Phim kết thúc, đèn trong rạp sáng lên. Bị ánh sáng làm chói mắt, Nguyễn Nhuyễn mơ màng mở mắt, vẻ mặt ngơ ngác: “Phim chiếu xong rồi à?”
Đưa tay vuốt mái tóc vểnh lên của cô gái, Thẩm Ân cong môi: “Ừm, chúng ta phải đi rồi.”
“Ngại quá, ngủ quên mất. Lần sau chắc chắn tôi sẽ không ngủ đâu!” Nguyễn Nhuyễn vừa nói vừa đứng lên, áo đắp trên người rơi xuống sàn. Cô khom lưng nhặt lên, nhận ra là áo khoác của chàng trai này, mặt cô bỗng hơi nóng: “Cảm ơn áo của cậu.”
Chẳng trách ngủ dậy cũng không thấy lạnh, thì ra là đang đắp áo khoác của người khác. Lại nhìn chàng trai chỉ mặc một chiếc áo len mỏng nên càng tôn lên dáng người cao gầy.
Nhận lấy áo khoác cô gái đưa tới, Thẩm Ân mặc lên người. Đôi mắt đen phát sáng, một ánh mắt nụ cười của chàng trai tràn đầy khí phách khiến trái tim Nguyễn Nhuyễn nóng lên.
Cô lần nữa cập nhật mức độ kiểm soát xem trọng ngoại hình của mình. Đối diện với vẻ đẹp như vậy, cô không chỉ muốn ngắm mà còn không kiềm được muốn vươn tay sờ. Muốn trải nghiệm cảm giác hàng mi cong vút lướt qua đầu ngón tay, cũng muốn biết đôi môi màu hồng đó có mềm mại hay không.
Nghĩ rồi nghĩ, ánh mắt cô gái dán chặt lên đôi môi hơi mím phía trước, ánh mắt nhìn thẳng, toát ra vẻ háo hức muốn thử. Thẩm Ân nhướng mày, cơ thể hơi nghiêng về trước, cố ý hỏi: “Muốn thử không?”
Giọng nói trầm thấp vờn bên tai, hệt như bị mê hoặc, Nguyễn Nhuyễn duỗi ngón trỏ tay phải ra ấn lên môi dưới của chàng trai, ấm áp, mềm mại, rất mê hoặc.
“Anh Thẩm, sao hai người còn ở đây?” Ra cửa rồi Lục Nhiên mới phát hiện vẫn còn hai người chưa đi theo, thế nên anh ta vô thức quay lại gọi người.
Vừa thò đầu ra, anh ta lập tức nhận được một ánh mắt đầy chết chóc của anh Thẩm. Lục Nhiên đau khổ không lên tiếng nữa, im lặng rụt đầu lại. Lúc đi ra cửa gặp Tạ Miên quay lại, trông có vẻ cũng đang đi tìm người.
“Giờ không tiện tới đó, hay là đợi lát nữa?” Lục Nhiên vội chặn lại, nhưng bỗng thấy sợ khi đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị chẳng cười của Tạ Miên.
Lên cơn gì thế? Tạ Miên thầm mắng một câu, đi lướt qua vai Lục Nhiên. Nhưng cô ấy còn chưa đi tới cửa sảnh rạp phim thì Nguyễn Nhuyễn đã đi ra trước, theo sau là Thẩm Ân mặt đầy lạnh lùng.
“Sao giờ mới ra? Rơi đồ à?” Tạ Miên chân thành hỏi, ánh mắt khó hiểu.
“Hả?” Mạch suy nghĩ của Nguyễn Nhuyễn đang trôi dạt, cô mơ hồ đáp: “Ừm, rơi điện thoại, tìm mất một lúc.”
“Tìm thấy là được rồi.” Tạ Miên không nghi ngờ gì nữa, khoác cánh tay Nguyễn Nhuyễn đi về phía trước, gạt Lục Nhiên đang chặn đường sáng một bên như đá một quả bóng, tóc đuôi ngựa sau đầu lắc lư thành một vòng cung.
Đột nhiên bị đẩy đến bên tường, Lục Nhiên tủi thân, há miệng muốn mách Thẩm Ân nhưng lại hứng trọn ánh mắt lạnh lẽo của chàng trai, anh ta cảm thấy khắp người lạnh toát, trong lòng lại càng buồn đau hơn.
Anh ta cũng đâu cố ý, ai mà biết vận may lại tốt như vậy, hai lần hai người thân mật đều bị anh ta bắt gặp. Còn Miên Miên Mộc nữa, trong game thì ngọt ngào gọi anh ta là ‘anh’, vừa gặp cái là trở mặt không quen. Tốt xấu gì cũng chơi game chung lâu như vậy, ngay cả chút tình đồng chí cũng chẳng còn.
Càng nghĩ càng thấy mình số khổ, Lục Nhiên khóc òa một tiếng, buồn đau hệt như một chú chó một trăm ký.
“…” Thẩm Ân im lặng chốc lát, khóe mắt không khống chế được mà co giật. Anh sải bước chân ngày càng lớn, góc áo tung bay trong gió, mỗi một lỗ chân lông đều toát vẻ chán ghét.
Lục Nhiên đang gào khóc mà không có nước mắt cũng ngẩn ra, ba người phía trước sắp đến thang máy rồi anh ta mới như tỉnh mộng, chạy nhanh tới như giẫm trên Phi Hỏa Luân. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh ta thành công lách vào trong.
Cảm xúc vui buồn đến nhanh đi cũng nhanh, Lục Nhiên chen vào thang máy đã vui vẻ trở lại. Khoảng cách xa như vậy, chỉ cần mấy giây đã chạy tới, anh ta thực sự là một tay chạy bộ cừ khôi tầm thường không có gì đặc biệt.
Tạ Miên dựa vào bên góc vô tình nhìn thấy Lục Nhiên đang cười ngớ ngẩn, cô ấy cạn lời dời mắt đi. Ấn tượng ‘vai kề vai với ánh mặt trời’ trong game cũng từ gà luộc biến thành gà luộc đầu óc trống rỗng.
Đầu nhỏ, cũng chẳng có não.
Đường mười một giờ tối yên tĩnh hơn nhiều, người xe đi đường cũng vắng vẻ. Nguyễn Nhuyễn gọi cho tài xế nhà mình đến đón, thế nên cô với Tạ Miên đứng bên ngoài rạp phim đợi. Thẩm Ân và Lục Nhiên không yên tâm để hai cô gái đêm hôm còn ở bên ngoài nên cũng đứng bên đường chờ đợi.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe sang trọng dừng trước mặt họ, cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe là chú Lưu trước đó Thẩm Ân đã từng gặp.
“Muộn vậy rồi, lên xe chung đi, con trai ở bên ngoài cũng không an toàn.” Nguyễn Nhuyễn nói rất chân thành, nhưng người nghe lại muốn cười.
Không rõ người khác đang cười gì, cô nói sự thật mà. Con trai vẻ ngoài anh tuấn cũng không an toàn, mấy năm gần đây, trên tin tức xã hội chẳng phải cũng có con trai bị cưỡng hiếp, quấy rối tình dục đó sao? Huống hồ đêm hôm khuya khoắt, đi trên con đường nhỏ không đèn chẳng đóm, đáng sợ biết bao chứ.
Chú Lưu cười hiện cả nếp nhăn ở khóe mắt, nói giúp: “Cô chủ nói đúng đấy, hai bạn học cũng đi cùng đi, khuya rồi không dễ bắt xe đâu.”
Thịnh tình khó từ chối, Thẩm Ân và Lục Nhiên ngồi lên xe của nhà họ Nguyễn. Chú Lưu chở khách về trước, sau đó mới quay đầu xe lái về khu biệt thự. Xe gầm rú phả ra một làn khói, nhưng ngay lập tức biến mất trong sắc đêm.
“Hoàn hồn đi anh Thẩm.” Thấy chàng trai vẫn đứng tại chỗ nhìn về phía xe rời đi, Lục Nhiên vươn bàn tay năm ngón ra huơ trước mặt anh, vẻ mặt trêu chọc.
Thẩm Ân thu tầm mắt, hờ hững liếc nhìn anh ta, vừa lên tầng vừa nói: “Chẳng bao lâu nữa là thi giữa kỳ rồi, để đảm bảo không bị tụt dốc, một tuần cậu luyện gấp đôi số đề đi.”
“??” Trước mắt tối đen, Lục Nhiên lao lên cầu thang hệt như một con khỉ. Nếu không phải đang nửa đêm không tiện lớn tiếng thì chắc chắn vừa rồi anh ta đã hét toáng lên.
Đây là lấy việc công báo thù riêng đúng không? Luyện gấp đôi số đề, anh ta vẫn sống được đến ngày thi giữa kỳ sao! Đến lúc đó, chắc chắn anh ta sẽ gầy còn da bọc xương, nào có sức đối phó với thi cử nữa.
Đối diện với mấy lời lải nhải của Lục Nhiên, Thẩm Ân chẳng hề biến sắc. Tắm xong, anh vào phòng đóng cửa lại, ngăn hết mấy lời lầm bầm đó ở bên ngoài.
Trên bàn đặt một dây đeo trang trí hình gấu trúc, là Nguyễn Nhuyễn đưa cho anh lúc ở rạp phim. Nhớ đến dáng vẻ mặt ửng đỏ, nói lắp bắp của cô gái, Thẩm Ân không khỏi cong môi, đầu mày cũng giãn ra.
Cuối cùng anh vẫn không treo gấu trúc vào cặp, vì anh không nỡ. Anh chọc chọc vào bụng gấu trúc, trịnh trọng đặt nó bên gối, khoảnh khắc mở mắt mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
Tạ Miên đau lòng dành trọn ngày chủ nhật trong khu vui chơi. Tháp thả, tàu lượn siêu tốc, vòng xoay ba sáu mươi độ, trò nào kích thì thì chơi trò đó.
Nguyễn Nhuyễn nhát gan, tay trái cầm trà sữa, tay phải cầm khoai tây chiên, tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy chơi. Đang ăn no say thì bị Tạ Miên kéo đi ngồi vòng xoay ngựa gỗ và đu quay.
Chơi cả một ngày, lúc sắp lên máy bay, Tạ Miên vô cùng lưu luyến, hiếm khi rơm rớm nước mắt, bảo Nguyễn Nhuyễn đến kỳ nghỉ phải tới Đế Đô chơi. Rề rà mãi cho đến lúc phải lên máy bay, Tạ Miên mới vẫy tay rời đi.
Chia ly thường khiến người ta buồn bã, Nguyễn Nhuyễn thở dài một hơi, buộc mình không được chìm trong cảm xúc này, suy cho cùng thì vẫn sẽ gặp lại nhau mà.
Thời gian thong thả trôi qua, còn chưa đến mười ngày nữa là tới kỳ thi giữa kỳ của trường trung học Thịnh Phong. Đây là kỳ thi đầu tiên Nguyễn Nhuyễn tham gia sau khi quay về trường, thế nên cô rất xem trọng. Ngày nào cũng coi đề đến sáng sớm, còn tìm những điểm khó và quan trọng trong sổ tay Thẩm Ân cho mượn.
Thấy Nguyễn Nhuyễn căng thẳng như vậy, trước giờ nghỉ trưa mỗi ngày, Thẩm Ân đều dành thời gian giúp cô củng cố và nâng cao kiến thức. Trong mắt người khác, họ thường ở cùng nhau, quan hệ rất tốt.
Một người là học thần cái gì cũng biết, một người là cô gái ngọt ngào dịu dàng. Quan hệ hai người này tốt, mọi người không biết nên ngưỡng mộ ai, muốn tay trái dắt học thần, tay phải khoác cô gái ngọt ngào. Nhu cầu học tập và chỗ dựa tinh thần đều có hết, quả thực là kẻ thắng cuộc đời.
Suy nghĩ thì đẹp đẽ như hiện thực lại tàn khốc, vẫn phải vùi đầu học hành thôi, trong sách cái gì cũng có hết.
Lại một tiết toán khiến người ta mơ màng muốn ngủ trôi qua, bạn nữ mặt tròn cùng bàn kéo tay áo đồng phục của Nguyễn Nhuyễn, lúc Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác ngoảnh mặt sang thì cô bạn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngập ngừng vài giây, cô ấy vẫn lấy điện thoại trong cặp ra bất chấp nguy hiểm bị giáo viên tịch thu, gõ gõ vài cái vào bài đăng nào đó trên trang chủ diễn đàn học sinh trường trung học Thịnh Phong. Xung quanh không ai để ý, lúc này cô ấy mới lén lút đưa điện thoại sang, tỏ ý bảo Nguyễn Nhuyễn xem.
Vừa nhìn thấy tiêu đề, đầu mày Nguyễn Nhuyễn đã dựng thẳng lên. Tiêu đề này có mùi của blogger, người đăng bài đăng weibo không ít. Để thu hút sự chú ý, người đó trực tiếp kéo người có tiếng vào, gọi là <Vì đâu mà học thần lại lưu lạc thành con riêng – Vạch trần bí mật của Thẩm Ân>.
Lúc Nguyễn Nhuyễn kéo lướt nhanh như gió nội dung bài đăng, bạn nữ mặt tròn bổ sung: “Bài này đăng lên diễn đàn vào tối qua, vừa đăng lên đã có rất nhiều người xem, còn có cả người xem náo nhiệt không chê drama lớn. Tớ cũng nghe bạn nữ lớp khác nói đến chuyện này lúc chạy thể dục, giờ mới muốn nói với cậu một tiếng.”
Bạn nữ mặt tròn không quan tâm Thẩm Ân có phải con riêng như trong bài đăng nói hay không, cô ấy nói chuyện với Thẩm Ân chưa quá hai câu, cũng chưa đến mức là bạn bè thân thiết, tất nhiên sẽ không rảnh rỗi sinh nông nỗi mà đưa bài đăng cho chính chủ.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn thì khác, quan hệ giữa cô với học thần rất tốt. Nếu vì chuyện này mà vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng, đó không phải điều cô ấy muốn nhìn thấy. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bạn nữ mặt tròn vẫn nói ra chuyện bài đăng, hi vọng Nguyễn Nhuyễn có chuẩn bị.
Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng đọc xong bài đăng, đầu mày cô cau lại, có vẻ rất không vui.
Bài đăng này hoàn toàn là đặt điều, cố ý hủy hoại danh tiếng của Thẩm Ân. Nói gì mà Thẩm Ân là con riêng của nhà họ Phó, mẹ anh là người thứ ba, gần hai ba tháng hai mẹ con mới được đón về nhà họ Phó. Viết rất có đầu có đuôi, hệt như người đó tận mắt nhìn thấy vậy.
Bài đăng nhanh chóng lan truyền, được ghim thành bài đăng hot, còn có một số tài khoản dắt mũi dư luận, tả Thẩm Ân thành người nham hiểm có ý đồ, muốn giành tài sản nhà họ Phó với đứa con hợp pháp là Phó Trạch. Phó Trạch và Phó Yên được tả thành những đứa trẻ đáng thương bị người thứ ba bắt nạt, bị con riêng sỉ nhục.
Một số người bị dắt mũi tỏ ra căm phẫn dưới bài đăng, thấy bất công cho con trai con gái của vợ đầu. Nhưng phần lớn người nhìn thấy bài đăng này vẫn giữ thái độ để xem thế nào. Tên tuổi của học thần nổi danh, bình thường hơi lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi là loại người như trong bài đăng nói đúng không?
Chuyện này ngày càng nghiêm trọng, trải qua một buổi sáng, phân nửa lớp hai đều biết. Đương sự Thẩm Ân vẫn mù mờ, không hề nghe thấy tin này.
Mặc dù nội dung bài đăng là vô căn cứ, nhưng Nguyễn Nhuyễn không định giấu Thẩm Ân. Lúc cùng ăn cơm trưa, cô đã nói chuyện trên diễn đàn, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của chàng trai, sợ anh sẽ không khống chế được cảm xúc, làm ra hành động không nên với bản thân.
Song, sự lo lắng của cô rõ ràng đã dư thừa rồi. Thẩm Ân nhìn thấy bài đăng đó còn chẳng thèm cau mày, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, bình tĩnh không giống người thường.
“Cậu thật sự không sao chứ? Nếu tức giận quá thì cứ trút ra sẽ tốt hơn, giữ trong lòng dễ tích tụ thành bệnh.” Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn anh quả thực đầy lo lắng.
“Phụt.” Thẩm Ân gắp hành lá nổi lềnh bềnh trong bát canh sườn bí đao của cô gái ra, sau đó mới ngước mắt nhìn cô, cong mày chậm rãi nói: “Chẳng phải những tin đó đều là giả sao? Người nên lo lắng không phải tôi mà là người đăng bài mới đúng.”
Không biết chuyện này thì cũng thôi đi, đã biết rồi thì phải có qua có lại mới được. Nếu không, chẳng phải sẽ phụ lòng người đó đã bỏ thời gian để soạn nhiều nội dung như vậy sao?
“Không cần lo lắng, đây đều là chuyện nhỏ.” Thẩm Ân còn an ủi Nguyễn Nhuyễn mấy câu, tâm trạng bình tĩnh, trông như chẳng hề bị ảnh hưởng.
Nguyễn Nhuyễn cắn đầu đũa nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn không yên tâm, hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Tạm thời không cần. Nếu cần thì tôi sẽ mở lời.” Chàng trai nghiêng đầu cười, đôi mắt đen lúng liếng, sáng rực như ngân hà: “Cảm ơn cậu, Nhuyễn Nhuyễn.”
“Ờm, không cần cảm ơn.” Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, cảnh đẹp ở ngay trước mắt, cô bỗng cảm thấy gà rán trong tay không còn thơm nữa.
Một buổi chiều lại trôi qua, có thêm nhiều học sinh của trường trung học Thịnh Phong nhìn thấy bài đăng đó, điều này khiến Thẩm Ân đi đường cũng có người thì thầm to nhỏ, có người bất lịch sự hơn còn chỉ trỏ anh, như thể anh đã làm ra chuyện gì đó rất xấu xa. Nhưng Thẩm Ân chẳng hề quan tâm đến những điều này, anh vẫn ưỡn thẳng sống lưng.
Có người hỏi Phó Trạch – người bị bắt nạt trong tin đồn rằng Thẩm Ân thật sự là con riêng của nhà họ Phó, còn ở nhà của họ sao? Bị hỏi như vậy, Phó Trạch nói úp mở, lắp bắp trả lời một câu ‘không rõ’.
Vẻ mặt cậu ta tức giận và bất lực, cho dù lời nói không hề có câu trả lời khẳng định, nhưng vẫn có thể biết được qua vẻ mặt và thái độ. Chuyện này chắc chắn là thật rồi, người kế thừa của nhà họ Phó đã đứng ra nói rồi, còn có thể là giả sao?
Sự việc phát triển rất hợp với suy nghĩ của người đăng bài. Thằng nhóc của lớp hai đó tan học về nhà còn trộm cười, cảm thấy lần này Thẩm Ân tiêu rồi.
Vốn dĩ cậu ta muốn đợi đến trước kỳ thi đại học vài này sẽ tung bài này, nhưng còn hơn một học kỳ nữa, quả thực lâu quá, cậu ta giữ bí mật này cũng thấy rất khó chịu. Huống hồ hai ngày trước, cậu ta muốn hẹn cô gái hàng xóm mà cậu ta yêu thầm đi chơi, sau đó tìm cơ hội tỏ tình.
Hoa tươi với socola đã mua rồi, kết quả cô gái đó không đồng ý, còn đâm thẳng vào tâm tư của cậu ta, nói thẳng rằng hai người họ không có khả năng, cô gái thích người đẹp trai, có thành tích tốt như Thẩm Ân.
Lời nói buộc miệng này đã đốt sạch lý trí của cậu ta. Ghen tỵ, oán hận đã lấp đầy lồng ngực. Cậu ta vứt hoa tươi và socola xuống đất ngay trước mặt cô gái, còn giẫm lên vài cái như để trút cơn giận.
Giống như điên cuồng, hốc mắt ửng đỏ, lúc ấy dọa cô bé kia sợ không nhẹ. Cô bé kia vội vàng ra khỏi phòng, còn khóa cửa lại, liên tiếp gặp ác mộng chừng mấy ngày.
Mà học sinh nam nhỏ người thì đẩy toàn bộ trách nhiệm chuyện cô gái mình thầm mến không chấp nhận mình này lên đầu Thẩm Ân, vừa bệnh hoạn vừa cố chấp cho là đều là lỗi của Thẩm Ân. Nếu không có Thẩm Ân, cậu ta nhất định có thể làm nữ thần cảm động bằng vào một tấm chân tình.
Sự phẫn uất không chỗ giãi bày, cậu ta lên diễn đàn của trường, nước chảy mây trôi mà đăng bài. Cho tới bây giờ, cậu ta cũng không cảm thấy mình sai, thậm chí còn dương dương đắc ý. Cậu ta sao chép và gửi bài viết đi, muốn gửi cho con gái nhà hàng xóm qua WeChat.
Đáng tiếc, cậu ta liên tiếp gửi đi mà không được đối phương chấp nhận, bởi vì cậu ta bị cô gái kia xóa kết bạn. Không chỉ là Wechat, ngay cả số điện thoại di động cũng chặn.
Tức giận, cậu ta giơ lên tay định đập điện thoại di động xuống đất. Do dự ba giây, không cam lòng, cậu ta chỉ đành phải lật lộn lại nắp điện thoại di động, nhắm mắt làm ngơ.
Một lát sau, cậu ta lại lên diễn đàn trường, sửa và gửi một câu mắng chửi ở dưới bài đăng. Càng lên tầng càng cao, học sinh nam nhỏ người hài lòng, ăn thức ăn đêm mẹ đặc biệt làm, tập trung chơi game.
So sánh ra, Thẩm Ân bị vu khống hãm hại dửng dưng hơn nhiều. Không chút hoang mang làm hai bài thi, sắp xếp xong danh sách kế hoạch của hôm nay, lúc này anh mới duỗi người, chậm rãi mở máy vi tính ra.
Vừa vào diễn đàn học sinh Thịnh Phong, bài đập vào mắt đầu tiên là liên quan tới anh. Thẩm Ân bấm vào bài, tỉ mỉ đọc, rồi sau đó ngón tay gõ thật nhanh ở trên bàn phím, từng chuỗi mật mã tưng bừng khó hiểu hiện lên. Sau chừng mười phút, tài khoản ẩn danh bình luận dưới bài đăng đồng loạt hiện lên mã số, hiển thị mã số của mỗi một người.
Diễn đàn học sinh trường Trung học phổ thông Thịnh Phong là của một đàn anh tốt nghiệp hơn hai mươi năm lập ra, để các học sinh trong trường thoải mái phát biểu, trao đổi kinh nghiệm. Để cho tiện quản lý, nó được thiết lập là dùng mã số học sinh đăng nhập.
Sau đó đàn anh này tốt nghiệp trung học, giao lại diễn đàn cho trường học. Chỉ là nơi giao lưu của học sinh trên mạng, nên trường học cũng không quá coi trọng, ít khi kiểm tra một lần mỗi tháng. Nhưng điều này cũng không làm trở ngại các học sinh đăng bài nhiệt tình, học tập, cuộc sống gặp phải chuyện gì đều phàn nàn ẩn danh trên diễn đàn.
Cho nên hoạt động của diễn đàn vẫn luôn rất sôi nổi.
Mà chuyện lần này ồn ào rất lớn, cũng nhiều người chú ý. Mã số ẩn danh trên diễn đàn hiện ra, rất nhiều người phát hiện ra vấn đề này. Học sinh không mượn ẩn danh mà phát biểu bừa bãi trên mạng không cảm thấy có gì, nhưng những người không vừa ý với cuộc sống nên kêu ca trên mạng sau bàn phím thì luống cuống.
Không có mã số, giống như vén lớp cuối cùng lên. Mọi người lại bài viết màu đỏ, có lẽ lớp khác không biết, nhưng học sinh lớp hai nhìn mã số học sinh đăng bài đó thì rất quen. Cẩn thận nhớ lại, họ bừng tỉnh đại ngộ.
Đó không phải là đồ lùn chạy sau mông Phó Trạch sao?
Học sinh nam nhỏ người không chỉ nhỏ đầu, cao không tới mét bảy, lòng dạ cũng nhỏ như lỗ kim. Dù chỉ vô tình làm hỏng một cây bút của cậu ta thì cũng bị trả thù. Học sinh lớp hai đều không thích cậu ta, đúng lúc cậu ta cũng khinh thường chơi với bạn bè có gia cảnh bình thường.
Về cơ bản cậu ta đều là đi theo sau lưng Phó Trạch làm người hầu tận tụy với công việc. Khát thì làm chân chạy vặt mua nước, mệt mỏi thì bóp vai, thật sự coi Phó Trạch thành cậu chủ mà phục vụ.
Dĩ nhiên, cậu ta cũng lấy được một ít thứ vào tay từ Phó Trạch. Thí dụ như máy chơi trò chơi kiểu mới không cần sau khi chơi mấy ngày, giày thể thao hàng hiệu không vừa chân, thậm chí là ra vào các câu lạc bộ cao cấp theo chân những người bạn giàu có của Phó Trạch.
Sao người hầu này biết Thẩm Ân là con riêng nhà họ Phó chứ? Nói cặn kẽ như vậy, không phải sau khi Phó Trạch nói với cậu ta, rồi sai cậu ta đăng bài chứ?
Câu cú đều dồn Thẩm Ân vào chỗ chết, mình lắc mình một cái biến thành khổ chủ. Không cần tự ra tay, còn được rất nhiều người thông cảm. Quá nhiều chỗ sai, không thể nhả ra.
Chỉ có thể cảm thán, một người mưu mô.
Không ít người cú mèo hóng hớt trên diễn đàn không chỉ là học sinh trung học phổ thông chưa tốt nghiệp, còn có mấy học sinh đã tốt nghiệp cũng thỉnh thoảng đi dạo diễn đàn, hiểu thêm về trường trung học phổ thông của mình.
Anh họ học sinh nam nhỏ chính là một người trong số đó. Anh ta đã tốt nghiệp trường trung học phổ thông Thịnh Phong ba năm, bây giờ đang học đại học ở cách xa quê hương. Bị sự bận rộn của môn chuyên ngành dày vò đến trọc đầu, anh họ này nhất thời nổi dậy, muốn lên diễn đàn thời trung học phổ thông xem học sinh trung học phổ thông than phiền mà tìm vui.
Vừa vào đã thấy mấy chữ “Học thần” “Con riêng”, a một tiếng, anh ta cảm thấy có dưa ngon ăn được, hơn nửa đêm lập tức lên tinh thần.
Chà xát tay, ôm tâm trạng kích động đi vào, phát hiện bình luận đều hiện mã số, anh ta không để ý, suy nghĩ có thể là hạn chế tên thật. Anh ta lướt mấy ngàn bài, ăn dưa ngon lành, đột nhiên một mã số quen thuộc đập vào mắt, lúc này anh ta chấn động, vẻ mặt kinh ngạc trở nên nghiêm túc.
Mẹ nó, đây không phải mã số của mình sao?
Anh ta là người ngoài cuộc không nhìn thấy nội dung bài đăng, những lời ô uế bôi nhọ mắt người xem, nhìn là thấy phẩm chất thấp kém của người viết.
Đúng lúc này, mấy bạn tốt có quan hệ đặc biệt thân thiết từ thời trung học phổ thông đến lớn đồng loạt gửi ảnh tới, hỏi một câu: “Cậu đăng à?”
Giọng tỏ ra rất khó tin.
Mở ảnh Wechat ra xem, không phải là bình luận mình đang xem trên diễn đàn kia sao?
Người anh họ này lo lắng, vội vàng giải thích không phải mình, không biết là tên chó má nào trộm tài khoản hay là thế nào. Anh ta chưa từng nói những lời bẩn miệng này thật!
Đối phương đáp “à”, sau đó mai danh ẩn tích, không biết tin không. Túm tóc rối bù, anh ta vốn muốn tìm thú vui, giờ tâm trạng trở nên tệ hơn.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ta chợt đánh sau ót mình, gọi điện thoại cho em họ của mình. Bíp bíp mấy tiếng rồi nhận máy, anh ta cố ý chạy ra ban công nhà trọ, còn đóng cửa kính lại, không muốn quấy rầy bạn cùng phòng của mình.
Ở đầu bên kia điện thoại, nam sinh mắt lim dim buồn ngủ, ngáp thật to. Chơi xong ngủ chưa đầy một giờ, anh họ cậu ta gọi điện thoại tới. Rốt cuộc có chuyện gì mà gọi gấp như vậy, không thể chờ đến ngày mai trời sáng gọi sao?
Cậu ta xem giờ, mấy phút nữa là trời rạng sáng.
“Sao, anh họ?” Học sinh nam nhỏ người đứng lên từ trên giường, đi tới bàn đọc sách uống nước.
“Anh hỏi em, có phải em dùng tài khoản của anh lên diễn đàn trường Trung học phổ thông Thịnh Phong, còn bình luận ở trên đó không?” Đè nén sự tức giận, ngực vị anh họ này lên xuống mãnh liệt, là quá tức giận.
Anh ta vẫn luôn giữ mã số và mật mã cẩn thận, trừ em họ của mình thì không nói cho bất kỳ ai, hai, ba năm này chưa xảy ra chuyện hack tài khoản gì. Vả lại, ai hack được tài khoản lại mắng chửi do xúc động dưới một bài đăng!
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn giải thích em họ anh ta chưa được đồng ý đã tự tiện đăng nhập vào tài khoản tương đối đáng tin. Khi anh ta gọi điện thoại tới, thật ra thì trong lòng anh ta tình nguyện là bị hack tài khoản, chứ không muốn là em họ mình nói ra những lời bẩn thỉu này ở trên mạng.
Nhưng mà anh ta thất vọng. Học sinh nam nhỏ người rất dễ dàng thừa nhận, trong lòng còn thấy kỳ lạ đêm khuya anh họ gọi điện thoại tới là vì việc nhỏ như vậy.
Trong mắt cậu ta, đây đích xác là việc nhỏ. Dù sao anh họ đã tốt nghiệp, về cơ bản mã số này không cần, cậu ta dứt khoát lấy dùng làm mã số của mình. Huống chi diễn đàn cho đăng bài ẩn danh, không ai biết ai là ai, nói mấy câu khó nghe thì sao?
Mặc đồ ngủ mỏng, bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, học sinh nam nhỏ người tỉnh táo không ít, bất giác nghĩ sao anh họ cậu ta biết cậu ta dùng mã số của anh họ lên diễn đàn mà hỏi.
Chẳng lẽ bên anh họ còn ghi lại lịch sử? Không nghĩ ra.
“Chuyện nhỏ? Ẩn danh?” Anh họ tức đến mức lỗ mũi thiếu chút nữa méo, che ngực của mình, gằn từng chữ: “Con mẹ nó, em tự lên diễn đàn xem đi!”
Màng nhĩ bị chấn động, đầu tiên là học sinh nam nhỏ người cảm thấy không giải thích được, sau đó mơ hồ phát hiện ra có gì không đúng. Cậu ta bất chấp mà mặc quần áo lên người, luống cuống tay chân mở diễn đàn ở trên điện thoại di động. Vẫn là bài đăng đó, chẳng qua là biệt danh ẩn danh đều biến thành mã học học sinh.
Choáng váng đầu trong một cái chớp mắt, chân lảo đảo, học sinh nam nhỏ người ngã ngồi ở trên đất lạnh như băng. Đầu óc trống rỗng, tim đập như trống chầu, lúc này cậu ta chỉ có một ý nghĩ: Thẩm Ân vẫn chưa xong, cậu ta đã xong trước.
Về bản chất, cậu ta là một người nhát gan, sợ đầu sợ đuôi, chỉ dám làm ở sau lưng. Ỷ vào tính tình Phó Trạch quái gở còn được, nếu đối đầu chính diện, cậu ta không có can đảm này.
Gia cảnh bình thường, mặt mũi bình thường, lại không có ai cậy vào, cậu ta gây ra tiếng động lớn như vậy ở trên diễn đàn, cảm thấy ẩn danh mà, dù sao không có ai biết là cậu ta đăng, cậu ta chỉ cần núp ở phía sau, lặng lẽ nhìn là tốt rồi.
Không ngờ diễn đàn sụp đổ, lại để lộ mã số.
Vừa hốt hoảng vừa lạnh lẽo, học sinh nam nhỏ người lấy lại tinh thần, lập tức xóa bài. Nhưng cậu ta thao tác mấy lần, bài viết kia vẫn xuất hiện ở trang đầu diễn đàn.
Xóa không được, còn chối không xong, cậu ta không thể làm gì khác hơn là an ủi mình, cậu ta nói sự thật, không có nửa câu giả tạo thành phần. Cậu ta chỉ công bố sự thật để mọi người biết mà thôi, có trách nhiệm gì cũng không rơi vào trên đầu của cậu ta.
Lặp đi lặp lại ám hiệu nhiều lần trong lòng, tắt đèn, cậu ta vẫn mất ngủ.
Cả đêm không ngủ được, tất nhiên khí sắc ngày hôm sau không tốt, học sinh nam nhỏ người đi vội đi vàng mới miễn cưỡng không muộn giờ tự học. Đến phòng học, các bạn đều đang lớn tiếng đọc to bài tiếng Anh, nhưng cậu ta không nhìn nổi một chữ. Trong toàn bộ quá trình, cậu ta nhìn chằm chằm Thẩm Ân ở phía trước, không yên lòng, quấn quít rốt cuộc đối phương thấy bài trên diễn đàn không.
Nếu nhìn thấy thì sao không có tiếng động gì?
Suy nghĩ rối tung trong đầu cậu ta biến mất sau khi cậu ta nhìn thấy thiếu niên đến phòng làm việc của giáo viên lúc tan lớp, cậu ta một lòng chỉ muốn ngăn người lại. Trực giác cho cậu ta biết, nếu để người đi thì sẽ có chuyện vô cùng không tốt xảy ra.
Nhưng cậu ta không kịp ra cửa phòng học đã bị học sinh lớp hai chặn lại. Đọc bài trên diễn đàn, họ rất là tò mò, há mồm trực tiếp hỏi: “Người đăng bài viết đó thật sự là cậu à? Sao cậu biết nhiều chuyện vậy, học thần chính miệng nói cho cậu?”
Bị bao vây ở chỗ ngồi nước chảy không lọt, tiếng chất vấn bên tai không ngừng vang lên, học sinh nam nhỏ người bộc phát trong nháy mắt, cứng cổ rống to: “Là tôi đăng thì sao? Tôi nói sự thật, người đứng thẳng không sợ bóng nghiêng!”
“Hay cho câu người đứng thẳng không sợ bóng nghiêng.” Nguyễn Nhuyễn luôn chú ý sự kiện trên diễn đàn vỗ tay, đứng lên từ chỗ ngồi, trên mặt có hơi nghi ngờ: “Ai cho cậu tự tin mà cảm thấy mình nói sự thật?”
“Nếu mọi người đều ở đây, không ngại chúng tôi hỏi một người được nhắc tới trong bài chứ.”
Học sinh trong phòng học đều dời tầm mắt khỏi học sinh nam nhỏ người, nhìn Phó Trạch không thành công chạy đi.
“Bạn Phó Trạch, xin hỏi bạn có ý kiến gì về chuyện Thẩm Ân là con riêng của cha mình? Bài viết sự thật à?”
Phó Trạch vốn muốn nói không biết để lấy lệ, nhưng một đôi mắt chứa nụ cười yêu kiều, như nhìn rõ tất cả của cô gái làm Phó Trạch đột nhiên im lặng, trên mặt ngượng nghịu.
“Bạn Phó Trạch, chuyện trên bài viết đều là thật à?” Nguyễn Nhuyễn không định cho Phó Trạch bất kỳ đường lui nào, nhìn thẳng đối phương và hỏi lại, giọng dần dần lạnh lẽo.
Nghĩ dễ dàng lừa gạt người khác, xem nhẹ người nhà họ Nguyễn? Giả là giả, không thành thật được. Phó Trạch không muốn lật xe chuyện này, điều chỉnh cảm xúc, cố làm như không có vấn đề nói: “Tôi không nói là thật. Ai đăng bài, cậu đi tìm người đó đi.”
Thoáng chốc, sắc mặt ảm đạm, học sinh nam nhỏ người run rẩy môi, không thể tin được, nhìn thẳng Phó Trạch, sắp nức nở: “Anh Phó, anh, anh không nói với em như vậy!”
Nếu không có Phó Trạch là người trong cuộc này ngầm thừa nhận, cậu ta nào dám chắc chắn Thẩm Ân là con riêng nhà họ Phó, còn đăng bài lên diễn đàn chứ? Kết quả Phó Trạch trở mặt không nhận, để cậu ta gánh một mình. Học sinh nam nhỏ người bị đả kích lớn, ngây ngô ngồi tại chỗ, lòng loạn cào cào.
Nhìn sự phát triển này, học sinh lớp hai trố mắt nhìn nhau, thổn thức không dứt, ấn tượng với Phó Trạch rơi xuống đáy cốc. Họ vẫn tin tưởng lời học sinh nam nhỏ người nói, nếu không thì không giải thích được vì sao cậu ta nói chuẩn xác Thẩm Ân là con riêng. Nhưng họ tin tưởng cũng vô dụng, quả thực không phải Phó Trạch đăng bài.
Đúng lúc này Thẩm Ân trở lại, để lại lời nhắn cho học sinh nam nhỏ người, nói giáo viên chủ nhiệm lớp tìm cậu ta đến phòng làm việc một chuyến. Học sinh xem náo nhiệt tản ra, mặt học sinh nam nhỏ người xám trắng, cậu ta loẹt xòe loẹt xoẹt di chuyển bước chân.
Trường học ra mặt rất nhanh về chuyện trên diễn đàn, buổi sáng điều tra rõ, buổi chiều xử lý người tung tin đồn, để học sinh nam nhỏ người công khai nói xin lỗi ở trên diễn đàn với tên họ thật, mời người lớn đến trường giải thích, phạt lỗi.
Xử lý xong, mặt học sinh nam nhỏ người không còn chút máu, cả người tiều tụy, hoảng hốt. Bị cha chạy vào phòng làm việc tát ngay trước rất nhiều giáo viên, sau khi vô tri vô giác trở về, cậu ta bị bệnh nặng một trận.
Cậu ta xin nghỉ ốm một tuần, khi xuất hiện lần nữa, tinh thần cậu ta đã không tốt bằng trước kia, đi bộ đều cúi đầu, thường xuyên hoảng hoảng hốt hốt, thành tích xuống dốc không phanh, không theo kịp quá trình học tập của lớp cấp tốc. Cuối cùng, người lớn viết đơn xin chuyển cậu ta đến lớp thường.
Lớp hai tiễn một học sinh đi, nhưng không ai cảm thấy buồn vì chuyện đó, ngược lại các bạn đều rất vui vẻ, chỉ cảm thấy lớp lại thiếu một người làm cho người ta chán ghét. Không cần suốt ngày gặp người khó chịu ở dưới mí mắt thấy, mọi người nhất thời có cảm giác hiệu suất học tập tăng lên nhiều.
Chuyện trên diễn đàn được lật lại, kỳ thi giữa kỳ căng thẳng, kích thích sắp tới.
Đưa tay vuốt mái tóc vểnh lên của cô gái, Thẩm Ân cong môi: “Ừm, chúng ta phải đi rồi.”
“Ngại quá, ngủ quên mất. Lần sau chắc chắn tôi sẽ không ngủ đâu!” Nguyễn Nhuyễn vừa nói vừa đứng lên, áo đắp trên người rơi xuống sàn. Cô khom lưng nhặt lên, nhận ra là áo khoác của chàng trai này, mặt cô bỗng hơi nóng: “Cảm ơn áo của cậu.”
Chẳng trách ngủ dậy cũng không thấy lạnh, thì ra là đang đắp áo khoác của người khác. Lại nhìn chàng trai chỉ mặc một chiếc áo len mỏng nên càng tôn lên dáng người cao gầy.
Nhận lấy áo khoác cô gái đưa tới, Thẩm Ân mặc lên người. Đôi mắt đen phát sáng, một ánh mắt nụ cười của chàng trai tràn đầy khí phách khiến trái tim Nguyễn Nhuyễn nóng lên.
Cô lần nữa cập nhật mức độ kiểm soát xem trọng ngoại hình của mình. Đối diện với vẻ đẹp như vậy, cô không chỉ muốn ngắm mà còn không kiềm được muốn vươn tay sờ. Muốn trải nghiệm cảm giác hàng mi cong vút lướt qua đầu ngón tay, cũng muốn biết đôi môi màu hồng đó có mềm mại hay không.
Nghĩ rồi nghĩ, ánh mắt cô gái dán chặt lên đôi môi hơi mím phía trước, ánh mắt nhìn thẳng, toát ra vẻ háo hức muốn thử. Thẩm Ân nhướng mày, cơ thể hơi nghiêng về trước, cố ý hỏi: “Muốn thử không?”
Giọng nói trầm thấp vờn bên tai, hệt như bị mê hoặc, Nguyễn Nhuyễn duỗi ngón trỏ tay phải ra ấn lên môi dưới của chàng trai, ấm áp, mềm mại, rất mê hoặc.
“Anh Thẩm, sao hai người còn ở đây?” Ra cửa rồi Lục Nhiên mới phát hiện vẫn còn hai người chưa đi theo, thế nên anh ta vô thức quay lại gọi người.
Vừa thò đầu ra, anh ta lập tức nhận được một ánh mắt đầy chết chóc của anh Thẩm. Lục Nhiên đau khổ không lên tiếng nữa, im lặng rụt đầu lại. Lúc đi ra cửa gặp Tạ Miên quay lại, trông có vẻ cũng đang đi tìm người.
“Giờ không tiện tới đó, hay là đợi lát nữa?” Lục Nhiên vội chặn lại, nhưng bỗng thấy sợ khi đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị chẳng cười của Tạ Miên.
Lên cơn gì thế? Tạ Miên thầm mắng một câu, đi lướt qua vai Lục Nhiên. Nhưng cô ấy còn chưa đi tới cửa sảnh rạp phim thì Nguyễn Nhuyễn đã đi ra trước, theo sau là Thẩm Ân mặt đầy lạnh lùng.
“Sao giờ mới ra? Rơi đồ à?” Tạ Miên chân thành hỏi, ánh mắt khó hiểu.
“Hả?” Mạch suy nghĩ của Nguyễn Nhuyễn đang trôi dạt, cô mơ hồ đáp: “Ừm, rơi điện thoại, tìm mất một lúc.”
“Tìm thấy là được rồi.” Tạ Miên không nghi ngờ gì nữa, khoác cánh tay Nguyễn Nhuyễn đi về phía trước, gạt Lục Nhiên đang chặn đường sáng một bên như đá một quả bóng, tóc đuôi ngựa sau đầu lắc lư thành một vòng cung.
Đột nhiên bị đẩy đến bên tường, Lục Nhiên tủi thân, há miệng muốn mách Thẩm Ân nhưng lại hứng trọn ánh mắt lạnh lẽo của chàng trai, anh ta cảm thấy khắp người lạnh toát, trong lòng lại càng buồn đau hơn.
Anh ta cũng đâu cố ý, ai mà biết vận may lại tốt như vậy, hai lần hai người thân mật đều bị anh ta bắt gặp. Còn Miên Miên Mộc nữa, trong game thì ngọt ngào gọi anh ta là ‘anh’, vừa gặp cái là trở mặt không quen. Tốt xấu gì cũng chơi game chung lâu như vậy, ngay cả chút tình đồng chí cũng chẳng còn.
Càng nghĩ càng thấy mình số khổ, Lục Nhiên khóc òa một tiếng, buồn đau hệt như một chú chó một trăm ký.
“…” Thẩm Ân im lặng chốc lát, khóe mắt không khống chế được mà co giật. Anh sải bước chân ngày càng lớn, góc áo tung bay trong gió, mỗi một lỗ chân lông đều toát vẻ chán ghét.
Lục Nhiên đang gào khóc mà không có nước mắt cũng ngẩn ra, ba người phía trước sắp đến thang máy rồi anh ta mới như tỉnh mộng, chạy nhanh tới như giẫm trên Phi Hỏa Luân. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, anh ta thành công lách vào trong.
Cảm xúc vui buồn đến nhanh đi cũng nhanh, Lục Nhiên chen vào thang máy đã vui vẻ trở lại. Khoảng cách xa như vậy, chỉ cần mấy giây đã chạy tới, anh ta thực sự là một tay chạy bộ cừ khôi tầm thường không có gì đặc biệt.
Tạ Miên dựa vào bên góc vô tình nhìn thấy Lục Nhiên đang cười ngớ ngẩn, cô ấy cạn lời dời mắt đi. Ấn tượng ‘vai kề vai với ánh mặt trời’ trong game cũng từ gà luộc biến thành gà luộc đầu óc trống rỗng.
Đầu nhỏ, cũng chẳng có não.
Đường mười một giờ tối yên tĩnh hơn nhiều, người xe đi đường cũng vắng vẻ. Nguyễn Nhuyễn gọi cho tài xế nhà mình đến đón, thế nên cô với Tạ Miên đứng bên ngoài rạp phim đợi. Thẩm Ân và Lục Nhiên không yên tâm để hai cô gái đêm hôm còn ở bên ngoài nên cũng đứng bên đường chờ đợi.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe sang trọng dừng trước mặt họ, cửa sổ xe hạ xuống, người lái xe là chú Lưu trước đó Thẩm Ân đã từng gặp.
“Muộn vậy rồi, lên xe chung đi, con trai ở bên ngoài cũng không an toàn.” Nguyễn Nhuyễn nói rất chân thành, nhưng người nghe lại muốn cười.
Không rõ người khác đang cười gì, cô nói sự thật mà. Con trai vẻ ngoài anh tuấn cũng không an toàn, mấy năm gần đây, trên tin tức xã hội chẳng phải cũng có con trai bị cưỡng hiếp, quấy rối tình dục đó sao? Huống hồ đêm hôm khuya khoắt, đi trên con đường nhỏ không đèn chẳng đóm, đáng sợ biết bao chứ.
Chú Lưu cười hiện cả nếp nhăn ở khóe mắt, nói giúp: “Cô chủ nói đúng đấy, hai bạn học cũng đi cùng đi, khuya rồi không dễ bắt xe đâu.”
Thịnh tình khó từ chối, Thẩm Ân và Lục Nhiên ngồi lên xe của nhà họ Nguyễn. Chú Lưu chở khách về trước, sau đó mới quay đầu xe lái về khu biệt thự. Xe gầm rú phả ra một làn khói, nhưng ngay lập tức biến mất trong sắc đêm.
“Hoàn hồn đi anh Thẩm.” Thấy chàng trai vẫn đứng tại chỗ nhìn về phía xe rời đi, Lục Nhiên vươn bàn tay năm ngón ra huơ trước mặt anh, vẻ mặt trêu chọc.
Thẩm Ân thu tầm mắt, hờ hững liếc nhìn anh ta, vừa lên tầng vừa nói: “Chẳng bao lâu nữa là thi giữa kỳ rồi, để đảm bảo không bị tụt dốc, một tuần cậu luyện gấp đôi số đề đi.”
“??” Trước mắt tối đen, Lục Nhiên lao lên cầu thang hệt như một con khỉ. Nếu không phải đang nửa đêm không tiện lớn tiếng thì chắc chắn vừa rồi anh ta đã hét toáng lên.
Đây là lấy việc công báo thù riêng đúng không? Luyện gấp đôi số đề, anh ta vẫn sống được đến ngày thi giữa kỳ sao! Đến lúc đó, chắc chắn anh ta sẽ gầy còn da bọc xương, nào có sức đối phó với thi cử nữa.
Đối diện với mấy lời lải nhải của Lục Nhiên, Thẩm Ân chẳng hề biến sắc. Tắm xong, anh vào phòng đóng cửa lại, ngăn hết mấy lời lầm bầm đó ở bên ngoài.
Trên bàn đặt một dây đeo trang trí hình gấu trúc, là Nguyễn Nhuyễn đưa cho anh lúc ở rạp phim. Nhớ đến dáng vẻ mặt ửng đỏ, nói lắp bắp của cô gái, Thẩm Ân không khỏi cong môi, đầu mày cũng giãn ra.
Cuối cùng anh vẫn không treo gấu trúc vào cặp, vì anh không nỡ. Anh chọc chọc vào bụng gấu trúc, trịnh trọng đặt nó bên gối, khoảnh khắc mở mắt mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.
Tạ Miên đau lòng dành trọn ngày chủ nhật trong khu vui chơi. Tháp thả, tàu lượn siêu tốc, vòng xoay ba sáu mươi độ, trò nào kích thì thì chơi trò đó.
Nguyễn Nhuyễn nhát gan, tay trái cầm trà sữa, tay phải cầm khoai tây chiên, tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy chơi. Đang ăn no say thì bị Tạ Miên kéo đi ngồi vòng xoay ngựa gỗ và đu quay.
Chơi cả một ngày, lúc sắp lên máy bay, Tạ Miên vô cùng lưu luyến, hiếm khi rơm rớm nước mắt, bảo Nguyễn Nhuyễn đến kỳ nghỉ phải tới Đế Đô chơi. Rề rà mãi cho đến lúc phải lên máy bay, Tạ Miên mới vẫy tay rời đi.
Chia ly thường khiến người ta buồn bã, Nguyễn Nhuyễn thở dài một hơi, buộc mình không được chìm trong cảm xúc này, suy cho cùng thì vẫn sẽ gặp lại nhau mà.
Thời gian thong thả trôi qua, còn chưa đến mười ngày nữa là tới kỳ thi giữa kỳ của trường trung học Thịnh Phong. Đây là kỳ thi đầu tiên Nguyễn Nhuyễn tham gia sau khi quay về trường, thế nên cô rất xem trọng. Ngày nào cũng coi đề đến sáng sớm, còn tìm những điểm khó và quan trọng trong sổ tay Thẩm Ân cho mượn.
Thấy Nguyễn Nhuyễn căng thẳng như vậy, trước giờ nghỉ trưa mỗi ngày, Thẩm Ân đều dành thời gian giúp cô củng cố và nâng cao kiến thức. Trong mắt người khác, họ thường ở cùng nhau, quan hệ rất tốt.
Một người là học thần cái gì cũng biết, một người là cô gái ngọt ngào dịu dàng. Quan hệ hai người này tốt, mọi người không biết nên ngưỡng mộ ai, muốn tay trái dắt học thần, tay phải khoác cô gái ngọt ngào. Nhu cầu học tập và chỗ dựa tinh thần đều có hết, quả thực là kẻ thắng cuộc đời.
Suy nghĩ thì đẹp đẽ như hiện thực lại tàn khốc, vẫn phải vùi đầu học hành thôi, trong sách cái gì cũng có hết.
Lại một tiết toán khiến người ta mơ màng muốn ngủ trôi qua, bạn nữ mặt tròn cùng bàn kéo tay áo đồng phục của Nguyễn Nhuyễn, lúc Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác ngoảnh mặt sang thì cô bạn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngập ngừng vài giây, cô ấy vẫn lấy điện thoại trong cặp ra bất chấp nguy hiểm bị giáo viên tịch thu, gõ gõ vài cái vào bài đăng nào đó trên trang chủ diễn đàn học sinh trường trung học Thịnh Phong. Xung quanh không ai để ý, lúc này cô ấy mới lén lút đưa điện thoại sang, tỏ ý bảo Nguyễn Nhuyễn xem.
Vừa nhìn thấy tiêu đề, đầu mày Nguyễn Nhuyễn đã dựng thẳng lên. Tiêu đề này có mùi của blogger, người đăng bài đăng weibo không ít. Để thu hút sự chú ý, người đó trực tiếp kéo người có tiếng vào, gọi là <Vì đâu mà học thần lại lưu lạc thành con riêng – Vạch trần bí mật của Thẩm Ân>.
Lúc Nguyễn Nhuyễn kéo lướt nhanh như gió nội dung bài đăng, bạn nữ mặt tròn bổ sung: “Bài này đăng lên diễn đàn vào tối qua, vừa đăng lên đã có rất nhiều người xem, còn có cả người xem náo nhiệt không chê drama lớn. Tớ cũng nghe bạn nữ lớp khác nói đến chuyện này lúc chạy thể dục, giờ mới muốn nói với cậu một tiếng.”
Bạn nữ mặt tròn không quan tâm Thẩm Ân có phải con riêng như trong bài đăng nói hay không, cô ấy nói chuyện với Thẩm Ân chưa quá hai câu, cũng chưa đến mức là bạn bè thân thiết, tất nhiên sẽ không rảnh rỗi sinh nông nỗi mà đưa bài đăng cho chính chủ.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn thì khác, quan hệ giữa cô với học thần rất tốt. Nếu vì chuyện này mà vô duyên vô cớ bị ảnh hưởng, đó không phải điều cô ấy muốn nhìn thấy. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bạn nữ mặt tròn vẫn nói ra chuyện bài đăng, hi vọng Nguyễn Nhuyễn có chuẩn bị.
Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng đọc xong bài đăng, đầu mày cô cau lại, có vẻ rất không vui.
Bài đăng này hoàn toàn là đặt điều, cố ý hủy hoại danh tiếng của Thẩm Ân. Nói gì mà Thẩm Ân là con riêng của nhà họ Phó, mẹ anh là người thứ ba, gần hai ba tháng hai mẹ con mới được đón về nhà họ Phó. Viết rất có đầu có đuôi, hệt như người đó tận mắt nhìn thấy vậy.
Bài đăng nhanh chóng lan truyền, được ghim thành bài đăng hot, còn có một số tài khoản dắt mũi dư luận, tả Thẩm Ân thành người nham hiểm có ý đồ, muốn giành tài sản nhà họ Phó với đứa con hợp pháp là Phó Trạch. Phó Trạch và Phó Yên được tả thành những đứa trẻ đáng thương bị người thứ ba bắt nạt, bị con riêng sỉ nhục.
Một số người bị dắt mũi tỏ ra căm phẫn dưới bài đăng, thấy bất công cho con trai con gái của vợ đầu. Nhưng phần lớn người nhìn thấy bài đăng này vẫn giữ thái độ để xem thế nào. Tên tuổi của học thần nổi danh, bình thường hơi lạnh lùng nhưng cũng không đến nỗi là loại người như trong bài đăng nói đúng không?
Chuyện này ngày càng nghiêm trọng, trải qua một buổi sáng, phân nửa lớp hai đều biết. Đương sự Thẩm Ân vẫn mù mờ, không hề nghe thấy tin này.
Mặc dù nội dung bài đăng là vô căn cứ, nhưng Nguyễn Nhuyễn không định giấu Thẩm Ân. Lúc cùng ăn cơm trưa, cô đã nói chuyện trên diễn đàn, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của chàng trai, sợ anh sẽ không khống chế được cảm xúc, làm ra hành động không nên với bản thân.
Song, sự lo lắng của cô rõ ràng đã dư thừa rồi. Thẩm Ân nhìn thấy bài đăng đó còn chẳng thèm cau mày, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, bình tĩnh không giống người thường.
“Cậu thật sự không sao chứ? Nếu tức giận quá thì cứ trút ra sẽ tốt hơn, giữ trong lòng dễ tích tụ thành bệnh.” Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn anh quả thực đầy lo lắng.
“Phụt.” Thẩm Ân gắp hành lá nổi lềnh bềnh trong bát canh sườn bí đao của cô gái ra, sau đó mới ngước mắt nhìn cô, cong mày chậm rãi nói: “Chẳng phải những tin đó đều là giả sao? Người nên lo lắng không phải tôi mà là người đăng bài mới đúng.”
Không biết chuyện này thì cũng thôi đi, đã biết rồi thì phải có qua có lại mới được. Nếu không, chẳng phải sẽ phụ lòng người đó đã bỏ thời gian để soạn nhiều nội dung như vậy sao?
“Không cần lo lắng, đây đều là chuyện nhỏ.” Thẩm Ân còn an ủi Nguyễn Nhuyễn mấy câu, tâm trạng bình tĩnh, trông như chẳng hề bị ảnh hưởng.
Nguyễn Nhuyễn cắn đầu đũa nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng vẫn không yên tâm, hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Tạm thời không cần. Nếu cần thì tôi sẽ mở lời.” Chàng trai nghiêng đầu cười, đôi mắt đen lúng liếng, sáng rực như ngân hà: “Cảm ơn cậu, Nhuyễn Nhuyễn.”
“Ờm, không cần cảm ơn.” Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, cảnh đẹp ở ngay trước mắt, cô bỗng cảm thấy gà rán trong tay không còn thơm nữa.
Một buổi chiều lại trôi qua, có thêm nhiều học sinh của trường trung học Thịnh Phong nhìn thấy bài đăng đó, điều này khiến Thẩm Ân đi đường cũng có người thì thầm to nhỏ, có người bất lịch sự hơn còn chỉ trỏ anh, như thể anh đã làm ra chuyện gì đó rất xấu xa. Nhưng Thẩm Ân chẳng hề quan tâm đến những điều này, anh vẫn ưỡn thẳng sống lưng.
Có người hỏi Phó Trạch – người bị bắt nạt trong tin đồn rằng Thẩm Ân thật sự là con riêng của nhà họ Phó, còn ở nhà của họ sao? Bị hỏi như vậy, Phó Trạch nói úp mở, lắp bắp trả lời một câu ‘không rõ’.
Vẻ mặt cậu ta tức giận và bất lực, cho dù lời nói không hề có câu trả lời khẳng định, nhưng vẫn có thể biết được qua vẻ mặt và thái độ. Chuyện này chắc chắn là thật rồi, người kế thừa của nhà họ Phó đã đứng ra nói rồi, còn có thể là giả sao?
Sự việc phát triển rất hợp với suy nghĩ của người đăng bài. Thằng nhóc của lớp hai đó tan học về nhà còn trộm cười, cảm thấy lần này Thẩm Ân tiêu rồi.
Vốn dĩ cậu ta muốn đợi đến trước kỳ thi đại học vài này sẽ tung bài này, nhưng còn hơn một học kỳ nữa, quả thực lâu quá, cậu ta giữ bí mật này cũng thấy rất khó chịu. Huống hồ hai ngày trước, cậu ta muốn hẹn cô gái hàng xóm mà cậu ta yêu thầm đi chơi, sau đó tìm cơ hội tỏ tình.
Hoa tươi với socola đã mua rồi, kết quả cô gái đó không đồng ý, còn đâm thẳng vào tâm tư của cậu ta, nói thẳng rằng hai người họ không có khả năng, cô gái thích người đẹp trai, có thành tích tốt như Thẩm Ân.
Lời nói buộc miệng này đã đốt sạch lý trí của cậu ta. Ghen tỵ, oán hận đã lấp đầy lồng ngực. Cậu ta vứt hoa tươi và socola xuống đất ngay trước mặt cô gái, còn giẫm lên vài cái như để trút cơn giận.
Giống như điên cuồng, hốc mắt ửng đỏ, lúc ấy dọa cô bé kia sợ không nhẹ. Cô bé kia vội vàng ra khỏi phòng, còn khóa cửa lại, liên tiếp gặp ác mộng chừng mấy ngày.
Mà học sinh nam nhỏ người thì đẩy toàn bộ trách nhiệm chuyện cô gái mình thầm mến không chấp nhận mình này lên đầu Thẩm Ân, vừa bệnh hoạn vừa cố chấp cho là đều là lỗi của Thẩm Ân. Nếu không có Thẩm Ân, cậu ta nhất định có thể làm nữ thần cảm động bằng vào một tấm chân tình.
Sự phẫn uất không chỗ giãi bày, cậu ta lên diễn đàn của trường, nước chảy mây trôi mà đăng bài. Cho tới bây giờ, cậu ta cũng không cảm thấy mình sai, thậm chí còn dương dương đắc ý. Cậu ta sao chép và gửi bài viết đi, muốn gửi cho con gái nhà hàng xóm qua WeChat.
Đáng tiếc, cậu ta liên tiếp gửi đi mà không được đối phương chấp nhận, bởi vì cậu ta bị cô gái kia xóa kết bạn. Không chỉ là Wechat, ngay cả số điện thoại di động cũng chặn.
Tức giận, cậu ta giơ lên tay định đập điện thoại di động xuống đất. Do dự ba giây, không cam lòng, cậu ta chỉ đành phải lật lộn lại nắp điện thoại di động, nhắm mắt làm ngơ.
Một lát sau, cậu ta lại lên diễn đàn trường, sửa và gửi một câu mắng chửi ở dưới bài đăng. Càng lên tầng càng cao, học sinh nam nhỏ người hài lòng, ăn thức ăn đêm mẹ đặc biệt làm, tập trung chơi game.
So sánh ra, Thẩm Ân bị vu khống hãm hại dửng dưng hơn nhiều. Không chút hoang mang làm hai bài thi, sắp xếp xong danh sách kế hoạch của hôm nay, lúc này anh mới duỗi người, chậm rãi mở máy vi tính ra.
Vừa vào diễn đàn học sinh Thịnh Phong, bài đập vào mắt đầu tiên là liên quan tới anh. Thẩm Ân bấm vào bài, tỉ mỉ đọc, rồi sau đó ngón tay gõ thật nhanh ở trên bàn phím, từng chuỗi mật mã tưng bừng khó hiểu hiện lên. Sau chừng mười phút, tài khoản ẩn danh bình luận dưới bài đăng đồng loạt hiện lên mã số, hiển thị mã số của mỗi một người.
Diễn đàn học sinh trường Trung học phổ thông Thịnh Phong là của một đàn anh tốt nghiệp hơn hai mươi năm lập ra, để các học sinh trong trường thoải mái phát biểu, trao đổi kinh nghiệm. Để cho tiện quản lý, nó được thiết lập là dùng mã số học sinh đăng nhập.
Sau đó đàn anh này tốt nghiệp trung học, giao lại diễn đàn cho trường học. Chỉ là nơi giao lưu của học sinh trên mạng, nên trường học cũng không quá coi trọng, ít khi kiểm tra một lần mỗi tháng. Nhưng điều này cũng không làm trở ngại các học sinh đăng bài nhiệt tình, học tập, cuộc sống gặp phải chuyện gì đều phàn nàn ẩn danh trên diễn đàn.
Cho nên hoạt động của diễn đàn vẫn luôn rất sôi nổi.
Mà chuyện lần này ồn ào rất lớn, cũng nhiều người chú ý. Mã số ẩn danh trên diễn đàn hiện ra, rất nhiều người phát hiện ra vấn đề này. Học sinh không mượn ẩn danh mà phát biểu bừa bãi trên mạng không cảm thấy có gì, nhưng những người không vừa ý với cuộc sống nên kêu ca trên mạng sau bàn phím thì luống cuống.
Không có mã số, giống như vén lớp cuối cùng lên. Mọi người lại bài viết màu đỏ, có lẽ lớp khác không biết, nhưng học sinh lớp hai nhìn mã số học sinh đăng bài đó thì rất quen. Cẩn thận nhớ lại, họ bừng tỉnh đại ngộ.
Đó không phải là đồ lùn chạy sau mông Phó Trạch sao?
Học sinh nam nhỏ người không chỉ nhỏ đầu, cao không tới mét bảy, lòng dạ cũng nhỏ như lỗ kim. Dù chỉ vô tình làm hỏng một cây bút của cậu ta thì cũng bị trả thù. Học sinh lớp hai đều không thích cậu ta, đúng lúc cậu ta cũng khinh thường chơi với bạn bè có gia cảnh bình thường.
Về cơ bản cậu ta đều là đi theo sau lưng Phó Trạch làm người hầu tận tụy với công việc. Khát thì làm chân chạy vặt mua nước, mệt mỏi thì bóp vai, thật sự coi Phó Trạch thành cậu chủ mà phục vụ.
Dĩ nhiên, cậu ta cũng lấy được một ít thứ vào tay từ Phó Trạch. Thí dụ như máy chơi trò chơi kiểu mới không cần sau khi chơi mấy ngày, giày thể thao hàng hiệu không vừa chân, thậm chí là ra vào các câu lạc bộ cao cấp theo chân những người bạn giàu có của Phó Trạch.
Sao người hầu này biết Thẩm Ân là con riêng nhà họ Phó chứ? Nói cặn kẽ như vậy, không phải sau khi Phó Trạch nói với cậu ta, rồi sai cậu ta đăng bài chứ?
Câu cú đều dồn Thẩm Ân vào chỗ chết, mình lắc mình một cái biến thành khổ chủ. Không cần tự ra tay, còn được rất nhiều người thông cảm. Quá nhiều chỗ sai, không thể nhả ra.
Chỉ có thể cảm thán, một người mưu mô.
Không ít người cú mèo hóng hớt trên diễn đàn không chỉ là học sinh trung học phổ thông chưa tốt nghiệp, còn có mấy học sinh đã tốt nghiệp cũng thỉnh thoảng đi dạo diễn đàn, hiểu thêm về trường trung học phổ thông của mình.
Anh họ học sinh nam nhỏ chính là một người trong số đó. Anh ta đã tốt nghiệp trường trung học phổ thông Thịnh Phong ba năm, bây giờ đang học đại học ở cách xa quê hương. Bị sự bận rộn của môn chuyên ngành dày vò đến trọc đầu, anh họ này nhất thời nổi dậy, muốn lên diễn đàn thời trung học phổ thông xem học sinh trung học phổ thông than phiền mà tìm vui.
Vừa vào đã thấy mấy chữ “Học thần” “Con riêng”, a một tiếng, anh ta cảm thấy có dưa ngon ăn được, hơn nửa đêm lập tức lên tinh thần.
Chà xát tay, ôm tâm trạng kích động đi vào, phát hiện bình luận đều hiện mã số, anh ta không để ý, suy nghĩ có thể là hạn chế tên thật. Anh ta lướt mấy ngàn bài, ăn dưa ngon lành, đột nhiên một mã số quen thuộc đập vào mắt, lúc này anh ta chấn động, vẻ mặt kinh ngạc trở nên nghiêm túc.
Mẹ nó, đây không phải mã số của mình sao?
Anh ta là người ngoài cuộc không nhìn thấy nội dung bài đăng, những lời ô uế bôi nhọ mắt người xem, nhìn là thấy phẩm chất thấp kém của người viết.
Đúng lúc này, mấy bạn tốt có quan hệ đặc biệt thân thiết từ thời trung học phổ thông đến lớn đồng loạt gửi ảnh tới, hỏi một câu: “Cậu đăng à?”
Giọng tỏ ra rất khó tin.
Mở ảnh Wechat ra xem, không phải là bình luận mình đang xem trên diễn đàn kia sao?
Người anh họ này lo lắng, vội vàng giải thích không phải mình, không biết là tên chó má nào trộm tài khoản hay là thế nào. Anh ta chưa từng nói những lời bẩn miệng này thật!
Đối phương đáp “à”, sau đó mai danh ẩn tích, không biết tin không. Túm tóc rối bù, anh ta vốn muốn tìm thú vui, giờ tâm trạng trở nên tệ hơn.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ta chợt đánh sau ót mình, gọi điện thoại cho em họ của mình. Bíp bíp mấy tiếng rồi nhận máy, anh ta cố ý chạy ra ban công nhà trọ, còn đóng cửa kính lại, không muốn quấy rầy bạn cùng phòng của mình.
Ở đầu bên kia điện thoại, nam sinh mắt lim dim buồn ngủ, ngáp thật to. Chơi xong ngủ chưa đầy một giờ, anh họ cậu ta gọi điện thoại tới. Rốt cuộc có chuyện gì mà gọi gấp như vậy, không thể chờ đến ngày mai trời sáng gọi sao?
Cậu ta xem giờ, mấy phút nữa là trời rạng sáng.
“Sao, anh họ?” Học sinh nam nhỏ người đứng lên từ trên giường, đi tới bàn đọc sách uống nước.
“Anh hỏi em, có phải em dùng tài khoản của anh lên diễn đàn trường Trung học phổ thông Thịnh Phong, còn bình luận ở trên đó không?” Đè nén sự tức giận, ngực vị anh họ này lên xuống mãnh liệt, là quá tức giận.
Anh ta vẫn luôn giữ mã số và mật mã cẩn thận, trừ em họ của mình thì không nói cho bất kỳ ai, hai, ba năm này chưa xảy ra chuyện hack tài khoản gì. Vả lại, ai hack được tài khoản lại mắng chửi do xúc động dưới một bài đăng!
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn giải thích em họ anh ta chưa được đồng ý đã tự tiện đăng nhập vào tài khoản tương đối đáng tin. Khi anh ta gọi điện thoại tới, thật ra thì trong lòng anh ta tình nguyện là bị hack tài khoản, chứ không muốn là em họ mình nói ra những lời bẩn thỉu này ở trên mạng.
Nhưng mà anh ta thất vọng. Học sinh nam nhỏ người rất dễ dàng thừa nhận, trong lòng còn thấy kỳ lạ đêm khuya anh họ gọi điện thoại tới là vì việc nhỏ như vậy.
Trong mắt cậu ta, đây đích xác là việc nhỏ. Dù sao anh họ đã tốt nghiệp, về cơ bản mã số này không cần, cậu ta dứt khoát lấy dùng làm mã số của mình. Huống chi diễn đàn cho đăng bài ẩn danh, không ai biết ai là ai, nói mấy câu khó nghe thì sao?
Mặc đồ ngủ mỏng, bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, học sinh nam nhỏ người tỉnh táo không ít, bất giác nghĩ sao anh họ cậu ta biết cậu ta dùng mã số của anh họ lên diễn đàn mà hỏi.
Chẳng lẽ bên anh họ còn ghi lại lịch sử? Không nghĩ ra.
“Chuyện nhỏ? Ẩn danh?” Anh họ tức đến mức lỗ mũi thiếu chút nữa méo, che ngực của mình, gằn từng chữ: “Con mẹ nó, em tự lên diễn đàn xem đi!”
Màng nhĩ bị chấn động, đầu tiên là học sinh nam nhỏ người cảm thấy không giải thích được, sau đó mơ hồ phát hiện ra có gì không đúng. Cậu ta bất chấp mà mặc quần áo lên người, luống cuống tay chân mở diễn đàn ở trên điện thoại di động. Vẫn là bài đăng đó, chẳng qua là biệt danh ẩn danh đều biến thành mã học học sinh.
Choáng váng đầu trong một cái chớp mắt, chân lảo đảo, học sinh nam nhỏ người ngã ngồi ở trên đất lạnh như băng. Đầu óc trống rỗng, tim đập như trống chầu, lúc này cậu ta chỉ có một ý nghĩ: Thẩm Ân vẫn chưa xong, cậu ta đã xong trước.
Về bản chất, cậu ta là một người nhát gan, sợ đầu sợ đuôi, chỉ dám làm ở sau lưng. Ỷ vào tính tình Phó Trạch quái gở còn được, nếu đối đầu chính diện, cậu ta không có can đảm này.
Gia cảnh bình thường, mặt mũi bình thường, lại không có ai cậy vào, cậu ta gây ra tiếng động lớn như vậy ở trên diễn đàn, cảm thấy ẩn danh mà, dù sao không có ai biết là cậu ta đăng, cậu ta chỉ cần núp ở phía sau, lặng lẽ nhìn là tốt rồi.
Không ngờ diễn đàn sụp đổ, lại để lộ mã số.
Vừa hốt hoảng vừa lạnh lẽo, học sinh nam nhỏ người lấy lại tinh thần, lập tức xóa bài. Nhưng cậu ta thao tác mấy lần, bài viết kia vẫn xuất hiện ở trang đầu diễn đàn.
Xóa không được, còn chối không xong, cậu ta không thể làm gì khác hơn là an ủi mình, cậu ta nói sự thật, không có nửa câu giả tạo thành phần. Cậu ta chỉ công bố sự thật để mọi người biết mà thôi, có trách nhiệm gì cũng không rơi vào trên đầu của cậu ta.
Lặp đi lặp lại ám hiệu nhiều lần trong lòng, tắt đèn, cậu ta vẫn mất ngủ.
Cả đêm không ngủ được, tất nhiên khí sắc ngày hôm sau không tốt, học sinh nam nhỏ người đi vội đi vàng mới miễn cưỡng không muộn giờ tự học. Đến phòng học, các bạn đều đang lớn tiếng đọc to bài tiếng Anh, nhưng cậu ta không nhìn nổi một chữ. Trong toàn bộ quá trình, cậu ta nhìn chằm chằm Thẩm Ân ở phía trước, không yên lòng, quấn quít rốt cuộc đối phương thấy bài trên diễn đàn không.
Nếu nhìn thấy thì sao không có tiếng động gì?
Suy nghĩ rối tung trong đầu cậu ta biến mất sau khi cậu ta nhìn thấy thiếu niên đến phòng làm việc của giáo viên lúc tan lớp, cậu ta một lòng chỉ muốn ngăn người lại. Trực giác cho cậu ta biết, nếu để người đi thì sẽ có chuyện vô cùng không tốt xảy ra.
Nhưng cậu ta không kịp ra cửa phòng học đã bị học sinh lớp hai chặn lại. Đọc bài trên diễn đàn, họ rất là tò mò, há mồm trực tiếp hỏi: “Người đăng bài viết đó thật sự là cậu à? Sao cậu biết nhiều chuyện vậy, học thần chính miệng nói cho cậu?”
Bị bao vây ở chỗ ngồi nước chảy không lọt, tiếng chất vấn bên tai không ngừng vang lên, học sinh nam nhỏ người bộc phát trong nháy mắt, cứng cổ rống to: “Là tôi đăng thì sao? Tôi nói sự thật, người đứng thẳng không sợ bóng nghiêng!”
“Hay cho câu người đứng thẳng không sợ bóng nghiêng.” Nguyễn Nhuyễn luôn chú ý sự kiện trên diễn đàn vỗ tay, đứng lên từ chỗ ngồi, trên mặt có hơi nghi ngờ: “Ai cho cậu tự tin mà cảm thấy mình nói sự thật?”
“Nếu mọi người đều ở đây, không ngại chúng tôi hỏi một người được nhắc tới trong bài chứ.”
Học sinh trong phòng học đều dời tầm mắt khỏi học sinh nam nhỏ người, nhìn Phó Trạch không thành công chạy đi.
“Bạn Phó Trạch, xin hỏi bạn có ý kiến gì về chuyện Thẩm Ân là con riêng của cha mình? Bài viết sự thật à?”
Phó Trạch vốn muốn nói không biết để lấy lệ, nhưng một đôi mắt chứa nụ cười yêu kiều, như nhìn rõ tất cả của cô gái làm Phó Trạch đột nhiên im lặng, trên mặt ngượng nghịu.
“Bạn Phó Trạch, chuyện trên bài viết đều là thật à?” Nguyễn Nhuyễn không định cho Phó Trạch bất kỳ đường lui nào, nhìn thẳng đối phương và hỏi lại, giọng dần dần lạnh lẽo.
Nghĩ dễ dàng lừa gạt người khác, xem nhẹ người nhà họ Nguyễn? Giả là giả, không thành thật được. Phó Trạch không muốn lật xe chuyện này, điều chỉnh cảm xúc, cố làm như không có vấn đề nói: “Tôi không nói là thật. Ai đăng bài, cậu đi tìm người đó đi.”
Thoáng chốc, sắc mặt ảm đạm, học sinh nam nhỏ người run rẩy môi, không thể tin được, nhìn thẳng Phó Trạch, sắp nức nở: “Anh Phó, anh, anh không nói với em như vậy!”
Nếu không có Phó Trạch là người trong cuộc này ngầm thừa nhận, cậu ta nào dám chắc chắn Thẩm Ân là con riêng nhà họ Phó, còn đăng bài lên diễn đàn chứ? Kết quả Phó Trạch trở mặt không nhận, để cậu ta gánh một mình. Học sinh nam nhỏ người bị đả kích lớn, ngây ngô ngồi tại chỗ, lòng loạn cào cào.
Nhìn sự phát triển này, học sinh lớp hai trố mắt nhìn nhau, thổn thức không dứt, ấn tượng với Phó Trạch rơi xuống đáy cốc. Họ vẫn tin tưởng lời học sinh nam nhỏ người nói, nếu không thì không giải thích được vì sao cậu ta nói chuẩn xác Thẩm Ân là con riêng. Nhưng họ tin tưởng cũng vô dụng, quả thực không phải Phó Trạch đăng bài.
Đúng lúc này Thẩm Ân trở lại, để lại lời nhắn cho học sinh nam nhỏ người, nói giáo viên chủ nhiệm lớp tìm cậu ta đến phòng làm việc một chuyến. Học sinh xem náo nhiệt tản ra, mặt học sinh nam nhỏ người xám trắng, cậu ta loẹt xòe loẹt xoẹt di chuyển bước chân.
Trường học ra mặt rất nhanh về chuyện trên diễn đàn, buổi sáng điều tra rõ, buổi chiều xử lý người tung tin đồn, để học sinh nam nhỏ người công khai nói xin lỗi ở trên diễn đàn với tên họ thật, mời người lớn đến trường giải thích, phạt lỗi.
Xử lý xong, mặt học sinh nam nhỏ người không còn chút máu, cả người tiều tụy, hoảng hốt. Bị cha chạy vào phòng làm việc tát ngay trước rất nhiều giáo viên, sau khi vô tri vô giác trở về, cậu ta bị bệnh nặng một trận.
Cậu ta xin nghỉ ốm một tuần, khi xuất hiện lần nữa, tinh thần cậu ta đã không tốt bằng trước kia, đi bộ đều cúi đầu, thường xuyên hoảng hoảng hốt hốt, thành tích xuống dốc không phanh, không theo kịp quá trình học tập của lớp cấp tốc. Cuối cùng, người lớn viết đơn xin chuyển cậu ta đến lớp thường.
Lớp hai tiễn một học sinh đi, nhưng không ai cảm thấy buồn vì chuyện đó, ngược lại các bạn đều rất vui vẻ, chỉ cảm thấy lớp lại thiếu một người làm cho người ta chán ghét. Không cần suốt ngày gặp người khó chịu ở dưới mí mắt thấy, mọi người nhất thời có cảm giác hiệu suất học tập tăng lên nhiều.
Chuyện trên diễn đàn được lật lại, kỳ thi giữa kỳ căng thẳng, kích thích sắp tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook