Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết
-
Chương 8: Ta muốn làm hoàng đế (7)
Edit + Beta: YuanKit.
Chuỗi phật châu trong tay Lâm thị rơi xuống đất, người như bị mất hồn, đờ đẫn không nói gì.
Lão quản gia như bị sét đánh, không kìm được nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra vậy? Mong cô nương giải thích kĩ càng đi ạ!"
Yến Lang bèn kể tỉ mỉ lại chuyện đã phát sinh ở Xương Nguyên cho họ nghe: "Trong triều đình có người báo cáo sai tình hình quân sự, bản tin được chuyển đến tay cha là giả, khi ông ấy phát hiện ra đã muộn, vội đưa ta đi, trong khi chính ông cùng ca ca lại......"
Cô không nói thêm gì nữa, nhưng lời nói ẩn ý, đã cũng đủ để sáng tỏ sự việc.
Lúc đầu, hai mắt lão quản gia còn hơi đỏ, phút chốc phát ra tia ác độc tứ phương: "Là ai đã làm thế?! Cái chết của Thẩm lão gia ngài ấy tuyệt đối vẫn còn khúc mắc!"
"Là người của Tô gia." Yến Lang đau đớn nói cho lão câu trả lời: "Tô gia đã từng mượn sức của cha với mong muốn cha giúp chúng áp đảo dòng chính của Tấn Vương, nhưng Thẩm gia vốn cầm binh quyền trong tay, không thể liên lụy đến hoàng đế. Cha liền cự tuyệt, Tô gia hoài nghi người là tay chân của Sở Vương, giờ đây mới ngầm giở thủ đoạn......"
Tấn Vương Mộ Dung An là nhi tử sau này Tô thị sinh ra, cũng chính là Sở Vương Mộ Dung Thịnh, người có khả năng mạnh nhất để thắng cuộc đua tới ngôi vị hoàng đế.
Lão quản gia im lặng, sau một lúc, nói: "Đó là suy đoán của cô nương hay là lời lão gia đã nói? Phải chăng người đã có bằng chứng?"
Đối với kẻ đứng sau, trong lòng Thẩm Bình Hữu thực ra đã sớm ngờ vực, nhưng cũng còn nhiều vướng mắc.
Vả lại, ông đã biết bản thân mình lần này đang gặp nguy hiểm, trong Thẩm gia sắp rơi vào tình trạng bất ổn, thực sự không muốn nữ nhi do việc đó mà gây thù chuốc oán với Tô gia, liền đè suy đoán này xuống, không nói gì cả. Chỉ là, Yến Lang biết chắc chắn sâu trong lòng Thẩm Bình Hữu nghi ngờ Tô gia.
Lời nói của tiểu cô nương Thẩm Tĩnh Thu đương nhiên không hữu dụng bằng lời của Thẩm Bình Hữu.
Yến Lang lộ vẻ đau xót, nói bừa: "Trước khi chia tay cha đã vội nói cho ta."
Đáy mắt lão quản gia xẹt qua một tia đau thương, định truy hỏi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng một phụ nhân(*) khóc lóc: "Cô nương đã trở lại rồi sao? Cầu xin người hãy làm chủ cho lão nô! Người cùng lão gia và thiếu gia vừa mới rời phủ thì toàn bộ Thẩm gia đều bị ép phải sửa thành họ Lâm!"
* Phụ nhân: người phụ nữ có chồng.
Thẩm Tĩnh Thu mới vừa hồi phủ đã có người tới cửa tìm, cầu nàng bảo vệ lẽ phải. Chỉ biết rằng người này bình thường cũng rất thân thiết với nàng, tiếp đó..... tin tức của người này vô cùng nhạy bén.
Yến Lang nhướng mày, nghe hệ thống xác thực: "Là nhũ mẫu(*) của Thẩm Tĩnh Thu - Trương thị."
* Nhũ mẫu: bà иɦũ ɦσα.
Thì ra là bà ta.
Đáy mắt Yến Lang xẹt qua tia sáng lạnh.
Trong thế giới gốc, Thẩm gia bị diệt vong nhanh như vậy, dĩ nhiên đã mất đi trụ cột, trong nhà vô cớ không còn lại một mống nam nhân nào. Tuy vậy, trong phủ lại có con chuột lớn khác ám hại gia chủ, cũng chính là một nguyên nhân cốt lõi vấn đề.
Mà người ngầm ra tay tàn nhẫn nhất không phải ai khác là Cao Lăng hầu phủ.
Nói một cách công bằng, Lục gia cùng Thẩm gia có quan hệ thông gia với nhau, đáng lẽ nên giúp đỡ nhau, cho dù không gánh vác cùng nhau cũng không nên bỏ đá xuống giếng(*).
* Bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, giậu đổ bìm leo.
Nhưng lòng tham của con người là vô tận. Tô Hoàng hậu cố tình làm lộ ra một chút ý nghĩ muốn Tấn Vương cưới Lục gia nữ nhi làm phi tử, người Lục gia đã cuống quýt đem danh tiếng đi kể lể.
Nói dối tình hình quân sự, ám sát Thẩm Bình Hữu tất cả đều là do Tô gia làm, nhưng người chủ động ra tay lại là Cao Lăng hầu phủ.
Thử hỏi có mối hận lớn như vậy vắt ngang, Lục gia sao lại không nhổ cỏ tận gốc, mong muốn Thẩm gia bị loại bỏ?
Còn chưa nói đến gia tài kếch xù mà Thẩm gia gom góp được qua nhiều thế hệ, cũng khiến người ta ghen tị đỏ mắt.
Thời điểm người của Lục gia làm chuyện này, đã giấu Lục lão thái quân, sau khi thật sự giấu không được, mới báo hết ngọn ngành cho bà.
Lục lão thái quân rất yêu quý đứa cháu ngoại, nhưng lại quan tâm đến con cháu của mình hơn. Vì vậy, để gia tộc được yên ổn, rốt cuộc bà ta vẫn quyết định đưa Thẩm Tĩnh Thu đến Sở Vương phủ, mặc kệ cho nàng chết thảm.
Thẩm Bình Hữu và Thẩm Dận Chi đã chết trận, nhưng vẫn còn Lâm thị cùng lão quản gia sống sót. Trong chốc lát, Thẩm gia tưởng còn giữ được sự yên bình, chỉ là, đám nguyên phối(*) thê thất của Thẩm Bình Hữu đều xuất thân từ Lục gia, cả hai nữ nhân đó đều chảy trong mình dòng máu của Lục gia, Lục gia muốn đặt người vào Thẩm gia, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
* Nguyên phối: vợ cả.
Mà Lâm thị đã tái giá, là kế mẫu, thân phận vốn đã có chút khó xử, đối với những vị phu nhân đến trước đó, miễn là không phạm sai lầm gì, bà làm sao có thể vô duyên vô cớ đuổi họ đi được?
Lão quản gia đã từng theo Thẩm lão thái gia đi đánh giặc đông giặc tây, có danh vọng đứng đầu phủ, cũng là người bị làm hại sớm nhất. Ông bị hạ độc trong trà bởi chính mấy người bạn già đã quen biết nhau tới vài chục năm. Thương thay, cho tận đến lúc chết, ông cũng không biết mình bị người nào hãm hại.
Sau khi lão quản gia chết, tình cảnh của Lâm thị ở trong phủ càng thêm khó khăn. Lục gia trách móc bà lấy cắp của hồi môn của vị cố phu nhân, lại đổ tội cho bà về cái chết đột ngột của lão quản gia, nói lão quản gia do phát giác hành vi mờ ám của bà nên mới bị ám hại. Bị hắt nước bẩn hết chậu này sang chậu khác, Lâm thị hoàn toàn không có cách nào đánh trả.
Yến Lang nhanh chóng hồi kinh chính là để nắm bắt được cơ hội: Lão quản gia vẫn còn khỏe mạnh, có một đại thần như ông, Thẩm gia sẽ không có một ai dám đến gây chuyện.
Bên ngoài tiếng khóc cầu của Trương mụ mụ càng ngày càng lớn, nhiều người đã tỏ ra khó chịu, Lâm thị có chút khó xử, rõ ràng là sợ Yến Lang hiểu lầm, hơi dừng một chút rồi kể: "Trước kia, nhi tử của Trương thị vẫn luôn quản lý đồn điền, trong phủ trước đó vài ngày kiểm soát lại sổ sách mới phát hiện sổ sách không chính xác, điều tra tỉ mỉ thì phát hiện ra hắn đã lén tham ô, thật sự không hề oan uổng chút nào......"
Lão quản gia vội gạt nước mắt, nhỏ giọng kể: "Phu nhân vốn chỉ định đuổi hắn đi, nhưng chuyện này rõ ràng là phá vỡ phép tắc, không thể nhân nhượng được. Là lão nô đã lệnh người đưa hắn đi kinh Triệu Doãn."
Yến Lang biết ông đang giải thích hộ Lâm thị, ý bảo bà không có chèn ép người bên mình của cố phu nhân, cười cười: "Ta hiểu rồi."
Việc nhi tử của Trương mụ mụ tham ô chỉ là một sự kiện bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Lục gia biết cha con Thẩm Bình Hữu đang cận kề cái chết, lại lo liệu hạ độc chết lão quản gia, cho rằng gia tài Thẩm gia đã là của mình, hành động ngang nhiên không hề kiêng dè, bên ngoài có thể phát giác được chỉ có mẹ con Trương mụ mụ, sau lưng thì nhiều không đếm xuể.
"Mong ngài quản gia tự mình để ý kĩ việc này." Vẻ mặt Yến Lang bình tĩnh, trong ánh mắt nổi lên lửa giận, dặn dò lão quản gia: "Lập tức triệu tập tất cả những quản sự trong Thẩm gia lại, kiểm soát ruộng nương, trang viên, sổ sách từng cửa hiệu trong phủ. Trong phủ nếu cứ tiếp tục nuôi dưỡng mấy con chuột này, ta sợ rằng sẽ có ngày chúng muốn lột da xé thịt chủ nhân!"
Lão quản gia lúc đầu nghe được tin dữ là cha con Thẩm Bình Hữu chết trận, giờ lại thấy Yến Lang nhắc tới việc này, liền nghĩ cô biết được tin gì, sắc mặt lạnh xuống: "Cô nương yên tâm, có lão ở đây, mấy con chuột nhắt trong phủ sẽ không dám gây sự!"
Lão quản gia tự mình đi triệu tập toàn bộ quản sự, lại ra lệnh cho thân tin dẫn đầu binh lính của phủ, lập tức triệu tập mấy quản sự bên ngoài. Khi bọn họ trở lại liền thông báo kiểm tra sổ sách, làm việc cấp tốc, từ đầu đến cuối không để cho ai phản đối lời nào.
Lâm thị khi nghe tin trượng phu chết trận, người như bị mất hồn. Yến Lang trông bà lảo đảo như muốn ngã, thầm than thở, dìu bà ngồi xuống. Bên ngoài âm thanh Trương mụ mụ khóc nháo lại càng lớn hơn.
Yến Lang bảo: "Kêu bà ta vào đây."
Xuân Hoa cứ cảm thấy lần này cô nương nhà mình trở về, tính tình khác hẳn so với trước đây, trong xương cốt phảng phất để lộ sự sắc bén cứng rắn, dường như có chút giống với lão gia.
Nhưng nàng ta nghĩ lại: Lão gia đã chết, thiếu gia cũng đã chết, Thẩm gia còn mỗi một mụn con, nếu không trưởng thành lên mới là lạ đó.
Trong lòng Xuân Hoa bỗng thấy chua xót, cúi đầu dạ, che đi dòng lệ nơi đáy mắt.
Trương mụ mụ bước vào cửa, tiếng khóc liền chợt lớn, quỳ rạp xuống trước mặt Yến Lang ôm lấy chân cô, khóc rống lên: "Cô nương, người cần phải làm chủ cho ta, Lâm thị thực sự khinh người quá đáng!"
Bà ta tầm trêи dưới bốn mươi, khuôn mặt nở nang, gấm vóc đầy mình, chỉ liếc qua một cái là cũng biết bà ta chưa bao giờ nếm khổ cực, chẳng có chút nào giống công việc của một nhũ mẫu, trái lại giống với một địa chủ hơn.
Trong lòng Yến Lang vô cùng chán ghét, nhấc chân đá văng bà ta ra, quát: "Lâm thị là người ngươi có thể kêu réo lên như vậy sao?!"
Thẩm Tĩnh Thu dù không thích kế mẫu Lâm thị, cũng biết lễ phép, kêu một tiếng "Phu nhân" đấy!
Trương mụ mụ bị cô đá văng, ngực đau nhói, trêи mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, giờ lại nghe Yến Lang nói như vậy, càng kinh hãi, nước mắt ngưng lại: "Cô nương......"
Yến Lang cười lạnh, nói: "Ngươi đã gọi ta một tiếng cô nương, có thể thấy được ngươi cũng nhận thức được mình là người của Thẩm gia, ai cho phép ngươi một mực gọi Lâm thị vô lễ như thế?!"
Lão quản gia trước khi đi, sợ trong phủ có rủi ro ngoài ý muốn, chỉ dựa vào hai nữ quyến Lâm thị và Yến Lang không lo được, cố ý để lại mười mấy binh lính, lúc này kể ra lại rất được việc.
Yến Lang đập bàn, ra lệnh: "Giải bà ta đến viện trong, đánh hai mươi bản cho nhớ."
Binh lính nhiều đời được Thẩm gia bồi dưỡng, hết mức trung thành, giờ đây hiển nhiên tuân lệnh Yến Lang, nghe vậy cũng không chậm trễ, lập tức nhấc Trương mụ mụ lên, lôi về viện trong.
Trương mụ mụ nào biết lại có biến cố này, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: "Cô nương, sao người có thể đối với ta như vậy? Ta là bà иɦũ ɦσα của người. Cố phu nhân mất sớm, là ta đã nuôi người lớn đó!"
Yến Lang ngoảnh mặt làm ngơ, lãnh đạm xem vở kịch này. Ngày thường Lâm thị giao tiếp với kế nữ rất ít, lúc này thấy nàng như thế, cũng hơi ngẩn ra, lại nhỏ giọng khuyên bảo: "Bà ấy chỉ là sốt ruột, lo lắng cho nhi tử, cũng không gây chuyện gì lớn, không nể mặt nhà sư cũng phải xem mặt Phật, giữ gìn tình cảm bên nhà ngoại......"
"Mẫu thân, người nói sai rồi." Yến Lang mỉm cười, nhìn khuôn mặt dịu dàng của bà, nói: "Quy củ bên nhà ngoại ngay thẳng, chắc chắn không thể khoan dung cho chuyện này. Nếu bà ta cứ ỷ lại vào việc chăm sóc con mà tác oai tác quái ở Thẩm gia, ức hϊế͙p͙ chủ tử, e rằng phải đánh chết, làm gương cho những người còn lại."
Lâm thị nghe hết thảy lời cô nói, ngớ ra tại chỗ, nhìn cô một hồi, chợt tuôn ra một hàng nước mắt: "Con vừa rồi...... gọi ta là gì cơ?"
"Mẫu thân." Yến Lang vén vạt áo, quỳ xuống trước mặt bà, nghiêm chỉnh nói: "Trước đây là do con không hiểu chuyện, chưa phải phép với mẫu thân, người đừng giận con......"
Lâm thị run rẩy, nước mắt trào ra, đỡ cô dậy, nức nở nói: "Không tức giận, ta không tức giận...... Ta biết, con là một hài tử ngoan."
Nói chính ra, Lâm thị là một người kế mẫu tốt, nhưng Thẩm Tĩnh Thu cùng Thẩm Dận Chi cũng không xấu. Tuy rằng không gọi bà là mẫu thân, nhưng ngày thường vẫn lễ nghi đầy đủ, đến vấn an hay bái kiến chưa lúc nào vắng mặt. Hai bên tuy xa cách, lại không nảy sinh tranh cãi gì.
Bên ngoài Trương mụ mụ đang nhận hình phạt, gậy đập trêи người mấy lần phát ra tiếng "Bạch bạch". Bà ta đã quen với sự sung sướиɠ, làm sao chịu được đau khổ. Gậy đầu tiên đã kêu trời kêu đất. Qua hai mươi bản còn lại thì nửa cái mạng cũng không giữ nổi.
Tính Lâm thị dù ôn nhu nhưng không ngốc. Thấy Yến Lang không nể mặt mũi gì như vậy, liền biết việc này cũng không đơn giản, yên lặng ngồi một bên, không mở miệng khuyên nhủ nữa.
Trương mụ mụ bất tỉnh tại chỗ như một vũng bùn lầy. Yến Lang cũng không để tâm, gọi Xuân Hoa đến, căn dặn: "Ngươi đi kêu mấy người có năng lực tới phòng bà ta lục soát xem có tìm được cái gì không. Sau đó nhắc Chu quản sự ở ngoài kia một tiếng, bảo hắn cho người đến Trương gia, tóm mấy tên chướng mắt về đây cho ta!"
Trương mụ mụ là nhũ mẫu, đương nhiên trong nhà, ngoài phủ đều có nhà cửa, ở Thẩm gia cũng có phòng ốc riêng.
Xuân Hoa nghe cô dặn dò thế, liền biết đây không phải một chuyện nhỏ, hơi lo lắng nhìn Lâm thị, thấy bà gật đầu: "Làm theo ý cô nương."
Xuân Hoa nhận mệnh, vội vàng xoay người rời đi.
Không điều tra không biết, tra một lần dọa sợ cả đám. Lão quản gia mềm rắn có đủ, nhanh chóng triệu tập hết quản sự của Thẩm gia đang còn sinh sống ở Kim Lăng, kiểm tra sổ sách xong liền phát hiện ra vấn đề.
Ghi chép về ruộng đất cửa hàng đều chính xác, nhưng tiền cứ không cánh mà bay, tính sơ sơ,tối thiểu có ba mươi vạn lượng bạc không biết đã đi đâu.
Việc chuyển một khoản tiền lớn đều cần phải có sự đồng thuận của chủ tử. Người có thể làm chủ Thẩm gia chỉ có hai người Thẩm Bình Hữu và Lâm thị, Thẩm Dận Chi và Thẩm Tĩnh Thu tuy là chủ tử chính đáng nhưng còn quá trẻ, chưa được phép làm ra quyết định lớn như thế.
Lão quản gia cao tuổi, đầu óc lại minh mẫn. Toàn bộ sổ sách của Thẩm gia, mỗi cuối tháng đều phải rà soát kĩ lưỡng, không ai có thể qua được mắt lão. Bây giờ là mùng mười đầu tháng chín, chỉ có điều, trong chín ngày trước đó, ba mươi vạn lượng bạc sao có thể không cánh mà bay?
Đếm số ngày chỉ sợ có người võ đoán về lão gia nhà mình, thiếu gia lại không có, cả phủ chỉ còn lại mấy nữ quyến ốm yếu, vội vã muốn nhúng tay vào, chiếm gia tài Thẩm gia làm của riêng.
Cơ cấu nhân sự của Thẩm gia không hiểu rõ hơn lão quản gia. Có gì phát sinh trong việc quản lý đồn điền cửa hiệu, trong lòng lão cũng biết rõ ràng, một bên phân phó người đi bắt những quản sự có liên quan, bên kia kêu người đi tịch thu tài sản nhà cửa, còn mình ngồi một bên thưởng trà, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng quan sát đám người này.
Chuyện này một khi đã lộ ra, các quản sự liền biết vụ việc đã trở nên tệ hơn, cúi đầu im thin thít, không ai dám lên tiếng.
Người đi lục soát tài sản rất nhanh đã trở về, quả nhiên ở nhà nhũ mẫu tìm được rất nhiều của cải tiền bạc khó mà lý giải được nguồn gốc từ đâu. Xuân Hoa đến nhà Trương mụ mụ kiểm tra thậm chí còn tìm được kho chứa đồ vật quý giá của Thẩm gia cùng đồ chơi đắt tiền mà Thẩm Bình Hữu đưa cho nữ nhi.
"Bọn họ đều là đầy tớ của Thẩm gia, nếu không có người xúi giục, tuyệt đối không có gan lớn như vậy." Yến Lang nghe tin tức, đặc biệt qua nhìn đám sâu bọ kiếp trước đã đục khoét Thẩm gia, hờ hững nói: "Giam giữ bọn họ vào từng buồng riêng, bắt họ viết đơn thú tội, rồi ký tên đóng dấu tay hoàn chỉnh, đem đi xét xử lần nữa, nếu không chịu nhận tội, lập tức kéo ra đánh chết, bán hết vợ con đi làm nô ɭệ, không được nể nang!"
Đám người này nợ Thẩm gia quá nhiều ân huệ. Khi có đại nạn không ép họ phải ở lại đây, nhưng nếu có lương tâm, cũng không nên chọn cách bỏ đá xuống giếng. Loại người vong ân bội nghĩa như vậy chẳng khác gì súc vật.
Xuân Hoa rùng mình, thấp giọng hỏi: "Còn Trương mụ mụ......"
Yến Lang hỏi: "Bà ta là người Thẩm gia à?"
"Vâng."Xuân Hoa thưa: "Khế ước bán thân của Trương mụ mụ vẫn ở Thẩm gia."
Yến Lang lạnh lùng nói: "Thân là nô tì lại dám trộm của cải của chủ, nói năng xằng bậy với phu nhân, hành động gây rối, đánh chết để răn đe người khác!"
Xuân Hoa nghe vậy giật thót: "Vậy còn người Trương gia......"
"Bán hết ra ngoài!" Yến Lang liếc qua đám quản sự trong viện, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Người kính trọng ta một thước, ta kính trọng người một trượng. Việc do mình gây ra, đường xuống suối vàng cũng là mình tự chuốc lấy, ta cầu chúc cho các vị đây thuận buồm xuôi gió, ra đi không hối hận!"
Chuỗi phật châu trong tay Lâm thị rơi xuống đất, người như bị mất hồn, đờ đẫn không nói gì.
Lão quản gia như bị sét đánh, không kìm được nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra vậy? Mong cô nương giải thích kĩ càng đi ạ!"
Yến Lang bèn kể tỉ mỉ lại chuyện đã phát sinh ở Xương Nguyên cho họ nghe: "Trong triều đình có người báo cáo sai tình hình quân sự, bản tin được chuyển đến tay cha là giả, khi ông ấy phát hiện ra đã muộn, vội đưa ta đi, trong khi chính ông cùng ca ca lại......"
Cô không nói thêm gì nữa, nhưng lời nói ẩn ý, đã cũng đủ để sáng tỏ sự việc.
Lúc đầu, hai mắt lão quản gia còn hơi đỏ, phút chốc phát ra tia ác độc tứ phương: "Là ai đã làm thế?! Cái chết của Thẩm lão gia ngài ấy tuyệt đối vẫn còn khúc mắc!"
"Là người của Tô gia." Yến Lang đau đớn nói cho lão câu trả lời: "Tô gia đã từng mượn sức của cha với mong muốn cha giúp chúng áp đảo dòng chính của Tấn Vương, nhưng Thẩm gia vốn cầm binh quyền trong tay, không thể liên lụy đến hoàng đế. Cha liền cự tuyệt, Tô gia hoài nghi người là tay chân của Sở Vương, giờ đây mới ngầm giở thủ đoạn......"
Tấn Vương Mộ Dung An là nhi tử sau này Tô thị sinh ra, cũng chính là Sở Vương Mộ Dung Thịnh, người có khả năng mạnh nhất để thắng cuộc đua tới ngôi vị hoàng đế.
Lão quản gia im lặng, sau một lúc, nói: "Đó là suy đoán của cô nương hay là lời lão gia đã nói? Phải chăng người đã có bằng chứng?"
Đối với kẻ đứng sau, trong lòng Thẩm Bình Hữu thực ra đã sớm ngờ vực, nhưng cũng còn nhiều vướng mắc.
Vả lại, ông đã biết bản thân mình lần này đang gặp nguy hiểm, trong Thẩm gia sắp rơi vào tình trạng bất ổn, thực sự không muốn nữ nhi do việc đó mà gây thù chuốc oán với Tô gia, liền đè suy đoán này xuống, không nói gì cả. Chỉ là, Yến Lang biết chắc chắn sâu trong lòng Thẩm Bình Hữu nghi ngờ Tô gia.
Lời nói của tiểu cô nương Thẩm Tĩnh Thu đương nhiên không hữu dụng bằng lời của Thẩm Bình Hữu.
Yến Lang lộ vẻ đau xót, nói bừa: "Trước khi chia tay cha đã vội nói cho ta."
Đáy mắt lão quản gia xẹt qua một tia đau thương, định truy hỏi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng một phụ nhân(*) khóc lóc: "Cô nương đã trở lại rồi sao? Cầu xin người hãy làm chủ cho lão nô! Người cùng lão gia và thiếu gia vừa mới rời phủ thì toàn bộ Thẩm gia đều bị ép phải sửa thành họ Lâm!"
* Phụ nhân: người phụ nữ có chồng.
Thẩm Tĩnh Thu mới vừa hồi phủ đã có người tới cửa tìm, cầu nàng bảo vệ lẽ phải. Chỉ biết rằng người này bình thường cũng rất thân thiết với nàng, tiếp đó..... tin tức của người này vô cùng nhạy bén.
Yến Lang nhướng mày, nghe hệ thống xác thực: "Là nhũ mẫu(*) của Thẩm Tĩnh Thu - Trương thị."
* Nhũ mẫu: bà иɦũ ɦσα.
Thì ra là bà ta.
Đáy mắt Yến Lang xẹt qua tia sáng lạnh.
Trong thế giới gốc, Thẩm gia bị diệt vong nhanh như vậy, dĩ nhiên đã mất đi trụ cột, trong nhà vô cớ không còn lại một mống nam nhân nào. Tuy vậy, trong phủ lại có con chuột lớn khác ám hại gia chủ, cũng chính là một nguyên nhân cốt lõi vấn đề.
Mà người ngầm ra tay tàn nhẫn nhất không phải ai khác là Cao Lăng hầu phủ.
Nói một cách công bằng, Lục gia cùng Thẩm gia có quan hệ thông gia với nhau, đáng lẽ nên giúp đỡ nhau, cho dù không gánh vác cùng nhau cũng không nên bỏ đá xuống giếng(*).
* Bỏ đá xuống giếng: thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại, giậu đổ bìm leo.
Nhưng lòng tham của con người là vô tận. Tô Hoàng hậu cố tình làm lộ ra một chút ý nghĩ muốn Tấn Vương cưới Lục gia nữ nhi làm phi tử, người Lục gia đã cuống quýt đem danh tiếng đi kể lể.
Nói dối tình hình quân sự, ám sát Thẩm Bình Hữu tất cả đều là do Tô gia làm, nhưng người chủ động ra tay lại là Cao Lăng hầu phủ.
Thử hỏi có mối hận lớn như vậy vắt ngang, Lục gia sao lại không nhổ cỏ tận gốc, mong muốn Thẩm gia bị loại bỏ?
Còn chưa nói đến gia tài kếch xù mà Thẩm gia gom góp được qua nhiều thế hệ, cũng khiến người ta ghen tị đỏ mắt.
Thời điểm người của Lục gia làm chuyện này, đã giấu Lục lão thái quân, sau khi thật sự giấu không được, mới báo hết ngọn ngành cho bà.
Lục lão thái quân rất yêu quý đứa cháu ngoại, nhưng lại quan tâm đến con cháu của mình hơn. Vì vậy, để gia tộc được yên ổn, rốt cuộc bà ta vẫn quyết định đưa Thẩm Tĩnh Thu đến Sở Vương phủ, mặc kệ cho nàng chết thảm.
Thẩm Bình Hữu và Thẩm Dận Chi đã chết trận, nhưng vẫn còn Lâm thị cùng lão quản gia sống sót. Trong chốc lát, Thẩm gia tưởng còn giữ được sự yên bình, chỉ là, đám nguyên phối(*) thê thất của Thẩm Bình Hữu đều xuất thân từ Lục gia, cả hai nữ nhân đó đều chảy trong mình dòng máu của Lục gia, Lục gia muốn đặt người vào Thẩm gia, chẳng phải là dễ như trở bàn tay?
* Nguyên phối: vợ cả.
Mà Lâm thị đã tái giá, là kế mẫu, thân phận vốn đã có chút khó xử, đối với những vị phu nhân đến trước đó, miễn là không phạm sai lầm gì, bà làm sao có thể vô duyên vô cớ đuổi họ đi được?
Lão quản gia đã từng theo Thẩm lão thái gia đi đánh giặc đông giặc tây, có danh vọng đứng đầu phủ, cũng là người bị làm hại sớm nhất. Ông bị hạ độc trong trà bởi chính mấy người bạn già đã quen biết nhau tới vài chục năm. Thương thay, cho tận đến lúc chết, ông cũng không biết mình bị người nào hãm hại.
Sau khi lão quản gia chết, tình cảnh của Lâm thị ở trong phủ càng thêm khó khăn. Lục gia trách móc bà lấy cắp của hồi môn của vị cố phu nhân, lại đổ tội cho bà về cái chết đột ngột của lão quản gia, nói lão quản gia do phát giác hành vi mờ ám của bà nên mới bị ám hại. Bị hắt nước bẩn hết chậu này sang chậu khác, Lâm thị hoàn toàn không có cách nào đánh trả.
Yến Lang nhanh chóng hồi kinh chính là để nắm bắt được cơ hội: Lão quản gia vẫn còn khỏe mạnh, có một đại thần như ông, Thẩm gia sẽ không có một ai dám đến gây chuyện.
Bên ngoài tiếng khóc cầu của Trương mụ mụ càng ngày càng lớn, nhiều người đã tỏ ra khó chịu, Lâm thị có chút khó xử, rõ ràng là sợ Yến Lang hiểu lầm, hơi dừng một chút rồi kể: "Trước kia, nhi tử của Trương thị vẫn luôn quản lý đồn điền, trong phủ trước đó vài ngày kiểm soát lại sổ sách mới phát hiện sổ sách không chính xác, điều tra tỉ mỉ thì phát hiện ra hắn đã lén tham ô, thật sự không hề oan uổng chút nào......"
Lão quản gia vội gạt nước mắt, nhỏ giọng kể: "Phu nhân vốn chỉ định đuổi hắn đi, nhưng chuyện này rõ ràng là phá vỡ phép tắc, không thể nhân nhượng được. Là lão nô đã lệnh người đưa hắn đi kinh Triệu Doãn."
Yến Lang biết ông đang giải thích hộ Lâm thị, ý bảo bà không có chèn ép người bên mình của cố phu nhân, cười cười: "Ta hiểu rồi."
Việc nhi tử của Trương mụ mụ tham ô chỉ là một sự kiện bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Lục gia biết cha con Thẩm Bình Hữu đang cận kề cái chết, lại lo liệu hạ độc chết lão quản gia, cho rằng gia tài Thẩm gia đã là của mình, hành động ngang nhiên không hề kiêng dè, bên ngoài có thể phát giác được chỉ có mẹ con Trương mụ mụ, sau lưng thì nhiều không đếm xuể.
"Mong ngài quản gia tự mình để ý kĩ việc này." Vẻ mặt Yến Lang bình tĩnh, trong ánh mắt nổi lên lửa giận, dặn dò lão quản gia: "Lập tức triệu tập tất cả những quản sự trong Thẩm gia lại, kiểm soát ruộng nương, trang viên, sổ sách từng cửa hiệu trong phủ. Trong phủ nếu cứ tiếp tục nuôi dưỡng mấy con chuột này, ta sợ rằng sẽ có ngày chúng muốn lột da xé thịt chủ nhân!"
Lão quản gia lúc đầu nghe được tin dữ là cha con Thẩm Bình Hữu chết trận, giờ lại thấy Yến Lang nhắc tới việc này, liền nghĩ cô biết được tin gì, sắc mặt lạnh xuống: "Cô nương yên tâm, có lão ở đây, mấy con chuột nhắt trong phủ sẽ không dám gây sự!"
Lão quản gia tự mình đi triệu tập toàn bộ quản sự, lại ra lệnh cho thân tin dẫn đầu binh lính của phủ, lập tức triệu tập mấy quản sự bên ngoài. Khi bọn họ trở lại liền thông báo kiểm tra sổ sách, làm việc cấp tốc, từ đầu đến cuối không để cho ai phản đối lời nào.
Lâm thị khi nghe tin trượng phu chết trận, người như bị mất hồn. Yến Lang trông bà lảo đảo như muốn ngã, thầm than thở, dìu bà ngồi xuống. Bên ngoài âm thanh Trương mụ mụ khóc nháo lại càng lớn hơn.
Yến Lang bảo: "Kêu bà ta vào đây."
Xuân Hoa cứ cảm thấy lần này cô nương nhà mình trở về, tính tình khác hẳn so với trước đây, trong xương cốt phảng phất để lộ sự sắc bén cứng rắn, dường như có chút giống với lão gia.
Nhưng nàng ta nghĩ lại: Lão gia đã chết, thiếu gia cũng đã chết, Thẩm gia còn mỗi một mụn con, nếu không trưởng thành lên mới là lạ đó.
Trong lòng Xuân Hoa bỗng thấy chua xót, cúi đầu dạ, che đi dòng lệ nơi đáy mắt.
Trương mụ mụ bước vào cửa, tiếng khóc liền chợt lớn, quỳ rạp xuống trước mặt Yến Lang ôm lấy chân cô, khóc rống lên: "Cô nương, người cần phải làm chủ cho ta, Lâm thị thực sự khinh người quá đáng!"
Bà ta tầm trêи dưới bốn mươi, khuôn mặt nở nang, gấm vóc đầy mình, chỉ liếc qua một cái là cũng biết bà ta chưa bao giờ nếm khổ cực, chẳng có chút nào giống công việc của một nhũ mẫu, trái lại giống với một địa chủ hơn.
Trong lòng Yến Lang vô cùng chán ghét, nhấc chân đá văng bà ta ra, quát: "Lâm thị là người ngươi có thể kêu réo lên như vậy sao?!"
Thẩm Tĩnh Thu dù không thích kế mẫu Lâm thị, cũng biết lễ phép, kêu một tiếng "Phu nhân" đấy!
Trương mụ mụ bị cô đá văng, ngực đau nhói, trêи mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, giờ lại nghe Yến Lang nói như vậy, càng kinh hãi, nước mắt ngưng lại: "Cô nương......"
Yến Lang cười lạnh, nói: "Ngươi đã gọi ta một tiếng cô nương, có thể thấy được ngươi cũng nhận thức được mình là người của Thẩm gia, ai cho phép ngươi một mực gọi Lâm thị vô lễ như thế?!"
Lão quản gia trước khi đi, sợ trong phủ có rủi ro ngoài ý muốn, chỉ dựa vào hai nữ quyến Lâm thị và Yến Lang không lo được, cố ý để lại mười mấy binh lính, lúc này kể ra lại rất được việc.
Yến Lang đập bàn, ra lệnh: "Giải bà ta đến viện trong, đánh hai mươi bản cho nhớ."
Binh lính nhiều đời được Thẩm gia bồi dưỡng, hết mức trung thành, giờ đây hiển nhiên tuân lệnh Yến Lang, nghe vậy cũng không chậm trễ, lập tức nhấc Trương mụ mụ lên, lôi về viện trong.
Trương mụ mụ nào biết lại có biến cố này, vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: "Cô nương, sao người có thể đối với ta như vậy? Ta là bà иɦũ ɦσα của người. Cố phu nhân mất sớm, là ta đã nuôi người lớn đó!"
Yến Lang ngoảnh mặt làm ngơ, lãnh đạm xem vở kịch này. Ngày thường Lâm thị giao tiếp với kế nữ rất ít, lúc này thấy nàng như thế, cũng hơi ngẩn ra, lại nhỏ giọng khuyên bảo: "Bà ấy chỉ là sốt ruột, lo lắng cho nhi tử, cũng không gây chuyện gì lớn, không nể mặt nhà sư cũng phải xem mặt Phật, giữ gìn tình cảm bên nhà ngoại......"
"Mẫu thân, người nói sai rồi." Yến Lang mỉm cười, nhìn khuôn mặt dịu dàng của bà, nói: "Quy củ bên nhà ngoại ngay thẳng, chắc chắn không thể khoan dung cho chuyện này. Nếu bà ta cứ ỷ lại vào việc chăm sóc con mà tác oai tác quái ở Thẩm gia, ức hϊế͙p͙ chủ tử, e rằng phải đánh chết, làm gương cho những người còn lại."
Lâm thị nghe hết thảy lời cô nói, ngớ ra tại chỗ, nhìn cô một hồi, chợt tuôn ra một hàng nước mắt: "Con vừa rồi...... gọi ta là gì cơ?"
"Mẫu thân." Yến Lang vén vạt áo, quỳ xuống trước mặt bà, nghiêm chỉnh nói: "Trước đây là do con không hiểu chuyện, chưa phải phép với mẫu thân, người đừng giận con......"
Lâm thị run rẩy, nước mắt trào ra, đỡ cô dậy, nức nở nói: "Không tức giận, ta không tức giận...... Ta biết, con là một hài tử ngoan."
Nói chính ra, Lâm thị là một người kế mẫu tốt, nhưng Thẩm Tĩnh Thu cùng Thẩm Dận Chi cũng không xấu. Tuy rằng không gọi bà là mẫu thân, nhưng ngày thường vẫn lễ nghi đầy đủ, đến vấn an hay bái kiến chưa lúc nào vắng mặt. Hai bên tuy xa cách, lại không nảy sinh tranh cãi gì.
Bên ngoài Trương mụ mụ đang nhận hình phạt, gậy đập trêи người mấy lần phát ra tiếng "Bạch bạch". Bà ta đã quen với sự sung sướиɠ, làm sao chịu được đau khổ. Gậy đầu tiên đã kêu trời kêu đất. Qua hai mươi bản còn lại thì nửa cái mạng cũng không giữ nổi.
Tính Lâm thị dù ôn nhu nhưng không ngốc. Thấy Yến Lang không nể mặt mũi gì như vậy, liền biết việc này cũng không đơn giản, yên lặng ngồi một bên, không mở miệng khuyên nhủ nữa.
Trương mụ mụ bất tỉnh tại chỗ như một vũng bùn lầy. Yến Lang cũng không để tâm, gọi Xuân Hoa đến, căn dặn: "Ngươi đi kêu mấy người có năng lực tới phòng bà ta lục soát xem có tìm được cái gì không. Sau đó nhắc Chu quản sự ở ngoài kia một tiếng, bảo hắn cho người đến Trương gia, tóm mấy tên chướng mắt về đây cho ta!"
Trương mụ mụ là nhũ mẫu, đương nhiên trong nhà, ngoài phủ đều có nhà cửa, ở Thẩm gia cũng có phòng ốc riêng.
Xuân Hoa nghe cô dặn dò thế, liền biết đây không phải một chuyện nhỏ, hơi lo lắng nhìn Lâm thị, thấy bà gật đầu: "Làm theo ý cô nương."
Xuân Hoa nhận mệnh, vội vàng xoay người rời đi.
Không điều tra không biết, tra một lần dọa sợ cả đám. Lão quản gia mềm rắn có đủ, nhanh chóng triệu tập hết quản sự của Thẩm gia đang còn sinh sống ở Kim Lăng, kiểm tra sổ sách xong liền phát hiện ra vấn đề.
Ghi chép về ruộng đất cửa hàng đều chính xác, nhưng tiền cứ không cánh mà bay, tính sơ sơ,tối thiểu có ba mươi vạn lượng bạc không biết đã đi đâu.
Việc chuyển một khoản tiền lớn đều cần phải có sự đồng thuận của chủ tử. Người có thể làm chủ Thẩm gia chỉ có hai người Thẩm Bình Hữu và Lâm thị, Thẩm Dận Chi và Thẩm Tĩnh Thu tuy là chủ tử chính đáng nhưng còn quá trẻ, chưa được phép làm ra quyết định lớn như thế.
Lão quản gia cao tuổi, đầu óc lại minh mẫn. Toàn bộ sổ sách của Thẩm gia, mỗi cuối tháng đều phải rà soát kĩ lưỡng, không ai có thể qua được mắt lão. Bây giờ là mùng mười đầu tháng chín, chỉ có điều, trong chín ngày trước đó, ba mươi vạn lượng bạc sao có thể không cánh mà bay?
Đếm số ngày chỉ sợ có người võ đoán về lão gia nhà mình, thiếu gia lại không có, cả phủ chỉ còn lại mấy nữ quyến ốm yếu, vội vã muốn nhúng tay vào, chiếm gia tài Thẩm gia làm của riêng.
Cơ cấu nhân sự của Thẩm gia không hiểu rõ hơn lão quản gia. Có gì phát sinh trong việc quản lý đồn điền cửa hiệu, trong lòng lão cũng biết rõ ràng, một bên phân phó người đi bắt những quản sự có liên quan, bên kia kêu người đi tịch thu tài sản nhà cửa, còn mình ngồi một bên thưởng trà, vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng quan sát đám người này.
Chuyện này một khi đã lộ ra, các quản sự liền biết vụ việc đã trở nên tệ hơn, cúi đầu im thin thít, không ai dám lên tiếng.
Người đi lục soát tài sản rất nhanh đã trở về, quả nhiên ở nhà nhũ mẫu tìm được rất nhiều của cải tiền bạc khó mà lý giải được nguồn gốc từ đâu. Xuân Hoa đến nhà Trương mụ mụ kiểm tra thậm chí còn tìm được kho chứa đồ vật quý giá của Thẩm gia cùng đồ chơi đắt tiền mà Thẩm Bình Hữu đưa cho nữ nhi.
"Bọn họ đều là đầy tớ của Thẩm gia, nếu không có người xúi giục, tuyệt đối không có gan lớn như vậy." Yến Lang nghe tin tức, đặc biệt qua nhìn đám sâu bọ kiếp trước đã đục khoét Thẩm gia, hờ hững nói: "Giam giữ bọn họ vào từng buồng riêng, bắt họ viết đơn thú tội, rồi ký tên đóng dấu tay hoàn chỉnh, đem đi xét xử lần nữa, nếu không chịu nhận tội, lập tức kéo ra đánh chết, bán hết vợ con đi làm nô ɭệ, không được nể nang!"
Đám người này nợ Thẩm gia quá nhiều ân huệ. Khi có đại nạn không ép họ phải ở lại đây, nhưng nếu có lương tâm, cũng không nên chọn cách bỏ đá xuống giếng. Loại người vong ân bội nghĩa như vậy chẳng khác gì súc vật.
Xuân Hoa rùng mình, thấp giọng hỏi: "Còn Trương mụ mụ......"
Yến Lang hỏi: "Bà ta là người Thẩm gia à?"
"Vâng."Xuân Hoa thưa: "Khế ước bán thân của Trương mụ mụ vẫn ở Thẩm gia."
Yến Lang lạnh lùng nói: "Thân là nô tì lại dám trộm của cải của chủ, nói năng xằng bậy với phu nhân, hành động gây rối, đánh chết để răn đe người khác!"
Xuân Hoa nghe vậy giật thót: "Vậy còn người Trương gia......"
"Bán hết ra ngoài!" Yến Lang liếc qua đám quản sự trong viện, ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Người kính trọng ta một thước, ta kính trọng người một trượng. Việc do mình gây ra, đường xuống suối vàng cũng là mình tự chuốc lấy, ta cầu chúc cho các vị đây thuận buồm xuôi gió, ra đi không hối hận!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook