[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
-
Chương 78: Được chú yêu chiều quá phải làm sao (1)
【 Ting —— Chúc mừng đến với thế giới cuối cùng! Hệ thống nhận thấy điểm may mắn của ngài đã sắp đạt mức tối đa nên sau khi vượt qua thế giới này ngài có thể trở lại hiện thực rồi!】
【 Thật không!?】 Bất thình lình bị tin vui bất ngờ giáng xuống đầu làm Đường Cửu như mở cờ trong bụng, vội vàng hỏi ngay vấn đề mình quan tâm nhất, 【 Vậy, vậy người kia thì sao? Sau khi tôi trở về anh ấy cũng đi theo tôi chứ?】
【 Đương nhiên rồi!】233 cười khúc khích, 【 Nhìn tình hình bây giờ thì anh ấy là chân mệnh thiên tử của ngài chứ không còn nghi ngờ gì nữa ~ Các ngài đã bị dây tơ hồng cột chặt vào nhau, khi ngài trở lại thế giới hiện thực thì người đầu tiên nhìn thấy sẽ là anh ấy!】
Đường Cửu kích động không kềm chế được, chưa bao giờ thấy háo hức khi làm nhiệm vụ như giờ phút này: 【 Mau mau mau, đưa kịch bản cho tôi nhanh lên, giờ chúng ta bắt đầu ngay và luôn đi!】
233 lập tức gửi kịch bản thế giới này sang cho hắn.
Nguyên chủ tên Lục Ngôn, năm nay mười chín tuổi, đang là sinh viên năm hai. Khi lên trung học thì cha mẹ cậu không may qua đời trong một tai nạn giao thông, cậu được chú út Lục Tự Minh đón về nuôi đến giờ.
Năm nay Lục Tự Minh mới ngoài ba mươi, là chàng trai độc thân sáng giá chạm tay vào là bỏng. Tướng mạo đẹp trai, thân hình cao lớn, còn trẻ mà đã đưa cơ nghiệp Lục gia đứng đầu ngành với khối tài sản hàng chục tỷ. Được vô số phụ nữ vây quanh săn đón nhưng anh chẳng bao giờ ngó ngàng tới họ, ngoại trừ thời gian và sức lực dành cho công việc và rèn luyện sức khỏe thì còn bao nhiêu đều trút hết cho cháu trai bảo bối của mình.
Lục Ngôn cũng hết sức tin tưởng và dựa dẫm vào Lục Tự Minh, tuy hai người là chú cháu nhưng tuổi tác chênh nhau không bao nhiêu, hầu như chuyện gì Lục Ngôn cũng tâm sự với chú út, cực kỳ quấn người. Lên đại học Lục Ngôn cũng chọn trường gần nhà, còn cố ý xin ở ngoài trường, mỗi tối đều về nhà.
Mọi người cứ tưởng hai chú cháu sẽ luôn thân thiết như vậy, cho đến khi Lục Ngôn quen bạn trai trong trường.
Khác hẳn với thiếu gia nhà giàu như Lục Ngôn, Phó Viễn Hàng xuất thân từ gia đình nghèo khó, cha mẹ đều sống ở nông thôn, bằng tiểu học cũng không có nên phải làm thuê làm mướn mới tạm đủ ăn. Nhưng trên người Phó Viễn Hàng không hề toát ra vẻ bần hàn quê mùa mà trái lại đẹp trai cao lớn, có chí tiến thủ, hàng năm không chỉ đạt thành tích cao nhất được trao học bổng mà đến năm thứ ba còn đảm nhiệm chức chủ tịch hội sinh viên nhờ vào năng lực xuất sắc, được các giáo viên đánh giá cao và bạn học nể phục.
Lục Ngôn từ nhỏ đã sống suиɠ sướиɠ, chung quanh toàn là phú nhị đại ngồi ăn chờ chết nên chưa bao giờ thấy ai kiên cường mạnh mẽ như Phó Viễn Hàng, hệt như cỏ dại vươn lên từ dưới lòng đất. Cậu bị hào quang trên người đối phương làm mờ mắt, thế là đâm đầu theo đuổi hắn hai tháng, rốt cuộc Phó Viễn Hàng cũng trở thành bạn trai cậu.
Cậu vui vẻ kể cho Lục Tự Minh nghe chuyện yêu đương của mình, còn đưa ảnh Phó Viễn Hàng cho Lục Tự Minh xem, không ngờ đối phương xưa nay luôn ôn hòa lại đùng đùng nổi giận: "Vớ vẩn! Cháu chia tay ngay cho chú!"
"Sao thế ạ!?" Lục Ngôn ngỡ ngàng, "Thời đại này mà chú còn phản đối đồng tính luyến ái nữa sao!"
"Không phải lý do này." Lục Tự Minh miễn cưỡng đè nén lửa giận, "Cháu mới bao lớn chứ? Vẫn còn quá sớm để yêu đương."
"Cháu mười chín tuổi rồi!" Lục Ngôn bất mãn nói, "Chú à, thời cấp ba chú cứ dặn đi dặn lại cháu không được yêu sớm, giờ lên đại học chú còn muốn cản cháu nữa sao? Cháu cũng phải kết hôn chứ!"
Dường như câu này chọc giận Lục Tự Minh, anh nhắm mắt nhẫn nại nói: "Chuyện này không có gì phải bàn nữa, cháu nhất định phải chia tay cho chú. Trong vòng ba ngày mà chưa đoạn tuyệt thì Phó Viễn Hàng kia đừng hòng ở lại Bách Khoa nữa."
Lục Ngôn hoàn toàn không ngờ Lục Tự Minh lại vô lý như vậy, cậu cứ tưởng chú út là người khôn ngoan và rộng lượng nhất, nào ngờ đối phương muốn hủy hoại tiền đồ của Phó Viễn Hàng chỉ để phản đối cậu yêu đương. Ngỡ ngàng, đau xót và thất vọng khiến cậu lần đầu tiên dám to tiếng cãi lại Lục Tự Minh: "Chú có biết anh ấy từ vùng quê nghèo thi vào đại học vất vả lắm không? Anh ấy đâu như chú, chỉ ngồi một chỗ cũng kiếm ra tiền! Nếu chú dám động đến anh ấy thì cắt đứt quan hệ với cháu luôn đi!"
Hai người chiến tranh lạnh với nhau, trong lúc tức giận Lục Ngôn dọn vào ký túc xá ở, đồng thời không quên đề phòng chú ý đến an toàn và động tĩnh của Phó Viễn Hàng. Nhưng một tuần trôi qua mà vẫn im hơi lặng tiếng.
Lục Ngôn thở phào nhẹ nhõm, biết Lục Tự Minh chỉ giận mình tự ý yêu đương nên muốn hù dọa vậy thôi. Cậu cũng rất hối hận vì hôm đó nóng nảy nói ra những lời tổn thương chú út, thế là lập tức chạy tới công ty xin lỗi, ai ngờ thư ký nói hai ngày trước Lục Tự Minh đã ra nước ngoài.
Trong lòng Lục Ngôn đột nhiên hụt hẫng, còn có chút hoảng hốt: "Vậy khi nào chú ấy về?"
"Chưa biết nữa." Thư ký lắc đầu, "Dự án hợp tác với nước ngoài này mất nhiều thời gian lắm, Lục tổng nói phải ở lại bên kia khá lâu."
Lục Ngôn thất vọng ra về, nhiều lần gọi điện cho Lục Tự Minh nhưng không được nên đành thôi.
Dạo này tâm trạng Phó Viễn Hàng không tốt lắm, Lục Ngôn hỏi ra mới biết lý do nằm ở cha mẹ hắn.
Cha mẹ Phó Viễn Hàng chuyên làm thuê cho người ta nhưng vì đã lớn tuổi không theo kịp các công nhân trẻ nên bị sa thải. Tìm mãi mà không có việc mới, giờ cả nhà đang lâm vào tình cảnh khốn đốn.
Lục Ngôn rất thông cảm với họ, cũng đau lòng cho Phó Viễn Hàng. Cậu biết học phí mấy năm nay của Phó Viễn Hàng đều dựa vào tiền công lặt vặt và học bổng của hắn, nếu cha mẹ hắn không kiếm được tiền thì chẳng phải sẽ trông cậy Phó Viễn Hàng nuôi họ sao? Phó Viễn Hàng còn phải học hành nữa, cuộc sống của hắn sẽ mệt mỏi đến mức nào chứ?
Thế là cậu nói: "Bị sa thải thì thôi, cô chú mở công ty tự mình làm chủ là được rồi."
Nghe xong Phó Viễn Hàng trợn mắt nhìn Lục Ngôn, tưởng cậu ấm này đang châm chọc mình nên sầm mặt bỏ đi.
Nhưng hắn không ngờ Lục Ngôn thật sự mở một công ty thực phẩm cho cha mẹ hắn, lấy tên cha mẹ hắn mua cổ phần rồi mời nhóm quản lý chuyên môn điều hành công ty, cha mẹ hắn chỉ cần ngồi chơi xơi nước là được.
"Xin lỗi vì không bàn trước với anh." Lục Ngôn dè dặt nói, "Nhưng anh vất vả quá, em muốn giúp anh......"
Phó Viễn Hàng nhìn cậu thật lâu rồi ôm chặt cậu vào lòng.
Tuy mấy triệu này với Lục Ngôn chỉ là tiền tiêu vặt mấy tháng nhưng cậu tình nguyện bỏ công sức ra làm việc này chứng tỏ rất yêu hắn. Phó Viễn Hàng vừa cảm kích vừa cảm động nên ân cần quan tâm Lục Ngôn hơn xưa, Lục Ngôn cũng ngày càng chìm sâu vào mối tình này.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, trong mắt Lục Ngôn thì Phó Viễn Hàng hoàn hảo về mọi mặt, đẹp trai, cầu tiến, thông minh, hiếu thảo...... Cậu cứ ngỡ mình đã tìm được bạn trai ưu tú nhất trên đời, nhưng sau khi trải qua một số chuyện mới phát hiện không phải như vậy.
Em họ Phó Viễn Hàng là Phó Vân Vân thi đậu vào ngành mỹ thuật ở Bách Khoa, Lục Ngôn từng gặp cô ta mấy lần, tuy cảm thấy người này hơi giả tạo và hám danh nhưng vì là em họ Phó Viễn Hàng nên Lục Ngôn cũng chẳng nói gì mà luôn lịch sự đối đãi. Nhưng cậu không ngờ Phó Vân Vân lại trộm tranh của mình để tham gia một cuộc thi cấp quốc gia, còn đoạt giải nhất.
Chuyên ngành của Lục Ngôn không phải mỹ thuật nhưng mẹ cậu là hoạ sĩ, từ nhỏ cậu đã theo mẹ vẽ tranh nên cũng dần có sở thích này. Sau khi cha mẹ qua đời, đến ngày giỗ hàng năm cậu đều vẽ một bức tranh rồi đốt trước mộ cha mẹ mình. Đây là thói quen bao năm nay của cậu, là cách để cậu thể hiện sự nhớ nhung của mình với những người thân yêu trên thiên đường.
Bức tranh Phó Vân Vân trộm chính là tranh cậu vẽ nhân ngày giỗ cha mẹ mình.
Lục Ngôn không kìm được tức giận, chuyện này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu, cậu muốn đi vạch trần Phó Vân Vân nhưng lại bị Phó Viễn Hàng ngăn lại: "Bình tĩnh đi! Kết quả đã công bố rồi, giờ cả trường đều biết Vân Vân đoạt giải, nếu em tố cáo nó thì sau này nó còn mặt mũi nào học ở trường nữa?"
"Sợ mất mặt thì sao lúc đầu còn trộm? Nếu là cái khác thì cũng thôi, nhưng bức tranh này rất quan trọng với em!"
"Có quan trọng mấy cũng chỉ là tranh thôi! Chẳng lẽ quan trọng hơn cả người sống à!?"
Thái độ của Phó Viễn Hàng khiến Lục Ngôn tổn thương nặng nề. Cậu biết Phó Vân Vân là em họ hắn, là người nhà của hắn nên hắn mới bao che. Vậy còn mình thì sao?
Mình cũng là bạn trai hắn mà.
Chuyện đã đến nước này mà Phó Viễn Hàng chỉ lo bênh vực Phó Vân Vân, thậm chí còn chẳng thèm an ủi cậu một câu.
Cứ như người làm sai còn cố tình gây sự là cậu vậy.
Lục Ngôn chợt thấy nản lòng thoái chí, mặc dù cuối cùng không tố giác Phó Vân Vân nhưng mấy ngày liền cũng không liên lạc với Phó Viễn Hàng. Về sau Phó Viễn Hàng dẫn Phó Vân Vân tới xin lỗi cậu thì hai người mới xem như làm hòa.
Mặc dù trong lòng Lục Ngôn rất khổ sở nhưng cậu vẫn thích Phó Viễn Hàng, đâu thể chỉ vì chuyện này mà chia tay hắn. Phó Viễn Hàng cũng áy náy nên đối tốt với cậu gấp bội, hai người mau chóng khắng khít như xưa, còn hẹn nhau đi du lịch vào kỳ nghỉ dài của trường.
Nhưng một ngày trước khi được nghỉ Phó Viễn Hàng nói không đi du lịch được vì cha mẹ bảo hắn về quê thăm họ hàng.
"Cho em đi chung với!" Lục Ngôn hớn hở nói, "Chúng mình quen nhau cũng lâu rồi, nhân dịp này ra mắt gia đình luôn nhé?"
"Không tiện lắm đâu." Phó Viễn Hàng nhíu mày, "Cha mẹ anh...... em biết mà, tư tưởng lạc hậu lắm, sợ là tạm thời chưa chấp nhận được."
Lục Ngôn nghĩ cũng đúng. Ngay cả chú cậu sáng suốt thế mà còn chưa chấp nhận thì đừng nói gì đến cha mẹ Phó Viễn Hàng.
"Vậy anh cứ nói em là bạn anh đi." Lục Ngôn nói, "Được không?"
Thế là Phó Viễn Hàng dẫn cậu theo. Cha mẹ Phó gia biết đây là người mở công ty cho bọn họ vì trước đây Phó Viễn Hàng từng nói Lục Ngôn là bạn mình, gia đình giàu có lại thông cảm cho tình cảnh của hắn nên hào phóng giúp đỡ. Cha mẹ Phó gia gặp Lục Ngôn như gặp được thần tài nên khoản đãi cậu hết sức nhiệt tình, trong bữa ăn các họ hàng khác của Phó gia cũng luôn miệng hỏi han cậu, thậm chí còn nghe ngóng xem nhà cậu có bao nhiêu tiền, sau đó nửa đùa nửa thật nhờ cậu mở công ty cho bọn họ hoặc sắp xếp công việc nào nhàn hạ một chút.
Từ nhỏ Lục Ngôn đã được dạy bảo nề nếp nên không ngờ cả nhà Phó Viễn Hàng đều thuộc hạng này. Nhưng cậu vẫn nhẫn nại mỉm cười đáp lại. Ngoại trừ đám người lắm mồm thì cậu của Phó Viễn Hàng cũng rất kỳ quặc, lúc ăn cơm cứ nhìn chằm chặp vào cậu, ánh mắt kia làm cậu không thoải mái chút nào.
Cơm nước xong xuôi, Lục Ngôn ngủ lại nhà Phó Viễn Hàng một đêm. Để tránh nghi ngờ, cậu và Phó Viễn Hàng tách ra ngủ riêng.
Điều kiện sống ở quê rất kém, chăn đệm mốc meo làm Lục Ngôn không quen nên cứ trằn trọc mãi, khoảng nửa đêm cậu chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, một bóng người rón rén đi vào rồi bổ nhào lên giường cậu.
Lục Ngôn cứ tưởng Phó Viễn Hàng nhưng ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá nồng nặc mới biết là người khác, lập tức đạp hắn xuống giường rồi bật đèn lên.
Người kia rõ ràng là cậu Phó Viễn Hàng, Phó Đại Cương.
"Cục cưng xinh đẹp mà dữ quá nha......" Khuôn mặt đen sạm của Phó Đại Cương đỏ rần, chắc vì buổi tối uống rượu quá nhiều. Lão lờ đờ nhìn Lục Ngôn rồi lộ ra một nụ cười bỉ ổi, "Thèm muốn chết, mau cho cậu hôn cái nào......"
Lão không kìm nổi nhào lên lần nữa, Lục Ngôn vác ghế phang tới.
Tiếng động mạnh làm những người khác kéo tới, Phó Viễn Hàng ôm Lục Ngôn lại rồi giơ tay giật điện thoại của cậu: "Tiểu Ngôn, đừng báo cảnh sát......"
Hai mắt Lục Ngôn đỏ hoe, gào lên với Phó Viễn Hàng: "Anh có biết ông ta muốn làm gì em không!!"
"Anh cũng không ngờ...... Chắc cậu anh uống nhiều quá ấy mà......" Phó Viễn Hàng lo lắng nói, "Tiểu Ngôn, cậu anh là giáo viên trung học trong thôn, cả nhà đều dựa vào ông ấy, nếu em báo cảnh sát thì thanh danh và công việc của ông ấy sẽ mất hết!"
"Vậy còn tôi thì sao!?" Lục Ngôn mất khống chế hét lên, "Tôi bị hủy hoại cũng chẳng quan trọng đúng không!?"
Lần này cậu thất vọng tột độ.
Cuối cùng cậu đã hiểu dù có xảy ra chuyện gì thì Phó Viễn Hàng vẫn sẽ luôn đứng về phía người thân của mình, bất kể bọn họ có tổn thương cậu, sỉ nhục cậu đến mức nào.
Từ nhỏ đến lớn cậu luôn được cha mẹ và chú út cưng chiều, sao phải tự hạ thấp mình để ở bên một kẻ không hề trân trọng mình như thế?
Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Ngôn dứt khoát chia tay với Phó Viễn Hàng.
Còn cha mẹ Phó gia từ khi một bước lên tiên thì nhanh chóng sa ngã, cha Phó dính vào cờ bạc thua sạch cả gia sản, còn gánh thêm khoản nợ mấy triệu bạc. Phó Viễn Hàng đến năn nỉ Lục Ngôn giúp đỡ nhưng cậu chỉ khinh thường cười lạnh rồi thẳng tay nhốt hắn ngoài cửa.
Đám chủ nợ lần lượt vác gậy kéo tới chửi mắng đe dọa làm cha mẹ Phó gia hoảng loạn, cả ngày thấp thỏm lo sợ, lấy nước mắt rửa mặt. Chủ nợ còn dọa nếu không trả thì sẽ tìm tới tận trường học, sắc mặt Phó Viễn Hàng trắng bệch, cuối cùng đưa ảnh Lục Ngôn cho bọn hắn xem.
"Người này tên Lục Ngôn...... Nhà cậu ấy giàu lắm." Phó Viễn Hàng cắn răng nói, "Mấy triệu với nhà cậu ấy chẳng là gì cả. Chú cậu ấy rất thương cháu mình, các anh cứ tới đó mà đòi, nhất định chú cậu ấy sẽ đưa. Nhưng xin các anh chỉ lấy tiền thôi chứ đừng đánh cậu ấy!"
Đám chủ nợ đều là dân xã hội đen, sau khi xác minh thì lập tức bắt cóc Lục Ngôn rồi gọi điện tống tiền Lục Tự Minh. Lục Ngôn vừa lo lắng vừa hổ thẹn, vốn dĩ cậu đã cực kỳ hối hận vì trước kia không nghe lời chú mình, giờ còn gây thêm rắc rối lớn cho Lục Tự Minh, sợ chú út bị lừa một khoản tiền lớn nên liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi bọn cướp.
Bọn cướp vác gậy sắt đánh cậu, vốn chỉ định đánh ngất xỉu nhưng nào ngờ lỡ tay đánh trúng huyệt Thái Dương làm cậu chết ngay tại chỗ.
Mốc thời gian bây giờ là lúc Lục Ngôn và Phó Viễn Hàng mới hẹn hò chưa bao lâu.
Đường Cửu đóng lại thế giới ban đầu: "Tạm thời tôi sẽ không chia tay Phó Viễn Hàng đâu."
233 đang điên tiết vì tra công nghe vậy lập tức sửng sốt: 【 Tại sao chứ!?】
"Giờ mà chia tay với hắn thì lũ cực phẩm kia làm sao lên sàn được?" Đường Cửu rũ mắt, "Người tốt gặp họa còn kẻ táng tận lương tâm vẫn sống nhởn nhơ thì còn đạo lý gì nữa?"
"Bọn chúng nhất định phải trả giá đắt."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook