"Mộc Mộc, con bị làm sao vậy? Nói gì với mẹ đi".

- Còn chưa đi vào anh đã nghe thấy giọng nói sốt ruột của Ân Âm.

Ân Âm bị từng đợt tiếng bước chân đánh thức, vừa tỉnh lại đã không thấy Cố Thế An bên cạnh, mà Cố Gia Mộc vốn nên ngủ trên giường nhỏ lại đang nôn nóng bất an đi tới đi lui trong phòng.

Trông cậu bé có vẻ lo lắng, như thể có thứ gì đó đã bị phá vỡ một cách mạnh bạo, làm cho cậu bé thấy bất an.

Ân Âm theo bản năng mở miệng hỏi, nhưng Cố Gia Mộc không để ý tới cô, giống như không nhìn thấy cũng không nghe được, chỉ như một con thú nhỏ bất an nôn nóng.

Lúc này Ân Âm mới thật sự ý thức được, Mộc Mộc không có cách nào giao tiếp với mình.

Rõ ràng biết tâm trạng con trai lúc này đang không tốt mà cô lại chẳng biết an ủi nó như thế nào.

Ân Âm muốn đưa tay chạm vào con trai, nhưng lại sợ sẽ dọa đến nó.

Cố Thế An vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh này.

"Thế An! " - Hai mắt Ân Âm đỏ hoe.

Cố Thế An ôm lấy Ân Âm, an ủi cô: - "Không sao đâu, chúng ta nên nghĩ xem nguyên nhân gì khiến cho Mộc Mộc trở nên như vậy".


Một đứa bé tự kỷ không thể nào vô duyên vô cớ bị nôn nóng bất an được, giống như lúc trước cậu bé đột nhiên xông lên đẩy ngã đứa nhóc kia vì thằng bé ấy cướp mất quả cầu thủy tinh của cậu bé trước.

Cố Thế An suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra: - "Để anh gọi điện hỏi mẹ".

Lại nói tiếp, ba năm nay bà nội Cố luôn bên cạnh Cố Gia Mộc, nếu hỏi người quen thuộc nhất với Cố Gia Mộc là ai thì không thể nghi ngờ chính là bà nội Cố.

Ngay khi cuộc gọi của Cố Thế An vừa kết nối, bỗng nhiên Ân Âm hô lên một tiếng: - "Em nhớ ra rồi, bây giờ là bảy giờ".

Bảy giờ là thời gian ăn cơm cố định của Cố Gia Mộc.

Cũng chính vào lúc đó, bà nội Cố cũng bắt điện thoại.

Sau khi nghe xong tình huống của Cố Gia Mộc, bà lập tức nói: - "Bảy giờ rồi, đây là thời gian ăn cơm tối cố định của Mộc Mộc".

Mặc dù Cố Gia Mộc ba tuổi vẫn không thể mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không phủ nhận là cậu bé rất thông minh.

Bây giờ cậu bé mới ba tuổi mà đã có thể tự mình đánh răng, rửa mặt, ăn cơm, tắm rửa.

Chỉ là lịch trình của cậu bé vô cùng nghiêm ngặt.

Thức dậy lúc bảy giờ sáng, dành nửa tiếng để mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, bảy giờ rưỡi bắt đầu ăn sáng.


Ăn tối vào bảy giờ tối, tắm lúc chín giờ tối và chín giờ rưỡi tối thì đi ngủ.

Trong bữa ăn của mình bất cứ cái gì cũng có thể nhưng tuyệt đối không được thiếu trứng.

Một khi những việc này không được đáp ứng thì cậu bé sẽ trở nên bồn chồn.

Trước kia do công việc bận rộn nên thời gian Ân Âm và Cố Thế An trở về cũng tương đối ít, lúc trở về thì Cố Gia Mộc cũng vẫn do một tay bà nội Cố chăm sóc, bà biết rõ lịch trình của Cố Gia Mộc nên mỗi lần đều sắp xếp tốt mọi chuyện, vì vậy hai vợ chồng cũng không hiểu rõ.

Sau đó Ân Âm mới nhớ tới lúc trước bà nội Cố đã từng nói qua chuyện này.

"Bây giờ em đi nấu cơm".

- Ân Âm vội vội vàng vàng đi vào phòng bếp.

Cô biết nấu cơm, dù gia cảnh của Ân Âm bình thường nhưng cha mẹ Ân chỉ sinh một nam một nữ, con gái chính là Ân Âm, phía trên là anh trai của cô.

Sau khi anh trai kết hôn được vài năm thì cha mẹ cô cũng chuyển qua sống cùng gia đình con trai cho đến bây giờ.

Tuy rằng Ân Âm là con gái duy nhất trong gia đình nhưng cũng không phải mười ngón tay không dính nước, cho nên cô cũng biết nấu cơm.

Dù vậy thì sau khi gả cho Cố Thế An cô cơ bản không cần phải xuống bếp, mà người xuống bếp là anh.

Anh muốn gọi cô lại, nói để anh nấu cơm nhưng Ân Âm đã chạy vào bếp mất rồi.

Cố Thế An chỉ có thể từ bỏ, rồi cầm giấy bút tới ghi nhớ hết những gì của Cố Gia Mộc mà bà nội Cố nói.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương