Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!
-
Chương 90: Thiên kim hào môn bị ôm sai (14)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Triệu Yến
Beta: Angela+Tố Hiên
Đang lúc An Đồng Đồng không kiên nhẫn nổi nữa, bỗng nhiên nghe được câu hỏi của An Đình Quân, cô ta hơi kinh ngạc. Anh ta đây là...... Có ý gì?
Mẹ Diệp có chút không được tự nhiên liếc mắt nhìn mái tóc mai, khóe miệng lúng túng nói: "Không phải Diệp Thiều Hoa đã về nhà họ An hưởng phúc rồi sao, sao nó còn để ý đến chỗ này của chúng ta nữa, hai tháng trước nó đã đem vali hành lý kéo đi cũng chưa từng trở về."
Nói đến phần sau, tự tin của bà ta cũng đã trở lại.
Chỉ là An Đình Quân thật quá đủ, để mẹ Diệp không dám nhìn thẳng anh ta.
" Về nhà họ An sao? " An Đình Quân đem mấy chữ này chậm rãi lặp lại một lần, sau đó nhìn chằm chằm mẹ Diệp: " Bà có biết bốn tháng qua em ấy chỉ ở nhà họ An một đêm? Hai tháng qua em ấy ở chỗ nào bà có biết không?"
Hô hấp của An Đình Quân đều suýt chút nữa muốn dừng lại, lồng ngực chập trùng, anh ta đang rất kiềm chế cơn giận của mình.
Anh ta nhớ tới ở nhà họ An, gian phòng tốt nhất trên lầu hai vẫn là của An Đồng Đồng, còn phòng của Diệp Thiều Hoa cũng chỉ là phòng cho khách, bên trong không được bố trí lại, chỉ có ông nội An đem vài đồ vật ở phòng mình dời vào đấy.
Vốn cho là nhà họ Diệp cũng không kém nhiều, giữa hai nhà gia đình sẽ không có nhiều thay đổi.
Nhưng...... Anh ta chưa từng nghĩ tới Diệp Thiều Hoa ở nhà họ Diệp ngay cả chỗ ở cũng không có!
Khó trách, khó trách khi nói đến nhà họ Diệp, em ấy lại có vẻ mặt lạnh lùng như vậy.
"Chắc là ông nội đã sắp xếp chỗ ở cho Thiều Hoa." An Đồng Đồng ở bên cạnh hít một tiếng: " Anh, anh cũng biết, ông nội luôn rất thương cô ấy mà."
Chỉ là lúc này, An Đình Quân không để ý tới cô ta, chậm chạp nói một câu: " Chúng ta trở về đi."
Anh ta còn chưa nói với An Đồng Đồng, ông nội không phải người như vậy.
Ông mà biết ở đây ngay cả gian phòng của Diệp Thiều Hoa cũng không có, sớm đã đem người mang về nhà họ An.
Nhưng ——
An Đình Quân cũng không biết với tính cách của Diệp Thiều Hoa cô ấy có muốn tới ở hay không.
Anh ta muốn về nhà họ An hỏi ông nội An.
An Đồng Đồng cũng không muốn ở nơi này lâu hơn nữa, nên hai người cùng đi ra.
Khi ra ngoài gặp hàng xóm sát vách, những người hàng xóm này đều dùng ánh mắt quái dị nhìn An Đồng Đồng, hoàn toàn không có ghen tỵ như trong tưởng tượng của An Đồng Đồng, loại ánh mắt này khiến toàn thân An Đồng Đồng khó chịu, âm thầm quyết định lần sau không bao giờ đến cái nơi không có tố chất này nữa.
Ngôn Húc tất nhiên nhìn ra được cách làm của nhà họ Diệp không thích hợp, nhưng hiện tại là chuyện của hai nhà An Diệp, anh ta không có vị trí, cũng không tham dự.
Khi Hai người theo An Đình Quân trở lại nhà họ An.
Diệp Thiều Hoa đang ngồi bên cạnh ông nội An. bác sĩ gia đình đang báo cáo tình trạng thân thể cho ông.
"An lão gia, trái tim của ông bây giờ so với trước kia trẻ gấp mười lần, có phải là gần đây trong lòng không có cảm giác buồn bực không?" Ông ta kinh ngạc nhìn kết quả vừa kiểm tra xong.
Nghe được câu này, An lão gia sửng sốt một chút, "Hình như là vậy, gần đây tinh thần tốt hơn rất nhiều, thật lạ......"
"Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Đồng Đồng đã lấy được vé vào cuộc thi đấu đai thông cúp, việc lão gia cao hứng là hẳn là chuyện này." Chú Diêu đứng một bên, nở nụ cười, sau đó lại liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, bởi vì lần trước gây xấu hổ, hắn không biết làm sao để đối mặt với cô cháu gái này của mình, cho nên không dám thân cận với cô.
" Tôi thấy thuốc Thiều Hoa cho tôi có hiệu quả rất tốt." An lão gia nhớ tới Diệp Thiều Hoa đã cho ông thuốc, bỗng nhiên nói.
Câu nói này mấy người cha An đều tùy tiện nghe và cho nó là trò đùa, cũng không nghĩ là thật.
Chỉ có bác sĩ gia đình nhìn thật sâu khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Thiều Hoa một chút, sau đó thu hồi công cụ của mình. "An lão gia, hôm nay cứ như vậy đi, tôi đi trước."
"Sao lại vội vã trở về như vậy?" Cha An sửng sốt một chút: " Hôm nay không ở lại ăn cơm sao? Vừa lúc ăn tiệc mừng Đồng Đồng ......"
"Không cần,” bác sĩ gia đình trực tiếp từ chối, “ Quân đội gọi tôi quay trở về, nói là những tên tuổi lớn của giới y học quốc tế lần lượt tới, tôi phải trở về xem đã xảy ra chuyện gì."
Nghe là chuyện của bên quân đội cùng quốc tế, cha An bọn họ cũng không dám giữ ông ta lại.
"Cha, người nói xem ông ta có ý gì, hôm nay con cũng nghe người ta nói như là chuyện lớn xảy ra." Cha An như đang nghĩ về điều gì đó.
An lão gia ngồi ở trên ghế sa lon, nhíu mày nhăn trán. Chuyện này ngay cả một chút tin đồn cũng không có, bên kia giấu quá kỹ.
"Ngày mai lại tìm người nghe ngóng một chút đi." cha An nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
"Thiều Hoa, hôm nay cha nghe người ta nói con được vào phòng thí nghiệm quốc gia, năm nhất đã được vào phòng thí nghiệm, đã cho nhà họ An chúng ta nở mày nở mặt."
Nhà họ An là một gia đình đi theo con đường kinh doanh, còn chưa xuất hiện người nào xuất sắc như vậy.
Nghe vị bạn cũ kia nói, Diệp Thiều Hoa là nhân vật trọng yếu mà quốc gia vẫn luôn bảo vệ, nói không chừng có thể nghiên cứu ra thành tựu được lưu danh lịch sử.
Loại thanh danh mà bọn họ là những thương nhân có nhiều tiền cũng không mua được.
Ông nội An nghe xong, trên mặt vẻ đắc ý càng đậm, nói gần nói xa đều là: " Thiều Hoa của chúng ta."
Nhìn đến ngón tay An Đồng Đồng đã móc vào bên trong ghế sô pha.
"Ngày mai con còn phải cùng tuyển thủ nước R tham gia thi đấu." Cậu Diêu chỉ vào một cái bình Thanh Hoa lớn đặt trong phòng khách: " Đây là chú trên hội đấu giá mua tặng cho con, đồ cổ từ triều Tống, chúc mừng con lọt vào danh sách thi đấu đại thông cúp."
" Cảm ơn Chú." An Đồng Đồng có chút vui mừng, từ ánh mắt của cô ta, tự nhiên có thể nhìn ra cái bình Thanh Hoa lớn này có giá trị không nhỏ, cao gần bằng một người.
Mẹ An cũng lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy: " Đồng Đồng, mẹ cũng có quàmuốn tặng cho con."
An Đình Quân nhận ra chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy kia là bảo vật gia truyền, lúc này anh ta lại có chút không muốn nhìn, chỉ nhìn về phía An lão gia: "Ông nội, người có thể lên lầu cùng con hay không, con có chuyện muốn hỏi người."
Anh ta muốn nói đến hẳn là chuyện nhà họ Diệp sửa lại phòng kia.
"Có chuyện gì còn muốn lên lầu nói?"
Mặc dù An lão gia gần đây có chút bất mãn với đứa cháu này, nhưng vẫn cùng hắn đến thư phòng trên lầu.
Mẹ An đi vào phòng bếp bưng canh bà tự tay hầm ra, An Đình Quân cùng ông nội An đã lên lầu, cha An cùng chú Diêu thì đến thư phòng nói chuyện công ty.
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại hai người Diệp Thiều Hoa và An Đồng Đồng.
Ánh mắt An Đồng Đồng u mịch mà nhìn Diệp Thiều Hoa, cô ta đã cảm giác được trong lòng của anh mình có chút nghiêng về Diệp Thiều Hoa.
Cô ta có chút hận, hận vì Diệp Thiều Hoa đã đi mười tám năm vẫn còn muốn trở về.
Lo lắng hơn, đến một ngày tất cả mọi thứ của cô ta đều bị Diệp Thiều Hoa cướp đi.
Ngày mai sẽ diễn ra trận đấu đầu tiên, tất cả mọi người đều xem trọng cô ta, chú Diêu thậm chí đã bỏ ra rất nhiều tiền mua bình Thanh Hoa.
Nhưng chỉ có An Đồng Đồng tự mình biết, ngày mai cô ta sẽ thua không phải nghi ngờ.
Bởi vì đối thủ của cô ta là người nước H, mà cô ta, nghe không hiểu ngôn ngữ nước H.
Cho nên cô ta dùng thuật đọc tâm trên người đối phương căn bản là vô dụng.
"Cô biết hôm nay tôi đi nơi nào không?" Nghĩ tới đây, An Đồng Đồng sờ bút ghi âm trong túi, lại tìm không thấy nó, đành phải mở máy điện thoại ra ghi âm." Đi tới nhà cha mẹ cô, bọn họ đem phòng ngủ của cô đều đổi thành phòng ngủ của tôi cùng phòng đàn."
"Còn có cái này." An Đồng Đồng đứng ở bên bình Thanh Hoa đã thuộc về mình, sau đó đem vòng tay phỉ thúy trên tay cho Diệp Thiều Hoa nhìn. " Cô biết nó không? Đây là bảo vật gia truyền nhà họ Diêu, hôm nay mẹ đưa nó cho tôi, cô biết đây là ý gì không? Có phải là rất ghen ghét có phải là cảm thấy đây hết thảy đều nên là của cô không?"
Khi nói xong câu nói đó, An Đồng Đồng nhấn xuống nút ghi âm trong điện thoại.
Cuối cùng Diệp Thiều Hoa cũng từ trên điện thoại di động ngẩng đầu lên, cô không giống nguyên thân, ghen ghét là không thể nào, mục tiêu của cô chính là hoàn thành nhiệm vụ, đạt được điểm tích lũy.
Cô đã nhìn ra, độ khó theo nhiệm vụ đang gia tăng, thời gian để cô dạo chơi ở mỗi một thế giới cũng không dài lắm, cho nên cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian ngắn nhất, tuyệt đối không được phân tâm.
"Đúng vậy nha, ghen ghét." Diệp Thiều Hoa nhớ tới nguyên thân, cô sờ lên cằm, hững hờ nhìn về phía An Đồng Đồng, theo tâm ý của cô ta nói ra, " Ghen ghét cô vì cha mẹ nuôi của tôi chỉ thích cô, cha mẹ ruột cũng thích cô. Bất quá bây giờ tôi đã không còn cảm giác đó."
Cũng vì như thế, mà nguyện vọng bên trong của nguyên thân chỉ có ông nội An, không có những người nhà họ An và người nhà họ Diệp.
Lúc này An Đồng Đồng mới nhấn xuống nút tạm dừng ghi âm, sau đó che môi dựa vào trên bình Thanh Hoa lớn: " Cô xong rồi, Diệp Thiều Hoa."
Diệp Thiều Hoa cứ như vậy đứng một bên nhìn An Đồng Đồng ngã xuống, căn bản không có ý muốn đi lên cứu cô ta, mặt mày cực kỳ thanh lãnh.
An Đồng Đồng vốn cho là Diệp Thiều Hoa sẽ đến cứu cô ta, thật không ngờ được cô căn bản là lười động đậy.
Cái này không trong dự liệu của cô ta! Trong ánh mắt của cô ta lúc này mới có vẻ sợ hãi.
Phanh ——
Một thanh âm nặng nề vang lên, toàn bộ nhà họ An đều yên lặng trong một cái chớp mắt.
Mẹ An cầm trong tay canh trực tiếp rơi trên mặt đất, nóng hổi canh tung tóe đến trên chân bà, bà cũng không biết, chỉ là kinh hoảng chạy đến bên người An Đồng Đồng nửa người toàn là máu. " Đồng Đồng, Đồng Đồng con sao vậy?!"
Thương thế này không ở trong tưởng tượng của An Đồng Đồng, cô ta vốn chỉ muốn Diệp Thiều Hoa cứu cô ta, ý cô ta muốn chỉ tổn thương cái tay một chút không thể tham gia tranh tài còn có thể giá họa cho cô.
Nhưng bây giờ Diệp Thiều Hoa không có nhúng tay trực tiếp kể cả người cô ta đổ vào mảnh sứ vỡ bên trên.
Thương thế kia không phải là nghiêm trọng bình thường, còn có thể lưu lại vết sẹo.
An Đồng Đồng run rẩy duỗi tay mình dính máu ra: "Thiều Hoa, cô vì cái gì, cô coi như là ghen ghét tôi...... Mẹ, mẹ, tay của con, tay của con đau quá......"
------ Lạc đề ------
Đáp ứng Mễ Mễ mỗi ngày để lại một phần ba, hôm nay vẫn là nhịn không được tất cả đều đem ra aaaaaaaa, quỳ gối trên trứng gà vẻ mặt Đại Hoa vẫn như cũ tang thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook