Xuyên Nhanh: Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
-
Quyển 1 - Chương 4
Editor: tpaatp
Beta: Cà Pháo
- ------------------------------------
Ngày hôm sau, Lăng Dung vẫn mang bộ dáng Smart đặc biệt kia của ngày hôm qua tới trường học, cô nghe thấy tiếng chuông liền tiến về phía phòng học theo thói quen của nguyên chủ, Lăng Dung không chút lo sợ vẫn ung dung bước vào lớp từ cửa sau mặc kệ thầy chủ nhiệm đã đứng lớp.
Chỗ ngồi của Lăng Dung là bàn thứ hai đếm ngược từ dưới lên dựa vào vách tường, vì vậy tiến vào lớp từ cửa sau rất thuận lợi, vừa nhìn thấy cô bước đến, bạn cùng bàn ban đầu đang ngồi lật sách lập tức đứng lên, nhường chỗ cho cô đi vào.
Mọi người trong ban 8 đều biết Lăng Dung cùng với Lưu Thừa Nghĩa là giáo bá trong trường, giáo bá hầu như đều tồn tại ở đế đô năm nhất trung, bởi vậy trong lớp học tự nhiên không ai dám đến gần trêu trọc Lăng Dung, nói cách khác, cũng không có ai dám đến gần Lăng Dung.
Từ loại tính chất nào đó mà nói, Lăng Dung cùng Tần Triều Dương về điểm này lại vô cùng giống nhau, không được ai ưa thích, cũng không cho ai đến gần, dùng một lớp vỏ bọc cứng rắn bao quanh mình không để ai dễ dàng phá vỡ tuyến phòng thủ ấy.
Tất nhiên, họ cũng có một điểm chung – đều là học sinh lớp 11 ban 8.
Tần Triều Dương không muốn học cùng lớp với Tần Triều Mộc, vì vậy khi lên lớp 11 phải thi chia lớp, cậu cố tình thi trượt, bị phân vào lớp thường. Tuy nhiên, điều này trong mắt người khác lại biến thành Tần Triều Dương không bằng em trai là Tần Triều Mộc, rõ ràng đều là con trai của Tần gia, nhưng ngay cả lớp chọn cũng không thi đậu.
Thế nhưng điều này lại vừa vặn mang đến cho Lăng Dung một cơ hội tuyệt vời để tiếp cận cậu.
Đúng lúc này tổ trưởng đi thu bài tập đã đi tới, Lăng Dung ban đầu còn có ý định cứu chữa một chút, đem bài tập của bạn cùng bàn đã nộp trước đó sao chép sau đó nộp lên, kết quả lại không nghĩ rằng tổ trưởng thu bài tập của bạn nữ phía trước xong liền trực tiếp lướt qua cô đi thu bài tập của bạn nam cao lớn hàng cuối cùng, sau đó kiểm tra lại sĩ số, cảm thấy không có vấn đề gì liền đi về phía bên kia lớp giao cho lớp trưởng.
Lăng Dung mới vừa thò tay vào trong cặp liền yên lặng rút trở về, xem ra việc nguyên chủ không giao bài tập về nhà là chuyện bình thường.
Thật là một câu chuyện buồn. Vậy sau này cô có cần mang cặp sách về nhà không đây?
Sáng hôm nay học môn Ngữ Văn. Lăng Dung lấy ra ba quyển sách cần thiết thử học thuộc bài 《 Tỳ Bà Hành 》.
" Tầm Dương giang đầu dạ tống khách, phong diệp địch hoa thu sắt sắt... "
( Dịch thơ:
Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách
Quạnh hơi thu lau lách đìu hiu…..)
Trong trí nhớ của Lăng Dung, dường như cô chưa từng đến trường học, nhưng khi nhìn thấy những câu thơ này, trong đầu cô tựa như có một chiếc máy phát lại, tự động đem câu tiếp theo đặt ở trên miệng cô, khiến cho cô có thể không cần nhìn sách vẫn có thể đọc được.
Lăng Dung cảm giác mình không có mất trí nhớ của trước đây, nói không chừng là một học bá.
Nhìn Lăng Dung cứ vậy mà học thuộc bài thơ, bạn cùng bàn không kìm được vẻ ngạc nhiên, đem ánh mắt kinh ngạc hướng về phía bên phải, chẳng lẽ là hắn buổi sáng chưa tỉnh ngủ, nếu không thì sao có thể nhìn thấy Lăng Dung đang học bài.
Ngay khi chuông tan học vừa vang lên, Lăng Dung mang theo cặp sách của mình chuẩn bị tự đổi chỗ, bạn cùng bàn vẫn là tự động đứng lên nhường chỗ cho cô đi ra ngoài.
Đi hơn nửa vòng lớp học, Lăng Dung cuối cùng đi tới chỗ ngồi bên cạnh Tần Triều Dương. Nhắc tới cũng khéo, chỗ ngồi của hai bọn họ vừa vặn một cái là dựa vào cửa của tường bên này, một cái là dựa vào cửa sổ tường bên kia, cách nhau hai tổ.
Bạn cùng bàn của Tần Triều Dương là một nữ sinh đeo kính ngoan ngoãn, vừa thấy Lăng Dung tới đây thiếu chút nữa đánh rơi túi bút trong tay xuống đất: "Có...... Có chuyện gì không?" Cô ấy run run rẩy rẩy hỏi
Lăng Dung giật giật khoé miệng: "Chúng ta đổi lại chỗ ngồi được không?"
Chỉ tiếc hiện tại gương mặt này của Lăng Dung thật sự không có độ thân thiện, cho dù cô muốn tỏ ra thân thiện nhưng các nữ sinh ở đằng kia đều coi là trắng trợn uy hiếp.
Vụng trộm liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Lăng Dung, nội tâm nữ sinh cực kì không tình nguyện, chỗ này của cô hàng phía trước phong thuỷ thuận lợi, hơn nữa lại ngồi gần cửa sổ, ngày bình thường trong lớp không bật đèn cũng có đủ ánh sáng để dùng. Đâu có như chỗ ngồi của Lăng Dung, chính là một góc u ám, không chừng lúc nào đó chủ nhiệm lớp bất ngờ đi vào từ cửa sau kiểm tra xem học sinh có đang làm cái gì mờ ám.
"Bạn không muốn ư?" Lăng Dung có chút buồn rầu mà nhíu nhíu mày, nếu như người trong cuộc không muốn, cô lại không thể buộc người ta nhường chỗ cho mình, như vậy cũng chỉ có thể thông qua chủ nhiệm lớp sắp xếp, muốn thông qua chủ nhiệm lớp, còn không biết tốn bao nhiêu thời gian đây.
Nhưng mà trong mắt của cô gái, Lăng Dung cau mày trong suy nghĩ của nữ sinh lại biến thành Lăng Dung chuẩn bị ra tay đánh cô ấy, câu kia "Mày không muốn ư?" câu tiếp theo khẳng định chính là "Vậy tao liền đánh đến khi mày nguyện ý".
Không thể trêu vào không thể trêu vào, mạng không thể so sánh với chỗ ngồi, không có cái gì là không tình nguyện cả, nữ sinh đã bình ổn tâm trạng dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn sách vở chạy tới chỗ ngồi ban đầu của Lăng Dung.
"Thì ra là đồng ý à.... cảm ơn." Lăng Dung nhỏ giọng nói thầm, nhưng mà nữ sinh kia khẳng định không nghe được.
Không chút khách khí đặt cặp sách của mình xuống, Lăng Dung trực tiếp yên vị trên ghế ngồi mới của mình. Đám học sinh nhao nhao đã sớm chú ý tới bên này, cật lực đem mắt mình trở thành mù loà, cái gì cũng không thấy, nếu không chọc đến Lăng Dung, bọn họ có lẽ sẽ phải chịu đau khổ.
Tần Triều Dương đã sớm chú ý tới động tĩnh bên cạnh mình, cũng nhận ra người ngồi cùng bàn mình chính là cái người tóc vàng kỳ quái ngày hôm qua đã đuổi cậu đi. Thế nhưng, đối phương muốn làm cái gì, cậu thế nào cũng không đoán ra được.
Trong ấn tượng của cậu, đối phương chính là ác bá, trong lớp không ai dám trêu chọc. Bình thường cậu ta đi theo sau Lưu Thừa Nghĩa nhưng lại không có một chút cảm giác tồn tại nào, ngoại trừ bày ra khuôn mặt dữ tợn, dường như mọi người không ai dám uy hiếp cậu ta.
Dùng ánh mắt còn lại không khách khí chút nào liếc nhìn người ngồi bên phải mình, Tần Triều Dương lập tức thu lại sự chú ý không nên tồn tại, đem lực chú ý trở lại sách vở trước mặt mình.
Quả nhiên lãnh đạm, Lăng Dung thấy mình đã ngồi xuống được một lúc, thế nhưng Tần Triều Dương đến nửa điểm phản ứng cũng không có, bất kể là chán ghét hay sợ hãi, điều này làm Lăng Dung không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, Lăng Dung sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhân vật nam chính hoàn toàn đem mình phong bế lại, vậy thì cô liền đi tới dẫn cậu ra ngoài. Đây mới là cách giải cứu của Lăng Dung.
Còn có phương pháp nào tuyệt vời hơn là trở thành anh em tốt của nam chính, cấp cho nam chính một người bạn ấm áp, dẫn cậu ra khỏi khói mù chứ?
Về phần tại sao lại lựa chọn trở thành anh em tốt của nam chính, Lăng Dung cảm thấy cô vẫn là hợp với thân phận con trai của mình. Khả năng điều này cùng việc cô mất trí nhớ cũng có quan hệ. Huống hồ, hệ thống sở dĩ làm ra cái chuyện điên khùng như vậy còn không phải bởi vì cô khi đó giả con trai, lớn lên không có ai phân biệt ư.
Hơn nữa hiện tại dùng thân phận con trai mới dễ dàng hơn. Nếu dùng thân phận con gái, trong trường không biết còn muốn đem bọn họ truyền thành cái quan hệ gì đâu, đến lúc đó, đối với thanh danh của Tần Triều Dương lại càng không tốt. Vì vậy, Lăng Dung quyết định lựa chọn trở thành anh em tốt của nam chính.
Có câu nói như thế này cơ mà, anh em như tay chân, mà tay chân thì không thể đứt rời được đúng không.
Đơn phương đem Tần Triều Dương trở thành anh em của mình, Lăng Dung thoáng nhìn thấy cằm của cậu không có dùng tới miếng dán vết thương hôm qua cô đưa, liền hỏi: "Tôi đưa cậu miếng dán vết thương tại sao lại không dùng, tuy là vết thương nhỏ nhưng cũng đừng nên bỏ qua, nếu bị nhiễm trùng sẽ không tốt."
Tần Triều Dương vốn đang xem sách bỗng nhiên sững sờ, có điều trên mặt vẫn không có chút biểu cảm gì, tựa như căn bản không nghe thấy cô nói chuyện.
Lăng Dung cũng biết rõ tính tình lạnh lùng này của cậu nên không có để vào mắt, ngược lại vì để thấy rõ miệng vết thương của cậu, cô liền đem mặt của mình hướng sát về phía Tần Triều Dương nhìn kỹ lại.
Thấy vết rách kia dài hẹp đã kết vảy, Lăng Dung vẫn tiếp tục lải nhải: "Mặc dù đã đóng vảy nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn là không nên đụng nước, lúc rửa mặt chú ý một chút là tốt rồi."
Tần Triều Dương vẫn như cũ không có để ý tới, ngược lại lại lộ ra Lăng Dung đang tự mình đa tình, càng thêm xấu hổ.
Những người khác trong lớp trông thấy một màn này đều cả kinh không ngậm miệng được, quan hệ của tên lưu manh Lăng Dung kia và Tần Triều Dương như thế nào lại tốt như vậy?! Bọn họ thế nhưng không ngờ rằng người của Lưu Thừa Nghĩa lại không đối phó với Tần Triều Dương, Lăng Dung không phải luôn bên cạnh Lưu Thừa Nghĩa sao?
Không quan tâm mọi người trong lớp ngạc nhiên như thế nào, Lăng Dung đưa tay đến trước mặt Tần Triều Dương quơ quơ: "Cậu có đang nghe tôi nói không? "
Rốt cục lần này Tần Triều Dương cũng có phản ứng, đem sách giáo khoa gấp lại đặt trên mặt bàn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lăng Dung như một con sói cô độc nhìn chằm chằm vào con mồi.
Cậu ta đến cùng là muốn làm cái gì? Hay là...... đây là phương pháp mới Lưu Thừa Nghĩa nghĩ ra để nhục mạ cậu?
Tần Triều Dương biết rõ tại sao Lưu Thừa Nghĩa lại nhằm vào mình, nhưng chính người em trai tốt kia của cậu lại gây khó dễ cho cậu, như thế nào, bây giờ Tần Triều Mộc xem cậu bị cô lập đủ rồi, cho nên lại nghĩ ra cách khiến cho người khác đến gần cậu, cuối cùng xem tiết mục cậu bị bạn tốt phản bội sao?
Thật đúng là em trai "tốt" của cậu.....
Tay trái Tần Triều Dương giấu bên hông âm thầm nắm thành quyền, ánh mắt nhìn Lăng Dung trở nên thâm trầm xuống.
Lăng Dung rốt cuộc thấy Tần Triều Dương đã có phản ứng, trong mắt ánh lên tia vui vẻ: "Cậu cuối cùng cũng chịu để ý đến tôi rồi sao? Cậu nói với tôi vài câu đi, về sau chúng ta chính là bạn cùng bàn rồi."
Vẫn như cũ chỉ có trầm mặc.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn người này, Tần Triều Dương bỗng nhiên cảm thấy Lăng Dung dường như cũng không có khó coi đến vậy. Chỉ nhìn vào nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài, ngoại trừ làn da hơi vàng một chút, ngũ quan vẫn rất tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt nhìn về phía cậu, trong đó có chứa sự vui vẻ cùng một ít cảm xúc khác, duy chỉ không có ác ý.
Đôi mắt Tần Triều Dương không khỏi loé lên, suy đoán vừa nãy nhất thời không biết đúng hay sai.
Mẹ mất sớm, từ nhỏ cha không thương, mẹ kế cùng em trai thường xuyên ngáng chân khiến cho tâm trí Tần Triều Dương đặc biệt trưởng thành sớm, cậu đã gặp qua quá nhiều người có ác ý với cậu, cha không thích, mẹ kế và em trai chỉ hận không thể khiến cậu biến mất trên thế giới này, người cậu đối với cậu cũng không có sắc mặt tốt, người duy nhất đối với cậu có thiện ý chỉ có ông ngoại, nhưng do thiếu thốn năm năm cũng làm cho cậu cùng ông ngoại không thân thiết.
Thế nhưng cái người lạ Lăng Dung này từ hôm qua đến bây giờ đều làm một chuyện đối với cậu, đó chính là biểu đạt thiện ý đối với cậu.
Điều này khiến cho Tần Triều Dương có chút trở tay không kịp.
Cậu không đáp, Lăng Dung cũng không vội vàng, cô cũng không kì vọng một hai ngày có thể cùng Tần Triều Dương thân thiết giống như bạn bè tốt 4-5 năm, tình cảm không phải luôn cần từ từ bồi dưỡng sao?
Đúng lúc chuông báo vào tiết vang lên, Lăng Dung vội vàng ngồi xuống ghế của mình, giống như học sinh ngoan.
Đương nhiên, cô cũng không quên quay sang nhắc nhở bạn cùng bàn: "Tiết đầu tiên là toán học, nhớ đổi sách." Ánh mắt Lăng Dung di chuyển đến quyển sách ngữ văn trên bàn cậu.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Lăng Dung cảm thấy sau khi nói hết câu kia, ánh mắt Tần Triều Dương nhìn cô giống như một lời khó nói hết.
Rốt cuộc là ai chiếm dụng thời gian đổi sách của cậu chứ..... Tần Triều Dương rũ mí mắt xuống, cảm thấy những cái kia đều là ảo giác, rõ ràng cái tên tóc vàng này cực kỳ chướng mắt.
Beta: Cà Pháo
- ------------------------------------
Ngày hôm sau, Lăng Dung vẫn mang bộ dáng Smart đặc biệt kia của ngày hôm qua tới trường học, cô nghe thấy tiếng chuông liền tiến về phía phòng học theo thói quen của nguyên chủ, Lăng Dung không chút lo sợ vẫn ung dung bước vào lớp từ cửa sau mặc kệ thầy chủ nhiệm đã đứng lớp.
Chỗ ngồi của Lăng Dung là bàn thứ hai đếm ngược từ dưới lên dựa vào vách tường, vì vậy tiến vào lớp từ cửa sau rất thuận lợi, vừa nhìn thấy cô bước đến, bạn cùng bàn ban đầu đang ngồi lật sách lập tức đứng lên, nhường chỗ cho cô đi vào.
Mọi người trong ban 8 đều biết Lăng Dung cùng với Lưu Thừa Nghĩa là giáo bá trong trường, giáo bá hầu như đều tồn tại ở đế đô năm nhất trung, bởi vậy trong lớp học tự nhiên không ai dám đến gần trêu trọc Lăng Dung, nói cách khác, cũng không có ai dám đến gần Lăng Dung.
Từ loại tính chất nào đó mà nói, Lăng Dung cùng Tần Triều Dương về điểm này lại vô cùng giống nhau, không được ai ưa thích, cũng không cho ai đến gần, dùng một lớp vỏ bọc cứng rắn bao quanh mình không để ai dễ dàng phá vỡ tuyến phòng thủ ấy.
Tất nhiên, họ cũng có một điểm chung – đều là học sinh lớp 11 ban 8.
Tần Triều Dương không muốn học cùng lớp với Tần Triều Mộc, vì vậy khi lên lớp 11 phải thi chia lớp, cậu cố tình thi trượt, bị phân vào lớp thường. Tuy nhiên, điều này trong mắt người khác lại biến thành Tần Triều Dương không bằng em trai là Tần Triều Mộc, rõ ràng đều là con trai của Tần gia, nhưng ngay cả lớp chọn cũng không thi đậu.
Thế nhưng điều này lại vừa vặn mang đến cho Lăng Dung một cơ hội tuyệt vời để tiếp cận cậu.
Đúng lúc này tổ trưởng đi thu bài tập đã đi tới, Lăng Dung ban đầu còn có ý định cứu chữa một chút, đem bài tập của bạn cùng bàn đã nộp trước đó sao chép sau đó nộp lên, kết quả lại không nghĩ rằng tổ trưởng thu bài tập của bạn nữ phía trước xong liền trực tiếp lướt qua cô đi thu bài tập của bạn nam cao lớn hàng cuối cùng, sau đó kiểm tra lại sĩ số, cảm thấy không có vấn đề gì liền đi về phía bên kia lớp giao cho lớp trưởng.
Lăng Dung mới vừa thò tay vào trong cặp liền yên lặng rút trở về, xem ra việc nguyên chủ không giao bài tập về nhà là chuyện bình thường.
Thật là một câu chuyện buồn. Vậy sau này cô có cần mang cặp sách về nhà không đây?
Sáng hôm nay học môn Ngữ Văn. Lăng Dung lấy ra ba quyển sách cần thiết thử học thuộc bài 《 Tỳ Bà Hành 》.
" Tầm Dương giang đầu dạ tống khách, phong diệp địch hoa thu sắt sắt... "
( Dịch thơ:
Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách
Quạnh hơi thu lau lách đìu hiu…..)
Trong trí nhớ của Lăng Dung, dường như cô chưa từng đến trường học, nhưng khi nhìn thấy những câu thơ này, trong đầu cô tựa như có một chiếc máy phát lại, tự động đem câu tiếp theo đặt ở trên miệng cô, khiến cho cô có thể không cần nhìn sách vẫn có thể đọc được.
Lăng Dung cảm giác mình không có mất trí nhớ của trước đây, nói không chừng là một học bá.
Nhìn Lăng Dung cứ vậy mà học thuộc bài thơ, bạn cùng bàn không kìm được vẻ ngạc nhiên, đem ánh mắt kinh ngạc hướng về phía bên phải, chẳng lẽ là hắn buổi sáng chưa tỉnh ngủ, nếu không thì sao có thể nhìn thấy Lăng Dung đang học bài.
Ngay khi chuông tan học vừa vang lên, Lăng Dung mang theo cặp sách của mình chuẩn bị tự đổi chỗ, bạn cùng bàn vẫn là tự động đứng lên nhường chỗ cho cô đi ra ngoài.
Đi hơn nửa vòng lớp học, Lăng Dung cuối cùng đi tới chỗ ngồi bên cạnh Tần Triều Dương. Nhắc tới cũng khéo, chỗ ngồi của hai bọn họ vừa vặn một cái là dựa vào cửa của tường bên này, một cái là dựa vào cửa sổ tường bên kia, cách nhau hai tổ.
Bạn cùng bàn của Tần Triều Dương là một nữ sinh đeo kính ngoan ngoãn, vừa thấy Lăng Dung tới đây thiếu chút nữa đánh rơi túi bút trong tay xuống đất: "Có...... Có chuyện gì không?" Cô ấy run run rẩy rẩy hỏi
Lăng Dung giật giật khoé miệng: "Chúng ta đổi lại chỗ ngồi được không?"
Chỉ tiếc hiện tại gương mặt này của Lăng Dung thật sự không có độ thân thiện, cho dù cô muốn tỏ ra thân thiện nhưng các nữ sinh ở đằng kia đều coi là trắng trợn uy hiếp.
Vụng trộm liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Lăng Dung, nội tâm nữ sinh cực kì không tình nguyện, chỗ này của cô hàng phía trước phong thuỷ thuận lợi, hơn nữa lại ngồi gần cửa sổ, ngày bình thường trong lớp không bật đèn cũng có đủ ánh sáng để dùng. Đâu có như chỗ ngồi của Lăng Dung, chính là một góc u ám, không chừng lúc nào đó chủ nhiệm lớp bất ngờ đi vào từ cửa sau kiểm tra xem học sinh có đang làm cái gì mờ ám.
"Bạn không muốn ư?" Lăng Dung có chút buồn rầu mà nhíu nhíu mày, nếu như người trong cuộc không muốn, cô lại không thể buộc người ta nhường chỗ cho mình, như vậy cũng chỉ có thể thông qua chủ nhiệm lớp sắp xếp, muốn thông qua chủ nhiệm lớp, còn không biết tốn bao nhiêu thời gian đây.
Nhưng mà trong mắt của cô gái, Lăng Dung cau mày trong suy nghĩ của nữ sinh lại biến thành Lăng Dung chuẩn bị ra tay đánh cô ấy, câu kia "Mày không muốn ư?" câu tiếp theo khẳng định chính là "Vậy tao liền đánh đến khi mày nguyện ý".
Không thể trêu vào không thể trêu vào, mạng không thể so sánh với chỗ ngồi, không có cái gì là không tình nguyện cả, nữ sinh đã bình ổn tâm trạng dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn sách vở chạy tới chỗ ngồi ban đầu của Lăng Dung.
"Thì ra là đồng ý à.... cảm ơn." Lăng Dung nhỏ giọng nói thầm, nhưng mà nữ sinh kia khẳng định không nghe được.
Không chút khách khí đặt cặp sách của mình xuống, Lăng Dung trực tiếp yên vị trên ghế ngồi mới của mình. Đám học sinh nhao nhao đã sớm chú ý tới bên này, cật lực đem mắt mình trở thành mù loà, cái gì cũng không thấy, nếu không chọc đến Lăng Dung, bọn họ có lẽ sẽ phải chịu đau khổ.
Tần Triều Dương đã sớm chú ý tới động tĩnh bên cạnh mình, cũng nhận ra người ngồi cùng bàn mình chính là cái người tóc vàng kỳ quái ngày hôm qua đã đuổi cậu đi. Thế nhưng, đối phương muốn làm cái gì, cậu thế nào cũng không đoán ra được.
Trong ấn tượng của cậu, đối phương chính là ác bá, trong lớp không ai dám trêu chọc. Bình thường cậu ta đi theo sau Lưu Thừa Nghĩa nhưng lại không có một chút cảm giác tồn tại nào, ngoại trừ bày ra khuôn mặt dữ tợn, dường như mọi người không ai dám uy hiếp cậu ta.
Dùng ánh mắt còn lại không khách khí chút nào liếc nhìn người ngồi bên phải mình, Tần Triều Dương lập tức thu lại sự chú ý không nên tồn tại, đem lực chú ý trở lại sách vở trước mặt mình.
Quả nhiên lãnh đạm, Lăng Dung thấy mình đã ngồi xuống được một lúc, thế nhưng Tần Triều Dương đến nửa điểm phản ứng cũng không có, bất kể là chán ghét hay sợ hãi, điều này làm Lăng Dung không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, Lăng Dung sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhân vật nam chính hoàn toàn đem mình phong bế lại, vậy thì cô liền đi tới dẫn cậu ra ngoài. Đây mới là cách giải cứu của Lăng Dung.
Còn có phương pháp nào tuyệt vời hơn là trở thành anh em tốt của nam chính, cấp cho nam chính một người bạn ấm áp, dẫn cậu ra khỏi khói mù chứ?
Về phần tại sao lại lựa chọn trở thành anh em tốt của nam chính, Lăng Dung cảm thấy cô vẫn là hợp với thân phận con trai của mình. Khả năng điều này cùng việc cô mất trí nhớ cũng có quan hệ. Huống hồ, hệ thống sở dĩ làm ra cái chuyện điên khùng như vậy còn không phải bởi vì cô khi đó giả con trai, lớn lên không có ai phân biệt ư.
Hơn nữa hiện tại dùng thân phận con trai mới dễ dàng hơn. Nếu dùng thân phận con gái, trong trường không biết còn muốn đem bọn họ truyền thành cái quan hệ gì đâu, đến lúc đó, đối với thanh danh của Tần Triều Dương lại càng không tốt. Vì vậy, Lăng Dung quyết định lựa chọn trở thành anh em tốt của nam chính.
Có câu nói như thế này cơ mà, anh em như tay chân, mà tay chân thì không thể đứt rời được đúng không.
Đơn phương đem Tần Triều Dương trở thành anh em của mình, Lăng Dung thoáng nhìn thấy cằm của cậu không có dùng tới miếng dán vết thương hôm qua cô đưa, liền hỏi: "Tôi đưa cậu miếng dán vết thương tại sao lại không dùng, tuy là vết thương nhỏ nhưng cũng đừng nên bỏ qua, nếu bị nhiễm trùng sẽ không tốt."
Tần Triều Dương vốn đang xem sách bỗng nhiên sững sờ, có điều trên mặt vẫn không có chút biểu cảm gì, tựa như căn bản không nghe thấy cô nói chuyện.
Lăng Dung cũng biết rõ tính tình lạnh lùng này của cậu nên không có để vào mắt, ngược lại vì để thấy rõ miệng vết thương của cậu, cô liền đem mặt của mình hướng sát về phía Tần Triều Dương nhìn kỹ lại.
Thấy vết rách kia dài hẹp đã kết vảy, Lăng Dung vẫn tiếp tục lải nhải: "Mặc dù đã đóng vảy nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn là không nên đụng nước, lúc rửa mặt chú ý một chút là tốt rồi."
Tần Triều Dương vẫn như cũ không có để ý tới, ngược lại lại lộ ra Lăng Dung đang tự mình đa tình, càng thêm xấu hổ.
Những người khác trong lớp trông thấy một màn này đều cả kinh không ngậm miệng được, quan hệ của tên lưu manh Lăng Dung kia và Tần Triều Dương như thế nào lại tốt như vậy?! Bọn họ thế nhưng không ngờ rằng người của Lưu Thừa Nghĩa lại không đối phó với Tần Triều Dương, Lăng Dung không phải luôn bên cạnh Lưu Thừa Nghĩa sao?
Không quan tâm mọi người trong lớp ngạc nhiên như thế nào, Lăng Dung đưa tay đến trước mặt Tần Triều Dương quơ quơ: "Cậu có đang nghe tôi nói không? "
Rốt cục lần này Tần Triều Dương cũng có phản ứng, đem sách giáo khoa gấp lại đặt trên mặt bàn, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lăng Dung như một con sói cô độc nhìn chằm chằm vào con mồi.
Cậu ta đến cùng là muốn làm cái gì? Hay là...... đây là phương pháp mới Lưu Thừa Nghĩa nghĩ ra để nhục mạ cậu?
Tần Triều Dương biết rõ tại sao Lưu Thừa Nghĩa lại nhằm vào mình, nhưng chính người em trai tốt kia của cậu lại gây khó dễ cho cậu, như thế nào, bây giờ Tần Triều Mộc xem cậu bị cô lập đủ rồi, cho nên lại nghĩ ra cách khiến cho người khác đến gần cậu, cuối cùng xem tiết mục cậu bị bạn tốt phản bội sao?
Thật đúng là em trai "tốt" của cậu.....
Tay trái Tần Triều Dương giấu bên hông âm thầm nắm thành quyền, ánh mắt nhìn Lăng Dung trở nên thâm trầm xuống.
Lăng Dung rốt cuộc thấy Tần Triều Dương đã có phản ứng, trong mắt ánh lên tia vui vẻ: "Cậu cuối cùng cũng chịu để ý đến tôi rồi sao? Cậu nói với tôi vài câu đi, về sau chúng ta chính là bạn cùng bàn rồi."
Vẫn như cũ chỉ có trầm mặc.
Bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn người này, Tần Triều Dương bỗng nhiên cảm thấy Lăng Dung dường như cũng không có khó coi đến vậy. Chỉ nhìn vào nửa khuôn mặt lộ ra bên ngoài, ngoại trừ làn da hơi vàng một chút, ngũ quan vẫn rất tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt nhìn về phía cậu, trong đó có chứa sự vui vẻ cùng một ít cảm xúc khác, duy chỉ không có ác ý.
Đôi mắt Tần Triều Dương không khỏi loé lên, suy đoán vừa nãy nhất thời không biết đúng hay sai.
Mẹ mất sớm, từ nhỏ cha không thương, mẹ kế cùng em trai thường xuyên ngáng chân khiến cho tâm trí Tần Triều Dương đặc biệt trưởng thành sớm, cậu đã gặp qua quá nhiều người có ác ý với cậu, cha không thích, mẹ kế và em trai chỉ hận không thể khiến cậu biến mất trên thế giới này, người cậu đối với cậu cũng không có sắc mặt tốt, người duy nhất đối với cậu có thiện ý chỉ có ông ngoại, nhưng do thiếu thốn năm năm cũng làm cho cậu cùng ông ngoại không thân thiết.
Thế nhưng cái người lạ Lăng Dung này từ hôm qua đến bây giờ đều làm một chuyện đối với cậu, đó chính là biểu đạt thiện ý đối với cậu.
Điều này khiến cho Tần Triều Dương có chút trở tay không kịp.
Cậu không đáp, Lăng Dung cũng không vội vàng, cô cũng không kì vọng một hai ngày có thể cùng Tần Triều Dương thân thiết giống như bạn bè tốt 4-5 năm, tình cảm không phải luôn cần từ từ bồi dưỡng sao?
Đúng lúc chuông báo vào tiết vang lên, Lăng Dung vội vàng ngồi xuống ghế của mình, giống như học sinh ngoan.
Đương nhiên, cô cũng không quên quay sang nhắc nhở bạn cùng bàn: "Tiết đầu tiên là toán học, nhớ đổi sách." Ánh mắt Lăng Dung di chuyển đến quyển sách ngữ văn trên bàn cậu.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Lăng Dung cảm thấy sau khi nói hết câu kia, ánh mắt Tần Triều Dương nhìn cô giống như một lời khó nói hết.
Rốt cuộc là ai chiếm dụng thời gian đổi sách của cậu chứ..... Tần Triều Dương rũ mí mắt xuống, cảm thấy những cái kia đều là ảo giác, rõ ràng cái tên tóc vàng này cực kỳ chướng mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook