[Người làm nhiệm vụ: Ôn Lung][Thân phận: Vực sâu ác ma]Sau khi đọc xong câu này, giọng nói của hệ thống đột ngột dừng lại, giống như là có chuyện gì đó làm cho người ta cảm thấy rất ngoài ý muốn vậy.Thiếu nữ bị truyền tống tới thế giới làm nhiệm vụ lại không để ý tới nó.Cô nhìn tấm gương ở trước mặt, đánh giá bản thân mình ở trong gương trên dưới một lượt.Thiếu nữ trong gương có mái tóc đen, da trắng như tuyết, mái tóc xoăn bồng bềnh được chải chuốt cẩn thận,cái váy phức tạp đang mặc trên người cũng có giá trị rất xa xỉ.Ồ……Hình như gia cảnh của thân thể này không tồi.Lúc này cô mới đáp lại hệ thống: “Có vấn đề gì sao?”[ Cô là ác ma? ]Hơn nữa…… còn là chủng tộc vực sâu cơ hồ đã bị diệt sạch.Ôn Lung khoát tay, bất đắc dĩ nói: “Hệ thống tiên sinh,trước khi ngài chọn lựa người làm nhiệm vụ chẳng lẽ không xác nhận thân phận trước hay sao?”[…….theo như kết quả đánh giá, cô là người có xác suất thành công cao nhất.

Cộng thêm thời gian gấp gáp, nên ta chưa kịp thẩm tra đối chiếu thân phận.


]Ôn Lung không chút nào để ý, “Ngươi có thể đổi ý.”Hệ thống trầm mặc một lát, như là đang tự hỏi có nên đổi một người khác hay không.[ Không cần.

]Nó đã không còn năng lượng dư thừa nữa rồi.Ôn Lung nhướng mày, cũng không ngoài ý muốn.Hệ thống một lần nữa khôi phục thái độ lạnh như băng, không hề dao động mà đọc yêu cầu của nhiệm vụ: [Người làm nhiệm vụ Ôn Lung, đối tượng nhiệm vụ của cô ở thế giới này tên là Diêm Lê, 17 tuổi.

Bởi vì mẹ mất sớm, cha thì hàng năm say rượu đánh người, nên tuổi thơ của cậu ta không mấy hạnh phúc.

][Lúc học cao trung, người cha nghiện rượu của cậu ta ngay cả một phân tiền cũng chưa từng cho.

Vì tiền đóng học phí, cậu ta đành phải lựa chọn công việc làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt.


][ mà Ôn Nguyễn em gái của cô, cũng chính là nữ chủ của thế giới này, cô ta là bạn cùng lớp của Diêm Lê, bởi vì thiện lương nên đã sắp xếp cho cậu ta một công việc ở Ôn gia.

]Cạch cạch.Cửa lớn vang lên một tiếng vang nhỏ, Ôn Lung quay đầu lại.Dựa theo ký ức của thân thể này, tình tiết bây giờ hẳn là nữ chủ đưa Diêm Lê về Ôn gia.Quả nhiên.Người đầu tiên bước vào cửa lớn là một cô gái có diện mạo phá lệ ngoan ngoãn, ánh mắt trong trẻo thuần tịnh, giống như một chú nai con linh động ở trong rừng rậm vậy.Cô ta chú ý tới Ôn Lung ở trong nhà, biểu tình hoạt bát tức khắc thu liễm lại vài phần, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chị.”[ Mời người làm nhiệm vụ dựa theo thiết lập của thân thể này mà tiến hành trả lời.

]Vì thế Ôn Lung khẽ nâng cằm lên, không chút để ý mà “Ừ” một tiếng.Rõ ràng tuổi tác của hai người chỉ kém một tuổi, nhưng mà cuộc đối thoại lại giống như một người cao cao tại thượng đang nói chuyện với một người hèn mọn đến cực điểm vậy.Đặc biệt là ngữ khí của Ôn Lung, tùy ý mà lãnh đạm.Thân thể này của cô cũng tên là Ôn Lung, tính cách kiêu ngạo ương ngạnh.


Bởi vì việc học hay sở thích tất cả mọi thứ đều không bằng Ôn Nguyễn, cho nên nguyên chủ từ nhỏ đã ghen ghét đứa em này của mình.Khi nhìn thấy em mình đưa Diêm Lê về nhà, cô ấy cũng tìm mọi cách để làm khó dễ, thậm chí còn nhiều lần hãm hại nói cậu ta trộm đồ của Ôn gia.Ôn Nguyễn hình như cũng rất sợ cô, dùng khẩu hình nói với người còn đang đứng ở bên ngoài ý bảo “Mau vào đi”.Sau đó, một thiếu niên mặc đồng phục từ cửa lớn bước vào.Vóc dáng rất cao, nhưng mà rất gầy, phảng phất gió thổi qua là có thể thổi bay thiếu niên chỉ có da bọc xương này vậy.Bộ đồng phục học sinh khoác trên thân hình gầy gò của cậu,hình như là mua lại đồ người khác đã mặc qua, nhìn rất cũ, đã giặt đến trắng bệch, ẩn ẩn còn có thể nhìn ra chỗ cổ tay áo đã bị rách.Cậu cúi đầu, không có nhìn loạn, cần cổ tái nhợt phảng phất dùng tay véo một cái là có thể bẻ gãy.Nhìn từ vẻ bề ngoài, thì đây chính là một cậu học sinh nghèo tính cách thẹn thùng hướng nội, rất dễ khơi gậy lòng thương cảm của người khác .Ôn Lung đã tiến vào thiết lập của nguyên chủ,trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy khinh miệt và ngạo mạn, “Đây là ai? Ôn Nguyễn,sao người nào em cũng có thể mang về nhà được vậy?”“Em……”Mặt Ôn Nguyễn có chút đỏ, “Cậu ấy là bạn học của em, thời gian tới sẽ ở đây giúp đỡ việc trong nhà.”“À…… là người hầu mới sao.”Lời nói của Ôn Lung không lưu tình chút nào, nhưng mà thiếu niên đang cúi đầu cũng không bị những lời này làm tổn thương, giống như đã thành thói quen rồi.Ôn Nguyễn nóng nảy, “Không phải như chị nghĩ đâu, chị đừng, đừng nói như vậy.

Cậu ấy thật sự là tới đây giúp đỡ, không phải là người hầu.”“Ồ?”Ôn Lung không chút để ý mà vén mái tóc xoăn đang buông xõa ra, ác liệt nói: “Vậy nếu như là tới giúp đỡ, thì chắc là không cần tiền lương rồi nhỉ?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương