Xuyên Nhanh Trở Thành Đứa Con Ngoan
-
Chương 26
Lâm Bối Bối hơi ngẩn người, từ từ mới ý thức được cha không biết chữ, trong lòng lại có cảm giác chua xót, nhưng cô lại không biểu hiện ra trên mặt.
Cô nhớ rõ cô nhỏ của cô từng nói qua, nhà của cha và cô nhỏ rất nghèo, vì có thể để cho em gái, cũng chính là cô nhỏ của cô đi học mà cha đã không đi học, tuổi còn nhỏ đã phải đi kiếm tiền, ban đầu là lên núi lấy củi, hái một ít đồ núi bán cho người khác, sau dó dần dần lớn lên, liền đi làm thuê, nhưng vì không có văn hóa và chân lại không tốt, công việc có thể tìm được rất ít, khi đó cha còn chưa kết hôn, thành tích của cô nhỏ rất tốt, cha cứ như vậy mà trợ cấp cho cô nhỏ đi đến đại học.
Sau đó cô nhỏ gả đến thành phố H, cũng đem anh trai là Lâm Dũng và cháu gái Lâm Bối Bối đến nơi này sau khi mẹ Lâm Bối Bối qua đời, vốn là cô nhỏ Lâm Ngai Ngai muốn để bọn họ ở nhà mình.
Nhưng nhà chồng của Lâm Ngai Ngai cũng không giàu có, nơi cả nhà bọn họ sống còn chật chội, sao Lâm Dũng có thể mang theo con gái quấy rầy bọn họ.
Kỳ thật mấy năm nay, Lâm Ngai Ngai vẫn luôn muốn trợ cấp cho anh trai và cháu gái, bà biết bà có thể được như hôm nay đều là nhờ anh trai giúp đỡ, sau khi cha mẹ qua đời cũng là một tay anh trai nuôi bà lớn lên.
Đáng tiếc Lâm Dũng vẫn luôn từ chối không nhận, ông không muốn để em gái trợ cấp cho mình, cuộc sống của em gái cũng không dễ dàng, hiện tại quan trọng hơn là cô phải lo lắng cho gia đình nhỏ của mình, ông cũng không muốn để cho nhà chồng của em gái vì người anh trai này mà xem thường cô.
Điều duy nhất ông chấp nhận có lẽ chỉ có công việc công nhân vệ sinh mà ông tìm được sau khi ông không thể làm ở công trường xây dựng nữa.
KHÔ????G Q????Ả????G CÁO, đọc tr????????ệ???? tại ﹎ trù ????tr????????ệ????.V???? ﹎
Mặc dù công việc của công nhân vệ sinh đi sớm về muộn, gặp phải những ngày thời tiết khắc nghiệt còn khó khăn hơn, nhưng Lâm Dũng cảm thấy rất tốt, điều duy nhất không tốt là ông không có nhiều thời gian làm bạn với con gái.
Nhưng bây giờ điều này cũng không tệ.
Lâm Bối Bối lập tức thu liễm cảm xúc trong lòng: - "Cha ơi, con đọc cho cha nghe nha.
Khụ khụ, cha nghe con nói nha".
"Chúc mừng học sinh Lâm Bối Bối lớp một khối năm trường tiểu học Hòa Miêu đã giành giải nhất cuộc thi Olympic Toán tiểu học cúp ngôi sao thành phố H".
Lâm Bối Bối lưu loát đọc ra những lời này, rồi ngẩng đầu xem phản ứng của cha, chỉ thấy ông sững sờ, hình như còn chưa kịp phản ứng.
Một hồi lâu Lâm Dũng mới chớp chớp mắt, không chắc chắn hỏi: - "Bối Bối à, cha không nghe lầm chứ?"
Đó có phải là những gì ông nghe không?
Lâm Dũng không biết cái cúp ngôi sao hay cái Olympic gì đó, nhưng Lâm Bối Bối còn có học simh đạt giải nhất thì ông biết.
Giải nhất, không phải là người giỏi nhất sao?
"Chính là cuộc thi Olympic toàn thành phố mà con tham gia cách đây không lâu đó cha, con đã giành được giải nhất.
Còn đạt điểm tối đa, là kết quả tốt nhất".
"Thật sao?" - Lâm Dũng ngây ngốc hỏi, vẫn có chút khó tin được, bởi vì ông biết thành tích của con gái, cho nên đối với lần thi thố này của con ông không ôm hy vọng gì, thời gian này ông vẫn luôn lo lắng Bối Bối vì thi không tốt mà đau lòng, không ngờ là bây giờ con gái cho ông biết con bé đoạt giải nhất.
Điều đó là sự thật...
"Bối Bối à, sao con lại giỏi như vậy, con đúng là thông minh" - Lâm Dũng cảm thấy Lâm Bối Bối sẽ không lừa gạt mình, cho nên con bé thật sự đạt giải nhất.
Lâm Dũng vui vẻ đến tay chân luống cuống, nhìn tấm giấy khen giải nhất kia chỉ cảm thấy nó ở chỗ nào cũng đẹp, ông thậm chí còn muốn đưa tay chạm vào, nhưng lại sợ làm bẩn nó.
Không được, phần thưởng này ông phải bảo quản thật tốt, đây chính là phần thưởng đầu tiên mà Bối Bối đạt được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook