Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
-
Chương 204: Bạn trai của tôi không phải là người (35)
Dị chí của người kể chuyện cũng giống như bí tịch võ công của người giang hồ, từng thế hệ truyền nối tiếp nhau, sư phụ truyền cho đồ đệ, đồ đệ lại truyền cho đồ tôn, hơn nữa trong quá trình này lại không ngừng tăng thêm chuyện xưa được sưu tập, bởi vậy, những câu chuyện mà người kể chuyện biết vượt xa những người khác rất nhiều.
Người kể chuyện vuốt râu, nói: “Phía đông huyện Trạch Dương có ngọn Dương Sơn, phía Tây có một đầm lầy, đầm lầy này hàng năm bị chướng khí bao phủ, nghe nói nó bao quanh một con mãng xà lớn màu đen biết ăn thịt người, không chuyện ác nào không làm, đó là một xà yêu đã tu luyện thành hình người.”
Mãng xà lớn, xà yêu kia?
Bạch Tửu nhướng mày cười hỏi: “Nếu là yêu quái lợi hại như vậy, sao ta chưa từng nghe tin nó chạy ra làm việc ác?”
“Đó là vì mấy trăm năm trước có một tiên nhân đi tới huyện Trạch Dương. Tiên nhân kia quả thực rất lợi hại, chẳng qua chỉ bằng một nhát kiếm đã đánh xà yêu kia hiện về nguyên hình, về sau xà yêu may mắn chạy thoát, lại cũng bởi nguyên khí đại thương nên hàng năm phải tránh trong đầm lầy dưỡng thương, đương nhiên cũng không có cơ hội chạy ra ngoài gây họa.”
Thì ra là thế.
Bạch Tửu nâng chén trà lên uống một ngụm, cô lại hỏi: “Trên Dương Sơn kia lại có chuyện xưa gì đây?”
“Chuyện xưa trên Dương Sơn lại càng lợi hại.” Người kể chuyện cũng không khỏi “chậc chậc” hai tiếng, nói: “Nghe đồn cũng vào mấy trăm năm trước, trên Dương Sơn cát bay đá chạy, gió mây biến ảo, sấm sét ầm ầm…”
Bạch Tửu khụ một tiếng.
Người kể chuyện ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi, do ta có thói quen như vậy. Trọng điểm chính là có tiên nhân trảm yêu trừ ma trên Dương Sơn, về sau vị tiên nhân kia lại giết hết toàn bộ yêu ma quỷ quái, hơn nữa còn để lại phong ấn, bảo đảm những yêu ma kia sẽ không ngóc đầu trở lại được.”
Bạch Tửu đương nhiên nghĩ tới vị đại ma vương được yêu ma tôn là chủ nhân kia. Cô vuốt cằm, chậm rãi nói: “Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, không chính mắt nhìn thấy, cũng liền không cách nào xác định sự thật.”
Người kể chuyện sửng sốt một chút, ngay sau đó cảm thán nói: “Cô nương quả thật khiến ta nhớ tới một người.”
Bạch Tửu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, “Người tiên sinh nói tới là ai?”
“Ngay vào mười bảy năm trước, cũng có một người hỏi thăm ta về kỳ văn dị sự, người trẻ tuổi kia đặc biệt có hứng thú với mấy chuyện thần quái này. Ta nhớ rõ sau khi hắn nghe xong chuyện xưa của huyện Trạch Dương, cũng nói giống y như cô nương vậy.” Người kể chuyện lại bật cười lắc đầu, “Nếu không phải người nhà hắn không đồng ý cho hắn từ bỏ công danh, ta liền hoài nghi hắn cũng sẽ trở thành một người kể chuyện đó.”
“Phải chăng, người tiên sinh nói chính là… Bạch huyện lệnh?”
“Đúng vậy.” Người kể chuyện gật gật đầu.
Được rồi, chỉ hỏi thăm một chuyện xưa thôi mà cũng kéo luôn cả cha cô vào nữa.
Bạch Tửu còn muốn hỏi thêm một chút, ngoài quán trà đã truyền đến tiếng xôn xao, cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, chỉ thấy trên đường phố người đi đường chen chúc hai bên vỉa, bất luận nam nữ già trẻ, đều mang ánh mắt hoặc kích động, hoặc e lệ nhìn người đi giữa con đường đó.
Tình huống này không thua gì minh tinh thời hiện đại đi ra ngoài nha.
Bạch Tửu nghĩ như vậy, cũng liền cẩn thận nhìn theo hướng của mọi người trên đường, chờ đến khi nhìn thấy người mặc bộ đồ đỏ kia, mặt cô liền khựng lại, cái gì cũng không rảnh lo liền chạy ra khỏi quán trà.
Trên đường phố, nhìn thấy Bạch Tửu chạy tới, vẻ mê mang trên mặt nam nhân mặc đồ đỏ thoáng chốc thay bằng vẻ vui mừng, “V…” (*đầy đủ là “Vợ”)
“Câm miệng!” Bạch Tửu quát hắn một tiếng.
Hắn tội nghiệp rưng rưng, chưa kịp mở miệng lần nữa, hắn đã bị Bạch Tửu dắt tay chạy tới một ngõ nhỏ tối tăm.
Bạch Tửu còn nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có người, đáy lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Người kể chuyện vuốt râu, nói: “Phía đông huyện Trạch Dương có ngọn Dương Sơn, phía Tây có một đầm lầy, đầm lầy này hàng năm bị chướng khí bao phủ, nghe nói nó bao quanh một con mãng xà lớn màu đen biết ăn thịt người, không chuyện ác nào không làm, đó là một xà yêu đã tu luyện thành hình người.”
Mãng xà lớn, xà yêu kia?
Bạch Tửu nhướng mày cười hỏi: “Nếu là yêu quái lợi hại như vậy, sao ta chưa từng nghe tin nó chạy ra làm việc ác?”
“Đó là vì mấy trăm năm trước có một tiên nhân đi tới huyện Trạch Dương. Tiên nhân kia quả thực rất lợi hại, chẳng qua chỉ bằng một nhát kiếm đã đánh xà yêu kia hiện về nguyên hình, về sau xà yêu may mắn chạy thoát, lại cũng bởi nguyên khí đại thương nên hàng năm phải tránh trong đầm lầy dưỡng thương, đương nhiên cũng không có cơ hội chạy ra ngoài gây họa.”
Thì ra là thế.
Bạch Tửu nâng chén trà lên uống một ngụm, cô lại hỏi: “Trên Dương Sơn kia lại có chuyện xưa gì đây?”
“Chuyện xưa trên Dương Sơn lại càng lợi hại.” Người kể chuyện cũng không khỏi “chậc chậc” hai tiếng, nói: “Nghe đồn cũng vào mấy trăm năm trước, trên Dương Sơn cát bay đá chạy, gió mây biến ảo, sấm sét ầm ầm…”
Bạch Tửu khụ một tiếng.
Người kể chuyện ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi, do ta có thói quen như vậy. Trọng điểm chính là có tiên nhân trảm yêu trừ ma trên Dương Sơn, về sau vị tiên nhân kia lại giết hết toàn bộ yêu ma quỷ quái, hơn nữa còn để lại phong ấn, bảo đảm những yêu ma kia sẽ không ngóc đầu trở lại được.”
Bạch Tửu đương nhiên nghĩ tới vị đại ma vương được yêu ma tôn là chủ nhân kia. Cô vuốt cằm, chậm rãi nói: “Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, không chính mắt nhìn thấy, cũng liền không cách nào xác định sự thật.”
Người kể chuyện sửng sốt một chút, ngay sau đó cảm thán nói: “Cô nương quả thật khiến ta nhớ tới một người.”
Bạch Tửu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, “Người tiên sinh nói tới là ai?”
“Ngay vào mười bảy năm trước, cũng có một người hỏi thăm ta về kỳ văn dị sự, người trẻ tuổi kia đặc biệt có hứng thú với mấy chuyện thần quái này. Ta nhớ rõ sau khi hắn nghe xong chuyện xưa của huyện Trạch Dương, cũng nói giống y như cô nương vậy.” Người kể chuyện lại bật cười lắc đầu, “Nếu không phải người nhà hắn không đồng ý cho hắn từ bỏ công danh, ta liền hoài nghi hắn cũng sẽ trở thành một người kể chuyện đó.”
“Phải chăng, người tiên sinh nói chính là… Bạch huyện lệnh?”
“Đúng vậy.” Người kể chuyện gật gật đầu.
Được rồi, chỉ hỏi thăm một chuyện xưa thôi mà cũng kéo luôn cả cha cô vào nữa.
Bạch Tửu còn muốn hỏi thêm một chút, ngoài quán trà đã truyền đến tiếng xôn xao, cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, chỉ thấy trên đường phố người đi đường chen chúc hai bên vỉa, bất luận nam nữ già trẻ, đều mang ánh mắt hoặc kích động, hoặc e lệ nhìn người đi giữa con đường đó.
Tình huống này không thua gì minh tinh thời hiện đại đi ra ngoài nha.
Bạch Tửu nghĩ như vậy, cũng liền cẩn thận nhìn theo hướng của mọi người trên đường, chờ đến khi nhìn thấy người mặc bộ đồ đỏ kia, mặt cô liền khựng lại, cái gì cũng không rảnh lo liền chạy ra khỏi quán trà.
Trên đường phố, nhìn thấy Bạch Tửu chạy tới, vẻ mê mang trên mặt nam nhân mặc đồ đỏ thoáng chốc thay bằng vẻ vui mừng, “V…” (*đầy đủ là “Vợ”)
“Câm miệng!” Bạch Tửu quát hắn một tiếng.
Hắn tội nghiệp rưng rưng, chưa kịp mở miệng lần nữa, hắn đã bị Bạch Tửu dắt tay chạy tới một ngõ nhỏ tối tăm.
Bạch Tửu còn nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có người, đáy lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook