Tư Hạo ngẩn ra, sau đó rất tự nhiên cười nói:"Trước đó không hiểu, nhưng sau khi gặp chị thì hiểu rồi."

"Như thế nào?" Cô ngờ vực. Cứ cho là Tư Hạo hiểu thật thì liệu Tang Thanh có hiểu không?

"Lúc nào cũng muốn nhìn thấy chị, ở bên chị, cảm xúc đều bị chị chi phối, sẽ ghen tỵ khi chị thân mật với người khác, khi ôm chị sẽ rất hạnh phúc, muốn giam chị lại bên mình."

"Trước kia luôn cảm thấy như vậy ư?"

Tư Hạo khựng lại nhìn cô, lúc lâu sau mới khẽ nói:"Luôn luôn."

"Thật ra, tôi vẫn thích..." Hắn còn đang nói dở, âm thanh chợt im bặt.

Khi Di Giai nâng mắt lên một lần nữa, cảnh vật đã thay đổi. Cô giật mình đứng bật khỏi nền đất lạnh giá, kinh hãi nhìn khung ảnh u tối lạnh lẽo trước mặt. Bóng tối gần như bao trùm lấy căn phòng trước mặt này.

Từ sâu trong lòng, cô chấn động mạnh:"Tại sao mình lại ở đây?"

Đằng sau bỗng phát ra tiếng leng keng của dây xích, Di Giai quay phắt lại liền thấy Tang Thanh bị trói trên một thanh sắt hình chữ thập, hình ảnh chân thật đến nỗi cô không thể lùi lại một bước.

Tự nhéo mình. Đau!

Là thật sao?

Tang Thanh thấy cô đã dậy, ghét bỏ nói:"Ngươi sao lại ngủ ở đây? Mau ra ngoài."

Đây là thái độ ban đầu của Tang Thanh khi mới gặp cô!

Sắc mặt Di Giai trắng bệch, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô xuyên không trở về? Hay từ trước tới giờ chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi? Thực ra cô chưa hề lật đổ chủ nhà cũ... Mọi chuyện mới chỉ vừa bắt đầu?

"Ra ngoài đi. Sắp đến lúc ta chịu phạt rồi." Tang Thanh thấy cô không đáp, khẽ nhíu mày lại.

Di Giai vẫn đứng đực tại chỗ, quả nhiên lát sau từ các góc tối bỗng phát ra những tiếng xì xì, luồng khói đen từ tứ phía bắt đầu bay đến đây.

Cô nhìn Tang Thanh đang bị khói đen bao lấy, không quan tâm đến bản thân mình cũng chẳng khá khẩm hơn, vội chạy lại ôm chặt lấy hắn, dùng cơ thể bảo vệ hắn. Cô đã thử dùng phương pháp Tang Thanh từng dạy để tự bảo vệ mình nhưng không thấy gì xảy ra, bây giờ chính bản thân cô cũng rất hoang mang, cảm giác đau đớn chân thật nói cho cô biết đây không phải mơ.

"Ngươi làm gì vậy?" Tang Thanh dường như cũng rất kinh ngạc trước hành động của cô.

Di Giai chịu đựng cơn đau xé người phía sau lưng, ôm chặt lấy hắn:"Ta bảo vệ ngươi."

"..." Đối phương nhướn mày không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc khói đen tản đi, Di Giai vô lực ngã xuống đất, không cử động được chút nào.

Tang Thanh đang bị trói chặt thấy vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, vung tay một cái, dây xích loảng xoảng rơi xuống.

Di Giai ngẩn ra, tiếp đó không biết đối phương lấy đâu ra một thanh kiếm, mạnh mẽ đâm xuống tim cô.

Hắn đang muốn cười, nhưng nhìn kỹ lại thấy Di Giai vẫn đang chớp mắt ngây người nhìn mình, không khỏi khựng lại, tiếp tục đâm cô thêm mấy nhát nữa.

Đột nhiên, Di Gia đưa tay cầm chặt lấy lưỡi kiếm, đối phương lập tức kinh hoảng buông tay lùi lại mấy bước. Cô chậm rãi đứng lên, nghi hoặc:"Ngươi là ai?"

"..."

Cô cử động chân tay một lúc, lại rút kiếm khỏi ngực mình, không có máu, cơ thể cũng không đau nữa.

Đối phương không thể tin được:"Tại sao ngươi đột nhiên thoát được ảo cảnh của ta?"

Năng lực của hắn là tạo ra ảo cảnh, khiến ý thức của đối phương chìm vào hỗn loạn, đối phương càng tin ảo cảnh là thật thì sẽ càng cảm nhận được nhiều thương tổn do ảo cảnh gây ra, cuối cùng việc của hắn là giết chết đối phương, chỉ cần đối phương tin mình đã bị giết thì cũng sẽ chết cả ở bên ngoài. Phương pháp hóa giải duy nhất là nhận ra xung quanh chỉ là ảo, khi đó sự đau đớn do ảo cảnh gây ra cũng sẽ biến mất.

"À..." Di Giai xoa xoa ngực, nhíu chặt mày:"Ra là ngươi giở trò."

"Tại sao ngươi nhận ra đây không phải là thật? Rõ ràng ngươi đã sắp chết rồi!" Kẻ kia dùng gương mặt của Tang Thanh, kinh ngạc nói. Chỉ cần một chút nữa thôi hắn sẽ thành công!

"Đơn giản lắm." Cô cầm thanh kiếm, nhanh như cắt áp sát, thuận tay đâm trả lại hắn:"Vì người mà ngươi biến thành... dù cho có bị ta giết cũng sẽ không làm ta bị thương."

Đối phương mở to mắt, khóe miệng rỉ máu, lùi lại hai bước, ảo cảnh cũng theo đó mà sụp đổ.

Di Giai mở mắt thì đồng thời cũng thấy Tư Hạo đang lo lắng nhìn mình:"Chị tỉnh rồi. Đột nhiên chị ngất đi, làm thế nào cũng không gọi dậy được."

Cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh nói:"Tôi không sao." Kẻ kia rốt cuộc là ai?

Tại một khu rừng gần đó, người đàn ông loạng choạng chống tay lên cây mà đứng dậy, bên cạnh hắn là mấy con zombie mắt vàng đang cúi đầu phục tùng.

Hắn nhìn về phía tường thành của trụ sở phía xa, nheo mắt nguy hiểm.

Món quà kỷ niệm năm năm hệ thống cho hắn chọn là thẻ thực hiện ảo cảnh với một trong ba vua zombie kia mà không cần tiếp xúc gần, hắn cứ nghĩ người này dễ xơi nhất nên chọn, không ngờ lại vẫn thất bại trong gang tấc.

Hắn là nhiệm vụ giả tham gia sự kiện lần này, nhiệm vụ là gia tăng số lượng zombie mắt vàng, nhưng cột mốc thật sự quá lớn, hắn chỉ có một mình nên hệ thống cho thêm quyền lợi là khi hắn giết được ba vua zombie kia, toàn bộ zombie của họ sẽ chuyển thành zombie mắt vàng của hắn. Nhiệm vụ phụ là đem virus người cát trong cơ thể hắn lây nhiễm cho năm vạn người, mà hắn cũng vừa hoàn thành xong cách đây không lâu.

Ngoài dịch bệnh trên người thì hắn còn có dị năng tạo ảo cảnh rồi giết đối phương trong đó, trước giờ đều đánh trúng vào điểm yếu nhất trong lòng đối phương, không ngờ lần này lại thất bại.

Hắn nhớ lại những gì cô nói, lạnh lẽo cười, coi như lần này may mắn, để xem lần sau cô có thoát nổi không!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương