Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
Chương 154: Tỷ phú trong bãi rác (44)

Edit: Ư Ư

Bạch Tửu chớp chớp mắt với Hứa Khâm giống như đang nói "Nhìn đi, nghe lời em không sai mà".

Hứa Khâm hơi híp mắt.

"Bọn họ lại không truy cứu trách nhiệm..." Chú cảnh sát béo khó hiểu lên tiếng, đừng nói là hắn mà đồng nghiệp của hắn cũng tràn đầy khó hiểu

Nhưng không truy cứu trách nhiệm là một chuyện tốt.

Bạch Tửu và Hứa Khâm vừa đi ra thì mẹ Hứa đã lập tức đỡ cha Hứa đi tới, ông vội vàng hỏi: "Thế nào? Con sao không?"

Hứa Khâm lắc lắc đầu, "Con không sao."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Cha Hứa thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tửu im lặng đứng bên cạnh Hứa Khâm, từ lúc bắt đầu cô đã cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu như có như không của mẹ Hứa nên có chút xấu hổ.

Cuối cùng mẹ Hứa vẫn hỏi: "Cô đây là?"

Tuy cuộc sống khó khăn làm mẹ Hứa có thêm mấy sợi tóc bạc và vài nếp nhăn trên mặt, quần áo trên người cũng đủ mộc mạc nhưng khí chất trên người lại không bình thường, chắc hẳn lúc còn trẻ bà phải là một người cực kỳ xinh đẹp.

So sánh với bà thì cha Hứa lại bình thường hơn rất nhiều.

Bạch Tửu còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Hứa Khâm đã nói: "Cô ấy là Bạch Tửu, là người con thích."

Bạch Tửu không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào mà chỉ cảm thấy hơi không được tự nhiên, cô xấu hổ lộ ra một nụ cười.

Cha Hứa và mẹ Hứa lại ngây người hơn nửa ngày

Hứa Khâm lại nói với hai người: "Cha mẹ về nhà trước đi, đừng để Tiểu Thu ở nhà một mình quá lâu, con đưa bạn gái về nhà trước."

Hôm nay đúng là xảy ra quá nhiều chuyện, cha Hứa và mẹ Hứa mang theo vẻ mặt mơ hồ về nhà tiêu hóa hai chữ "bạn gái" kia.

"Như vậy có được không?" Bạch Tửu cầm giày cao gót đi chân trần, cô đau đầu nhìn bóng dáng ngày càng xa của cha mẹ Hứa Khâm, đột nhiên cả người lại bay lên, hóa ra là anh bế cô lên.

"Anh cảm thấy rất tốt." Hứa Khâm mặt không đỏ khí không suyễn ôm cô đi tới một cái ghế dài, anh đặt cô ngồi xuống ghế sau đó xoa đầu cô rồi nói, "Ngồi ở đây đợi anh một lát."

Vừa dứt lời anh đã xoay người đi về một phía.

Bạch Tửu nhìn anh đi sang con đường đối diện cho đến khi thấy anh đi vào trong một cửa hàng, cô chống cằm mỉm cười ngọt ngào.

Một giọng nói đầy ý cười vang lên, "Đây là thanh xuân sao?"

Một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Bạch Tửu rồi cũng chống cằm nhìn sang con đường đối diện giống như có một điều gì đó rất thú vị.

"Lam tiên sinh." Bạch Tửu thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi bên cạnh, cô mỉm cười nói: "Cảm ơn ngài đã giúp đỡ."

Lam Trạch cười cong mắt, "Tôi thấy cô Bạch bình tĩnh thản nhiên vào sở cảnh sát như vậy chỉ sợ cũng không cần tới sự giúp đỡ của tôi."

"Ngài lại nói đùa, nếu không có ngài giúp đỡ thì tôi cũng không biết phải làm sao."

"Cô mới là người nói đùa." Lam Trạch híp mắt lại, "Cô Bạch có thể điều tra được chuyện của tôi thời gian tôi ở nước ngoài thì bản lĩnh cũng không nhỏ đâu."

Bạch Tửu thản nhiên cười, "Nghề này mà không có chút nhân mạch thì sao mà được ạ?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương