“Thẩm Ân, cẩn thận!” Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn chú ý đến tình huống bên kia của Thẩm Ân, nhìn thấy có một cái xác sống cấp cao liều mạng đi về phía anh. Trong nháy mắt, tim cô như muốn ngừng đập, nhấc chân chạy về phía bên đó.

Lê Nhiễm phát hiện ra sự bất thường thì nhíu mi lại, lưỡi dao gió ngưng tụ trên tay chém về phía xác sống đang đi tới. Xác sống cấp cao nhạy bén hơn nhiều so với những tên xác sống cấp thấp không hiểu biết gì kia, thân thể nhanh chóng tránh sang một bên, lưỡi dao gió ác liệt kia chỉ có thể xẹt sát qua bên tai nó, vén mái tóc dài che đi khuôn mặt của nó lên.

Đó là một khuôn mặt tái nhợt của một người thiếu nữ, không khác người bình thường là bao. Tròng mắt lồi ra, hốc mắt hãm sâu, cả người tỏa ra hơi thở của người chết. Mặc váy ngủ màu trắng, trên mặt dính một chút máu.

Nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của xác sống kia, Lê Nhiễm lắp bắp kinh hãi. Dưới tình huống nguy cấp, cô ta không kịp nói cái gì, lại ngưng tụ lưỡi dao gió thêm lần nữa rồi chém tới, nhưng nó vẫn né được. Mắt hơi híp lại, cô ta cảm thấy cái xác sống này không bình thường.

Sức mạnh vượt trội hơn so với đám xác sống kia, và điều quan trọng nhất là hình như nó đã xác định được mục tiêu. Dù đã tấn công nó hai lần, mà nó vẫn cố chấp đi về phía người đàn ông trên xe lăn. Đúng thật là kỳ quái.

Đoàn Tử sợ hãi cong lưng, vang lên tiếng ngáy. Ngay lúc xác sống đã đi đến phạm vi ba mét, khi chân đang chuẩn bị dồn lực để nhảy lên một cái, thì bị một đôi tay thon dài đè lại tại chỗ.

Người đàn ông mang đôi mắt xinh đẹp thanh lệ, vẻ mặt hờ hững, lẳng lặng nhìn sang. Khi chạm phải ánh mắt của người đàn ông, tên xác sống dẫn đầu lập tức cứng đờ. Đôi chân đang lơ lửng dừng lại một lát rồi bước tiếp, từng bước từng bước tiến lại gần.

Khi cách xe lăn hai mét, nó lại đứng yên. Còn có thể mờ mờ nhìn thấy móng tay dài màu xám đen đang run rẩy, vẻ mặt tái nhợt sợ hãi, trông có vẻ không cam lòng. Trong cổ họng phát ra âm thanh ớ ớ.

Dường như không thể chống đỡ tiếp, con mắt màu xám trắng của nó chậm rãi di chuyển. Bỗng nhiên, đồng tử co rút lại thật nhanh, muốn chạy về phía bên cạnh thật nhanh. Nhưng mà nó lại chậm một bước, trước khi tiến vào bụi cây thì đầu của nó đã nổ tung như hoa, ngã trên mặt đất.

Bọn xác sống cấp thấp được mang tới đây không nhận được tiếng gọi về. Nhất thời mờ mịt mà đứng yên bất động. Một lát sau mới nhận được mệnh lệnh được khắc vào gen, từng con từng con hoảng sợ mà rút lui.

Đón nhận được hai chuyện kinh ngạc, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Thẩm Ân không chút hoang mang mà thu bàn tay trên đầu con mèo lại, ung dung thong thả dùng khăn giấy lau sạch sẽ bàn tay, ảm đạm cười giải thích: “Tôi là người có dị năng Tinh Thần Hệ.”

Mắt Lê Nhiễm chuyển động, trong lòng có vài phần cảnh giác. Dị năng Tinh Thần Hệ vô cùng hiếm thấy, người có được loại dị năng này thường sẽ làm người khác sợ hãi. Bọn họ có thể tùy ý dò xét, khống chế đại não của con người, nếu như sức mạnh quá mạnh, thì có thể khiến cho mọi người trở thành nô lệ nằm rạp xuống dưới chân bọn họ.

Đây là một chuyện khác thường và đáng sợ. Không ai muốn đắc tội với một người có dị năng Tinh Thần Hệ, bởi vì họ không có dấu hiệu tấn công nào, không biết khi nào thì mình sẽ trúng chiêu, rồi bị tước đoạt mạng sống. Mà đồng thời, ngoài việc sợ hãi cái sức mạnh này ra thì mọi người đều điên cuồng vì nó.

Có rất nhiều tiểu đội dị năng chào mời những người có dị năng Tinh Thần Hệ với điều kiện hậu hĩnh, ngoại trừ đối phó với xác sống, thì có nhiều thủ đoạn lại được dùng ở trên người, khiến cho người khác cam tâm tình nguyện dâng đồ vật trong tay lên mà không hề tốn sức, làm trâu làm ngựa xông pha chiến trường, không có kỹ năng nào tốt hơn kỹ năng này. Giống như ma pháp sư gọi một đám con rối để chịu tất cả các tai nạn của bản thân.

Cả đường đồng hành, hiện tại biết được người đàn ông im lặng không lên tiếng này lại là người có dị năng Tinh Thần Hệ, sợi dây trong đầu Lê Nhiễm không những không nới lỏng ra mà còn phát ra tín hiệu nguy hiểm. Trên người đàn ông này có chút bí ẩn không giải thích được, cô ta có chút cảm thấy chuyện dị năng Tinh Thần Hệ này còn chưa phải là con át chủ bài của người này.

Sâu không lường được, không phải là người tàn tật lại ngụy trang thành một bộ dáng yếu đuối. Nếu không phải hôm nay nhìn thấy được màn này, thì cô ta cũng sẽ bị ràng buộc sâu sắc và cũng cảm thấy người này là một người tàn tật cần giúp đỡ.

So với sự cảnh giác và ánh mắt dò xét từ trong ra ngoài của Lê Nhiễm, thì Nguyễn Nhuyễn chỉ kinh ngạc một lát, sau đó lòng lại cảm thấy vô cùng may mắn và vui vẻ. Cũng may là Thẩm Ân có dị năng, nếu không thì vừa rồi không phải sẽ gặp phải nguy hiểm sao?



“Không có việc gì là tốt rồi.” Cô chạy bước nhỏ qua, kiểm tra người đàn ông từ trên xuống dưới, ngay cả cọng tóc cũng không buông tha. Xác định không bị thương hoặc là có chỗ nào không khoẻ thì đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Anh vốn nghĩ cô sẽ chất vấn việc anh có dị năng nhưng không tiết lộ, che giấu lâu như vậy. Thẩm Ân nghĩ cô sẽ tức giận, sẽ oán giận, nhưng không ngờ phản ứng của cô lại là kinh ngạc vui mừng.

Cô thật sự cảm thấy vui vẻ vì bản thân anh có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, dường như chỉ có hình bóng của anh mới có thể đọng lại trong đôi mắt ẩm ướt ấy, trong lòng Thẩm Ân khẽ động, cổ họng di chuyển, môi mỏng mở ra: “Xin lỗi vì đã giấu giếm cô chuyện dị năng lâu như vậy.”

“Không sao đâu.” Nguyễn Nhuyễn cười khoát tay, hai cái xoáy nhỏ trên gò má như được ngâm vào mật vậy: “Mỗi người đều có bí mật của mình. Huống chi, trước kia tôi cũng không có hỏi anh đã thức tỉnh dị năng hay chưa.”

Vào lúc nhìn thấy hai chân của Thẩm Ân, theo bản năng thì cô đã xem anh là người cần bảo vệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi anh có năng lực tự vệ hay không. Nghiêm túc mà nói, người đàn ông này cũng không tính là cố ý lừa cô.

Nguyễn Nhuyễn không có ý định hỏi, thái độ trước sau như một, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua. Cha Lê đã chạy xe đi mất, Lê Nhiễm bị bỏ lại chỉ đành phải lên chiếc xe Van nhỏ kia của Nguyễn Nhuyễn. Trên đường cô ta vẫn lo sợ bất an, cũng may là có Đoàn Tử đang ngủ ở cùng, nên có chút an tâm.

Có Lê Nhiễm ở đây, Nguyễn Nhuyễn cũng ung dung hơn. Trước kia đi cả một ngày đường, buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi. Hiện tại hai người bọn họ có thể thay phiên nhau lái xe, buổi tối cũng có thể chạy, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

“Chị Lê Nhiễm, sao chị tới đây vậy?” Cô xuống xe xem xét tình hình giao thông ở đằng trước, thì nghe được phía sau có tiếng động, Nguyễn Nhuyễn cảnh giác quay đầu lại, thì nhìn thấy Lê Nhiễm đang nhếch miệng, nắm đấm trong tay cô buông lỏng ra một chút, trên mặt lộ ra nụ cười.

Vất vả lắm mới tìm được cơ hội ở một mình như vậy, Lê Nhiễm có vài lời muốn nói. Bước hai ba bước đi tới bên cạnh cô gái, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Em có nhìn rõ khuôn mặt của cái xác sống lúc trước không? Chính là con bị Thẩm Ân tiêu diệt đấy.”

“Hả?” Nguyễn Nhuyễn nhớ lại một chút, trong ánh mắt đều là mờ mịt: “Thấy được, là người phụ nữ xinh đẹp. Có vấn đề gì sao?”

“Chị biết khuôn mặt ấy, lúc trước từng nhìn thấy trên ti vi. Nếu nhớ không lầm thì hình như cha mẹ của cô ấy là nhà khoa học nổi tiếng, có danh xưng là vợ chồng ‘Thiên tài’ họ Thẩm.” Mỗi lần nói ra một câu, vẻ mặt của Lê Nhiễm lại nghiêm túc hơn một chút.

“Trước ngày mạt thế, có nhiều nhân tài của giới y học và khoa học, bọn họ đều bí mật tổ chức, nghiên cứu thuốc có thể ức chế virus xác sống. Mà trong số đó, vợ chồng họ Thẩm lại nhận được nhiều sự chú ý, cũng là người được mọi người tin cậy nhất.”

“Ban lãnh đạo của căn cứ đã truyền đến tin tức để yên ổn lòng người là bọn họ đã bắt đầu đưa vào thí nghiệm, sau ít ngày nữa thì thuốc nghiên cứu sẽ nhận được tiến triển to lớn. Nhưng mà, có tin đồn nói hai người bọn họ cùng với cô con gái sớm đã mất tích.”

“Nhưng con gái của bọn họ lại biến thành xác sống xuất hiện trước mặt chúng ta, vậy thì tình trạng của vợ chồng nhà khoa học sợ rằng không được tốt, tin đồn tám phần là thật.” Ánh mắt của Lê Nhiễm lóe lên ánh sáng, sau đó thì chuyển đề tài: “Em nói xem, tại sao cái xác sống ấy cứ bất chấp tấn công Thẩm Ân chứ?”

“Những cái xác sống bao vây chúng ta chỉ nghe mệnh lệnh của nó, mà chỉ có vua xác sống mới có thể sai khiến xác sống thôi? Nhưng nếu như nó là vua xác sống thì sao có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy được? Còn có, sau khi xác sống đứng đầu bị nổ tung thì các xác sống kia lại đột nhiên rời đi, giống như nhận được mệnh lệnh vậy.”

“Em không cảm thấy chuyện này có gì kỳ lạ hay sao?” Lê Nhiễm nhìn thẳng vào đôi mắt non nớt của cô gái, từng bước ép sát, như thể mong muốn nhận được câu trả lời thỏa đáng từ miệng cô.

“Thế giới to lớn, không thiếu cái lạ. Không có gì là kỳ lạ cả.” Nguyễn Nhuyễn cười yêu kiều đáp một câu, còn bổ sung thêm: “Có lẽ là trùng hợp. Chị Lê Nhiễm, chị nghĩ nhiều rồi.”



Lẳng lặng nhìn chằm chằm gò má trắng nõn của cô gái. Trong lúc nhất thời, Lê Nhiễm không thể phân biệt rõ được cô thật sự cho là như vậy, hay là có ý giấu giếm cái gì đó. Bỗng dưng thu hồi ánh mắt, cô ta lui về sau một bước, nói: “Có lẽ là vậy.”

Hai người lướt qua nhau, Lê Nhiễm vươn tay đặt lên vai cô gái, đón nhận ánh mắt của đối phương, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi. Một lúc lâu sau lại lắc đầu, phủi chiếc lá rơi trên vai của cô gái một cái, không nói gì cả.

Thật ra cô ta muốn nhắc nhở cô gái không nên tin người đàn ông trong xe quá, đó không phải là người thuần lương. Trước mặt cô gái thì anh tuấn nhã nhặn, vừa rời mắt đi thì khí chất trở nên ảm đạm, không hề che giấu ác cảm của anh đối với cô ta.

Nếu không phải Nguyễn Nhuyễn cũng có chút thân thiết với mình, chỉ sợ người đàn ông kia đã giết cô ta rồi. Xuất phát từ an nguy của bản thân và cũng không muốn cô gái kia bị che giấu mà không biết gì cả, nên Lê Nhiễm là muốn vạch trần bộ mặt thật của anh.

Nhưng ngay lúc cô ta đặt tay lên vai cô, đột nhiên xuất hiện một cỗ lạnh lẽo thấu xương, không cần nhìn cô ta cũng biết lúc này nhất định đã bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm, một cử động nhẹ là có thể để lại hậu quả nghiêm trọng, bản chất hướng lợi tránh hại đã khiến cô ta từ bỏ những lời cảnh báo và chọn cách im lặng.

Nhìn chiếc lá được phủi xuống trên vai, vẻ mặt của Nguyễn Nhuyễn có chút kì quái, thở dài một hơi, cô an ủi vỗ nhẹ lên mu bàn tay lạnh ngắt của Lê Nhiễm, rồi bước đến bên cạnh xe.

Vào lúc cô mở cửa xe, Thần Âm đang ngồi yên tĩnh nghiêng đầu cười với cô, giọng nói không lạnh không nóng: “Hai người nói chuyện có vẻ vui nhỉ, đang nói gì vậy?”

“Đang dò xét bí mật của anh.” Nguyễn Nhuyễn cong mày, xoay người khom lưng chui vào trong xe.

Hai tay đan vào nhau, người đàn ông nở nụ cười thản nhiên như thường: “Có biết được kết quả gì không?”

“Có đấy.” Nguyễn Nhuyễn nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông, vươn tay ngoéo lấy ngón tay nhỏ của người đàn ông, đáy lòng vô cùng xúc động: “Có lẽ là loại yêu tinh xinh đẹp, biết câu hồn khiến người khác chết mê chết mệt.”

“Vậy cô có chết mê chết mệt không?” Thẩm Ân nhìn cô gái, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Ồ, có thể.”

Cô không hề để ý mà trả lời khiến anh cúi đầu cười cười, sự áp bức trên người phai nhạt đi, đôi mắt u tối cũng trở nên dịu dàng, cả người tản ra hơi thở vui vẻ.

Lê Nhiễm đứng tại chỗ đột nhiên cảm thấy cảm giác bị áp bách đã biến mất. Cô ta thở phào một cái thật dài, lấy tay lau cái trán bịn rịn mồ hôi, vội vã bước lên xe thật nhanh.

Xe Van lắc lư đi về phía trước, ngồi ở băng sau xe, ánh mắt của cô ta ngẫu nhiên liếc đến kính chiếu hậu treo phía trước. Có một đôi mắt đen thâm thúy lạnh lẽo nhìn xuyên qua gương rồi nhìn cô ta chằm chằm, vết mực dày đặc trong đôi mắt khiến khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng xa cách hơn, giống như một vị thần cao cao tại thượng đang nhìn chằm chằm một con kiến hôi vậy.

Trong lòng căng thẳng, Lê Nhiễm dùng tay vuốt ve con mèo trắng, lại không cẩn thận mà nắm chặt lại khiến Đoàn Tử bị đau, móng vuốt bén nhọn của con mèo thiếu chút nữa là cào trúng tay cô ta. Vì khí lạnh trên người tỏa ra mà lấy lại được tinh thần, mèo trắng vẫy đuôi xê dịch vào cạnh cửa xe, không để ý tới sự áy náy của cô ta.

Ngón tay cô ta run rẩy, Lê Nhiễm không dám nói những chuyện này với Nguyễn Nhuyễn nữa. Cô ta nhìn ra rồi, đây là đang cảnh cáo cô ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương