Vãn Ninh vẫn không ngẩng đầu lên, cô lật một trang sách: “Vốn dĩ không bị thương gì nặng lắm, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt hơn nhiều rồi”.


Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nghe thì rất ấm áp, dịu dàng, mang theo vài ý tứ trêu chọc người khác, quấy nhiễu lòng người ngứa ngáy.Người vẫn đang nói chuyện lại hoàn toàn không ý thức được diều này, Diệp Triều chớp mắt, ánh mắt lóe sáng.Ánh mắt di chuyển đến bắp chân của cô, mặc dù nói là không bị thương gì nặng lắm, nhưng gãy xương cũng là rất nghiêm trọng, chân phải băng bó thạch cao, cử động rất bất tiện, cho nên mới bị người nhà cưỡng ép nằm viện để quan sát.Thấy cô không có phản ứng gì, Diệp Triều cũng không để ý, ngược lại còn gỡ một múi quýt chua đưa đến miệng cô, sau đó lộ ra một nụ cười không có ác ý: “Nào, chị dâu, ăn nhiều hoa quả chút, có lợi cho cơ thể”.“Tôi không ăn”.

Giọng nói có chút lạnh nhạt.Nghe thấy cô cự tuyệt, người đàn ông trước mặt dường như có chút không vui, còn tự tay dơ đến trước mặt cô, trên mặt còn mang theo chút tính khí của trẻ con, bộ dạng kiểu “cô không ăn thì tôi cũng không rút tay lại”.Giang Vãn Ninh liếc mắt nhìn ngón tay trước mặt, khớp xương dài mà cân xứng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, giống như ngà voi được khắc thành trang sức, trong suốt lại sạch sẽ.Vãn Ninh bình tĩnh nhìn cậu ta, đôi mắt trong suốt chiếu lấy hình dáng cố chấp của người đàn ông.Đôi mắt ấy dù lạnh nhạt nhưng Diệp Triều vẫn chính xác mà nắm bắt được sự kinh ngạc lóe qua đôi mắt ấy, cậu ta híp mắt, vẫn duy trì biểu cảm mỉm cười, không thay đổi.Giang Vãn Ninh và Diệp Triều không hề thân thiết, số lần hai người gặp nhau không nhiều, Lục Huyên bảo vệ cô vô cùng tốt, trước giờ chưa từng để cô liên quan đến những chuyện “buôn bán” của anh, bởi vậy đối với nhận thức của Diệp Triều thì cũng chỉ ở mức cậu ta là anh em của Lục Huyên mà thôi.Hiện giờ Lục Huyên mất tích, xuất phát từ nguyên tắc đạo nghĩa, Diệp Triều có nghĩa vụ chăm sóc thỏa đáng cho người “chị dâu” này.Chẳng qua là nhìn biểu cảm trên mặt của cậu ta giống như là tìm được đồ chơi mới vậy.Trong lòng Giang Vãn Ninh mỉm cười, cô còn chưa trêu chọc cậu ta, ngược lại cậu ta tự mình tìm đến đây, nam phụ sĩ diện như vậy, nếu mà cô không phối hợp cho cậu ta một bài học, chẳng phải là đáng tiếc cậu ta tỉ mỉ diễn xuất một phen sao.Người đàn ông dần dần lộ ra vẻ mặt mất mác, đôi lông mày dài nhỏ dày hơi rủ xuống: “Chị dâu lạnh nhạt với tôi như vậy, là đang trách tôi không tìm được tung tích của anh cả sao?” Cậu ta chớp mắt, biểu cảm nhìn qua có chút hiu quạnh.Người con gái bình thường khi đối diện với một người đàn ông vừa nhỏ tuổi hơn mình mà còn lộ ra dáng vẻ đáng thương như thế, thì đã sớm mềm lòng rồi, làm gì còn có tâm tư suy nghĩ trách móc người đó nữa.Chẳng qua, cô sẽ không bị cậu ta lừa đâu, người đàn ông này là con sói đội lốt cừu, đã quen dùng điệu bộ ngây thơ để tranh giành lợi ích cho bản thân.Vãn Ninh liếc nhìn cậu ta một cái, lập tức lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ lại buồn rầu, giọng nói có chút lạnh nhạt: “Không có”.“À”.

Động tác giằng co của người đàn ông hơi dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.“Tôi không có trách cậu, cậu đừng nghĩ nhiều, cũng không cần tự trách mình, đây vốn là chuyện không liên quan gì đến cậu”.


Giang Vãn Ninh nói xong, liền cắn lấy múi quýt trên tay cậu ta, mùi vị chua chua lập tức bao phủ đầy khoang miệng, cô giật mình trong chốc lát, trên ngũ quan quá tinh xảo lộ ra bộ dạng “khó chịu”.Diệp Triều bị động tác đột nhiên của cô làm cho ngây người vài giây.Không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên sát lại gần như vậy, từ góc độ của cậu ta có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ nhỏ trên da thịt của cô, làn da của cô vô cùng đẹp, mềm mại như tuyết, ánh đèn chiếu xuống càng lộ rõ vẻ trắng nõn.Ánh mắt của người đàn ông ngưng đọng lại vài giây, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại như thường: “Chị dâu thật sự không trách tôi sao?”“Thật”.

Giang Vãn Ninh quay đầu nhìn cậu ta, ánh mắt mềm mại chống đối lại ánh mắt của cậu ta.Bỗng nhiên Diệp Triều lộ ra một nụ cười rực rỡ.“Vậy thì tốt, chị dâu không trách tôi là được”.


Người đàn ông chớp chớp mắt, cười thoải mái.Vãn Ninh Không nhìn nữa, ánh mắt cụp xuống, tầm nhìn từ từ rơi trên trang sách, sắc mặt dần dần ôn hòa, ở sâu trong đáy mắt cũng tĩnh mịch hơn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương