Xuyên Nhanh Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia
30: Người Chỉ Bảo Vệ Ta Có Được Không


"Sư phụ, về sau pháp bảo này thật sự sẽ là của ta sao?" Không chớp mắt nhìn chằm chằm người rối sư phụ trước mặt, A Lạc thăm dò xác nhận lần nữa.

Lục Thương mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi đã lệnh cho nó nhận chủ, từ đó về sau hắn liền tùy ngươi sai khiến, nghe theo mệnh lệnh của ngươi, dĩ nhiên sẽ là của ngươi rồi."
Nghe hắn nói như vậy, rốt cục A Lạc cũng rũ mắt xuống.

"Thật tốt, quá tốt rồi, tạ ơn sư phụ!"
Tiểu thiếu nữ dung mạo yêu kiều nhảy nhót nở nụ cười, đôi mắt hạnh trong trẻo híp lại thành một đường, tựa hồ cảm thấy lộ ra cảm xúc như vậy thật là không có ý tứ nên nàng dùng sức mím môi lại, nhưng mà vui mừng tràn đầy mắt kia vẫn không ngừng toát ra từ khóe mắt đuôi lông mày của nàng.

Lục Thương bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, không biết vì sao, đáy lòng đột nhiên sinh ra một cỗ xúc động khó hiểu, muốn vươn tay, nhẹ nhàng véo khuôn mặt trắng nõn của tiểu đồ đệ.

Để xác nhận một chút xem, hai khối thịt mềm màu hồng phấn bên má nàng có mềm mại hơn so với bộ lông trắng của Tiểu Bạch Ly kia không.

Bên ngoài bí cảnh, tất cả đệ tử đều đã tiến vào Quang Môn, những người khác cũng tốp năm tốp ba rời đi, chỉ còn lại lẻ tẻ một ít người lo lắng mong nhớ đệ tử của mình thì vẫn ở lại trong sân.

Không ai nhìn thấy, trên vân đài cao cao kia, Đạo tôn bạch y lạnh như sương tuyết nhắm mắt lại, ngón tay buông xuống đầu gối nhẹ nhàng giật giật, ngón trỏ cùng ngón cái không dấu vết ma sát hai cái.

Sau khi cao hứng một hồi, A Lạc liền bắt đầu quan sát pháp bảo người rối này.

So với sự câu nệ khi đối mặt với bản thể của Lục Thương, nàng ở trước mặt khôi lỗi (con rối) Lục Thương này liền thả lỏng hơn nhiều.

Kỳ thật nhìn thêm vài lần là có thể phát hiện, phân thân Lục Thương cho nàng mặc dù giống như bản thể của hắn, nhưng bản chất lại có sự khác biệt rất lớn.

Đầu tiên một cái chính là tu vi, Lục Thương chân chính đại đạo đã thành, chỉ thiếu một cái độ kiếp phi thăng.

Cho dù hắn không làm cái gì, vẻn vẹn chỉ đứng ở nơi đó, quanh thân bất giác tản ra khí tức đại đạo cùng với khí tràng cường hãn cũng sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực, không dám nhìn thẳng.


Hàn khí quanh năm bao phủ trên người hắn, chính là minh chứng cho băng tuyết đạo cảnh đã viên mãn, nếu không phải hắn thu liễm, tùy ý liếc mắt một cái là có thể đem người sống đông lạnh thành tượng băng.

Rất nhiều năm trước hắn đuổi giết ma tộc tà ác, khi đại chiến với ma đầu kia thậm chí đã tạo thành cảnh tượng ngoạn mục vạn dặm đóng băng.

Phân thân này không có khí thế mạnh mẽ như vậy, vẻ mặt cũng chỉ là trong trẻo lạnh lùng, cũng không có sự lãnh đạm siêu thoát của bản thể cự tuyệt người ngoài ngàn dặm kia.

Đại khái là bởi vì được người luyện chế mà thành, cho dù ngoại hình tương tự, các bộ phận thân thể cũng không thiếu nhưng trong lúc nói, ngôn ngữ cử chỉ của Lục Thương này luôn có vẻ có chút ôn nhu chậm chạp, dường như có cảm giác giao tiếp không được tốt cho lắm.

A Lạc chỉ cho rằng đây là một pháp bảo khôi lỗi, lại không biết thực ra Lục Thương đã hạ thần niệm xuống.

Thần niệm của hắn đã đến độ kiếp, thân thể này chỉ dung nạp được tu vi Phản Hư hậu kỳ, thần niệm và thân thể không tương thích nên đã tạo thành hậu quả chậm nửa nhịp như vậy.

Lời nói của Lục Thương khiến cho A Lạc hiểu lầm, nàng trực tiếp đem phân thân này trở thành vật tư nhân của mình, phân biệt rõ ràng giữa nó và Lục Thương.

Vậy nên, những lời không cách nào nói được với Lục Thương, rốt cục cũng có một chỗ trút hết.

"Sư phụ, trước kia trong mắt ngài chỉ có tỷ tỷ, mỗi lần ngài cho tỷ tỷ bảo vật, ta đều vô cùng hâm mộ tỷ tỷ, lần này cuối cùng ngài cũng nhìn thấy ta, còn cho ta pháp bảo tốt như vậy, về sau ta không còn sợ người khác khi dễ nữa, ta thật sự rất vui vẻ a."
A Lạc vừa nói, vừa vươn một ngón tay, thử thăm dò chọc về phía mặt của phân thân Lục Thương.

Khôi lỗi này thật sự quá chân thật, đặc biệt là đôi mắt kia, ánh mắt một mảnh lạnh nhạt xa xăm, giống sư phụ y như đúc.

Nghe thấy lời nàng nói, hắn cũng có thể đáp lại nàng: "Trước đây là do ta sơ suất, sau này sẽ không như vậy nữa." Ngữ khí lãnh đạm rất giống Lục Thương.

A Lạc tự nhủ trong lòng vô số lần rằng đây chỉ là giả, chỉ là một con rối thế thân, nhưng vẫn nhịn không được mà ngơ ngác trước hắn.

"Con rối cũng có thể làm giống đến như vậy sao? Chỉ nhìn bề ngoài mà nói, thật sự giống sư phụ y xì đúc." Nàng nhỏ giọng thì thầm, đầu ngón tay chạm vào cằm hắn, cẩn thần dè dặt chọc chọc.


Xúc cảm làn da ấm áp tinh tế, không khác gì so với người bình thường.

"Oa." A Lạc há miệng, thán phục than nhẹ một tiếng, "Cứ như là thật vậy."
Lục Thương hơi híp mắt, bàn tay nhỏ bé mềm mại kia vươn về phía hắn, hắn vốn định tránh đi.

Đương nhiên hắn nhìn ra tiểu đồ đệ hiểu lầm, nhưng cùng lúc đó, hắn cũng nhận thấy khi nàng đối mặt với phân thân này sẽ tự giác buông lỏng, hoàn toàn bất đồng với sự mất tự nhiên khi đứng trước mặt hắn.

Nếu như nói cho nàng biết sự thật, chỉ sợ nàng lại trở nên nơm nớp lo sợ, sợ hãi, cuối cùng sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà như hôm nay nữa.
Nghĩ tới điểm này, Lục Thương do dự một lát, cuối cùng vẫn không có giải thích, chỉ mặc cho nàng tìm tòi trên người mình, coi như mình là một con rối vậy.

Thấy hắn phản ứng chậm chạp, bị nàng mạo phạm mà không hề tức giận, hỏi câu nào thì đáp lại câu đó, xác định đây chính là một người rối hàng thật giá thật, chỉ có dáng vẻ giống với sư phụ mà thôi, A Lạc nhất thời liền yên lòng.

Nàng lớn mật kéo tay hắn, làn da Lục Thương tái nhợt như tuyết, đầu ngón tay cũng không có nhiệt độ gì, lành lạnh man mát tựa như ngọc thạch.

Mi tâm Lục Thương nhảy dựng lên, mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp, đang muốn mở miệng, ngón tay mềm mại ấm áp của thiếu nữ đã quấn lấy đầu ngón tay của hắn.

Nụ cười trên mặt nàng bỗng nhiên phai nhạt dần đi, đáy mắt trong suốt bất tri bất giác hiện lên một tia bi thương không biết tên, giống như gió thổi qua mặt hồ, nổi lên một gợn sóng nho nhỏ, nhẹ nhàng sâu lắng nhưng không cách nào bỏ qua được.

"Người biết không? Cho dù tới tận bây giờ người chưa từng nhìn ta một cái, ở trong lòng ta người vẫn là sư phụ tốt nhất trên đời này."
Thiếu nữ thấp giọng khẽ lẩm bẩm, giọng nói mềm mại, tựa như chỉ đang thì thầm lầu bầu một điều gì đó.

Rơi vào trong tai Lục Thương, lại như một luồng gió xuân nhu hòa, mang theo hương hoa nhàn nhạt trên người thiếu nữ, thổi đến đáy lòng trống rỗng của hắn.
Hắn im lặng nhắm mắt lại, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn để nàng chơi thoải mái.


*
A Lạc chơi một hồi với sư phụ người rối, lại trút ra một phen tâm sự, tâm tình kích động rốt cục cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Người rối này cứng nhắc mà nghe lời, muốn hắn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, nói chuyện với hắn cũng sẽ được đáp lại, nhưng không phải lần nào cũng có hồi đáp, những câu trả lời cũng bình thường, lạnh nhạt, ngắn gọn.

Bất quá cho dù như vậy, A Lạc cũng thập phần hài lòng, ngẫm lại có người rối như vậy ở bên người, bí cảnh này nàng hẳn là có thể đi ngang được rồi.

Sau này đi ra ngoài, nàng cũng không còn gì phải sợ nữa.

Phải biết rằng toàn bộ tu tiên giới này, Đại năng Phản Hư cũng không nhiều, hình như Quy Nguyên Tiên Tông cũng chỉ mới có hơn mười người.

Nhận được một bất ngờ lớn như vậy, A Lạc cũng không quên đi chính sự.

Xích Đăng Hoa trong đầm nước vẫn còn vô ưu vô lự phát quang, A Lạc bình tĩnh lại, xoay người đi về phía đầm, chuẩn bị xuống nước hái Xích Hoa Đăng lên.
Lúc này Lục Thương mở miệng nói: "Đồ nhi Lạc Âm, quay trở lại."
"Hả? Sư phụ?" A Lạc sững sờ quay đầu.

Lục Thương thản nhiên nói: "Xích Đăng Hoa thiên về mê huyễn, đầm nước kia cũng không phải bộ dáng ngươi nhìn thấy, ngươi lui ra, ta sẽ thay ngươi hái nó."
Tác dụng của Xích Đăng Hoa là chống lại sự huyễn hoặc, nhưng bản thân nó lại thiên hướng về mê hoặc lòng người, ảo cảnh bên ngoài chính là thủ đoạn bảo hộ bản thân của nó.

Nghe vậy, A Lạc lập tức lui về sau, không hề hoài nghi nửa điểm lời của sư phụ người rối này.

Lục Thương giơ tay lên tung ra một chiêu, Hồng Hoa trên đầm phảng phất như bị vật vô hình chặt đứt, đóa hoa lảo đảo tung bay trên không trung, bay về phía hai người.

Xích Hoa Đăng vừa rơi xuống, A Lạc liền nhìn thấy đầm nước vốn trong suốt thấy đáy trong nháy mắt trở nên đen nhánh như mực, đầm nước đen kịt tản ra khí tức không rõ.

A Lạc sợ hãi vỗ vỗ ngực, nói với Lục Thương: "Sư phụ, ngài lại cứu đồ nhi một mạng!"
Thần sắc Lục Thương không thay đổi, giơ tay lên tiếp lấy Xích Đăng Hoa bay tới, xoay người đưa tới trước mặt tiểu đồ đệ, "Hoa này ngươi dùng sẽ không có tác dụng gì lớn, có thể mang ra ngoài trao đổi một ít đồ vật thích hợp với ngươi hơn."
A Lạc gật gật đầu, nhận lấy Xích Đăng Hoa, cười nói: "Tạ ơn sư phụ, đối với đồ nhi hoa này hữu dụng."
Sau khi nhận Xích Đăng Hoa, A Lạc liền muốn rời đi, nàng và Lục Thương cùng đi ra từ trong sơn động, bên ngoài không còn thấy hoang nguyên lúc đầu nữa, mà là một rừng cây rậm rạp.


Cây cối trong rừng sum suê tươi tốt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy linh thảo linh quả quý hiếm, trước khi tiến vào bí cảnh A Lạc tính khi lấy được Xích Đăng Hoa rồi sẽ tìm một nơi an toàn nào đó, dù sao thực lực của nàng quá yếu, một mình đi lại trong bí cảnh này cũng quá nguy hiểm.

Bây giờ có một sư phụ người rối, lá gan của nàng thoáng cái cũng lớn lên không ít, nghĩ không bằng đi ra ngoài mở mang tầm mắt.
Tu tiên giới linh khí dồi dào, các loại sinh vật kỳ lạ cổ quái rất nhiều, các loại phong cảnh cũng độc đáo.

A Lạc thật vất vả mới tới đây một chuyến, cũng không thể luôn sống ở trên Vạn đạo phong kia, tốt xấu gì cũng nên mở mang kiến thức nơi sông núi tốt đẹp này chứ.

Cân nhắc như vậy, A Lạc đảo mắt nhìn về phía sư phụ người rối đi theo bên cạnh nàng.

Nàng giương mắt, trông mong hỏi: "Sư phụ, người nhất định sẽ bảo vệ con chứ?" Không đợi Lục Thương trả lời, nàng lại vươn ra hai bàn tay nhỏ bé, túm lấy vạt áo thật dài của hắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, "Ta không đoạt ngài với tỷ tỷ, sư phụ chân chính bảo hộ tỷ tỷ, ngài chỉ bảo vệ ta, được không?"
Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt to bằng bàn tay, trong mắt trong suốt tràn đầy khát vọng không tiếng động, nàng chưa từng nói ra ủy khuất của mình, hết lần này tới lần khác khiến người ta không kiềm chế được mà trong lòng nhũn ra, muốn xoa đầu nàng thương tiếc an ủi.
Lục Thương nghĩ, là do hắn nợ nàng, hôm nay coi như trả lại thôi.

Sư phụ người rối giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen nhánh của thiếu nữ, chậm rãi nói: "Được."
A Lạc kinh ngạc nhìn hắn, động tác của Lục Thương quá đột ngột, nàng còn chưa kịp phản ứng hắn đã buông tay xuống, nhưng hành động này vẫn khiến nàng kìm lòng không được trợn tròn mắt, xác nhận lại trong lòng, người rối này tuyệt đối không thể là sư phụ.

Đạo tôn Lục Thương cao ngạo lạnh lùng, làm sao có thể xoa đầu nàng đây?
Một tia băn khoăn cuối cùng trong lòng A Lạc cũng tiêu tan, trên mặt nàng tràn ngập nụ cười ngọt ngào, cứ như vậy kéo vạt áo sư phụ người rối, một bên nhảy nhót tung tăng đi về phía trước, một bên cười tủm tỉm nói: "Vậy chúng ta đi thôi, cùng đi thám hiểm nào!"
Đối với những người khác mà nói, Lâm Cẩm bí cảnh này nguy cơ bốn phía, vậy mà đến phiên A Lạc lại giống như thắng cảnh cho nàng du ngoạn.

Bất luận nàng đi tới nơi nào, gặp phải yêu thú hung mãnh cỡ nào, khôi lỗi sư phụ bên người tiện tay chỉ một cái, liền có thể đem tất cả nguy hiểm diệt trừ.

Mang theo bàn tay vàng siêu cấp, A Lạc có loại cảm giác cá muối nằm thắng, một ngày trôi qua, tầng bí cảnh thứ nhất đã bị nàng đi hơn phân nửa, bảo vật lớn nhỏ cũng thu được một túi lớn, giữa đường nàng còn ngẫu nhiên gặp được nam chủ Cố Tinh Giác, bất quá vì để ít chuyện đi, nàng chủ động tránh đối phương.

Đi đến mệt mỏi, A Lạc dừng lại trước một biển hoa.

Biển hoa màu hồng nhạt, trải dài mấy dặm, tất cả đều nở những đóa hoa màu hồng phấn, nhìn tựa như trải ra một lớp thảm nhung màu hồng trên mặt đất.
"Nơi này thật đẹp." A Lạc kinh ngạc tán thán không ngớt, "Thật muốn nằm ở trên lăn một vòng, sau đó ngủ một giấc thật sâu."
Lục Thương lạnh lùng phá vỡ ảo tưởng của nàng: "Đây là Mộng Yểm Hoa, hít phải quá nhiều phấn hoa có thể gây ra ảo giác, đừng tiếp xúc quá gần.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương