Xuyên Nhanh: Nữ Vương Trở Lại
-
Chương 202
Di Giai cảm thấy ngón tay đối phương có chút run rẩy, cô vui vẻ gật đầu:"Ta nhớ ra rồi."
"Bùa chú gì?" Đối phương thản nhiên hỏi.
"Như thế này." Cô vẽ lên không trung vài nét rồi lại cẩn thận nhìn lén người áo đen, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình:"... Hình như là vậy?"
"Ta cũng không biết." Người áo đen lắc đầu.
Di Giai nổi cáu:"Sao ngươi lại không biết? Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta nhớ ra cái gì?"
"Ta cũng không biết." Người áo đen lặp lại, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, trong chốc lát dường như đã chìm vào một khoảng hồi ức xa xăm.
Khi Di Giai vẫn còn đang tìm cách lén chui ra, đối phương lại nhìn xuống:"Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
Rõ ràng là không thể từ chối rồi. Cô bĩu môi thầm nghĩ.
Sau khi nghe câu chuyện hoang đường về một linh hồn tầm thường đi lên đỉnh cao rồi lại bị những người thân cận xung quanh ép rơi xuống vực thẳm, Di Giai đột nhiên có cảm giác rất đồng cảm, cô ngồi trầm tư suốt mấy ngày để suy nghĩ về câu chuyện đó, đến một ngày nọ, cô lại ngoi lên nói với người áo đen:"Ta có chút tò mò."
Người áo đen ngồi yên lặng nhìn cô, Di Giai lấy hết can đảm chỉ vào mũi mình:"Nhân vật chính trong câu chuyện mà ngươi kể, có phải là ta không?"
Đối phương bình thản gật đầu làm Di Giai nhất thời nghẹn họng, hồi lâu cũng không biết phải nói gì kế tiếp.
"Ngươi muốn thế nào?"
Khoảng yên lặng bị đánh vỡ, cô giật mình nhìn lên người áo đen, chỉ thấy đôi mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn cô, giống như chính bản thân hắn cũng không biết con đường sau này cuối cùng sẽ ra sao.
"Ta nghĩ mình không thể nhớ lại nữa đâu." Di Giai xua tay, đã lâu như vậy rồi còn gì, hơn nữa dù cho có nhớ lại thì bên cạnh cô cũng đâu có ai."Ta có thể hoàn toàn quên đi, sống một cuộc sống mới được không?"
"... Ngươi thật sự muốn như vậy?" Giọng người áo đen trầm hẳn xuống, Di Giai siết chặt nắm tay, cô không biết đối phương là ai, nhưng cô biết khi nào bản thân chưa nhớ lại, đối phương tuyệt đối sẽ không thả cô ra ngoài, nếu thật sự cô mãi mãi không nhớ lại được thì sao? Nghĩ vậy, Di Giai khẽ gật đầu.
"Nếu vậy, ta có thể giúp ngươi vào vòng luân hồi." Hồi lâu sau, người áo đen dường như cũng đã hạ quyết tâm, hắn lấy ra một mẩu giấy nhỏ:"Đây là cơ hội luân hồi trước kia ngươi dành cho ta, nhưng ta không có ý định đó, nay trả lại cho ngươi."
Di Giai nhìn mẩu giấy có chứa những hoa văn xiêu vẹo, không thể không nghi ngờ hỏi:"Thứ này... sử dụng thế nào?"
"Ngươi dùng một chút linh hồn chi lực của mình tác động vào nó là được."
Cô nhận lấy mẩu giấy to hơn cả người mình, kết quả lại không giữ được thăng bằng ngã xuống đáy bình, đang ê ẩm xoa mông thì nghe thấy tiếng cười khẽ, cô vội bò lên nắp bình trà nhìn chằm chằm đối phương, nhưng vẫn chỉ là khuôn mặt lạnh lùng trăm năm không có biểu cảm ấy.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với ta thế?" Cô rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Nếu ngươi đã quyết định luân hồi rồi, dù biết có để làm gì." Người áo đen đưa tờ giấy đến trước mặt cô:"Truyền linh hồn chi lực vào thử xem nào, đã lâu rồi không biết thứ này còn dùng được không."
Di Giai nghe lời vươn tay chạm vào mẩu giấy, chỉ trong thoáng chốc, nét chữ trên giấy đột nhiên tách ra lơ lửng trong không khí, rồi đột ngột bay thẳng vào ngực cô, Di Giai có chút kinh hãi rụt tay lại, nhưng nhìn vẻ mặt người áo đen thì cô đoán chắc hẳn tấm bùa vẫn còn tác dụng.
"Đi thôi. Ta dẫn ngươi..."
Di Giai chẳng nghe thấy gì nữa, cô lâm vào hôn mê.
Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở vi diện kia rồi gặp Lập Thành? Di Giai cố gắng nhớ lại.
Người áo đen kia rốt cuộc à ai? Gương mặt của hắn đúng là chưa từng thấy bao giờ, tại sao hắn lại có lá bùa mà cô từng vẽ để tặng những người trong phe phái giúp mình lên ghế chủ hệ thống một cơ hội luân hồi chứ? Đúng vậy, nhiệm vụ giả không thể luân hồi vì ký ức ở tổ chức là không thể bị xóa bỏ, chính vì vậy cô đã tìm cách để phong ấn chúng, giúp nhiệm vụ giả có thể qua được cổng luân hồi.
Cổng luân hồi thực chất nằm ở tầng 1 Âm Giới, những linh hồn bình thường muốn đầu thai chuyển kiếp phải mua được bình Tẩy Ký Ức ở chỗ Phán quan âm giới, sau khi tẩy sạch mới đi qua được cổng luân hồi, mà nhiệm vụ giả sau khi đã làm một nhiệm vụ trong tổ chức thì dù uống bao nhiêu bình cũng không thể tẩy sạch được, vì vậy mãi mãi cũng không thể đi qua cổng. Vậy cuối cùng người áo đen kia đã đưa cô qua cổng thật sao?
Di Giai còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Tư Hạo ngồi cạnh đã vươn tay huơ huơ trước mặt cô, đến khi cô nhìn lại mới nói:"Em nói là. Đến nơi rồi."
Nhìn quanh một vòng liền thấy mọi người đang xuống khỏi xe, Di Giai cũng mở cửa xe đi ra ngoài, trời sẩm tối, đoàn người dọc theo khoảng đường mòn trong rừng tới địa điểm mà trước khi đến trụ sở họ từng ghé qua một lần.
"Thay ca đây!" Đinh Dương đi đầu hô vang.
Mấy người ca trước đang đi tuần xung quanh sớm đã thấy bọn họ, một người tiến lại cười cười:"Lần này đến phòng chú mày à!"
"Vất vả rồi. Tình hình thế nào?" Đinh Dương bá vai người đối diện cười hỏi.
"Còn thế nào được? Một bóng zombie cũng không thấy."
Di Giai cũng hít một hơi sâu, sau đó nhìn về một hướng, cách đây không xa có hai con zombie cấp cao đang nhìn về phía bên này, xung quanh hoàn toàn không có bất kỳ zombie nào khác.
"Bao giờ ngươi định ra tay?" Tang Gia không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, khẽ hỏi.
"Khi đó ta sẽ nói cho ngươi." Di Giai hừ lạnh.
Tang Gia nghẹn họng, hắn biết ngay là cô vẫn để bụng chuyện hồi trưa mà.
"Bùa chú gì?" Đối phương thản nhiên hỏi.
"Như thế này." Cô vẽ lên không trung vài nét rồi lại cẩn thận nhìn lén người áo đen, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình:"... Hình như là vậy?"
"Ta cũng không biết." Người áo đen lắc đầu.
Di Giai nổi cáu:"Sao ngươi lại không biết? Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta nhớ ra cái gì?"
"Ta cũng không biết." Người áo đen lặp lại, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi, trong chốc lát dường như đã chìm vào một khoảng hồi ức xa xăm.
Khi Di Giai vẫn còn đang tìm cách lén chui ra, đối phương lại nhìn xuống:"Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện."
Rõ ràng là không thể từ chối rồi. Cô bĩu môi thầm nghĩ.
Sau khi nghe câu chuyện hoang đường về một linh hồn tầm thường đi lên đỉnh cao rồi lại bị những người thân cận xung quanh ép rơi xuống vực thẳm, Di Giai đột nhiên có cảm giác rất đồng cảm, cô ngồi trầm tư suốt mấy ngày để suy nghĩ về câu chuyện đó, đến một ngày nọ, cô lại ngoi lên nói với người áo đen:"Ta có chút tò mò."
Người áo đen ngồi yên lặng nhìn cô, Di Giai lấy hết can đảm chỉ vào mũi mình:"Nhân vật chính trong câu chuyện mà ngươi kể, có phải là ta không?"
Đối phương bình thản gật đầu làm Di Giai nhất thời nghẹn họng, hồi lâu cũng không biết phải nói gì kế tiếp.
"Ngươi muốn thế nào?"
Khoảng yên lặng bị đánh vỡ, cô giật mình nhìn lên người áo đen, chỉ thấy đôi mắt hắn vẫn luôn chăm chú nhìn cô, giống như chính bản thân hắn cũng không biết con đường sau này cuối cùng sẽ ra sao.
"Ta nghĩ mình không thể nhớ lại nữa đâu." Di Giai xua tay, đã lâu như vậy rồi còn gì, hơn nữa dù cho có nhớ lại thì bên cạnh cô cũng đâu có ai."Ta có thể hoàn toàn quên đi, sống một cuộc sống mới được không?"
"... Ngươi thật sự muốn như vậy?" Giọng người áo đen trầm hẳn xuống, Di Giai siết chặt nắm tay, cô không biết đối phương là ai, nhưng cô biết khi nào bản thân chưa nhớ lại, đối phương tuyệt đối sẽ không thả cô ra ngoài, nếu thật sự cô mãi mãi không nhớ lại được thì sao? Nghĩ vậy, Di Giai khẽ gật đầu.
"Nếu vậy, ta có thể giúp ngươi vào vòng luân hồi." Hồi lâu sau, người áo đen dường như cũng đã hạ quyết tâm, hắn lấy ra một mẩu giấy nhỏ:"Đây là cơ hội luân hồi trước kia ngươi dành cho ta, nhưng ta không có ý định đó, nay trả lại cho ngươi."
Di Giai nhìn mẩu giấy có chứa những hoa văn xiêu vẹo, không thể không nghi ngờ hỏi:"Thứ này... sử dụng thế nào?"
"Ngươi dùng một chút linh hồn chi lực của mình tác động vào nó là được."
Cô nhận lấy mẩu giấy to hơn cả người mình, kết quả lại không giữ được thăng bằng ngã xuống đáy bình, đang ê ẩm xoa mông thì nghe thấy tiếng cười khẽ, cô vội bò lên nắp bình trà nhìn chằm chằm đối phương, nhưng vẫn chỉ là khuôn mặt lạnh lùng trăm năm không có biểu cảm ấy.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với ta thế?" Cô rốt cuộc nhịn không được hỏi.
"Nếu ngươi đã quyết định luân hồi rồi, dù biết có để làm gì." Người áo đen đưa tờ giấy đến trước mặt cô:"Truyền linh hồn chi lực vào thử xem nào, đã lâu rồi không biết thứ này còn dùng được không."
Di Giai nghe lời vươn tay chạm vào mẩu giấy, chỉ trong thoáng chốc, nét chữ trên giấy đột nhiên tách ra lơ lửng trong không khí, rồi đột ngột bay thẳng vào ngực cô, Di Giai có chút kinh hãi rụt tay lại, nhưng nhìn vẻ mặt người áo đen thì cô đoán chắc hẳn tấm bùa vẫn còn tác dụng.
"Đi thôi. Ta dẫn ngươi..."
Di Giai chẳng nghe thấy gì nữa, cô lâm vào hôn mê.
Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở vi diện kia rồi gặp Lập Thành? Di Giai cố gắng nhớ lại.
Người áo đen kia rốt cuộc à ai? Gương mặt của hắn đúng là chưa từng thấy bao giờ, tại sao hắn lại có lá bùa mà cô từng vẽ để tặng những người trong phe phái giúp mình lên ghế chủ hệ thống một cơ hội luân hồi chứ? Đúng vậy, nhiệm vụ giả không thể luân hồi vì ký ức ở tổ chức là không thể bị xóa bỏ, chính vì vậy cô đã tìm cách để phong ấn chúng, giúp nhiệm vụ giả có thể qua được cổng luân hồi.
Cổng luân hồi thực chất nằm ở tầng 1 Âm Giới, những linh hồn bình thường muốn đầu thai chuyển kiếp phải mua được bình Tẩy Ký Ức ở chỗ Phán quan âm giới, sau khi tẩy sạch mới đi qua được cổng luân hồi, mà nhiệm vụ giả sau khi đã làm một nhiệm vụ trong tổ chức thì dù uống bao nhiêu bình cũng không thể tẩy sạch được, vì vậy mãi mãi cũng không thể đi qua cổng. Vậy cuối cùng người áo đen kia đã đưa cô qua cổng thật sao?
Di Giai còn đang trầm ngâm suy nghĩ, Tư Hạo ngồi cạnh đã vươn tay huơ huơ trước mặt cô, đến khi cô nhìn lại mới nói:"Em nói là. Đến nơi rồi."
Nhìn quanh một vòng liền thấy mọi người đang xuống khỏi xe, Di Giai cũng mở cửa xe đi ra ngoài, trời sẩm tối, đoàn người dọc theo khoảng đường mòn trong rừng tới địa điểm mà trước khi đến trụ sở họ từng ghé qua một lần.
"Thay ca đây!" Đinh Dương đi đầu hô vang.
Mấy người ca trước đang đi tuần xung quanh sớm đã thấy bọn họ, một người tiến lại cười cười:"Lần này đến phòng chú mày à!"
"Vất vả rồi. Tình hình thế nào?" Đinh Dương bá vai người đối diện cười hỏi.
"Còn thế nào được? Một bóng zombie cũng không thấy."
Di Giai cũng hít một hơi sâu, sau đó nhìn về một hướng, cách đây không xa có hai con zombie cấp cao đang nhìn về phía bên này, xung quanh hoàn toàn không có bất kỳ zombie nào khác.
"Bao giờ ngươi định ra tay?" Tang Gia không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, khẽ hỏi.
"Khi đó ta sẽ nói cho ngươi." Di Giai hừ lạnh.
Tang Gia nghẹn họng, hắn biết ngay là cô vẫn để bụng chuyện hồi trưa mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook