bé anh đã từng xem qua những phim truyền hình ngôn tình bây giờ đang chạy loạn xạ trong đầu anh.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ..
Theo Tống Triều Từ nghĩ tới khả năng này tim anh không khỏi đập bang bang kinh hoàng.
Anh không phát hiện, vì lời châm chọc của Ngôn La, tâm tư anh bất giác đã lệch ra khỏi trọng tâm quỹ đạo, mà quên đi cái đáng ra anh phải chú ý tới.
Đang lúc đầu đầy suy nghĩ lung tung, Tống Triều Từ bỗng nhiên cảm giác được trên thân mát lạnh, đáng lẽ cái chăn phải đắp trên người anh hiện tại đã bị lật lên.
Một đôi bàn tay nhỏ trắng nõn, cực nhanh lấy được phần chăn phía trên, một cách nặng nề, cách dưới bụng hắn ba tấc nắm một cái.
Không sai, là nắm một cái.
Nắm!
"... "
"... "
Tống Triều Từ lúc này cảm thấy thực sụp đổ!
" Cô, cô này.. Không, không có liêm sỉ.. Nữ nhân điên.. "Thân thể anh đột nhiên run lên, nắm lấy cổ tay Ngôn La đẩy ra, gần như là từ trong hàm răng cứng rắn rặn ra mấy chữ này.
Ngôn La cũng cảm giác hỏng mất được hay không?
" Kích thích lớn như thế mà vẫn không có phản ứng, xem ra là phế thật rồi. "Vẻ mặt cô tỏ rõ nhân sinh không còn gì luyến tiếc," Xong luôn, lúc này đừng nói 60 vạn, coi như đập nồi bán sắt cả nhà cũng không trị được. "
Hai con người vạn phần sụp đổ, liếc nhìn nhau, lại rất nhanh dời ánh mắt.
Ngôn La: Chết, chết rồi, người này thật khó chơi, không bị thôi miên, còn bị hỏng cái chân thứ ba, khẳng định không có khả năng dễ dàng buông tha nàng.
Nàng nhìn một chút những thức ăn trên bàn bị bọn họ làm cho hỗn loạn.
Ôi, cô còn làm một việc khiến cho lòng người đầy căm phẫn -- ngay trước mặt bệnh nhân, ăn đồ ăn đầy dầu mỡ mỹ thực.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Tống Triều Từ mãnh liệt, dường như có thể đâm hai cái lỗ đầy oán hận trên mặt cô!
Tống Triều Từ tức giận chỉ vào cửa, đầu ngón tay run lên, thanh âm cũng run rẩy, rất giống một người đàng hoàng bị phụ nữ đùa giỡn," Cút, lập tức cút cho tôi! "
Ngôn La cung kính không bằng tuân mệnh, lập tức cút ra khỏi phòng bệnh.
Không đợi Tống Triều Từ bình tĩnh, phía sau cửa đột nhiên thò vào một cái đầu dịu dàng ngoan ngoãn vô hại.
" Cái kia, để tôi nói cho xong rồi sẽ tự cút, về sau anh cũng không được tìm tôi gây phiền toái, nếu không nói.."
Cô hung tợn làm hành động bóp nát.
Tống Triều Từ đáp lại, cầm lấy chăn mền cuộn thành một đoàn, nặng nề ném tới chỗ cô.
Phía sau cửa, cái đầu rất nhanh rụt trở về, chăn mền đáng thương đập vào khoảng không, cô đơn nằm tại cửa ra vào, rất lâu sau đó, không có ai ra vào.
Tống Triều Từ ngày hôm đó đã được hai mươi ba tuổi hai tháng mười một ngày.
Cuối tuần, trời trong xanh, có gió Đông Nam.
Tâm tình Tống Triều Từ trước nay chưa từng nát bét như vậy.
Lần đầu tiên trong đời anh gặp phải nữ lưu manh.
Lại là một người ---
Nữ lưu manh, bỉ ổi và đáng giận nhất trong lịch sử.
Editor & Beta: Tân Sinh
"Anh không thử một chút làm sao biết không có khả năng?" Ngôn La ánh mắt thô bỉ nhìn xuống dưới chăn của hắn, "Này, chẳng lẽ vừa rồi anh đã lén lút thử qua?"
".. Cô!" Mặt Tống Triêu Từ không tránh khỏi nóng bừng lên.
Người phụ nữ này!
Cô cô cô tại sao không biết xấu hổ như vậy!
Đột nhiên Ngôn La đưa đầu tới, theo bản năng Tống Triều Từ lui về sau, lưng rất nhanh đã đụng phải đầu giường lạnh lẽo trên mặt tường.
"Cô.." Biểu tình Tống Triều Từ hung dữ trừng nàng, lỗ tai đỏ lên giống như đang rỉ máu, "Cô làm gì!"
"Này, tôi nói này anh trai Tống."
"Ai là anh trai của cô!"
Ngôn La híp mắt, liếc nhìn đôi tai đỏ rực của anh, vui vẻ đến đáng đánh đòn giống như một con hồ ly vừa ăn vụng gà, "Tôi nói, không phải anh đang xấu hổ sao?"
Tống Triều Từ khẽ giật mình, rất nhanh liền thẹn quá hóa giận, tiện tay quơ lấy gối hướng phía đầu nàng mà đánh, "Bệnh tâm thần!"
"Trời ạ!" Ngôn La nhấc tay tiếp nhận cái gối, cường điệu ngửa mặt lên trời thở dài, "Tống Triều Từ, anh không phải chứ? Anh cũng hai mươi mấy rồi, thế mà còn thẹn thùng? Từ hồi tôi tám tuổi đã không còn biết thẹn thùng là cái quái gì rồi."
Nghe giọng điệu của nàng, hình như rất đắc ý.
Tống Triều Từ im lặng nghiến răng, "Cô!"
"Cô" đến "cô" đi "cô" nửa ngày, đột nhiên anh ý thức được rằng không biết danh tính của đối phương là một sự tổn hại không hề nhỏ.
Ví dụ đi, nếu anh làm người phụ nữ này tức giận, cô có thể cắn răng nghiến lợi lớn giọng mắng "Tống Triều Từ anh là cái đồ con rùa khốn khiếp, như vậy cả bệnh viện đều sẽ biết Tống Triều Từ anh là tên khốn.
Trái lại, nếu như người phụ nữ này khiến anh bực mình, anh còn có thể làm gì?
Nổi giận gầm lên một tiếng" Hồng Lĩnh Cân, cô là đồ con rùa khốn khiếp "?
Tống Triều Từ cưỡng ép buông hàm răng đang cắn chặt ra, cố gắng dùng giọng điệu tương đối khoan dung bình thản nói:" Cô chiếu cố tôi đã mấy ngày, tôi còn không biết tên của cô. "
Ngôn La lập tức nói:" Anh không phải đã biết rồi sao? Hồng Lĩnh Cân đó. "
Tống Triều Từ im lặng nuốt một ngụm nước bọt," Tôi nói là tên thật. "
" Người sống trên đời, tên chỉ là cái danh hiệu mà thôi. Giống như gọi anh là Tống Triều Từ, tôi cũng có thể gọi Tống Triều Từ, bác sĩ y tá đều có thể gọi Tống Triều Từ, nếu trên đời đồng thời xuất hiện nhiều Tống Triều Từ như vậy thì cái tên Tống Triều Từ này còn có ý nghĩa sao? "
Tống Triều Từ môi mỏng hé mở, vừa định trả lời, Ngôn La liền ngắt lời của hắn, tự hỏi tự đáp:" --- không có! "
" Tôi hiểu ý tứ của anh, anh muốn hỏi tên của tôi, chỉ là muốn nhanh chóng phân biệt những người khác với tôi, như vậy, tôi cũng trả lời cho anh, thấy việc nghĩa làm việc hăng hái hành thiện tích đức Hồng Lĩnh Cân, chính là kẻ bất tài tôi đây. "
Ngoài mặt Ngôn La nhìn tốt bụng nhưng bên trong thì ngược lại, gọi là mặt không đỏ tim không đập, dù vô lý nhưng rất hợp lý.
" Cho nên nói, anh làm gì nhất định phải vì một cái tên không có ý nghĩa gì mà tự tìm phiền não cho bản thân chứ? "
Nàng nói lý một hồi, Tống Triều Từ lựa chọn ngậm miệng lại.
Sau một lúc lâu, anh mới dùng giọng điệu như thấu hiểu một triết lý vĩ đại gì đó nói ra:" Cô nói có đạo lý. "
" Như vậy, bây giờ anh suy nghĩ cẩn thận chưa? "
Ngôn La không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để thôi miên Tống Triều Từ, hai tay nắm lấy bờ vai của anh, mặt dán gần anh không đến hai centimét.
Khoảng cách này rõ ràng vượt qua kiểu xã giao bình thường mà Tống Triều Từ biết.
Anh rất không thoải mái nghiêng nghiêng đầu, mi tâm từ từ nhíu lại, nhưng không biết vì sao không đưa tay đẩy nàng ra.
" Đối với việc tôi thấy việc nghĩa làm việc hăng hái hành thiện tích đức đưa anh tới bệnh viện, người hào hiệp như anh không có chút bày tỏ gì sao? Ví dụ như ném cho tôi một cái thẻ có thể tùy tiện quẹt vô hạn. "Ngôn La nghĩ nghĩ, nói bổ sung," Đương nhiên, chủ tài khoản vẫn là anh. "
"... "
Tống Triều Từ ra sức hít thở sâu.
Anh cảm thấy, ông trời chính là phái người phụ nữ này đến trừng phạt anh.
" Tha thứ cho tôi nói thẳng. "Khuôn mặt tuấn tú của Tống Triều Từ dần mờ đi màu hồng nhạt, sắc mặt của anh lại lần nữa vừa đen vừa thối giống với lúc ban đầu mới gặp," Xin hỏi cô gái này, cô lái xe đụng tôi, còn muốn tôi đưa cô thẻ tài khoản, rốt cuộc đây là loại đạo lý gì? "
Thôi miên thất bại ×N.
Ngôn La thất bại buông tay, buồn rầu ngồi cuối giường, gục đầu xuống trông giống một con động vật nhỏ mệt mỏi, đột nhiên Tống Triều Từ sinh ra một loại xúc động muốn đưa tay vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng.
Thậm chí anh cảm thấy, bộ dáng này của Ngôn La có một chút đáng yêu.
Không đúng.
Suy nghĩ của anh thật không bình thường.
Tống Triều Từ kiềm chế những ý nghĩa kỳ quái xuất hiện bất thình lình này, khi còn bé anh đã từng xem qua những phim truyền hình ngôn tình bây giờ đang chạy loạn xạ trong đầu anh.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ..
Theo Tống Triều Từ nghĩ tới khả năng này tim anh không khỏi đập bang bang kinh hoàng.
Anh không phát hiện, vì lời châm chọc của Ngôn La, tâm tư anh bất giác đã lệch ra khỏi trọng tâm quỹ đạo, mà quên đi cái đáng ra anh phải chú ý tới.
Đang lúc đầu đầy suy nghĩ lung tung, Tống Triều Từ bỗng nhiên cảm giác được trên thân mát lạnh, đáng lẽ cái chăn phải đắp trên người anh hiện tại đã bị lật lên.
Một đôi bàn tay nhỏ trắng nõn, cực nhanh lấy được phần chăn phía trên, một cách nặng nề, cách dưới bụng hắn ba tấc nắm một cái.
Không sai, là nắm một cái.
Nắm!
"... "
"... "
Tống Triều Từ lúc này cảm thấy thực sụp đổ!
" Cô, cô này.. Không, không có liêm sỉ.. Nữ nhân điên.. "Thân thể anh đột nhiên run lên, nắm lấy cổ tay Ngôn La đẩy ra, gần như là từ trong hàm răng cứng rắn rặn ra mấy chữ này.
Ngôn La cũng cảm giác hỏng mất được hay không?
" Kích thích lớn như thế mà vẫn không có phản ứng, xem ra là phế thật rồi. "Vẻ mặt cô tỏ rõ nhân sinh không còn gì luyến tiếc," Xong luôn, lúc này đừng nói 60 vạn, coi như đập nồi bán sắt cả nhà cũng không trị được. "
Hai con người vạn phần sụp đổ, liếc nhìn nhau, lại rất nhanh dời ánh mắt.
Ngôn La: Chết, chết rồi, người này thật khó chơi, không bị thôi miên, còn bị hỏng cái chân thứ ba, khẳng định không có khả năng dễ dàng buông tha nàng.
Nàng nhìn một chút những thức ăn trên bàn bị bọn họ làm cho hỗn loạn.
Ôi, cô còn làm một việc khiến cho lòng người đầy căm phẫn -- ngay trước mặt bệnh nhân, ăn đồ ăn đầy dầu mỡ mỹ thực.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt Tống Triều Từ mãnh liệt, dường như có thể đâm hai cái lỗ đầy oán hận trên mặt cô!
Tống Triều Từ tức giận chỉ vào cửa, đầu ngón tay run lên, thanh âm cũng run rẩy, rất giống một người đàng hoàng bị phụ nữ đùa giỡn," Cút, lập tức cút cho tôi! "
Ngôn La cung kính không bằng tuân mệnh, lập tức cút ra khỏi phòng bệnh.
Không đợi Tống Triều Từ bình tĩnh, phía sau cửa đột nhiên thò vào một cái đầu dịu dàng ngoan ngoãn vô hại.
" Cái kia, để tôi nói cho xong rồi sẽ tự cút, về sau anh cũng không được tìm tôi gây phiền toái, nếu không nói.."
Cô hung tợn làm hành động bóp nát.
Tống Triều Từ đáp lại, cầm lấy chăn mền cuộn thành một đoàn, nặng nề ném tới chỗ cô.
Phía sau cửa, cái đầu rất nhanh rụt trở về, chăn mền đáng thương đập vào khoảng không, cô đơn nằm tại cửa ra vào, rất lâu sau đó, không có ai ra vào.
Tống Triều Từ ngày hôm đó đã được hai mươi ba tuổi hai tháng mười một ngày.
Cuối tuần, trời trong xanh, có gió Đông Nam.
Tâm tình Tống Triều Từ trước nay chưa từng nát bét như vậy.
Lần đầu tiên trong đời anh gặp phải nữ lưu manh.
Lại là một người ---
Nữ lưu manh, bỉ ổi và đáng giận nhất trong lịch sử.
Editor & Beta: Tân Sinh
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook