Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!
-
Chương 146: Tỷ phú trong bãi rác (36)
Edit: Ư Ư
Hứa Khâm một tay cầm cây chổi, một tay bắt lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy của Bạch Tửu, lạnh nhạt nhìn cô gái đang ăn vạ trong lòng mình, "Em đừng làm ảnh hưởng đến việc quét dọn phòng học của tôi."
"Em đâu có làm ảnh hưởng, em đang cung cấp động lực tình yêu mà." Bạch Tửu dán mặt lên ngực cậu, dùng giọng nói ưu nhã nói ra những câu nói không biết xấu hổ kia.
Hứa Khâm im lặng một lát rồi nói: "Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm sao?"
"Thấy thì kệ."
"Lúc trước em cũng đâu nói như thế."
Đúng vậy, lúc trước cô nói không được để người khác biết chuyện hai người hẹn hò.
Bạch Tửu đúng lý hợp tình, "Em nói gì? Em đã lớn tuổi rồi, anh phải thông cảm chuyện trí nhớ không tốt của em."
Đây là lần đầu tiên Hứa Khâm biết cô có thể nói dối một cách thản nhiên như vậy.
"Em không nên quên gọi lại cho anh, anh đừng tức giận." Bạch Tửu nhón chân hôn lên môi cậu.
Cậu không né tránh nhưng vẻ mặt cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Bạch Tửu cũng không nhụt chí, cô lại nhón chân hôn thêm một cái rồi nói: "Em xin lỗi, tối hôm đó vì chuyện của Tống Từ cho nên..."
"Tống Từ." Cậu lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Bạch Tửu thấy sắc mặt cậu không đúng lắm bèn vội vàng giải thích, "Anh đừng hiểu lầm, em và anh ta tuyệt đối không có quan hệ gì cả."
"Em vì anh ta mà cúp máy, còn quên không gọi lại cho tôi." Giọng nói của anh bình tĩnh không phập phồng làm người ta không biết trong câu nói này có chút tủi thân nào không
Bạch Tửu cầm lấy một bàn tay anh đặt lên mặt mình đáng thương nói: "Vậy nếu tức giận thì anh đánh em một cái nhé?"
"Tôi không đánh con gái." Cậu lạnh nhạt rút tay về không cho cô chút mặt mũi nào.
Bạch Tửu chớp chớp mắt, giọng nói thanh thúy êm tai, "Vậy em cho anh hôn một cái nhé?"
Cậu không nói gì.
"Vậy hai cái nhé, được không?"
Cậu giật giật khóe môi, "Một cái."
"Hả?" Bạch Tửu nghĩ thầm hình như con số này không đúng lắm.
Cậu còn nói thêm: "Mỗi lần gặp nhau đều phải hôn một cái."
Nam sinh nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống...
Tuy cách lì lợm la liếm mà Tiểu Dư nói có hơi không biết xấu hổ một chút nhưng thật sự có tác dụng.
Kết thúc một nụ hôn sâu, cậu vuốt đầu cô thấp giọng nói: "Em chờ một chút, tôi trực nhật xong đã."
Bạch Tửu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Bởi vì do bản thân sai nên từ đầu đến cuối cô luôn duy trì trạng thái chim nhỏ nép vào người, Hứa Khâm đi đâu thì cô đi đó, cậu lại không muốn cô giúp nên cô đành phải đi theo phía sau.
Hứa Khâm dừng bước, cô cũng dừng bước.
Cậu quay đầu lại, cô ngẩng đầu cười.
Hứa Khâm im lặng một lát rồi nắm tay cô đi tới một cái ghế, "Ngồi xuống."
Bạch Tửu ngồi xuống nhìn về phía cái cặp sách màu đen trên bàn rồi lại nhìn về phía Hứa Khâm đang trực nhật, rồi lại nhìn về phía bàn học. Trên bàn học đặt vài quyển sách và vài tờ đề, mấy thứ này bày biện thật sự chỉnh tề, nhìn là biết chủ nhân của cái bàn này là một người nghiêm túc và tự hạn chế bản thân.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Hứa Khâm một tay cầm cây chổi, một tay bắt lấy bàn tay đang làm xằng làm bậy của Bạch Tửu, lạnh nhạt nhìn cô gái đang ăn vạ trong lòng mình, "Em đừng làm ảnh hưởng đến việc quét dọn phòng học của tôi."
"Em đâu có làm ảnh hưởng, em đang cung cấp động lực tình yêu mà." Bạch Tửu dán mặt lên ngực cậu, dùng giọng nói ưu nhã nói ra những câu nói không biết xấu hổ kia.
Hứa Khâm im lặng một lát rồi nói: "Nếu bị người ta nhìn thấy thì làm sao?"
"Thấy thì kệ."
"Lúc trước em cũng đâu nói như thế."
Đúng vậy, lúc trước cô nói không được để người khác biết chuyện hai người hẹn hò.
Bạch Tửu đúng lý hợp tình, "Em nói gì? Em đã lớn tuổi rồi, anh phải thông cảm chuyện trí nhớ không tốt của em."
Đây là lần đầu tiên Hứa Khâm biết cô có thể nói dối một cách thản nhiên như vậy.
"Em không nên quên gọi lại cho anh, anh đừng tức giận." Bạch Tửu nhón chân hôn lên môi cậu.
Cậu không né tránh nhưng vẻ mặt cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Bạch Tửu cũng không nhụt chí, cô lại nhón chân hôn thêm một cái rồi nói: "Em xin lỗi, tối hôm đó vì chuyện của Tống Từ cho nên..."
"Tống Từ." Cậu lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Bạch Tửu thấy sắc mặt cậu không đúng lắm bèn vội vàng giải thích, "Anh đừng hiểu lầm, em và anh ta tuyệt đối không có quan hệ gì cả."
"Em vì anh ta mà cúp máy, còn quên không gọi lại cho tôi." Giọng nói của anh bình tĩnh không phập phồng làm người ta không biết trong câu nói này có chút tủi thân nào không
Bạch Tửu cầm lấy một bàn tay anh đặt lên mặt mình đáng thương nói: "Vậy nếu tức giận thì anh đánh em một cái nhé?"
"Tôi không đánh con gái." Cậu lạnh nhạt rút tay về không cho cô chút mặt mũi nào.
Bạch Tửu chớp chớp mắt, giọng nói thanh thúy êm tai, "Vậy em cho anh hôn một cái nhé?"
Cậu không nói gì.
"Vậy hai cái nhé, được không?"
Cậu giật giật khóe môi, "Một cái."
"Hả?" Bạch Tửu nghĩ thầm hình như con số này không đúng lắm.
Cậu còn nói thêm: "Mỗi lần gặp nhau đều phải hôn một cái."
Nam sinh nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống...
Tuy cách lì lợm la liếm mà Tiểu Dư nói có hơi không biết xấu hổ một chút nhưng thật sự có tác dụng.
Kết thúc một nụ hôn sâu, cậu vuốt đầu cô thấp giọng nói: "Em chờ một chút, tôi trực nhật xong đã."
Bạch Tửu ngoan ngoãn gật gật đầu.
Bởi vì do bản thân sai nên từ đầu đến cuối cô luôn duy trì trạng thái chim nhỏ nép vào người, Hứa Khâm đi đâu thì cô đi đó, cậu lại không muốn cô giúp nên cô đành phải đi theo phía sau.
Hứa Khâm dừng bước, cô cũng dừng bước.
Cậu quay đầu lại, cô ngẩng đầu cười.
Hứa Khâm im lặng một lát rồi nắm tay cô đi tới một cái ghế, "Ngồi xuống."
Bạch Tửu ngồi xuống nhìn về phía cái cặp sách màu đen trên bàn rồi lại nhìn về phía Hứa Khâm đang trực nhật, rồi lại nhìn về phía bàn học. Trên bàn học đặt vài quyển sách và vài tờ đề, mấy thứ này bày biện thật sự chỉnh tề, nhìn là biết chủ nhân của cái bàn này là một người nghiêm túc và tự hạn chế bản thân.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook