Trước khi vào học trường trung học Thịnh Phong, Phó Yên đã nhận ra Nguyễn Nhuyễn. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là trong bữa tiệc lên cấp ba do nhà họ Nguyễn tổ chức, đó cũng là lần đầu tiên cô ta tham gia một bữa tiệc xa hoa như vậy.
Cô ta từng nghe những người khác nói nhà họ Nguyễn rất giàu có, khối tài sản tích lũy được còn vượt qua mười nhà họ Phó. Trước kia Phó Yên không tin những lời nói này, cho rằng những người đó ghen tị với mình nên đã bịa đặt nói dối. Cho đến lúc cô ta tham gia bữa tiệc kia, cô ta muốn tiếp tục lừa mình dối người cũng không được.
Không đề cập đến tiêu chuẩn cách thức cao cấp của bữa tiệc, chỉ cần nhìn bộ lễ phục đính kim cương được đặt may riêng của cô công chúa nhỏ nhà họ Nguyễn, so với bộ quần áo kết hợp mà cô ta mặc, giày và đồ trang sức cộng lại cũng còn phải thêm vào phía sau hơn hai số không. Tiểu công chúa cao quý, tao nhã chỉ cần thờ ơ đứng ở đó, thì đã khiến cô ta giống như một chú vịt con xấu xí làm nền cho cô.
Trở về nhà sau bữa tiệc lần đó, Phó Yên trùm chăn khóc lớn một lúc. Đều dùng hết thủ đoạn để nũng nịu, khóc lóc, ầm ĩ, muốn Phó Thanh Dung cũng tổ chức một bữa tiệc lên cấp ba cho mình, hơn nữa còn phải phô trương hơn nhà họ Nguyễn.
Cô ta nhớ rõ lần đó mình bị cha tàn nhẫn quở mắng một trận, nói cô ta quấy rối. Nếu nhà họ Phó có khả năng kinh tế như vậy, thì sẽ không bị khốn khổ ở thành phố A từ lâu rồi.
Chuyện này cũng khiến Phó Yên canh cánh trong lòng, cô ta không thể hiểu được. Nhà họ Nguyễn giỏi như vậy, tại sao không cắm rễ ở thành phố lớn, sao phải ở lại thành phố A. Những năm gần đây nền kinh tế của thành phố A phát triển ngày càng nhanh chóng, nhưng tốc độ phát triển vẫn còn kém hơn Đế Đô sầm uất.
Nếu nhà họ Phó rời khỏi thành phố A, thì cũng chẳng là gì cả. Nhưng tại sao nhà họ Nguyễn, nhà giàu nhất cả nước lại không đến thành phố lớn hơn và tốt hơn để phát triển? Nếu thành phố A không có nhà họ Nguyễn, thì nhà họ Phó chính là thế gia vọng tộc đứng đầu, vậy nhất định cô ta sẽ là cô cả nổi bật nhất.
Mơ ước đúng rất đẹp, nhưng lại cứ đụng phải Nguyễn Nhuyễn. Hai người cùng tồn tại trong trường trung học Thịnh Phong, nhưng cách đối xử mà bọn họ nhận được lại hoàn toàn khác nhau.
Sao khi lên cấp ba, cô ta rất chú ý đến việc giao tiếp qua lại giữa các cá nhân, cũng không hề keo kiệt với bạn học. Sô-cô-la nhập khẩu, son môi hàng hiệu và túi xách phiên bản giới hạn, nói tặng sẽ tặng, cũng không hề chớp mắt. Nhưng cô ta lại rất ít bạn bè qua lại, những người cô ta có thể thổ lộ tình cảm thì càng ít hơn.
Nhưng Tiểu công chúa nhà họ Nguyễn, rõ ràng là trong nhà rất có tiền, nhưng chưa bao giờ thấy cô mua thứ gì quý giá để tặng người khác. Không có lợi ích gì, nhưng không biết được tại sao lại có rất nhiều người thích cô, chạy lên muốn kết bạn với cô. Quà vặt gì cũng được tặng đến lớp Hai, mỗi lần Nguyễn Nhuyễn vừa xuất hiện, từng người đều ôm mặt như kẻ ngốc.
Học sinh nam như vậy thì cũng được đi, nhưng rất nhiều học sinh nữ nhìn cô gái cùng tuổi khác bằng ánh mắt sáng ngời như sao là thế nào? Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, Phó Yên lại nghi ngờ nhân sinh một lần. Lâu ngày, nơi nào có Nguyễn Nhuyễn, cô ta sẽ vô thức tránh đi, để tránh mình lúng túng.
Cũng may Nguyễn Nhuyễn không phải là người ăn nói phách lối. Dưới sự cố ý tránh né, Phó Yên lại hiếm khi nghe nói về chuyện của cô công chúa nhỏ này. Chỉ là cách đây không lâu, nghe bạn học trong lớp nói Nguyễn Nhuyễn bị bệnh, xin nghỉ ốm dài hạn, giọng điệu tràn đầy lo lắng.
Tin tức này đã làm cho Phó Yên rất vui vẻ. Sau khi xác minh không phải là tin đồn không có căn cứ, cô ta lập tức vô cùng phấn khởi và mua cho mình hai cái túi xách. Ngay cả đi bộ cũng trở nên nhẹ bỗng, cô ta cảm thấy thiếu đi người nào đó thì bầu không khí của Thịnh Phong cũng trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.
Đáng tiếc là cuộc sống khiến cô ta thoải mái này cũng không được bao lâu, Nguyễn Nhuyễn lại bất ngờ trở về trường, còn trong tình huống khiến cô ta bắt gặp. Đầu của Phó Yên trở nên ong ong, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, cô ta lúng túng mím môi, không phát ra âm thanh.
Sau khi nhét lại thẻ ngân hàng vào trong túi mình, ý thức hỗn loạn của cô ta mới từ từ quay trở lại. Sự kiêu ngạo của trước kia lập tức thấp đi một nửa, cô ta cắn môi tủi thân nói: “Bố tôi không phải là loại người giống như cô nói, ông ấy rất tốt với tôi!”
“À, liên quan gì đến tôi?” Nguyễn Nhuyễn nhìn cô ta bằng vẻ mặt khó hiểu, dường như thật sự không hiểu cô ta nói chuyện này với mình làm gì.
Thấy Phó Yên vẫn đứng ở cửa không đi, nước mắt trào ra, dáng vẻ yếu đuối đáng thương giống như bị người khác ức hiếp đến mức không thể phản kháng. Nguyễn Nhuyễn dựa vào cửa và vô cùng hứng thú thưởng thức màn biểu diễn một lát, đợi đến lúc đã nhìn đủ, cô mới chậm rãi mở miệng: “Chúng tôi phải đi ăn cơm. Bạn học này, có thể phiền cô đừng chặn cửa không?”
Nước mắt trên khóe mắt vẫn chưa rơi xuống, vốn dĩ dáng vẻ lê hoa đái vũ của học sinh nữa sẽ khiến người khác đau lòng. Biết làm thế nào khi hai người duy nhất có mặt ở đây đều không phải là người thương hương tiếc ngọc, bọn họ chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt không khác gì nhìn một con khỉ buồn cười.
Cảm thấy mình bị làm nhục trong âm thầm, vẻ mặt của Phó Yên trở nên tái nhợt. Cảm xúc kích động không thể diễn tả được, cơ thể lung lay sắp đổ sắp ngã như bị kích thích rất lớn. Vào lúc Nguyễn Nhuyễn cho là cô ta sắp ngất xỉu ở trên mặt đất, thì cô ta lại giậm chân lảo đảo chạy ra khỏi tầm mắt.
Khả năng chịu đựng tâm lý không giỏi. Cũng chưa nói gì nặng lời, nhưng đã sụp đổ thành như vậy. Nguyễn Nhuyễn tặc lưỡi, lắc đầu, trong lòng cô cảm thấy đối thủ của mình quá yếu. Nhưng chính bề ngoài trông vô hại, nhu nhược này của Phó Yên, đã dày vò Thẩm Ân khiến danh tiếng của anh mất sạch trong cốt truyện ban đầu.
Làm đủ thứ chuyện gần gũi dưới vỏ bọc của một cô em kế, yêu thương ngưỡng mộ đơn phương lại sợ bị người khác biết. Sau khi tình yêu bí mật bị phanh phui, quật ngược lại nói là Thẩm Ân dụ dỗ mình. Phó Thanh Dung thì không nói, nhưng ngay cả Lý Lam cũng rất tin không nghi ngờ lời nói dối này.
Bà tức giận, tóm lấy chiếc ghế dài bên cạnh rồi đập vào người con trai, ra tay không hề lưu tình, đã đánh gãy một cái chân của Thẩm Ân. Mặc dù sau đó có được chữa trị cũng không thể khôi phục lại như lúc ban đầu, sau này đi lại sẽ hơi khập khiễng.
Khi đó một tháng trước kỳ thi cao khảo chính thức, dưới sự tủi thân khóc lóc kể lể của Phó Yên, trường trung học Thịnh Phong lan truyền đủ mọi lời đồn. Nói Thẩm Ân không biết xấu hổ, muốn leo lên cành cao đến mức sắp điên rồi, ngay cả em kế của mình cũng dám sinh ra tâm tư. Dù thành tích tốt hơn đi nữa thì có ích lợi gì, thứ người cặn bã như vậy nên thoát khỏi suy nghĩ của anh, để anh mãi mãi không thể ngóc đầu dậy.
Cho dù anh em kế không giống với anh em ruột, nhưng trong quan niệm của rất nhiều người, đều là mối quan hệ giữa anh trai và em gái. Nếu vượt qua giới hạn, sẽ không tránh khỏi bị chỉ trích và chửi rủa. Dưới sự đổ oan của Phó Yên, Thẩm Ân đã gánh chịu tất cả tiếng xấu. Còn cô ta lại giống như hoa sen mới nở, toàn thân cao thượng.
Trước sức ép quá lớn của dư luận, lê một chân bị thương tàn phế vào phòng thi, dù người có ý chí kiên định đi nữa cũng không thể tỏ ra thờ ơ. Lần thi cao khảo đó, Thẩm Ân thất bại, so với trình độ thực tế của bản thân, anh kém hơn từ sáu mươi đến bảy mươi điểm, không có duyên phận làm thủ khoa của tỉnh, cũng không đạt được điều kiện tuyển sinh của trường mình yêu thích ngưỡng mộ.
Đó là một bước ngoặt trong cuộc đời của Thẩm Ân. Trước kia, anh là một học sinh giỏi trong mắt thầy cô và là tấm gương để các bạn trong lớp học hỏi noi theo. Sau đó, tất cả những gì được nhắc đến cùng với tên của anh đều là sự ghét bỏ.
Nhớ đến những chuyện này, cảm giác của Nguyễn Nhuyễn đối với Phó Yên lại kém đi mấy phần.
Cô thu lại ánh mắt từ xa, hơi ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của thiếu niên, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào mình và không hề chớp mắt. Cô hơi ngượng ngùng gảy gảy ngón tay, cô thử hỏi: “Tôi đuổi Phó Yên đi, cậu có tức giận không?”
“Sẽ không.” Thẩm Ân hơi kinh ngạc khi cô hỏi như vậy, anh nhanh chóng trả lời, không hề suy nghĩ nói: “Tôi không có quan hệ gì đến cô ta. Mẹ tôi và cha cô ta đã tái hôn, trên danh nghĩa chúng tôi được xem là anh em kế. Nhưng không có tiếp xúc gì, cũng không nói tới chuyện tình cảm.”
Sợ cô suy nghĩ nhiều, anh còn cố ý giải thích mình đã chuyển ra khỏi nhà họ Phó. Không sống chung dưới một mái hiên, bình thường cũng không gặp mặt.
Cô cảm thấy kinh ngạc khi thiếu niên lập tức kể với mình nhiều chuyện riêng tư như vậy. Nguyễn Nhuyễn sửng sốt một lát, ngay sau đó cũng nở nụ cười: “Như vậy rất tốt. Nhà họ Phó, không thích hợp với cậu.”
Phó Thanh Dung là chủ nhà, có dục vọng kiểm soát rất mạnh, tính toán chi li. Nghe cha Nguyễn nói, người này không có năng lực kinh doanh gì, dựa vào vốn liếng do thế hệ trước liều mình làm ra nên ông ta mới đi tới ngày hôm nay. Đừng nhìn bề ngoài nhà họ Phó trông mạnh mẽ, thực ra là vàng ngọc bên ngoài nhưng thối rữa bên trong, đã sa sút từ lâu.
Kinh doanh không giỏi, cũng không đủ tư cách để dạy dỗ con cái. Luôn luôn dung túng, nuôi dưỡng tính tình của anh em Phó thị trở nên lệch lạc. Cách xa những gông cùm xiềng xích của nhà họ Phó và người mẹ ruột không hiểu tình hình, đối với Thẩm Ân mà nói là lựa chọn tốt nhất.
“Chúng ta đi ăn cơm đi, bây giờ ở căng tin không đông đúc.” Thu lại suy nghĩ, Nguyễn Nhuyễn chủ động đưa ra lời mời. Bước ra khỏi cửa lớp và ngoảnh lại, thấy thiếu niên vẫn còn sững sờ tại chỗ, cô không kiềm được bật cười: “Đi thôi, chẳng lẽ nhìn tôi là có thể lấp no bụng sao? Tôi cũng không biết mình lại xinh đẹp như vậy.”
Cô đùa giỡn một lúc đã khiến tai của Thẩm Ân đỏ lên. Anh cong môi đi tới bên cạnh cô, cố ý bước từng bước nhỏ để có thể sóng vai cùng cô. Đầu của thiếu nữ cao đến ngực anh, người nhỏ nhắn, gò má xinh đẹp yêu kiều tràn đầy đầy ý nghĩa, lông mi cong run rẩy, vừa thông minh vừa đáng yêu.
Chưa chính thức giới thiệu bản thân, cũng chưa mở lời rõ ràng, nhưng giữa bọn họ lại phù hợp với nhau một cách khó hiểu, dù không nói lời nào cũng không cảm thấy nhàm chán. Huống chi Nguyễn Nhuyễn lại giống như chim tước, không ngừng trò chuyện ríu rít ở trên đường đến căng tin.
Cửa sổ nào của căng tin có đồ ăn ngon, cửa sổ nào rẻ và thực dụng, bàn tay của dì nào không run rẩy khi phát thức ăn, những tình huống này cô đều biết rất rõ ràng. Dáng vẻ hiếu động xinh đẹp yêu kiều của cô khiến Thẩm Ân nhìn đến cong môi không ngừng mỉm cười, cảm thấy đi chậm rãi ở trên đường cũng rất tốt.
Trước kia, khi đến căng tin anh đều là ba bước dồn thành hai bước, chân dài vừa nhanh vừa vội. Anh cho là một quãng đường chỉ mất mười phút để đến, nhưng lại muốn lằng nhằng tốn đến hai mươi phút mới có thể đến nơi là một việc rất không cần thiết và lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi, thậm chí còn ghét bỏ hai mươi phút là quá nhanh, càng tốt hơn nếu có thể đi hết ba mươi phút.
Khuôn viên của trường trung học rộng lớn như vậy, nhưng lầu dạy học và căng tin sẽ không cách nhau quá xa. Nửa tiếng mà Thẩm Ân mong đợi chỉ có thể tồn tại ở trong giấc mơ, nhưng thực tế là chưa đầy mười lăm phút thì hai người đã đi đến cửa của căng tin.
Đi ăn cơm ngoài giờ cao điểm, quả nhiên học sinh ở căng tin đã ít hơn rất nhiều, cũng không cần phải cầm balo để chiếm ngồi trước. Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Ân đều đi tự chọn cửa sổ, mỗi người đều gọi hai món mặn một món chay và một chén canh, tổng của hai phần chỉ tốn ba mươi tệ.
Trên máy cà thẻ hiện ra số tiền 30, Nguyễn Nhuyễn quẹt thẻ cơm của mình trước. Đối diện với ánh mắt không đồng ý của thiếu niên, cô mỉm cười: “Có qua có lại mới toại lòng nhau. Cậu đã mua cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi mời cậu ăn bữa cơm căng tin thì thế nào?”
Nếu nghiêm túc mà nói thì đây là ngày đầu tiên hai người gặp mặt, chuyện tặng đồ chỉ xảy ra ở trong game. Trái tim của Thẩm Ân đập thình thịch, anh biết cô gái này đang trá hình chứng tỏ thân phận của mình với anh.
Cô thật sự chính là nhân vật 2D mà mình nuôi dưỡng!
Anh bưng khay và đi cùng tay cùng chân theo phía sau thiếu nữ, tìm một nơi sạch sẽ để ngồi xuống, đầu óc của Thẩm Ân trống rỗng một lúc, trên mặt hiện lên vẻ ngớ ngẩn.
“Bị dọa sợ rồi sao?” Nguyễn Nhuyễn lên tiếng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự lo lắng.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, nếu một nhân vật hư cấu trong game mà cô đang chơi lại đột nhiên xuất hiện trong thực tế, cô sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Biểu hiện của thiếu niên đã được coi là bình tĩnh, chỉ là hơi sợ hãi ngẩn người mà thôi.
Lắc đầu, Thẩm Ân mím môi: “Không. Chỉ là cảm thấy thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ.”
Không những không bị hù dọa, mà trong lòng anh còn mơ hồ tràn ra cảm giác vui mừng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình cũng được ông trời thiên vị, nếu chưa trải qua cuộc gặp gỡ bất ngờ này thì dù có nói ra người ta cũng không tin.
Nguyễn Nhuyễn cũng nói sơ qua tình huống của mình vào lúc đó, trong lòng cô vẫn còn tiếc nuối một tòa lâu đài lớn như vậy, cô còn chưa vào xem mà đã ra khỏi trò chơi. Chủ yếu là cô thích vườn hoa hồng, mà lâu đài lại quá lớn, thật sự cô không dám vào một mình.
Đang tùy tiện suy nghĩ, một đôi đũa được duỗi đến trước mặt cô, gắp lấy hành lá thái nhỏ trang trí trên đầu sư tử kho. Nguyễn Nhuyễn ngước mắt lên, nhìn thấy tia hốt hoảng thoáng qua trên gương mặt của thiếu niên, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi nhớ cậu không ăn hành “
Trong game, thiếu nữ không ăn hành. Thẩm Ân ghi nhớ trong lòng, nhìn thấy hành lá cắt nhỏ anh lại vô thức muốn gắp ra. Trong lúc nhất thời anh đã quên đây không phải là trò chơi, hành động của anh lộ ra sự đột ngột, còn hơi ngả ngớn.
“Cảm ơn cậu.” Sau khi kinh ngạc, trong mắt của Nguyễn Nhuyễn lộ ra nụ cười: “Đúng là tôi không thích ăn hành. Nhắc tới phương diện thức ăn, có khi tôi rất kén chọn.”
Thẩm Ân im lặng, nghiêm mặt trả lời: “Sẽ không, cậu không hề kén chọn.”
Chỉ là không thích ăn hành, nhưng thích ăn hành đã được nấu chín kỹ. Không ăn tỏi sống và tỏi băm, nhưng có thể ăn tỏi có đường. Khi ăn lẩu, cô đã quen cho giấm vào đĩa dầu trước, một lần đều cho vào một nửa chén. Không thích ăn món kho có ngũ vị hương, mì trộn thì phải ngọt và cay.
Thông qua cách nuôi dưỡng trong trò chơi, anh thực sự đã phát hiện ra nhiều thói quen nhỏ của cô gái. Nhưng những điều này đều là sở thích ở trong mắt anh, không liên quan gì đến việc kén chọn.
Dáng vẻ nghiêm túc của thiếu niên khiến khóe mắt của Nguyễn Nhuyễn lộ ra nụ cười. Bữa trưa đơn giản nhưng ăn rất vui vẻ, sau khi đĩa thức ăn cuối cùng được Thẩm Ân thu dọn, cô ngồi ở chỗ ngồi và chống cằm nhìn bóng người của anh đi đến nơi thu hồi chén đĩa.
Sau khi tan học vào buổi chiều, Thẩm Ân cố gắng đợi đến khi Nguyễn Nhuyễn đứng dậy, anh mới xách balo lên và đi đến cửa lớp. Giống như là tình cờ gặp nhau, hai người cùng đi xuống lầu. Ngoài cổng trường, tài xế của nhà họ Nguyễn đã đợi ở phía trước xe.
Nhìn thấy cô chủ nhà mình ra khỏi cổng trường, ông ấy bước tới nghênh đón và thuận tay nhận lấy balo. Nhưng chưa kịp đến gần, người tài xế mặc âu phục đã chú ý tới thiếu niên đi bên cạnh Nguyễn Nhuyễn. Dáng vẻ nhanh nhẹn, khí chất lạnh lùng, xem ra có quan hệ không tệ với cô chủ của họn họ.
“Cô chủ, đây là bạn mới quen của cô sao?” Đi tới trước xe, tài xế cung kính lễ độ mở cửa xe ghế sau, thuận miệng hỏi một câu.
“Vâng. Cậu ấy mới chuyển tới Thịnh Phong vào lớp mười hai, bài kiểm tra tháng lần trước cậu ấy đứng đầu lớp, thi được hơn bảy trăm bốn mươi điểm!” Nguyễn Nhuyễn mỉm cười trả lời, tràn đầy cảm giác kiêu ngạo đập vào mặt, giống như người thi được điểm cao đó chính là cô.
“Vậy đúng là rất giỏi.” Tài xế ngạc nhiên trong chốc lát, khen ngợi một cách chân thành.
Có thể đạt được số điểm này ở trường Thịnh Phong có tỷ số lên lớp cực cao, sức cạnh tranh cũng rất lớn đối với các trường trung học trọng điểm, không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Thành tích của cô chủ bọn họ cũng rất xuất sắc, nhưng chỉ có một bài thi có số điểm cao nhất là hơn bảy trăm hai mươi điểm, đây là một trong số ít lần vượt qua cậu chủ của nhà họ Quý và giành được vị trí đứng đầu lớp.
Để khen ngợi cô chủ, tiên sinh đã mua một hòn đảo tư nhân ở nước ngoài làm quà tặng, còn tặng cho cô chủ một chuỗi ngọc lục bảo mã não. Người làm việc ở nhà họ Nguyễn cũng được thơm lây, tiền lương của bọn họ đã tăng lên ba mươi phần trăm.
Tài xế nhớ lại chuyện cũ và mỉm cười, làm ra tư thế mời. Nguyễn Nhuyễn chui vào ngồi ở ghế sau, dịch chuyển vào bên trong, vỗ xuống vị trí bên cạnh mình: “Thẩm Ân, cậu đi lên đi. Để chú Lưu chở cậu một đoạn.”
Dưới chân Thẩm Ân vẫn không nhúc nhích, lắc đầu từ chối: “Chỗ tôi ở gần trường, nhiều nhất là trong nửa tiếng đã có thể đến nơi.”
Thiếu niên không muốn, Nguyễn Nhuyễn cũng không muốn miễn cưỡng. Hạ cửa kính xe xuống vẫy tay tạm biệt, chiếc xe ô tô màu đen phun khói thải ra sau và lao đi thật xa. Thẩm Ân đứng đó nhìn một lúc, đến khi người ở cổng trường ít dần, anh mới vác balo lên vai và đi về phía một con đường khác.
Chiếc xe màu đen băng qua từng con đường, sau đó thì lái vào khu biệt thự. Nguyễn Nhuyễn vừa xuống xe, người giúp việc đợi ở cổng đã chủ động tới cầm lấy cặp sách của cô, rồi đặt trước bàn học trong phòng ngủ. Vì nhiệt độ có hơi thấp nên đôi dép lê bằng vải mỏng có chút lạnh, thế nên người giúp việc lại cầm một đôi dép bông mới cho cô thay.
Mùi thức ăn trong bếp bay tới phòng khách, vừa vào cửa đã ngửi thấy. Nguyễn Nhuyễn thò đầu vào bếp, thì bị thím Lý đang nấu cơm phát hiện. Sợ cô bị khói bếp làm sặc, bà đành cười đuổi cô ra khỏi bếp, còn cho một miếng gà nướng muối kim quế để cô giải cơn thèm.
Vị mặn thơm, thịt gà săn chắc, thoang thoảng hương thơm của hoa quế. Ăn một miếng hoàn toàn không thỏa mãn cơn đói của cô mà còn thèm hơn.
Trên sofa trong phòng khách, ba cô đang bồn chồn xem wechat, chốc chốc lại phát ra tiếng cười, sắc mặt như gió xuân phơi phới. Nguyễn Nhuyễn lặng lẽ đi tới sau sofa, nghiêng đầu sang liếc nhìn màn hình điện thoại, sau đó lập tức ôm hai má mình, cảm giác răng cũng ê cả lên.
Ba mẹ cô đã ngoài bốn mươi rồi mà chẳng có vẻ gì là trung niên cả, kết hôn lâu như vậy nhưng ngày nào cũng như đang trong thời kỳ yêu đương thắm thiết. Trước mặt người ngoài, ba cô luôn tỏ vẻ là người thông minh tài giỏi, ai mà ngờ ông sẽ nói ra những lời sến súa như vậy trên điện thoại chứ?
Giống như cái gì mà “Em nhóm máu gì, em là hình mẫu lý tưởng của anh”, “Hôm nay em kỳ lạ quá, đẹp đến kỳ lạ”… Nhưng Đào Mai – mẹ cô thậm chí còn vui vẻ phối hợp theo. Wechat của hai vợ chồng đầy lời thả thính, nội dung quả thực làm người ta ngán chết đi được.
Điều khiến Nguyễn Nhuyễn cạn lời nhất đó là mẹ cô cũng đang ở nhà mà! Tại sao không nói trực tiếp với nhau mà cứ phải gửi qua Wechat? Chẳng lẽ một người trong phòng khách, một người trong phòng ngủ, khoảng cách như vậy sẽ khiến tình yêu trở nên thắm thiết hơn?
Cái đầu nhỏ của Nguyễn Nhuyễn không thể hiểu nổi những vấn đề này, nên cô lặng lẽ đi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, người mẹ xinh đẹp của cô cuối cùng cũng thướt tha ra khỏi phòng ngủ, hệt như một nữ vương cao quý, trao cho ba cô một nụ hôn trong khi ông ấy đang nhìn bà ấy bằng đôi mắt hình trái tim. Lúc này đây, sếp Nguyễn vốn lạnh lùng trong mắt người khác lại như một kẻ ngốc, quỳ một gối xuống, nắm lấy tay trái của người đẹp, thành kính hôn lên đầu ngón tay.
“…” Nguyễn Nhuyễn ở một bên càng thêm chua xót, vờ như không nhìn thấy gì, vẻ mặt hờ hững dời mắt đi.
Giúp việc lâu năm của nhà họ Nguyễn nhìn nhiều cũng quen, chỉ biết cười ha ha cảm thán tình cảm giữa ông chủ và bà chủ tốt quá. Bên nhau nhiều năm như vậy rồi mà vẫn giống như thanh niên vừa mới yêu, cả ngày như keo sơn với nhau.
Là kết tinh của tình yêu đấy, cho dù Nguyễn Nhuyễn có cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình đi thì vẫn bị Đào Mai tóm được rồi hôn lên mỗi bên má một nụ hôn, mỗi bên một dấu hôn đo đỏ, trông rất đối xứng.
Một bữa cơm tối trở thành một bữa cơm chó đập vào mặt, Nguyễn Nhuyễn gắng gượng ăn xong cơm rồi chạy về phòng ngủ đóng cửa lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, lướt Weibo nửa tiếng. Cô chậm chạp mở phòng quần áo, tiện tay lấy một bộ đồ ngủ có điểm nhấn là hình bò sữa trong số mấy chục bộ, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Gội đầu tắm rửa rồi sấy khô tóc, làm xong tất cả thì cũng gần bảy rưỡi tối. Tiếp theo, Nguyễn Nhuyễn bắt đầu làm bài tập, giải đề, không có gì bất ngờ khi lại rơi vào đề tự nhiên.
Quá trình giải đáp tham khảo đáp án khá đơn giản, có câu Nguyễn Nhuyễn không hiểu lắm. Cô nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại chụp câu hỏi cuối của đề vật lý, nhấp vào giao diện Wechat rồi gửi đi.
Một tiếng rung nhẹ vang lên, ánh mắt Thẩm Ân cuối cùng cũng rời khỏi bản luận văn đang sửa, nhìn sang điện thoại ở góc bàn. Ngón tay thon dài mở khóa, bên cạnh hình đại diện Wechat heo Peppa có số hai màu đỏ.
Vừa mở ra, một bức ảnh xuất hiện, phía sau còn có thêm một tin nhắn: “Giang hồ cấp cứu, xin học thần giải vây giúp tôi!”
Sau đó nhận được một meme đầu heo rơi nước mắt.
Đây là Wechat lúc ăn trưa anh kết bạn với Nguyễn Nhuyễn, hình đại diện của cô gái là một chú heo nhỏ màu hồng gặm cà rốt, còn hình đại diện của anh đã đổi từ trước, là cô gái 2D ngồi trên xích đu trong vườn hoa hồng và có nụ cười rạng rỡ.
Trong điện thoại của anh còn lưu rất nhiều ảnh chụp màn hình của nhân vật 2D, có hình đang ngủ, có hình phồng má đang ăn. Nhưng anh chưa từng nói với ai những điều này, đó là bí mật cất giấu trong lòng anh.
Thẩm Ân bất giác cong môi, rồi nhấn vào gói meme hình con mèo. Sau đó thì anh phóng to hết cỡ bức ảnh đó, không cần suy nghĩ đã đặt bút viết nhanh.
Khoảng ba phút sau, các bước giải đề chi tiết đã được viết trên giấy. Anh chụp ảnh, rồi gửi sang cho cô gái.
Cá ăn mèo: “Nhanh vậy! Giỏi quá rồi đấy. Đây là thực lực của học thần sao? Bể dâu bốc khói.jpg”
Một khoảng trắng xóa: “Không có gì đâu. Nếu làm đề nhiều thì sẽ nhận ra rất nhiều cách giải đề đều tương tự nhau, chỉ cần nắm vững một trong số đó, thay đổi cỡ nào thì bản chất vẫn vậy thôi.”
Một khoảng trắng xóa: “Nếu cậu cần, ngày mai tôi sẽ mang sổ tay đã tổng hợp lại những phân tích về các dạng đề thường gặp và ra thi với tần suất cao cho cậu, cậu có thể mang về nhà từ từ mà đọc.”
Cá ăn mèo: “Cần lắm lắm! Cảm ơn nhé! Cạn ly vì tình hữu nghị của hai ta.jpg”
Thẩm Ân nhìn chằm chằm vào meme trung niên một lúc lâu, cuối cùng vẫn lưu lại. Thấy WeChat không còn động tĩnh nữa, anh nghĩ chắc có lẽ cô gái sẽ không gửi tin nhắn nữa nên tập trung sửa bản thảo.
Anh đã trau chuốt bài luận văn này bảy tám lần rồi, chỉ để vượt qua kỳ thi tuyển quốc gia. Còn nếu không qua thì Thẩm Ân vẫn có tự tin được đề cử vào cấp tỉnh.
Sửa xong một chữ cuối cùng, anh vươn vai, vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân. Trước khi ngủ, anh nhấp vào Wechat chú heo hồng kia, gõ hai chữ “ngủ ngon” rồi gửi đi. Chưa đến một phút sau, đối phương đã nhanh chóng trả lời lại “mơ đẹp”, phía sau còn kèm theo hai meme dễ thương theo thói quen.
Thẩm Ân ấn sưu tập từng cái, sau đó mới đặt báo thức, đặt điện thoại dưới gối. Quả thực đúng như cô gái nói, anh đã mơ một giấc mơ đẹp.
Cuộc sống học tập của học sinh lớp mười hai rất đơn giản, phần lớn thời gian chỉ đi đi về về hai nơi là trường học và nhà. Vì sức khỏe của các học sinh đang chiến đấu cho kỳ thi đại học, cho dù đã lên lớp mười hai, bài tập chạy giữa giờ kéo dài hai mươi phút vẫn không bị hủy.
Sau khi tan tiết thứ hai buổi sáng, tiếng phát thanh quen thuộc vang lên, học sinh học ở tầng trên bị lùa xuống cầu thang hệt như lợn con, chen chúc nhau ra sân trường.
Trước giờ Nguyễn Nhuyễn không thích vận động, cô thực hiện triệt để nguyên tắc “có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, mà có thể ngồi thì chắc chắn không đứng”. Chạy một vòng quanh sân là bốn trăm mét, cả lớp phải chạy hai vòng. Cho dù chỉ có tám trăm mét, nhưng chỉ nghĩ tới thôi cô đã thấy mệt rồi.
Trước đây cô sẽ tìm đại một cái cớ, ví dụ như đau chân, chóng mặt các kiểu để có thể đánh lừa, đứng ở một bên nghỉ ngơi. Nhưng sau khi lên lớp mười hai, giáo viên chủ nhiệm không dễ nói chuyện chút nào. Một đôi mắt đã dãi nắng dầm mưa vô cùng sắc bén, đứng trước mặt cô mắt lớn trừng mắt nhỏ, Nguyễn Nhuyễn vẫn cam chịu số phận chạy một vòng.
Cô chạy chầm chậm đuổi theo phía sau đuôi của lớp, chạy một vòng đã chống nạnh thở hồng hộc. Chân nặng như đeo chì, nhìn các bạn cùng lớp dần chạy xa, Nguyễn Nhuyễn hổn hển muốn bỏ cuộc.
Một bóng dáng ngược sáng chiếu tới, mùi nước giặt hoa oải hương phả vào mũi. Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác quay đầu, thấy Thẩm Ân nắm tay thành nắm đấm đang chạy đến bên cạnh cô.
Chiếc áo len cổ thấp để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng mịn, khuôn cằm ngược sáng hoàn hảo đẹp đẽ. Đôi môi mỏng hơi hé mở, ánh mắt đen sáng ngời sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Đừng dừng lại, tôi chạy với cậu.”
Chân bất giác sải bước theo tần suất của chàng trai, Nguyễn Nhuyễn điều chỉnh lại hơi thở, cắn răng chạy tiếp. Chạy thêm vòng nữa, cô muốn ngồi xuống thì lại bị Thẩm Ân kéo lên đi nửa vòng. Đợi nhịp tim trở lại bình thường, cô chẳng khác nào một con cá muối cả.
“Cậu ở đây đợi tôi.” Nói xong, Thẩm Ân chạy về phía căn tin.
Học sinh trên sân tụm năm tụm ba đi về tòa nhà dạy học, Nguyễn Nhuyễn ngồi trên bậc đá vài phút, đang ngẩn ngơ thì một cốc trà sữa nóng nhét vào tay cô.
Đón ánh mắt sáng ngời lấp lánh của cô gái, mặt Thẩm Ân hơi nóng lên, anh ngoảnh mặt đi, nói: “Trời lạnh, uống chút đồ nóng cho ấm dạ dày.”
“Học thần, cậu quả là một người siêu siêu siêu tốt đấy.” Nguyễn Nhuyễn cong khóe miệng, hút một hơi trà sữa nóng vị táo đỏ, lập tức thỏa mãn thở dài.
Thẩm Ân được cấp thẻ người tốt thì cau mày lại, lần trước quay về anh đã lấy được không ít kinh nghiệm từ Lục Nhiên, biết con gái khen là người tốt thì chứng tỏ có ý từ chối. Chỉ vì ngại nói thẳng nên mới dùng cách nói khéo này.
Nhưng anh làm sai gì à, sao lại bị phát thẻ người tốt? Thẩm Ân nghĩ mãi không ra, mặt căng thẳng, nghiêm túc đính chính: “Tôi không phải người tốt.”
“?” Nguyễn Nhuyễn mờ mịt, ngơ ngác “ồ” một tiếng. Cô cắn ống hút, trộm quan sát chàng trai, nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ của học sinh ba tốt mà.
Hai người mạch não khác nhau vừa nói chuyện vừa vào lớp học lúc chuông vào tiết vang lên.
Lại vài ngày trôi qua, hiếm khi có tiết thể dục mà giáo viên thể dục bị ốm. Học sinh lớp hai vui mừng chạy ra sân tập, mặt đầy thích thú.
Khác với vẻ háo hức reo hò của học sinh trên sân tập, bầu không khí trong văn phòng giáo viên khá giằng co, nhiệt độ như sắp đóng thành băng.
Trợ lý của Phó Thanh Dung đẩy mắt kính trên sống mũi lên, vẻ mặt trông vô cùng bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng cũng đang cảm thán ông chủ chẳng phúc hậu gì của mình.
Lần này anh ta đến là vì Thẩm Ân, con kế của nhà họ Phó. Lần trước là xử lý thủ tục chuyển trường cho chàng trai đó, lần này là được dặn dò đến để giải quyết chuyện thôi học.
Không biết chàng trai đó lại đắc tội gì với nhà họ Phó, ầm ĩ đến nỗi chính sếp Phó dặn anh ta phải xử lý thôi học. Mấy hôm trước sếp Phó đã dặn dò, nhưng trợ lý sợ ông chủ chỉ nhất thời tức giận, nghĩ thông suốt rồi sẽ hối hận nên hoãn một thời gian.
Không ngờ hai hôm trước sếp Phó lại hỏi chuyện này, trợ lý chỉ đành thoái thác nói mấy hôm nay công việc bận quá nên chưa kịp giải quyết. Chưa kịp nói xong thì ánh mắt của sếp Phó sắc như dao đâm, như đâm vào lưng anh ta. Thế nên, hôm nay anh ta buộc đến đây một chuyến.
Nhưng chuyện không dễ dàng như Phó Thanh Dung nghĩ, chủ nhiệm nghe trợ lý nói muốn Thẩm Ân thôi học thì lập tức mở lớn mắt, khó mà tin được hỏi: “Anh nói ai?”
Lần nữa xác nhận là Thẩm Ân – học trò yêu thích của mình, Lưu Thông gần như mất bình tĩnh. Ông ấy tức đến nỗi môi run lên, kéo trợ lý đi gõ cửa phòng làm việc của lãnh đạo trường Thịnh Phong, kể lại toàn bộ sự việc.
Sắc mặt lãnh đạo trường Thịnh Phong từ khách sáo biến thành không cảm xúc, vị lãnh đạo này biết nhiều chuyện hơn cả giáo viên chủ nhiệm Lưu Thông. Ông ấy biết Thẩm Ân và nhà họ Phó là quan hệ gì, chính vì biết rõ nên mới bị nghẹn lại không muốn nói chuyện.
Cha dượng kỳ lạ như vậy tưởng chỉ có trong phim truyền hình, nào mà ngờ lại xuất hiện bên cạnh mình chứ? Con riêng thì không phải là con, chỉ là một thứ đồ chơi để mặc ông ta chơi đùa.
Chuyện khác thì vị lãnh đạo này không tiện đưa ra ý kiến, nhưng chuyện có liên quan đến tương lai của học sinh, ông ấy không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Suy nghĩ của lãnh đạo xoay chuyển liên tục, khéo léo từ chối yêu cầu giúp trợ lý giải quyết thủ tục thôi học: “Học sinh lớp mười hai đều sắp thành vị thành niên rồi, cho dù thật sự thôi học thì cũng phải hỏi ý kiến của em ấy. Nếu không, chúng tôi không tiện làm thủ tục.”
“Lão Lưu, cậu bảo một học sinh gọi Thẩm Ân đến đây.” Lãnh đạo nháy mắt với Lưu Thông, bảo trợ lý ngồi đợi một lát.
Lưu Thông ra ngoài, quên mất tiết này là tiết thể dục nên đi thẳng đến lớp hai. Vừa bước vào, thấy một người ngồi ở ghế của Thẩm Ân đang chụp gì đó. Ông ấy ho khan một tiếng, sau khi nhìn rõ mặt thì hỏi: “Em đang làm gì ở đây?”
Phó Trạch giật mình vội cất điện thoại rồi xoay người, lắp bắp đáp: “Không có gì, chỉ bất cẩn làm rơi sách của bạn Thẩm Ân nên nhặt lên xếp lại thôi ạ.”
Lưu Thông không nghi ngờ gì, nhìn phòng học không có ai, lúc này mới chợt nhớ ra là tiết thể dục. Ông ấy muốn đi nhưng lại ngờ vực nhìn Phó Trạch: “Chẳng phải đang tiết thể dục à? Sao em ở phòng học?”
“Em hơi khó chịu, đã xin giáo viên thể dục cho nghỉ rồi ạ.” Phó Trạch lắp bắp nói ra một lý do. Thấy chủ nhiệm rời đi, cậu ta thở phào một hơi, hiện giờ ở ốp điện thoại đều là mồ hôi của cậu ta.
Trong lúc Lưu Thông tìm người, trợ lý cũng không ngồi không. Với kỹ năng đàm phán chuyên nghiệp, anh ta nở nụ cười, lấy một túi giấy căng phồng trong cặp da ra, đẩy đến trước mặt lãnh đạo trường: “Đây là chút tấm lòng của sếp Phó, nếu việc thành công, sau này sếp Phó sẵn sàng tặng một tòa nhà dạy học cho trường.”
Không cần mở ra nhìn, lãnh đạo trường cũng biết bao giấy này là cái gì, ông ấy cười lấy lệ, đẩy đồ lại, nói: “Ngại quá, trường học là nơi dạy dỗ giáo dục con người, thế này e là không tiện.”
Vị lãnh đại này cũng từ vị trí thấp từng bước đi lên cao, ở vị trí này nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nhận thứ gì không nên nhận, cũng ghét cái gọi là “giao thiệp tình nghĩa xã hội”. Ông ấy là một người sắp nghỉ hưu, không muốn như ngựa mất móng trước trong một hai năm cuối cùng thế này để rồi tuổi già lại ăn bữa hôm lo bữa mai.
Huống hồ con người ai cũng có trái tim đẹp đẽ. Thành tích lần đầu thi tháng của Thẩm Ân quả thực khiến ông ấy ngạc nhiên không thôi, nếu một nhân tài như vậy vô duyên vô cớ bị cha dượng bắt thôi học, nghĩ sao cũng thấy tiếc.
Hơn nữa, từ góc độ hiệu quả và lợi ích, thành tích của Thẩm Ân có tiềm năng để trở thành thủ khoa đại học tỉnh. Nhiều năm liền, trường trung học Thịnh Phong không có thủ khoa đại học, nếu Thẩm Ân giữ phong độ này, một lần hành động đã giành được vòng nguyệt quế, đây là vẻ vang rất lớn.
Thịnh Phong vẻ vang, người lãnh đạo là ông ấy lại càng vẻ vang hơn. Đủ các yếu tố đan vào nhau, ông ấy sẽ không đồng ý để Thẩm Ân dễ dàng thôi học.
Chiêu nào dùng được đã dùng hết rồi, nhưng không ngờ lãnh đạo lại là một người nói gì cũng không nghe. Trợ lý hết cách, chỉ có thể ngồi trong văn phòng đợi. Chuyện này xem như thất bại rồi, cũng không biết sếp Phó có nổi giận không. Nhưng thực ra, chuyện này cũng không liên quan đến anh ta.
Anh ta đã truyền đạt ý của sếp Phó rồi, cũng đã thương lượng với lãnh đạo rồi. Người ta không nhả ra thì anh ta có cách gì được đây? Cũng không thể trông chờ chàng trai kia tự dưng lại bị bắt thôi học thì lại đồng ý được đúng không, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng thấy không có khả năng, trừ khi chàng trai đó là kẻ ngốc.
Phòng làm việc của lãnh đạo bỗng im lặng, lúc này Lưu Thông thở hồng hộc chạy đến sân tập, đeo kính tìm một lúc lâu mới tìm thấy bóng dáng Thẩm Ân trong các học sinh mặc đồng phục.
Không màng lau mồ hôi trên trán, ông ấy vội đi tới, vừa chạy bước nhỏ vừa gọi: “Thẩm Ân, Thẩm Ân.”
Học sinh lớp hai nghe thấy tiếng gọi của thầy chủ nhiệm thì chọc chọc Thẩm Ân đang nhặt cầu lông, sau đó lại chỉ về phía Lưu Thông bụng bia đang chạy về phía anh: “Hình như chủ nhiệm gọi cậu.”
Thẩm Ân nhìn Nguyễn Nhuyễn cầm vợt cầu lông, thả cầu xuống rồi đi về phía thầy chủ nhiệm.
Cô ta từng nghe những người khác nói nhà họ Nguyễn rất giàu có, khối tài sản tích lũy được còn vượt qua mười nhà họ Phó. Trước kia Phó Yên không tin những lời nói này, cho rằng những người đó ghen tị với mình nên đã bịa đặt nói dối. Cho đến lúc cô ta tham gia bữa tiệc kia, cô ta muốn tiếp tục lừa mình dối người cũng không được.
Không đề cập đến tiêu chuẩn cách thức cao cấp của bữa tiệc, chỉ cần nhìn bộ lễ phục đính kim cương được đặt may riêng của cô công chúa nhỏ nhà họ Nguyễn, so với bộ quần áo kết hợp mà cô ta mặc, giày và đồ trang sức cộng lại cũng còn phải thêm vào phía sau hơn hai số không. Tiểu công chúa cao quý, tao nhã chỉ cần thờ ơ đứng ở đó, thì đã khiến cô ta giống như một chú vịt con xấu xí làm nền cho cô.
Trở về nhà sau bữa tiệc lần đó, Phó Yên trùm chăn khóc lớn một lúc. Đều dùng hết thủ đoạn để nũng nịu, khóc lóc, ầm ĩ, muốn Phó Thanh Dung cũng tổ chức một bữa tiệc lên cấp ba cho mình, hơn nữa còn phải phô trương hơn nhà họ Nguyễn.
Cô ta nhớ rõ lần đó mình bị cha tàn nhẫn quở mắng một trận, nói cô ta quấy rối. Nếu nhà họ Phó có khả năng kinh tế như vậy, thì sẽ không bị khốn khổ ở thành phố A từ lâu rồi.
Chuyện này cũng khiến Phó Yên canh cánh trong lòng, cô ta không thể hiểu được. Nhà họ Nguyễn giỏi như vậy, tại sao không cắm rễ ở thành phố lớn, sao phải ở lại thành phố A. Những năm gần đây nền kinh tế của thành phố A phát triển ngày càng nhanh chóng, nhưng tốc độ phát triển vẫn còn kém hơn Đế Đô sầm uất.
Nếu nhà họ Phó rời khỏi thành phố A, thì cũng chẳng là gì cả. Nhưng tại sao nhà họ Nguyễn, nhà giàu nhất cả nước lại không đến thành phố lớn hơn và tốt hơn để phát triển? Nếu thành phố A không có nhà họ Nguyễn, thì nhà họ Phó chính là thế gia vọng tộc đứng đầu, vậy nhất định cô ta sẽ là cô cả nổi bật nhất.
Mơ ước đúng rất đẹp, nhưng lại cứ đụng phải Nguyễn Nhuyễn. Hai người cùng tồn tại trong trường trung học Thịnh Phong, nhưng cách đối xử mà bọn họ nhận được lại hoàn toàn khác nhau.
Sao khi lên cấp ba, cô ta rất chú ý đến việc giao tiếp qua lại giữa các cá nhân, cũng không hề keo kiệt với bạn học. Sô-cô-la nhập khẩu, son môi hàng hiệu và túi xách phiên bản giới hạn, nói tặng sẽ tặng, cũng không hề chớp mắt. Nhưng cô ta lại rất ít bạn bè qua lại, những người cô ta có thể thổ lộ tình cảm thì càng ít hơn.
Nhưng Tiểu công chúa nhà họ Nguyễn, rõ ràng là trong nhà rất có tiền, nhưng chưa bao giờ thấy cô mua thứ gì quý giá để tặng người khác. Không có lợi ích gì, nhưng không biết được tại sao lại có rất nhiều người thích cô, chạy lên muốn kết bạn với cô. Quà vặt gì cũng được tặng đến lớp Hai, mỗi lần Nguyễn Nhuyễn vừa xuất hiện, từng người đều ôm mặt như kẻ ngốc.
Học sinh nam như vậy thì cũng được đi, nhưng rất nhiều học sinh nữ nhìn cô gái cùng tuổi khác bằng ánh mắt sáng ngời như sao là thế nào? Mỗi lần nhìn thấy cảnh đó, Phó Yên lại nghi ngờ nhân sinh một lần. Lâu ngày, nơi nào có Nguyễn Nhuyễn, cô ta sẽ vô thức tránh đi, để tránh mình lúng túng.
Cũng may Nguyễn Nhuyễn không phải là người ăn nói phách lối. Dưới sự cố ý tránh né, Phó Yên lại hiếm khi nghe nói về chuyện của cô công chúa nhỏ này. Chỉ là cách đây không lâu, nghe bạn học trong lớp nói Nguyễn Nhuyễn bị bệnh, xin nghỉ ốm dài hạn, giọng điệu tràn đầy lo lắng.
Tin tức này đã làm cho Phó Yên rất vui vẻ. Sau khi xác minh không phải là tin đồn không có căn cứ, cô ta lập tức vô cùng phấn khởi và mua cho mình hai cái túi xách. Ngay cả đi bộ cũng trở nên nhẹ bỗng, cô ta cảm thấy thiếu đi người nào đó thì bầu không khí của Thịnh Phong cũng trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.
Đáng tiếc là cuộc sống khiến cô ta thoải mái này cũng không được bao lâu, Nguyễn Nhuyễn lại bất ngờ trở về trường, còn trong tình huống khiến cô ta bắt gặp. Đầu của Phó Yên trở nên ong ong, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ, cô ta lúng túng mím môi, không phát ra âm thanh.
Sau khi nhét lại thẻ ngân hàng vào trong túi mình, ý thức hỗn loạn của cô ta mới từ từ quay trở lại. Sự kiêu ngạo của trước kia lập tức thấp đi một nửa, cô ta cắn môi tủi thân nói: “Bố tôi không phải là loại người giống như cô nói, ông ấy rất tốt với tôi!”
“À, liên quan gì đến tôi?” Nguyễn Nhuyễn nhìn cô ta bằng vẻ mặt khó hiểu, dường như thật sự không hiểu cô ta nói chuyện này với mình làm gì.
Thấy Phó Yên vẫn đứng ở cửa không đi, nước mắt trào ra, dáng vẻ yếu đuối đáng thương giống như bị người khác ức hiếp đến mức không thể phản kháng. Nguyễn Nhuyễn dựa vào cửa và vô cùng hứng thú thưởng thức màn biểu diễn một lát, đợi đến lúc đã nhìn đủ, cô mới chậm rãi mở miệng: “Chúng tôi phải đi ăn cơm. Bạn học này, có thể phiền cô đừng chặn cửa không?”
Nước mắt trên khóe mắt vẫn chưa rơi xuống, vốn dĩ dáng vẻ lê hoa đái vũ của học sinh nữa sẽ khiến người khác đau lòng. Biết làm thế nào khi hai người duy nhất có mặt ở đây đều không phải là người thương hương tiếc ngọc, bọn họ chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt không khác gì nhìn một con khỉ buồn cười.
Cảm thấy mình bị làm nhục trong âm thầm, vẻ mặt của Phó Yên trở nên tái nhợt. Cảm xúc kích động không thể diễn tả được, cơ thể lung lay sắp đổ sắp ngã như bị kích thích rất lớn. Vào lúc Nguyễn Nhuyễn cho là cô ta sắp ngất xỉu ở trên mặt đất, thì cô ta lại giậm chân lảo đảo chạy ra khỏi tầm mắt.
Khả năng chịu đựng tâm lý không giỏi. Cũng chưa nói gì nặng lời, nhưng đã sụp đổ thành như vậy. Nguyễn Nhuyễn tặc lưỡi, lắc đầu, trong lòng cô cảm thấy đối thủ của mình quá yếu. Nhưng chính bề ngoài trông vô hại, nhu nhược này của Phó Yên, đã dày vò Thẩm Ân khiến danh tiếng của anh mất sạch trong cốt truyện ban đầu.
Làm đủ thứ chuyện gần gũi dưới vỏ bọc của một cô em kế, yêu thương ngưỡng mộ đơn phương lại sợ bị người khác biết. Sau khi tình yêu bí mật bị phanh phui, quật ngược lại nói là Thẩm Ân dụ dỗ mình. Phó Thanh Dung thì không nói, nhưng ngay cả Lý Lam cũng rất tin không nghi ngờ lời nói dối này.
Bà tức giận, tóm lấy chiếc ghế dài bên cạnh rồi đập vào người con trai, ra tay không hề lưu tình, đã đánh gãy một cái chân của Thẩm Ân. Mặc dù sau đó có được chữa trị cũng không thể khôi phục lại như lúc ban đầu, sau này đi lại sẽ hơi khập khiễng.
Khi đó một tháng trước kỳ thi cao khảo chính thức, dưới sự tủi thân khóc lóc kể lể của Phó Yên, trường trung học Thịnh Phong lan truyền đủ mọi lời đồn. Nói Thẩm Ân không biết xấu hổ, muốn leo lên cành cao đến mức sắp điên rồi, ngay cả em kế của mình cũng dám sinh ra tâm tư. Dù thành tích tốt hơn đi nữa thì có ích lợi gì, thứ người cặn bã như vậy nên thoát khỏi suy nghĩ của anh, để anh mãi mãi không thể ngóc đầu dậy.
Cho dù anh em kế không giống với anh em ruột, nhưng trong quan niệm của rất nhiều người, đều là mối quan hệ giữa anh trai và em gái. Nếu vượt qua giới hạn, sẽ không tránh khỏi bị chỉ trích và chửi rủa. Dưới sự đổ oan của Phó Yên, Thẩm Ân đã gánh chịu tất cả tiếng xấu. Còn cô ta lại giống như hoa sen mới nở, toàn thân cao thượng.
Trước sức ép quá lớn của dư luận, lê một chân bị thương tàn phế vào phòng thi, dù người có ý chí kiên định đi nữa cũng không thể tỏ ra thờ ơ. Lần thi cao khảo đó, Thẩm Ân thất bại, so với trình độ thực tế của bản thân, anh kém hơn từ sáu mươi đến bảy mươi điểm, không có duyên phận làm thủ khoa của tỉnh, cũng không đạt được điều kiện tuyển sinh của trường mình yêu thích ngưỡng mộ.
Đó là một bước ngoặt trong cuộc đời của Thẩm Ân. Trước kia, anh là một học sinh giỏi trong mắt thầy cô và là tấm gương để các bạn trong lớp học hỏi noi theo. Sau đó, tất cả những gì được nhắc đến cùng với tên của anh đều là sự ghét bỏ.
Nhớ đến những chuyện này, cảm giác của Nguyễn Nhuyễn đối với Phó Yên lại kém đi mấy phần.
Cô thu lại ánh mắt từ xa, hơi ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của thiếu niên, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào mình và không hề chớp mắt. Cô hơi ngượng ngùng gảy gảy ngón tay, cô thử hỏi: “Tôi đuổi Phó Yên đi, cậu có tức giận không?”
“Sẽ không.” Thẩm Ân hơi kinh ngạc khi cô hỏi như vậy, anh nhanh chóng trả lời, không hề suy nghĩ nói: “Tôi không có quan hệ gì đến cô ta. Mẹ tôi và cha cô ta đã tái hôn, trên danh nghĩa chúng tôi được xem là anh em kế. Nhưng không có tiếp xúc gì, cũng không nói tới chuyện tình cảm.”
Sợ cô suy nghĩ nhiều, anh còn cố ý giải thích mình đã chuyển ra khỏi nhà họ Phó. Không sống chung dưới một mái hiên, bình thường cũng không gặp mặt.
Cô cảm thấy kinh ngạc khi thiếu niên lập tức kể với mình nhiều chuyện riêng tư như vậy. Nguyễn Nhuyễn sửng sốt một lát, ngay sau đó cũng nở nụ cười: “Như vậy rất tốt. Nhà họ Phó, không thích hợp với cậu.”
Phó Thanh Dung là chủ nhà, có dục vọng kiểm soát rất mạnh, tính toán chi li. Nghe cha Nguyễn nói, người này không có năng lực kinh doanh gì, dựa vào vốn liếng do thế hệ trước liều mình làm ra nên ông ta mới đi tới ngày hôm nay. Đừng nhìn bề ngoài nhà họ Phó trông mạnh mẽ, thực ra là vàng ngọc bên ngoài nhưng thối rữa bên trong, đã sa sút từ lâu.
Kinh doanh không giỏi, cũng không đủ tư cách để dạy dỗ con cái. Luôn luôn dung túng, nuôi dưỡng tính tình của anh em Phó thị trở nên lệch lạc. Cách xa những gông cùm xiềng xích của nhà họ Phó và người mẹ ruột không hiểu tình hình, đối với Thẩm Ân mà nói là lựa chọn tốt nhất.
“Chúng ta đi ăn cơm đi, bây giờ ở căng tin không đông đúc.” Thu lại suy nghĩ, Nguyễn Nhuyễn chủ động đưa ra lời mời. Bước ra khỏi cửa lớp và ngoảnh lại, thấy thiếu niên vẫn còn sững sờ tại chỗ, cô không kiềm được bật cười: “Đi thôi, chẳng lẽ nhìn tôi là có thể lấp no bụng sao? Tôi cũng không biết mình lại xinh đẹp như vậy.”
Cô đùa giỡn một lúc đã khiến tai của Thẩm Ân đỏ lên. Anh cong môi đi tới bên cạnh cô, cố ý bước từng bước nhỏ để có thể sóng vai cùng cô. Đầu của thiếu nữ cao đến ngực anh, người nhỏ nhắn, gò má xinh đẹp yêu kiều tràn đầy đầy ý nghĩa, lông mi cong run rẩy, vừa thông minh vừa đáng yêu.
Chưa chính thức giới thiệu bản thân, cũng chưa mở lời rõ ràng, nhưng giữa bọn họ lại phù hợp với nhau một cách khó hiểu, dù không nói lời nào cũng không cảm thấy nhàm chán. Huống chi Nguyễn Nhuyễn lại giống như chim tước, không ngừng trò chuyện ríu rít ở trên đường đến căng tin.
Cửa sổ nào của căng tin có đồ ăn ngon, cửa sổ nào rẻ và thực dụng, bàn tay của dì nào không run rẩy khi phát thức ăn, những tình huống này cô đều biết rất rõ ràng. Dáng vẻ hiếu động xinh đẹp yêu kiều của cô khiến Thẩm Ân nhìn đến cong môi không ngừng mỉm cười, cảm thấy đi chậm rãi ở trên đường cũng rất tốt.
Trước kia, khi đến căng tin anh đều là ba bước dồn thành hai bước, chân dài vừa nhanh vừa vội. Anh cho là một quãng đường chỉ mất mười phút để đến, nhưng lại muốn lằng nhằng tốn đến hai mươi phút mới có thể đến nơi là một việc rất không cần thiết và lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ suy nghĩ của anh đã thay đổi, thậm chí còn ghét bỏ hai mươi phút là quá nhanh, càng tốt hơn nếu có thể đi hết ba mươi phút.
Khuôn viên của trường trung học rộng lớn như vậy, nhưng lầu dạy học và căng tin sẽ không cách nhau quá xa. Nửa tiếng mà Thẩm Ân mong đợi chỉ có thể tồn tại ở trong giấc mơ, nhưng thực tế là chưa đầy mười lăm phút thì hai người đã đi đến cửa của căng tin.
Đi ăn cơm ngoài giờ cao điểm, quả nhiên học sinh ở căng tin đã ít hơn rất nhiều, cũng không cần phải cầm balo để chiếm ngồi trước. Nguyễn Nhuyễn và Thẩm Ân đều đi tự chọn cửa sổ, mỗi người đều gọi hai món mặn một món chay và một chén canh, tổng của hai phần chỉ tốn ba mươi tệ.
Trên máy cà thẻ hiện ra số tiền 30, Nguyễn Nhuyễn quẹt thẻ cơm của mình trước. Đối diện với ánh mắt không đồng ý của thiếu niên, cô mỉm cười: “Có qua có lại mới toại lòng nhau. Cậu đã mua cho tôi nhiều thứ như vậy, tôi mời cậu ăn bữa cơm căng tin thì thế nào?”
Nếu nghiêm túc mà nói thì đây là ngày đầu tiên hai người gặp mặt, chuyện tặng đồ chỉ xảy ra ở trong game. Trái tim của Thẩm Ân đập thình thịch, anh biết cô gái này đang trá hình chứng tỏ thân phận của mình với anh.
Cô thật sự chính là nhân vật 2D mà mình nuôi dưỡng!
Anh bưng khay và đi cùng tay cùng chân theo phía sau thiếu nữ, tìm một nơi sạch sẽ để ngồi xuống, đầu óc của Thẩm Ân trống rỗng một lúc, trên mặt hiện lên vẻ ngớ ngẩn.
“Bị dọa sợ rồi sao?” Nguyễn Nhuyễn lên tiếng hỏi, trong giọng nói lộ ra sự lo lắng.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, nếu một nhân vật hư cấu trong game mà cô đang chơi lại đột nhiên xuất hiện trong thực tế, cô sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Biểu hiện của thiếu niên đã được coi là bình tĩnh, chỉ là hơi sợ hãi ngẩn người mà thôi.
Lắc đầu, Thẩm Ân mím môi: “Không. Chỉ là cảm thấy thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ.”
Không những không bị hù dọa, mà trong lòng anh còn mơ hồ tràn ra cảm giác vui mừng. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình cũng được ông trời thiên vị, nếu chưa trải qua cuộc gặp gỡ bất ngờ này thì dù có nói ra người ta cũng không tin.
Nguyễn Nhuyễn cũng nói sơ qua tình huống của mình vào lúc đó, trong lòng cô vẫn còn tiếc nuối một tòa lâu đài lớn như vậy, cô còn chưa vào xem mà đã ra khỏi trò chơi. Chủ yếu là cô thích vườn hoa hồng, mà lâu đài lại quá lớn, thật sự cô không dám vào một mình.
Đang tùy tiện suy nghĩ, một đôi đũa được duỗi đến trước mặt cô, gắp lấy hành lá thái nhỏ trang trí trên đầu sư tử kho. Nguyễn Nhuyễn ngước mắt lên, nhìn thấy tia hốt hoảng thoáng qua trên gương mặt của thiếu niên, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi nhớ cậu không ăn hành “
Trong game, thiếu nữ không ăn hành. Thẩm Ân ghi nhớ trong lòng, nhìn thấy hành lá cắt nhỏ anh lại vô thức muốn gắp ra. Trong lúc nhất thời anh đã quên đây không phải là trò chơi, hành động của anh lộ ra sự đột ngột, còn hơi ngả ngớn.
“Cảm ơn cậu.” Sau khi kinh ngạc, trong mắt của Nguyễn Nhuyễn lộ ra nụ cười: “Đúng là tôi không thích ăn hành. Nhắc tới phương diện thức ăn, có khi tôi rất kén chọn.”
Thẩm Ân im lặng, nghiêm mặt trả lời: “Sẽ không, cậu không hề kén chọn.”
Chỉ là không thích ăn hành, nhưng thích ăn hành đã được nấu chín kỹ. Không ăn tỏi sống và tỏi băm, nhưng có thể ăn tỏi có đường. Khi ăn lẩu, cô đã quen cho giấm vào đĩa dầu trước, một lần đều cho vào một nửa chén. Không thích ăn món kho có ngũ vị hương, mì trộn thì phải ngọt và cay.
Thông qua cách nuôi dưỡng trong trò chơi, anh thực sự đã phát hiện ra nhiều thói quen nhỏ của cô gái. Nhưng những điều này đều là sở thích ở trong mắt anh, không liên quan gì đến việc kén chọn.
Dáng vẻ nghiêm túc của thiếu niên khiến khóe mắt của Nguyễn Nhuyễn lộ ra nụ cười. Bữa trưa đơn giản nhưng ăn rất vui vẻ, sau khi đĩa thức ăn cuối cùng được Thẩm Ân thu dọn, cô ngồi ở chỗ ngồi và chống cằm nhìn bóng người của anh đi đến nơi thu hồi chén đĩa.
Sau khi tan học vào buổi chiều, Thẩm Ân cố gắng đợi đến khi Nguyễn Nhuyễn đứng dậy, anh mới xách balo lên và đi đến cửa lớp. Giống như là tình cờ gặp nhau, hai người cùng đi xuống lầu. Ngoài cổng trường, tài xế của nhà họ Nguyễn đã đợi ở phía trước xe.
Nhìn thấy cô chủ nhà mình ra khỏi cổng trường, ông ấy bước tới nghênh đón và thuận tay nhận lấy balo. Nhưng chưa kịp đến gần, người tài xế mặc âu phục đã chú ý tới thiếu niên đi bên cạnh Nguyễn Nhuyễn. Dáng vẻ nhanh nhẹn, khí chất lạnh lùng, xem ra có quan hệ không tệ với cô chủ của họn họ.
“Cô chủ, đây là bạn mới quen của cô sao?” Đi tới trước xe, tài xế cung kính lễ độ mở cửa xe ghế sau, thuận miệng hỏi một câu.
“Vâng. Cậu ấy mới chuyển tới Thịnh Phong vào lớp mười hai, bài kiểm tra tháng lần trước cậu ấy đứng đầu lớp, thi được hơn bảy trăm bốn mươi điểm!” Nguyễn Nhuyễn mỉm cười trả lời, tràn đầy cảm giác kiêu ngạo đập vào mặt, giống như người thi được điểm cao đó chính là cô.
“Vậy đúng là rất giỏi.” Tài xế ngạc nhiên trong chốc lát, khen ngợi một cách chân thành.
Có thể đạt được số điểm này ở trường Thịnh Phong có tỷ số lên lớp cực cao, sức cạnh tranh cũng rất lớn đối với các trường trung học trọng điểm, không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Thành tích của cô chủ bọn họ cũng rất xuất sắc, nhưng chỉ có một bài thi có số điểm cao nhất là hơn bảy trăm hai mươi điểm, đây là một trong số ít lần vượt qua cậu chủ của nhà họ Quý và giành được vị trí đứng đầu lớp.
Để khen ngợi cô chủ, tiên sinh đã mua một hòn đảo tư nhân ở nước ngoài làm quà tặng, còn tặng cho cô chủ một chuỗi ngọc lục bảo mã não. Người làm việc ở nhà họ Nguyễn cũng được thơm lây, tiền lương của bọn họ đã tăng lên ba mươi phần trăm.
Tài xế nhớ lại chuyện cũ và mỉm cười, làm ra tư thế mời. Nguyễn Nhuyễn chui vào ngồi ở ghế sau, dịch chuyển vào bên trong, vỗ xuống vị trí bên cạnh mình: “Thẩm Ân, cậu đi lên đi. Để chú Lưu chở cậu một đoạn.”
Dưới chân Thẩm Ân vẫn không nhúc nhích, lắc đầu từ chối: “Chỗ tôi ở gần trường, nhiều nhất là trong nửa tiếng đã có thể đến nơi.”
Thiếu niên không muốn, Nguyễn Nhuyễn cũng không muốn miễn cưỡng. Hạ cửa kính xe xuống vẫy tay tạm biệt, chiếc xe ô tô màu đen phun khói thải ra sau và lao đi thật xa. Thẩm Ân đứng đó nhìn một lúc, đến khi người ở cổng trường ít dần, anh mới vác balo lên vai và đi về phía một con đường khác.
Chiếc xe màu đen băng qua từng con đường, sau đó thì lái vào khu biệt thự. Nguyễn Nhuyễn vừa xuống xe, người giúp việc đợi ở cổng đã chủ động tới cầm lấy cặp sách của cô, rồi đặt trước bàn học trong phòng ngủ. Vì nhiệt độ có hơi thấp nên đôi dép lê bằng vải mỏng có chút lạnh, thế nên người giúp việc lại cầm một đôi dép bông mới cho cô thay.
Mùi thức ăn trong bếp bay tới phòng khách, vừa vào cửa đã ngửi thấy. Nguyễn Nhuyễn thò đầu vào bếp, thì bị thím Lý đang nấu cơm phát hiện. Sợ cô bị khói bếp làm sặc, bà đành cười đuổi cô ra khỏi bếp, còn cho một miếng gà nướng muối kim quế để cô giải cơn thèm.
Vị mặn thơm, thịt gà săn chắc, thoang thoảng hương thơm của hoa quế. Ăn một miếng hoàn toàn không thỏa mãn cơn đói của cô mà còn thèm hơn.
Trên sofa trong phòng khách, ba cô đang bồn chồn xem wechat, chốc chốc lại phát ra tiếng cười, sắc mặt như gió xuân phơi phới. Nguyễn Nhuyễn lặng lẽ đi tới sau sofa, nghiêng đầu sang liếc nhìn màn hình điện thoại, sau đó lập tức ôm hai má mình, cảm giác răng cũng ê cả lên.
Ba mẹ cô đã ngoài bốn mươi rồi mà chẳng có vẻ gì là trung niên cả, kết hôn lâu như vậy nhưng ngày nào cũng như đang trong thời kỳ yêu đương thắm thiết. Trước mặt người ngoài, ba cô luôn tỏ vẻ là người thông minh tài giỏi, ai mà ngờ ông sẽ nói ra những lời sến súa như vậy trên điện thoại chứ?
Giống như cái gì mà “Em nhóm máu gì, em là hình mẫu lý tưởng của anh”, “Hôm nay em kỳ lạ quá, đẹp đến kỳ lạ”… Nhưng Đào Mai – mẹ cô thậm chí còn vui vẻ phối hợp theo. Wechat của hai vợ chồng đầy lời thả thính, nội dung quả thực làm người ta ngán chết đi được.
Điều khiến Nguyễn Nhuyễn cạn lời nhất đó là mẹ cô cũng đang ở nhà mà! Tại sao không nói trực tiếp với nhau mà cứ phải gửi qua Wechat? Chẳng lẽ một người trong phòng khách, một người trong phòng ngủ, khoảng cách như vậy sẽ khiến tình yêu trở nên thắm thiết hơn?
Cái đầu nhỏ của Nguyễn Nhuyễn không thể hiểu nổi những vấn đề này, nên cô lặng lẽ đi ra ngoài.
Hơn mười phút sau, người mẹ xinh đẹp của cô cuối cùng cũng thướt tha ra khỏi phòng ngủ, hệt như một nữ vương cao quý, trao cho ba cô một nụ hôn trong khi ông ấy đang nhìn bà ấy bằng đôi mắt hình trái tim. Lúc này đây, sếp Nguyễn vốn lạnh lùng trong mắt người khác lại như một kẻ ngốc, quỳ một gối xuống, nắm lấy tay trái của người đẹp, thành kính hôn lên đầu ngón tay.
“…” Nguyễn Nhuyễn ở một bên càng thêm chua xót, vờ như không nhìn thấy gì, vẻ mặt hờ hững dời mắt đi.
Giúp việc lâu năm của nhà họ Nguyễn nhìn nhiều cũng quen, chỉ biết cười ha ha cảm thán tình cảm giữa ông chủ và bà chủ tốt quá. Bên nhau nhiều năm như vậy rồi mà vẫn giống như thanh niên vừa mới yêu, cả ngày như keo sơn với nhau.
Là kết tinh của tình yêu đấy, cho dù Nguyễn Nhuyễn có cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình đi thì vẫn bị Đào Mai tóm được rồi hôn lên mỗi bên má một nụ hôn, mỗi bên một dấu hôn đo đỏ, trông rất đối xứng.
Một bữa cơm tối trở thành một bữa cơm chó đập vào mặt, Nguyễn Nhuyễn gắng gượng ăn xong cơm rồi chạy về phòng ngủ đóng cửa lại. Cô thở phào nhẹ nhõm, lướt Weibo nửa tiếng. Cô chậm chạp mở phòng quần áo, tiện tay lấy một bộ đồ ngủ có điểm nhấn là hình bò sữa trong số mấy chục bộ, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Gội đầu tắm rửa rồi sấy khô tóc, làm xong tất cả thì cũng gần bảy rưỡi tối. Tiếp theo, Nguyễn Nhuyễn bắt đầu làm bài tập, giải đề, không có gì bất ngờ khi lại rơi vào đề tự nhiên.
Quá trình giải đáp tham khảo đáp án khá đơn giản, có câu Nguyễn Nhuyễn không hiểu lắm. Cô nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại chụp câu hỏi cuối của đề vật lý, nhấp vào giao diện Wechat rồi gửi đi.
Một tiếng rung nhẹ vang lên, ánh mắt Thẩm Ân cuối cùng cũng rời khỏi bản luận văn đang sửa, nhìn sang điện thoại ở góc bàn. Ngón tay thon dài mở khóa, bên cạnh hình đại diện Wechat heo Peppa có số hai màu đỏ.
Vừa mở ra, một bức ảnh xuất hiện, phía sau còn có thêm một tin nhắn: “Giang hồ cấp cứu, xin học thần giải vây giúp tôi!”
Sau đó nhận được một meme đầu heo rơi nước mắt.
Đây là Wechat lúc ăn trưa anh kết bạn với Nguyễn Nhuyễn, hình đại diện của cô gái là một chú heo nhỏ màu hồng gặm cà rốt, còn hình đại diện của anh đã đổi từ trước, là cô gái 2D ngồi trên xích đu trong vườn hoa hồng và có nụ cười rạng rỡ.
Trong điện thoại của anh còn lưu rất nhiều ảnh chụp màn hình của nhân vật 2D, có hình đang ngủ, có hình phồng má đang ăn. Nhưng anh chưa từng nói với ai những điều này, đó là bí mật cất giấu trong lòng anh.
Thẩm Ân bất giác cong môi, rồi nhấn vào gói meme hình con mèo. Sau đó thì anh phóng to hết cỡ bức ảnh đó, không cần suy nghĩ đã đặt bút viết nhanh.
Khoảng ba phút sau, các bước giải đề chi tiết đã được viết trên giấy. Anh chụp ảnh, rồi gửi sang cho cô gái.
Cá ăn mèo: “Nhanh vậy! Giỏi quá rồi đấy. Đây là thực lực của học thần sao? Bể dâu bốc khói.jpg”
Một khoảng trắng xóa: “Không có gì đâu. Nếu làm đề nhiều thì sẽ nhận ra rất nhiều cách giải đề đều tương tự nhau, chỉ cần nắm vững một trong số đó, thay đổi cỡ nào thì bản chất vẫn vậy thôi.”
Một khoảng trắng xóa: “Nếu cậu cần, ngày mai tôi sẽ mang sổ tay đã tổng hợp lại những phân tích về các dạng đề thường gặp và ra thi với tần suất cao cho cậu, cậu có thể mang về nhà từ từ mà đọc.”
Cá ăn mèo: “Cần lắm lắm! Cảm ơn nhé! Cạn ly vì tình hữu nghị của hai ta.jpg”
Thẩm Ân nhìn chằm chằm vào meme trung niên một lúc lâu, cuối cùng vẫn lưu lại. Thấy WeChat không còn động tĩnh nữa, anh nghĩ chắc có lẽ cô gái sẽ không gửi tin nhắn nữa nên tập trung sửa bản thảo.
Anh đã trau chuốt bài luận văn này bảy tám lần rồi, chỉ để vượt qua kỳ thi tuyển quốc gia. Còn nếu không qua thì Thẩm Ân vẫn có tự tin được đề cử vào cấp tỉnh.
Sửa xong một chữ cuối cùng, anh vươn vai, vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân. Trước khi ngủ, anh nhấp vào Wechat chú heo hồng kia, gõ hai chữ “ngủ ngon” rồi gửi đi. Chưa đến một phút sau, đối phương đã nhanh chóng trả lời lại “mơ đẹp”, phía sau còn kèm theo hai meme dễ thương theo thói quen.
Thẩm Ân ấn sưu tập từng cái, sau đó mới đặt báo thức, đặt điện thoại dưới gối. Quả thực đúng như cô gái nói, anh đã mơ một giấc mơ đẹp.
Cuộc sống học tập của học sinh lớp mười hai rất đơn giản, phần lớn thời gian chỉ đi đi về về hai nơi là trường học và nhà. Vì sức khỏe của các học sinh đang chiến đấu cho kỳ thi đại học, cho dù đã lên lớp mười hai, bài tập chạy giữa giờ kéo dài hai mươi phút vẫn không bị hủy.
Sau khi tan tiết thứ hai buổi sáng, tiếng phát thanh quen thuộc vang lên, học sinh học ở tầng trên bị lùa xuống cầu thang hệt như lợn con, chen chúc nhau ra sân trường.
Trước giờ Nguyễn Nhuyễn không thích vận động, cô thực hiện triệt để nguyên tắc “có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, mà có thể ngồi thì chắc chắn không đứng”. Chạy một vòng quanh sân là bốn trăm mét, cả lớp phải chạy hai vòng. Cho dù chỉ có tám trăm mét, nhưng chỉ nghĩ tới thôi cô đã thấy mệt rồi.
Trước đây cô sẽ tìm đại một cái cớ, ví dụ như đau chân, chóng mặt các kiểu để có thể đánh lừa, đứng ở một bên nghỉ ngơi. Nhưng sau khi lên lớp mười hai, giáo viên chủ nhiệm không dễ nói chuyện chút nào. Một đôi mắt đã dãi nắng dầm mưa vô cùng sắc bén, đứng trước mặt cô mắt lớn trừng mắt nhỏ, Nguyễn Nhuyễn vẫn cam chịu số phận chạy một vòng.
Cô chạy chầm chậm đuổi theo phía sau đuôi của lớp, chạy một vòng đã chống nạnh thở hồng hộc. Chân nặng như đeo chì, nhìn các bạn cùng lớp dần chạy xa, Nguyễn Nhuyễn hổn hển muốn bỏ cuộc.
Một bóng dáng ngược sáng chiếu tới, mùi nước giặt hoa oải hương phả vào mũi. Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác quay đầu, thấy Thẩm Ân nắm tay thành nắm đấm đang chạy đến bên cạnh cô.
Chiếc áo len cổ thấp để lộ ra chiếc cổ thon dài trắng mịn, khuôn cằm ngược sáng hoàn hảo đẹp đẽ. Đôi môi mỏng hơi hé mở, ánh mắt đen sáng ngời sâu thẳm nhìn cô chằm chằm: “Đừng dừng lại, tôi chạy với cậu.”
Chân bất giác sải bước theo tần suất của chàng trai, Nguyễn Nhuyễn điều chỉnh lại hơi thở, cắn răng chạy tiếp. Chạy thêm vòng nữa, cô muốn ngồi xuống thì lại bị Thẩm Ân kéo lên đi nửa vòng. Đợi nhịp tim trở lại bình thường, cô chẳng khác nào một con cá muối cả.
“Cậu ở đây đợi tôi.” Nói xong, Thẩm Ân chạy về phía căn tin.
Học sinh trên sân tụm năm tụm ba đi về tòa nhà dạy học, Nguyễn Nhuyễn ngồi trên bậc đá vài phút, đang ngẩn ngơ thì một cốc trà sữa nóng nhét vào tay cô.
Đón ánh mắt sáng ngời lấp lánh của cô gái, mặt Thẩm Ân hơi nóng lên, anh ngoảnh mặt đi, nói: “Trời lạnh, uống chút đồ nóng cho ấm dạ dày.”
“Học thần, cậu quả là một người siêu siêu siêu tốt đấy.” Nguyễn Nhuyễn cong khóe miệng, hút một hơi trà sữa nóng vị táo đỏ, lập tức thỏa mãn thở dài.
Thẩm Ân được cấp thẻ người tốt thì cau mày lại, lần trước quay về anh đã lấy được không ít kinh nghiệm từ Lục Nhiên, biết con gái khen là người tốt thì chứng tỏ có ý từ chối. Chỉ vì ngại nói thẳng nên mới dùng cách nói khéo này.
Nhưng anh làm sai gì à, sao lại bị phát thẻ người tốt? Thẩm Ân nghĩ mãi không ra, mặt căng thẳng, nghiêm túc đính chính: “Tôi không phải người tốt.”
“?” Nguyễn Nhuyễn mờ mịt, ngơ ngác “ồ” một tiếng. Cô cắn ống hút, trộm quan sát chàng trai, nhìn thế nào cũng thấy dáng vẻ của học sinh ba tốt mà.
Hai người mạch não khác nhau vừa nói chuyện vừa vào lớp học lúc chuông vào tiết vang lên.
Lại vài ngày trôi qua, hiếm khi có tiết thể dục mà giáo viên thể dục bị ốm. Học sinh lớp hai vui mừng chạy ra sân tập, mặt đầy thích thú.
Khác với vẻ háo hức reo hò của học sinh trên sân tập, bầu không khí trong văn phòng giáo viên khá giằng co, nhiệt độ như sắp đóng thành băng.
Trợ lý của Phó Thanh Dung đẩy mắt kính trên sống mũi lên, vẻ mặt trông vô cùng bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng cũng đang cảm thán ông chủ chẳng phúc hậu gì của mình.
Lần này anh ta đến là vì Thẩm Ân, con kế của nhà họ Phó. Lần trước là xử lý thủ tục chuyển trường cho chàng trai đó, lần này là được dặn dò đến để giải quyết chuyện thôi học.
Không biết chàng trai đó lại đắc tội gì với nhà họ Phó, ầm ĩ đến nỗi chính sếp Phó dặn anh ta phải xử lý thôi học. Mấy hôm trước sếp Phó đã dặn dò, nhưng trợ lý sợ ông chủ chỉ nhất thời tức giận, nghĩ thông suốt rồi sẽ hối hận nên hoãn một thời gian.
Không ngờ hai hôm trước sếp Phó lại hỏi chuyện này, trợ lý chỉ đành thoái thác nói mấy hôm nay công việc bận quá nên chưa kịp giải quyết. Chưa kịp nói xong thì ánh mắt của sếp Phó sắc như dao đâm, như đâm vào lưng anh ta. Thế nên, hôm nay anh ta buộc đến đây một chuyến.
Nhưng chuyện không dễ dàng như Phó Thanh Dung nghĩ, chủ nhiệm nghe trợ lý nói muốn Thẩm Ân thôi học thì lập tức mở lớn mắt, khó mà tin được hỏi: “Anh nói ai?”
Lần nữa xác nhận là Thẩm Ân – học trò yêu thích của mình, Lưu Thông gần như mất bình tĩnh. Ông ấy tức đến nỗi môi run lên, kéo trợ lý đi gõ cửa phòng làm việc của lãnh đạo trường Thịnh Phong, kể lại toàn bộ sự việc.
Sắc mặt lãnh đạo trường Thịnh Phong từ khách sáo biến thành không cảm xúc, vị lãnh đạo này biết nhiều chuyện hơn cả giáo viên chủ nhiệm Lưu Thông. Ông ấy biết Thẩm Ân và nhà họ Phó là quan hệ gì, chính vì biết rõ nên mới bị nghẹn lại không muốn nói chuyện.
Cha dượng kỳ lạ như vậy tưởng chỉ có trong phim truyền hình, nào mà ngờ lại xuất hiện bên cạnh mình chứ? Con riêng thì không phải là con, chỉ là một thứ đồ chơi để mặc ông ta chơi đùa.
Chuyện khác thì vị lãnh đạo này không tiện đưa ra ý kiến, nhưng chuyện có liên quan đến tương lai của học sinh, ông ấy không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Suy nghĩ của lãnh đạo xoay chuyển liên tục, khéo léo từ chối yêu cầu giúp trợ lý giải quyết thủ tục thôi học: “Học sinh lớp mười hai đều sắp thành vị thành niên rồi, cho dù thật sự thôi học thì cũng phải hỏi ý kiến của em ấy. Nếu không, chúng tôi không tiện làm thủ tục.”
“Lão Lưu, cậu bảo một học sinh gọi Thẩm Ân đến đây.” Lãnh đạo nháy mắt với Lưu Thông, bảo trợ lý ngồi đợi một lát.
Lưu Thông ra ngoài, quên mất tiết này là tiết thể dục nên đi thẳng đến lớp hai. Vừa bước vào, thấy một người ngồi ở ghế của Thẩm Ân đang chụp gì đó. Ông ấy ho khan một tiếng, sau khi nhìn rõ mặt thì hỏi: “Em đang làm gì ở đây?”
Phó Trạch giật mình vội cất điện thoại rồi xoay người, lắp bắp đáp: “Không có gì, chỉ bất cẩn làm rơi sách của bạn Thẩm Ân nên nhặt lên xếp lại thôi ạ.”
Lưu Thông không nghi ngờ gì, nhìn phòng học không có ai, lúc này mới chợt nhớ ra là tiết thể dục. Ông ấy muốn đi nhưng lại ngờ vực nhìn Phó Trạch: “Chẳng phải đang tiết thể dục à? Sao em ở phòng học?”
“Em hơi khó chịu, đã xin giáo viên thể dục cho nghỉ rồi ạ.” Phó Trạch lắp bắp nói ra một lý do. Thấy chủ nhiệm rời đi, cậu ta thở phào một hơi, hiện giờ ở ốp điện thoại đều là mồ hôi của cậu ta.
Trong lúc Lưu Thông tìm người, trợ lý cũng không ngồi không. Với kỹ năng đàm phán chuyên nghiệp, anh ta nở nụ cười, lấy một túi giấy căng phồng trong cặp da ra, đẩy đến trước mặt lãnh đạo trường: “Đây là chút tấm lòng của sếp Phó, nếu việc thành công, sau này sếp Phó sẵn sàng tặng một tòa nhà dạy học cho trường.”
Không cần mở ra nhìn, lãnh đạo trường cũng biết bao giấy này là cái gì, ông ấy cười lấy lệ, đẩy đồ lại, nói: “Ngại quá, trường học là nơi dạy dỗ giáo dục con người, thế này e là không tiện.”
Vị lãnh đại này cũng từ vị trí thấp từng bước đi lên cao, ở vị trí này nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nhận thứ gì không nên nhận, cũng ghét cái gọi là “giao thiệp tình nghĩa xã hội”. Ông ấy là một người sắp nghỉ hưu, không muốn như ngựa mất móng trước trong một hai năm cuối cùng thế này để rồi tuổi già lại ăn bữa hôm lo bữa mai.
Huống hồ con người ai cũng có trái tim đẹp đẽ. Thành tích lần đầu thi tháng của Thẩm Ân quả thực khiến ông ấy ngạc nhiên không thôi, nếu một nhân tài như vậy vô duyên vô cớ bị cha dượng bắt thôi học, nghĩ sao cũng thấy tiếc.
Hơn nữa, từ góc độ hiệu quả và lợi ích, thành tích của Thẩm Ân có tiềm năng để trở thành thủ khoa đại học tỉnh. Nhiều năm liền, trường trung học Thịnh Phong không có thủ khoa đại học, nếu Thẩm Ân giữ phong độ này, một lần hành động đã giành được vòng nguyệt quế, đây là vẻ vang rất lớn.
Thịnh Phong vẻ vang, người lãnh đạo là ông ấy lại càng vẻ vang hơn. Đủ các yếu tố đan vào nhau, ông ấy sẽ không đồng ý để Thẩm Ân dễ dàng thôi học.
Chiêu nào dùng được đã dùng hết rồi, nhưng không ngờ lãnh đạo lại là một người nói gì cũng không nghe. Trợ lý hết cách, chỉ có thể ngồi trong văn phòng đợi. Chuyện này xem như thất bại rồi, cũng không biết sếp Phó có nổi giận không. Nhưng thực ra, chuyện này cũng không liên quan đến anh ta.
Anh ta đã truyền đạt ý của sếp Phó rồi, cũng đã thương lượng với lãnh đạo rồi. Người ta không nhả ra thì anh ta có cách gì được đây? Cũng không thể trông chờ chàng trai kia tự dưng lại bị bắt thôi học thì lại đồng ý được đúng không, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng thấy không có khả năng, trừ khi chàng trai đó là kẻ ngốc.
Phòng làm việc của lãnh đạo bỗng im lặng, lúc này Lưu Thông thở hồng hộc chạy đến sân tập, đeo kính tìm một lúc lâu mới tìm thấy bóng dáng Thẩm Ân trong các học sinh mặc đồng phục.
Không màng lau mồ hôi trên trán, ông ấy vội đi tới, vừa chạy bước nhỏ vừa gọi: “Thẩm Ân, Thẩm Ân.”
Học sinh lớp hai nghe thấy tiếng gọi của thầy chủ nhiệm thì chọc chọc Thẩm Ân đang nhặt cầu lông, sau đó lại chỉ về phía Lưu Thông bụng bia đang chạy về phía anh: “Hình như chủ nhiệm gọi cậu.”
Thẩm Ân nhìn Nguyễn Nhuyễn cầm vợt cầu lông, thả cầu xuống rồi đi về phía thầy chủ nhiệm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook