Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!
-
Chương 96: Thiên kim hào môn bị ôm sai (20)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Hy
Beta: Tố Hiên
Diệp Thiều Hoa nói rất bình tĩnh, tất cả mọi người đều có thế nghe thấy được, cô thực sự nghiêm túc.
Cuối cùng An Đình Quân cũng hiểu rõ vì sao cha mẹ Diệp lại có những hành động như vậy, Diệp Thiều Hoa đã thay thế cho tuổi thơ bất hạnh của An Đồng Đồng.
Đến khi cha mẹ Diệp tỉnh ngộ, muốn đối xử tốt với con gái mình thì thân phận giữa hai người bị bại lộ, An Đồng Đồng trở về, cô ta chưa từng trải qua khoảng thời gian thơ ấu kia, nhưng lại nhận được đối xử tốt của cha mẹ sau khi bọn họ tỉnh ngộ.
Anh ta đập thật mạnh xuống cái bàn bên cạnh, khẳng định là rất đau, nhưng anh ta lại không cảm thấy đau một chút nào.
Chỉ rủ mắt xuống, con ngươi đỏ au.
Trước kia anh ta còn căm ghét sự lạnh nhạt của cô, nhận nhầm cũng đâu phải lỗi của bọn họ, vì sao bộ dạng cô lại giống như tất cả mọi người đều đang mắc nợ cô vậy chứ? Cứ một mình sống trong tòa lâu đài của mình?
Bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ.
Cô không phải An Đồng Đồng, không phải nàng công chúa trong câu truyện cổ tích, từ đầu tới cuối cô chỉ có một mình.
Nước mắt An phu nhân như nước suối tuôn trào.
Bà có thể tưởng tượng được từ trước đến nay con gái mình đã phải qua những gì, An Đồng Đồng còn có An Đình Quân có người hầu có giáo viên dạy kèm ở nhà, thế nhưng con gái của bà chỉ có một mình!
Ban đầu bà cứ nghĩ rằng nhà họ Diệp chỉ có một cô con gái, thế nào cũng không bạc đãi cô.
Vốn dĩ bà cho rằng hai nhà có thể cùng chung sống hòa thuận, bà có thể nuôi cả hai cô con gái, còn nỗ lực tạo ra sự cân bằng giữa hai người, bà cũng chưa bao giờ nghĩ tới con gái ruột của mình lại phải trải qua những ngày như thế ở nhà họ Diệp.
Kể từ khi Diệp Thiều Hoa trở về, bà liền thiên vị An Đồng Đồng hơn, vì muốn cho An Đồng Đồng cảm thấy dù cô ta không phải người nhà họ An, cũng không có nghĩa là mọi người không yêu thương cô ta.
Nhưng hôm nay bà ta nhớ tới những chuyện này, lòng đau đến không thở nổi.
Con của bà vốn dĩ nên là hòn ngọc quý được nhà họ An nâng niu trên tay, thế nhưng lại phải sống như vậy trong mười tám năm.
Đặc biệt là sau khi thân phận của cô được tiết lộ, bà luôn cố gắng muốn duy trì sự cân bằng, thế nhưng mọi thứ của con gái bà đều bị hai vợ chồng họ Diệp đem cho An Đồng Đồng, thậm chí bà còn không thể tưởng tượng được Diệp Thiều Hoa đã làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian này.
Mà hết lần này tới lần khác, bà thân là mẹ đẻ nhưng lại là người cuối cùng biết được sự thật, còn từng hết lần này đến lần khác xát muối lên vết thương của cô.
"Mẹ... Mẹ có thể hay không..." An phu nhân đưa tay về phía Diệp Thiều Hoa, bà nhớ từ sau khi Diệp Thiều Hoa trở lại nhà họ An, bà chưa từng ôm lấy cô.
Diệp Thiều Hoa hững hờ nhìn bà ta một cái.
Cô vẫn chưa nói gì, thì một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài xuyên qua cánh cửa chậm rãi truyền vào hai chữ tựa như muốn đánh vào lòng từng người, "Không thể."
Giọng nói đột nhiên xuất hiện vào lúc này khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn về hướng đó.
Mạc Vân Xuyên từng bước từng bước đi tới, lúc di chuyển còn mang theo một loại khí thế nguy hiểm đang bị đè nén khiến cho những người đang muốn lên tiếng không thể thốt ra bất kỳ lời nào, anh đưa tay chặn ngang bả vai của Diệp Thiều Hoa.
Biểu cảm được Diệp Thiều Hoa kiên cường chống đỡ một thời gian dài cuối cùng cũng sụp đổ, cô nở một nụ cười tự giễu.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ, hoặc có thể vì những chuyện khác, ngón tay của cô có hơi run rẩy.
"Chúng ta đi." Ánh mắt lạnh thấu xương của Mạc Vân Xuyên quét qua tất cả những người ở đây. Cuối cùng, khi anh chuẩn bị rời đi, vẫn không có ai dám đứng ra nói một lời nào.
Chờ tới khi anh đã đi đến cửa, An Đình Quân mới phản ứng kịp, vừa định đuổi theo thì bị Mạc Vân Thăng ở ngoài ngăn cản.
"An Đình Quân, tôi khuyên cậu đừng nên trêu chọc anh ấy, bây giờ tâm trạng của anh trai tôi không được tốt, anh ấy chịu nhẫn nhịn đều vì nể mặt Thiều Hoa." Mạc Vân Thăng vừa nói vừa liếc nhìn những người trong phòng, khẽ hừ một tiếng.
Chú Diêu nhìn bóng lưng rời đi của Mạc Vân Xuyên, cảm thấy người kia có hơi quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ được tên của anh, chú ta nhìn về phía An Đình Quân, "Người vừa dẫn Thiều Hoa đi là ai vậy?"
An Đình Quân chỉ lắc đầu mệt mỏi, anh ta xoay người lại nhìn ông nội An, không hề nói câu nào.
Thậm chí còn cảm thấy có phần may mắn, may là, từ đầu đến cuối ông nội đều ở bên cạnh cô, bằng không, thật sự sẽ rất khó tưởng tượng...
Làm sao cô có thể kiên trì chịu đựng được những ngày tháng bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Trong không khí xuất hiện mùi vị mưa gió.
Vào lúc này, An Đồng Đồng mới thật sự biết sợ.
Cô ta nhìn An phu nhân, nhìn An Lập Quốc, "Cha... Mẹ..."
"Cô đừng gọi tôi là mẹ nữa." An phu nhân nhìn cô ta không mang theo cảm xúc gì.
Cho dù lúc này An Đồng Đồng có khóc đến thương tâm cũng không thể nào khơi gợi được một chút thương hại của bà, thậm chí bà còn nghĩ, so với những thiệt thòi khổ cực mà Thiều Hoa phải chịu, cô ta bây giờ có tính là gì đâu chứ?
"Không phải cô vẫn muốn quay về một gia đình có đầy đủ tình thương sao? Mau chóng dẫn cha mẹ ruột của cô cút khỏi nhà họ An chúng tôi đi, quản gia --" An phu nhân hít sâu một hơi, nghiêng đầu kêu quản gia đuổi người.
Trước kia bà ta ngu ngốc đối đãi với đứa con nuôi này tốt như vậy, bây giờ xem ra, chắc hẳn hai vợ chồng nhà họ Diệp đang nhìn bà như một đứa ngốc.
Ông nội An ngồi trên ghế sô pha, sau một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, An Đình Quân tới bên cạnh ông, sợ ông bị đả kích lại tái phát bệnh tim, cho nên cũng không để ý đến An Đồng Đồng.
Dù sao thì hiện tại mọi người đều không có ý kiến với việc An Đồng Đồng rời khỏi nhà họ An.
"Đồng Đồng, chúng ta đi!" mẹ Diệp không muốn nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thượng của đám người có tiền, kéo An Đồng Đồng rời đi.
An Đồng Đồng nhìn gương mặt lạnh nhạt của An phu nhân, cô ta hất tay mẹ Diệp ra, sau đó đứng dậy, bất chấp tất cả, "Được, bây giờ các người đuổi tôi đi đúng không, để tôi xem đuổi tôi đi rồi thì các người còn có ích lợi gì! Để tôi xem nhà họ An các người thiếu tôi thì làm thế nào đi đàm phán với người ta, làm thế nào đi cạnh tranh hợp đồng! Cho dù Diệp Thiều Hoa trở về thì có lợi ích gì chứ? Mười tám năm, cô ta ở bên ngoài đã mười tám năm rồi, thân phận của cô ta bây giờ có sức ảnh hưởng sánh được với tôi sao? Cả cái xã hội thượng lưu này, ai cũng xem cô ta như trò cười, từ trước đến nay cô ta đều là một phế vật cái gì cũng không học được chỉ biết học y! Đại tiểu thư nhà họ Diệp mà các người muốn nhận về cũng chỉ đến vậy thôi!"
Có thể nói những lời này chính là diệt hoàn toàn tâm ý của bà.
Cuối cùng An phu nhân cũng không nhịn được vung tay tát một cái.
An Lập Quốc ôm lấy lòng ngực, ông ta không thở nổi trực tiếp hôn mê bất tỉnh, người nhà họ An đều bị bệnh tim di truyền, không chịu đựng được những đả kích lớn.
Không thể ngờ vào lúc này ông nội An có thể chịu đựng được mà một người có sức khỏe tốt như An Lập Quốc lại ngã xuống.
"Cút ra ngoài!" Hai mắt An Đình Quân trở nên đỏ au, anh ta sai người đuổi An Đồng Đồng ra ngoài.
Mười tám năm nay, mắt bọn họ thật sự đã bị mù!
Mạc Vân Thăng tựa người lên cửa, theo dõi trò hề vô vị này, sau đó nhét một tay vào túi, lười biếng nhìn An Đồng Đồng, "An Đồng Đồng, có một câu cô nói sai rồi, Thiều Hoa của chúng tôi xuất sắc hơn cô nhiều, còn cô thì..."
Anh ta đưa ngón út thon dài của mình ra, so một chút, "Ngay cả chừng này cũng không bằng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook