Xuyên Nhanh Nữ Phụ Tới Rồi
-
Chương 17: Kiệu Hoa Đưa Nhầm Phòng (17)
Đường Ngọc Kiều đứng ngoài cửa, nghe tiếng rên rỉ từ bên trong truyền ra, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nàng ta chỉ mới về nhà mẹ đẻ có một chuyến, thế mà phu quân như tiên như ngọc kia của nàng ta lại có thể cùng nữ nhân khác điên loan đảo phượng? Nghe tiếng nữ nhân bên trong kêu đến dâm đãng như thế, có thể thấy được trượng phu nhà nàng ta có bao nhiêu nhiệt tình. Ngày thường khi hắn chạm vào mình cũng không kích tình mãnh liệt như vậy. Mỗi lần đều rất dịu dàng, tuy là hoàn hảo không có gì để chê, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Cho tới bây giờ nàng ta mới nhận ra rằng, khi người nam nhân đã si mê một người nữ nhân, thì ngay cả thần tiên cũng sẽ rơi vào phàm trần.
Chẳng lẽ bình thường Trần Dịch Bắc đối xử dịu dàng với nàng ta đều là giả sao?
Nàng ta thật muốn xem xem là yêu tinh phương nào đã câu hồn trượng phu mình đi mất, còn làm cho hắn mạnh mẽ như dã thú xâm lược, đến mức phát ra thanh âm gợi cảm kia.
"Phu nhân..." Đại nha hoàn bên cạnh giữ chặt tay Đường Ngọc Kiều, lắc đầu với nàng ta. "Chuyện đã xảy ra rồi, lúc này phu nhân đi vào cũng không thay đổi được gì, ngược lại còn làm cho nhị gia bất mãn với người. Không bằng án binh bất động, trước tiên tra xem là người nào đã rồi tính sau."
Vẻ tức giận trên mặt Đường Ngọc Kiều biến mất. Nàng ta bình tĩnh lại, hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa, xoay người rời đi.
"Gia... Nô tỳ chịu không nổi... Nô tỳ không được... A a..."
***
Lê Viện cắm hoa vào trong bình, sau đó tưới nước cho chúng.
Thanh Như bưng nước trà đi vào.
"Phu nhân, lúc nãy em vừa nghe ngóng được một chuyện."
"Chuyện gì vậy? Từ trước đến nay ngươi vẫn không để ý tới lời ra tiếng vào trong phủ, thế mà hôm nay lại có thể nói cho ta chuyện bát quái."
"Bát quái?" Thanh Như khó hiểu. "Bát quái là gì ạ?"
"Không có gì. Ngươi kể xem chuyện gì lại có thể khiến cho ngươi hứng thú vậy." Lê Viện đi đến trước bàn, cầm lấy điểm tâm bỏ vào trong miệng.
"Hì hì, em vừa nghe nhị gia mới nạp tiểu thiếp."
Lê Viện kinh ngạc ngẩng đầu: "Nạp thiếp?"
"Đúng vậy!" Thanh Như cười nói: "Thật không nhìn ra luôn mà. Cứ tưởng nhị gia và nhị phu nhân phu thê tình thâm lắm, ai ngờ cũng chỉ là người chán cơm thèm phở. Mà cái người thiếp thất kia chính là nha đầu quét tước trong viện, trông cũng chẳng xinh đẹp mấy. Khẩu vị của nhị gia đúng là kỳ lạ."
"Nam nhân đa số đều như vậy. Có điều cô nương kia có bản lĩnh khiến nhị gia nhìn trúng, xem như cũng hơn người!" Lê Viện lãnh đạm cười.
Nghe xong chuyện bát quái này, Lê Viện cũng không để trong lòng. Nhưng mà rất nhanh, đốm lửa này liền lan tới trên người cô.
--
Lê Viện bước ra từ trong sân, đi ngang qua núi giả và hoa viên, đang chuẩn bị tới hồ nước bên cạnh cho cá ăn, bỗng thấy phía đối diện là Đường Ngọc Kiều dẫn theo tỳ đi tới.
"Đại tỷ." Đường Ngọc Kiều bước lại gần. "Hôm nay thật khéo, lại có thể gặp được tỷ. Bình thường đại ca luôn giấu tỷ như giấu vàng, muội cũng không có cơ hội được nói chuyện với tỷ. Hôm nay khó gặp được nhau, không bằng chúng ta cùng uống ly trà với nhau đi? Tỷ và muội đều là chị em dâu mới bước vào cửa, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn. Ngày thường nên bầu bạn cùng nhau mới phải."
"Được!" Lê Viện mỉm cười. "Làm phiền đệ muội vậy."
"Đại tỷ thật là khách khí. Bên này, mời." Đôi mắt Đường Ngọc Kiều lóe sáng, cười đến ngọt ngào.
Trước kia sao không nhận ra người này lại đẹp đến như vậy? Thế gian đều nói nàng ta mới là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng khi so sánh, bất kể là dung mạo hay làn da, một chút tì vết người này cũng không có. Nữ nhân nào xinh đẹp hơn, chỉ cần dùng mắt đều có thể nhìn ra được.
Khó trách...
"Mà sân viện của chúng ta cách nhau cũng không xa. Về sau đại tỷ cứ tới đây chơi thường xuyên đi!" Đường Ngọc Kiều nhiệt tình tiếp đón Lê Viện. "Đây là loại trà mới của năm nay. Ngày thường có lúc muội nhàn rỗi nhàm chán, ở nhà cũng không biết làm gì nên học cách pha trà, tay nghề cũng hiểu được chút ít. Hôm nay muội muội mạn phép được khoe tài với tỷ."
Nàng ta chỉ mới về nhà mẹ đẻ có một chuyến, thế mà phu quân như tiên như ngọc kia của nàng ta lại có thể cùng nữ nhân khác điên loan đảo phượng? Nghe tiếng nữ nhân bên trong kêu đến dâm đãng như thế, có thể thấy được trượng phu nhà nàng ta có bao nhiêu nhiệt tình. Ngày thường khi hắn chạm vào mình cũng không kích tình mãnh liệt như vậy. Mỗi lần đều rất dịu dàng, tuy là hoàn hảo không có gì để chê, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Cho tới bây giờ nàng ta mới nhận ra rằng, khi người nam nhân đã si mê một người nữ nhân, thì ngay cả thần tiên cũng sẽ rơi vào phàm trần.
Chẳng lẽ bình thường Trần Dịch Bắc đối xử dịu dàng với nàng ta đều là giả sao?
Nàng ta thật muốn xem xem là yêu tinh phương nào đã câu hồn trượng phu mình đi mất, còn làm cho hắn mạnh mẽ như dã thú xâm lược, đến mức phát ra thanh âm gợi cảm kia.
"Phu nhân..." Đại nha hoàn bên cạnh giữ chặt tay Đường Ngọc Kiều, lắc đầu với nàng ta. "Chuyện đã xảy ra rồi, lúc này phu nhân đi vào cũng không thay đổi được gì, ngược lại còn làm cho nhị gia bất mãn với người. Không bằng án binh bất động, trước tiên tra xem là người nào đã rồi tính sau."
Vẻ tức giận trên mặt Đường Ngọc Kiều biến mất. Nàng ta bình tĩnh lại, hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa, xoay người rời đi.
"Gia... Nô tỳ chịu không nổi... Nô tỳ không được... A a..."
***
Lê Viện cắm hoa vào trong bình, sau đó tưới nước cho chúng.
Thanh Như bưng nước trà đi vào.
"Phu nhân, lúc nãy em vừa nghe ngóng được một chuyện."
"Chuyện gì vậy? Từ trước đến nay ngươi vẫn không để ý tới lời ra tiếng vào trong phủ, thế mà hôm nay lại có thể nói cho ta chuyện bát quái."
"Bát quái?" Thanh Như khó hiểu. "Bát quái là gì ạ?"
"Không có gì. Ngươi kể xem chuyện gì lại có thể khiến cho ngươi hứng thú vậy." Lê Viện đi đến trước bàn, cầm lấy điểm tâm bỏ vào trong miệng.
"Hì hì, em vừa nghe nhị gia mới nạp tiểu thiếp."
Lê Viện kinh ngạc ngẩng đầu: "Nạp thiếp?"
"Đúng vậy!" Thanh Như cười nói: "Thật không nhìn ra luôn mà. Cứ tưởng nhị gia và nhị phu nhân phu thê tình thâm lắm, ai ngờ cũng chỉ là người chán cơm thèm phở. Mà cái người thiếp thất kia chính là nha đầu quét tước trong viện, trông cũng chẳng xinh đẹp mấy. Khẩu vị của nhị gia đúng là kỳ lạ."
"Nam nhân đa số đều như vậy. Có điều cô nương kia có bản lĩnh khiến nhị gia nhìn trúng, xem như cũng hơn người!" Lê Viện lãnh đạm cười.
Nghe xong chuyện bát quái này, Lê Viện cũng không để trong lòng. Nhưng mà rất nhanh, đốm lửa này liền lan tới trên người cô.
--
Lê Viện bước ra từ trong sân, đi ngang qua núi giả và hoa viên, đang chuẩn bị tới hồ nước bên cạnh cho cá ăn, bỗng thấy phía đối diện là Đường Ngọc Kiều dẫn theo tỳ đi tới.
"Đại tỷ." Đường Ngọc Kiều bước lại gần. "Hôm nay thật khéo, lại có thể gặp được tỷ. Bình thường đại ca luôn giấu tỷ như giấu vàng, muội cũng không có cơ hội được nói chuyện với tỷ. Hôm nay khó gặp được nhau, không bằng chúng ta cùng uống ly trà với nhau đi? Tỷ và muội đều là chị em dâu mới bước vào cửa, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn. Ngày thường nên bầu bạn cùng nhau mới phải."
"Được!" Lê Viện mỉm cười. "Làm phiền đệ muội vậy."
"Đại tỷ thật là khách khí. Bên này, mời." Đôi mắt Đường Ngọc Kiều lóe sáng, cười đến ngọt ngào.
Trước kia sao không nhận ra người này lại đẹp đến như vậy? Thế gian đều nói nàng ta mới là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhưng khi so sánh, bất kể là dung mạo hay làn da, một chút tì vết người này cũng không có. Nữ nhân nào xinh đẹp hơn, chỉ cần dùng mắt đều có thể nhìn ra được.
Khó trách...
"Mà sân viện của chúng ta cách nhau cũng không xa. Về sau đại tỷ cứ tới đây chơi thường xuyên đi!" Đường Ngọc Kiều nhiệt tình tiếp đón Lê Viện. "Đây là loại trà mới của năm nay. Ngày thường có lúc muội nhàn rỗi nhàm chán, ở nhà cũng không biết làm gì nên học cách pha trà, tay nghề cũng hiểu được chút ít. Hôm nay muội muội mạn phép được khoe tài với tỷ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook