p class="watch-page-fiction-content">Hứa Lan Chu thấy cái túi mà 1314 đưa cho hắn giống như túi càn khôn vậy, hắn rút rất nhiều tiền nhưng vẫn không thể rút hết.

Hắn nghi hoặc nhìn qua con mèo đang dũi người nằm trên ghế kia.
1314 thấy hắn nhìn nó thì cũng chủ động giải thích.

Cái túi hắn đang cầm, nó được gọi là túi Dy Sinh.

Dy Sinh là túi không đáy, nó có thể tự động tạo ra tiền nhưng chỉ tiền thôi, tiền của một đất nước nào đó hay vương quốc, thành tinh nào nó cũng có thể tạo ra được.
Mục đích của nó chính là để tạo điều kiện cho Hứa Lan Chu có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng hơn.

Vì không phải nhiệm vụ nào cũng sẽ dùng vũ lực được, thứ cần nhất vẫn chính là tiền, vì vậy Dy Sinh đã được sinh ra.
Tiền có thể thao túng tâm trí của một người, có tiền là có tất cả.
Từ nãy đến giờ, Hứa Lan Chu muốn thử coi cái túi này có thể rút ra được bao nhiêu tiền nên đã liên tục rút không dừng tay.

Nhưng mà hắn đã rút hơn 15 triệu nhân dân tệ rồi mà vẫn chưa thấy cái túi này dừng lại, hắn không nhịn được mà cảm thán.
Lợi hại vậy sao?
Hắn chỉ lấy 2 triệu nhân dân tệ bỏ vào túi đồ, còn lại cùng với Dy Sinh đều bị hắn nhét vào không gian chứa đồ của hắn.
Khác với Dy Sinh, không gian của hắn còn có thể chứa cả vật sống cùng với thức ăn và nước dự trữ, mọi vật để trong đây đều sẽ không bị hư hại, đó là những gì mà hắn biết về không gian của mình.

Hắn còn chưa từng test thử độ rộng không gian của hắn.

Nhưng nếu hắn nhớ không nhầm, không gian của Chỉ Nam to như một căn nhà cấp trung hai sao, của hắn cũng từng đi test thử nhưng không ra được kết quả nên hắn cũng không tốn công phí sức nữa.
Hứa Lan Chu chạy thẳng ra ngoại thành, nhanh tay mua một căn biệt thự ở đó, hắn gọi cho bên mua bán, giục họ nhang chóng đến đây.

Hứa Lan Chu đậu xe ở trước cửa căn biệt thự, chỉ chờ bên mua bán tới, hắn lấy chìa khóa cổng, rồi đưa họ tiền mặt.


Cả hai giải quyết nhanh gọn lẹ, không tốn thời gian là bao.
Khoảng 15 phút sau đó, lại có một chiếc xe màu đen chạy tới, trên tay còn cầm cả một cái vali đen, Hứa Lan Chu nghi hoặc nhưng hắn lại không hỏi, đợi người kia mở ra thứ bên trong lại là một tờ giấy trắng, bên trên ghi thỏa thuận mua nhà của Hứa Lan Chu và gã ta.

Hứa Lan Chu ký xong, hắn đưa gã bảy triệu nhân dân tệ, nói không điêu, bây giờ chỉ cần Hứa Lan Chu đem vài bộ đồ đến đây là có thể sống, đồ đạc trong nhà tất cả đều có sẵn, còn có cả hồ bơi và suối nước nóng nhân tạo, kế bên có cả chỗ xông hơi trong chẳng khác cái khu du lịch là mấy.

Đối diện tay trái của cổng còn có cả vườn hoa cẩm tú cầu, bên đấy trồng rất nhiều loại trái cây, căn biệt thự cũng đồ sộ không thôi.
Hứa Lan Chu điều chỉnh tư thế thoải mái nhất cho đứa nhỏ rồi bế nó vào trong.

Lên tới lầu Kỳ Bách Ngạn lờ mờ tỉnh dậy, Hứa Lan Chu trực tiếp đem đứa nhỏ vào phòng tắm, không nói một lời, hắn ấn đứa nhỏ vào trong bồn tắm, dùng nước nóng xối từ trên đỉnh đầu đứa nhỏ xối xuống không chút do dự.
Đứa nhỏ cũng không phản kháng, nó biết rõ rằng Hứa Lan Chu chỉ đang muốn giúp mình, nó rất bẩn, nó cần được tắm rửa sạch sẽ mới có thể ôm anh ấy.
Hai mắt nó lim dim, nhưng vẫn rất chăm chú nhìn từng hành động dịu dàng của Hứa Lan Chu.
Hứa Lan Chu xối một gáo nước ấm lên đầu nó rồi mới chợt nhớ rằng bản thân nó vẫn còn mặc trên người bộ đồ rách rưới, hắn đứng hình mấy giây.

Đây là lần đầu tiên hắn tắm cho người khác, hắn thử lấy tay cởi quần áo đứa nhỏ, thấy nó hơi chống cự, Hứa Lan Chu liền giữ nguyên, hai tay hắn giữ ở khoảng không, hắn thấy nó có chút run rẩy, trong lòng liền xót thương không thôi, đứa trẻ này sao lại trở nên như này chứ?
Đứa nhỏ ngừng lại, Hứa Lan Chu thấy nó ngước lên nhìn lén hắn, hắn cũng liền tươi cười với đứa nhỏ.

Nó thấy Hứa Lan Chu đang cười với mình, nó liền ngại ngùng mà gục mặt xuống.
Hứa Lan Chu bắt lấy thời cơ, lột một phát sạch sành sanh đứa nhỏ ra rồi nhanh chóng xối nước liên hồi, hắn lấy dầu gội sữa tắm, tắm rửa sạch sẽ cho nó, sau đó nhanh chóng lấy cái khăn dài quấn nó lại rồi một phát ôm ra ngoài.
Nó còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã bị hắn đặt trên ghế sofa trong phòng khách, Hứa Lan Chu còn tiện tay ấn mở kênh thiếu nhi cho nó xem, một tay cầm điện thoại, Hứa Lan Chu tìm kiếm trên internet về các trang bán quần áo cho trẻ em, hắn cầm lấy giấy bút, ghi một loạt số điện thoại từ các cửa hàng khác nhau, đang châm chú ghi thì hắn nhớ đến, hắn còn chưa biết tên của đứa nhỏ.
Nhớ đến rồi thì Hứa Lan Chu lại cảm thấy tội lỗi với đứa nhỏ, đưa con người ta đi còn không nhớ tới việc hỏi tên của nó nữa, bổn đại gia thật đáng trách!
1314 cùng đứa nhỏ thấy hắn vò mái tóc xoăn màu ánh kim của hắn một hồi rồi tự nhiên xoay qua nhìn nó, đứa nhỏ lại gục mặt xuống, 1314 chăm chú nhìn hắn.
Hứa Lan Chu nhìn đứa nhỏ một lúc rồi mới cất tiếng hỏi.
"Em tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có muốn sống cùng anh không? "
1314 khô lời với Hứa Lan Chu.

[ Ngài hỏi một tràng như vậy thì làm sao đứa nhỏ có thể trả lời hết hả? Ngài không thấy nó cũng chỉ mới 7,8 tuổi thôi à? Còn chưa kể không chừng đứa nhỏ này cũng còn ba mẹ thì sao? ] 1314 có ý muốn khuyên nhủ.
"Mình tiến nhanh thắng nhanh."
[ Nhưng ngài làm sai cách rồi.

]
"Nhưng ta không phải cũng chỉ vì..." Hứa Lan Chu còn chưa nói xong, hắn đã nghe thấy một âm thanh non nớt phát ra từ đứa nhỏ.
"Kỳ...Bách Ngạn..."
Khóe miệng Hứa Lan Chu bất giác cong lên, hắn không nhanh không chậm mà hỏi nó.
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay em 12 tuổi..." Nó nói rồi gục mặt xuống, sau đó lại lén nhìn Hứa Lan Chu.
"Hiểu rồi, ba mẹ của mi đâu? "
Vai của Kỳ Bách Ngạn đột nhiên hạ xuống, giọng nói nó cũng có chút run rẩy.
"Em không có ba mẹ."
" Thế mi có muốn sống với ta không?"
"Em có thể sống với anh sao?" Kỳ Bách Ngạn tròn mắt nhìn hắn.
Hứa Lan Chu ho vài tiếng sau đó mới rặn ra hai chữ "Có thể."
Kỳ Bách Ngạn vui sướng không thôi, khó khăn lắm nó mới thoát ra khỏi chốn địa ngục đó! Nó nhìn Hứa Lan Chu mà cười thật tươi, từ nãy đến giờ chỉ thấy nó im lặng, bây giờ nó cười lên trông siêu cấp dễ thương.
Hứa Lan Chu cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ôm nó vào lòng, xoa xoa má nó vài cái, cuối cùng hắn vỗ mông Kỳ Bách Ngạn cái bẹp rồi kêu nó đi đánh răng.
Thấy Kỳ Bách Ngạn chạy vèo một cái vào phòng vệ sinh, hắn phì cười, Hứa Lan Chu thích nhất là trẻ nhỏ, tuy vậy nhưng đôi lúc cũng rất phiền phức, hắn cho một đứa nhỏ vài viên kẹo, liền bị tình nghi là tên bắt cóc trẻ em, điều này làm hắn sầu muốn rụng cả tóc.
"Ngươi nói xem, ta có chỗ nào giống một tên bắt cóc trẻ em chứ? "
[ Ngài chỗ nào cũng giống...!]
"Bổn đại gia chỉ cho nó vài viên kẹo thôi đi?"
[ Kí chủ, ngài nên nhìn lại cách ăn mặc của ngài đi.


]
Hứa Lan Chu: "..."
"Không nói với ngươi nữa, ta đi nấu chút đồ ăn cho em ấy."
1314: [ Ngài chính là nói không lại tôi.

]
Hứa Lan Chu liếc nó một cái rồi đi thẳng vào phòng bếp, hắn mở tủ lạnh ra thì liền cảm thán.
"Hay quá không có gì hết."
Hứa Lan Chu bật cười thành tiếng.
"Há há há, pha này đói cả lũ."
[ Kí...kí chủ...!]
"Làm sao?"
[ Ngài có gì hãy bình tĩnh, chúng ta có tiền, ta cùng ngài đi siêu thị mua đồ ăn! ]
"Được rồi, để ta lấy xe."
...
Kỳ Bách Ngạn đánh răng xong, nó chạy ra thì phát hiện Hứa Lan Chu không ở trong phòng khách, nó hốt hoảng tìm kiếm Hứa Lan Chu khắp nơi, rất may cho nó khi Hứa Lan Chu đi từ phòng bếp đi ra.
Thấy Hứa Lan Chu đi tới, nó đột nhiên nhào đến ôm lấy hắn.
Hứa Lan Chu cứng người một lúc sau đó hắn mới cuối xuống hỏi nó.
"Sao thế? Có chuyện gì à?"
Kỳ Bách Ngạn úp mặt vào lòng hắn, nó lắc lắc cái đầu nhỏ.
Đột nhiên tiếng chuông trong sảnh vang lên, đại khái thì hàng hắn vừa đặt đã được giao tới, Hứa Lan Chu một tay bế Kỳ Bách Ngạn lên, đặt nó trên sofa, dặn nó ngồi im đợi hắn rồi thong thả đi ra ngoài.
Hứa Lan Chu ký đơn nhận hàng, hắn cùng người vận chuyển nói với nhau vài câu rồi mới đi vào trong.
Hắn đi đến nơi để thùng hàng, dạng thùng cao tới eo hắn, Hứa Lan Chu lấy từ trong đó ra vài cái túi.

Sau đó trực tiếp đi tới sảnh kiếm Kỳ Bách Ngạn.
Hứa Lan Chu Lan Chu đưa đồ qua, bảo nó tranh thủ thay nhanh rồi ra ngoài cùng hắn.
Kỳ Bách Ngạn rất nghe lời, nó chạy tót lọt vào phong tắm, thoáng cái vèo đã thay xong.
Đứng trước mặt Hứa Lan Chu, nó chỉ dám lén nhìn hắn qua mái tóc dài che khuất cả tầm mắt.
Thời tiết bây giờ không phải là quá lạnh, nhưng ra ngoài thì chắc chắn phải mặc áo khoác và quần dài.

Hứa Lan Chu lấy ra một cái áo khoác, tự tay hắn khoác lên cho nó rồi dắt tay nó đi ra ngoài.
"Đứng ở ngay cổng, đợi ta."
Kỳ Bách Ngạn nhìn Hứa Lan Chu rồi mới gật đầu.
"Ngoan lắm, nhớ là phải đứng đợi ta ở ngay cổng đấy."
Hứa Lan Chu xoa xoa đầu nó một cái rồi đi xuống chỗ để xe.
Kỳ Bách Ngạn tính bước ra khỏi cửa thì nó đột nhiên ngừng lại, sau đó nó bước tiếp, nó đi chân không ra ngoài cổng, Hứa Lan Chu mua đầy đủ cho nó, nhưng hắn quên mua giày.
Cứ thế, Kỳ Bách Ngạn đi chân không ra cổng, không nói một lời, nó cứ như vậy mà thong thả bước ra tới cổng.
Đợi một lúc, Hứa Lan Chu chạy con xe BWN của hắn ra, hắn bước xuống xe, mở cửa xe cho nó.
Thấy nó không chịu lên xe, hắn nhướn mày hỏi: "Sao không lên xe? Xe dính gì à? Để ta coi."
"Có dính gì đâu, lên xe đi."
Kỳ Bách Ngạn rụt cổ lại, giọng nói có chút yếu ớt.
"Chân...chân em..."
"Chân? chân mi làm sao?"
"Chân em...rất...rất bẩn..."
"Bẩn sao?" Hứa Lan Chu nhìn xuống, thấy bàn chân trắng muốt của Kỳ Bách Ngạn bởi vì lạnh mà đỏ lên, hắn ngơ ngác.
Giày đâu? giày đâu rồi? Mình thế mà lại quên mua giày cho đứa nhỏ! Con mẹ nó!
Rầm!
Hứa Lan Chu đạp một phát thật mạnh vào xe của hắn.

Kỳ Bách Ngạn hoảng sợ run rẩy lui về sau mấy bước.
Con mẹ nó!
Hắn thế mà lại quên mua giày cho đứa nhỏ thật!
Mẹ kiếp!
Hứa Lan Chu vứt chìa khóa xe vào trong ôtô, hắn bế Kỳ Bách Ngạn đi ngược vào nhà, vừa đi hắn vừa liên tục nói xin lỗi.
"Thật xin lỗi, ta quên mất."
Cửa tự động mở ra, hắn không tháo giày cứ thế đi thẳng vào phòng tắm.
Đặt Kỳ Bách Ngạn lên bồn, hắn cẩn thận rửa chân cho đứa nhỏ.
"Lần sau, ta sẽ chú ý hơn.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương