Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!
-
Chương 23: Đệ nhất tài nữ tướng Phủ (5)
Edit : Ngọc
------
Quả nhiên, qua lời của Tể Tướng, Phương Thác cũng hiểu được ý tứ của ông, hắn hạ mắt, giọng nói càng thêm cứng nhắc và xa cách, hắn luôn luôn ghét nhất mấy loại sắp đặt như vậy.
Huống chi, hắn đã có người mà mình để ý từ lâu: “Đa tạ Diệp đại nhân đã chiếu cố, có điều tạm thời tiểu quan không có ý muốn thành gia."
Diệp Tể tướng thưởng thức nhìn Phương Thác, cảm thấy người trẻ tuổi này có tài, tương lai rộng mở, tướng mạo cũng không tồi, nhìn chung mọi thứ không kém.
Chẳng qua…
Hắn quá nghèo.
Nữ nhi ở nhà vẫn luôn được nuông chiều, ông ta cũng không muốn nữ nhi phải gả cho Phương Thác rồi trải qua những tháng ngày nghèo khó, nghe vậy sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ khẽ gật đầu: "Nam tử hán đại trượng phu, có loại ý nghĩ này cũng không sai.”
Sau tấm bình phong, sắc mặt của Diệp phu nhân có chút không tốt, có điều bà cũng không lời nào. Chỉ ra hiệu để Diệp Thiều Hoa rời đi trước.
Diệp Hoài Cẩn nghe thấy tin tức cô trở về, đặc biệt trở về từ sớm.
“Sao lại về sớm như vậy?" Diệp Thiều Hoa đang đứng trên hành lang, nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn đi tới thì hơi kinh ngạc.
Tâm trạng cũng hơi trầm xuống, xem ra Diệp phủ mấy năm gần đây trải qua cũng không tốt, cái con Bạch Trăn Trăn kia vẫn luôn lén lút động thủ.
"Chúng ta đi vào trước rồi nói.” Diệp Hoài Cẩn nhìn từ trên xuống dưới Diệp Thiều Hoa một lần, thấy cô sau ba năm giờ đã trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người trên đường đi tới thư phòng đụng phải Phương Thác, Diệp Hoài Cẩn chỉ khẽ vuốt cằm một cái, cũng không có ý muốn nhiều lời.
Nhưng Phương Thác lại nhìn Diệp Thiều Hoa đang tỏa sáng bên cạnh, bước chân hơi dừng một lại chút, mãi đến tận khi đi qua hắn ta, mắt của đối phương vẫn nhìn thẳng không hề thay đổi, đến cả liếc mắt cũng không nhìn hắn ta một cái.
Trước đó, Phương Thác cũng từng nghĩ tới đến tột cùng Diệp Thiều Hoa nổi danh ở kinh thành có khí thế như thế nào, nhưng mà đến khi hắn ta chân chính nhìn thấy cô, hắn mới biết phong thái của người kia nếu chỉ dùng một hai lời khó mà có thể diễn tả.
Phương Thác liếc mắt nhìn cô một cái sau đó ánh mắt nhanh chóng chuyển sang hướng khác, so với Diệp Thiều Hoa diễm lệ khiến người người kinh diễm, hắn ta vẫn yêu thích tính cách không tranh với đời của Bạch Trăn Trăn, chỉ là hắn đã nhìn quen dáng vẻ bạch y thanh lệ của Bạch Trăn Trăn, cho nên vừa nãy khi nhìn thấy cô trái tim hắn đã rung động như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Có điều khi hắn ta nhớ lại người kia là Diệp Thiều Hoa thì rất nhanh bình tĩnh lại.
"Cho nên nhà chúng ta đã bị hoàng thượng và Tam hoàng tử bỏ quên?” Lúc hai huynh muội Diệp Thiều Hoa tiến vào thư phòng thì bắt gặp Diệp tể tướng đang nói chuyện với Diệp phu nhân.
Diệp tể tướng khẽ vuốt cằm.
"Tam hoàng tử sợ là muốn kết thông gia cùng Bạch gia."
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy theo bản năng nhìn Diệp Thiều Hoa, hắn vẫn nhớ ba năm trước Diệp Thiều Hoa cùng Tam hoàng tử lui tới rất thân mật. Hắn nhìn thấy trên mặt Diệp Thiều Hoa không có chút biểu hiện khác thường nào mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn từ trong ngực móc ra một tờ giấy:
"Phụ thân, cha xem cái này đi."
"Đây là gì?" Diệp Tể tướng nhận giấy, nhíu mày nhìn.
"Vũ khí mới trong tay Tam hoàng tử, đến khi thành công uy lực sẽ cực lớn.” Diệp Hoài Cẩn trầm ngâm một, nói: "Phụ thân, hai năm qua cha dường như không còn màng tới chính sự, hiện tại cũng đã đến lúc tỏ rõ thái độ rồi."
Tờ giấy này là Diệp Thiều Hoa để người gửi cho Diệp Hoài Cẩn, bên trên vẽ một thứ nhìn hơi giống súng trường.
Mấy năm qua Bạch gia sau khi liên hợp với Tam hoàng tử dường như đã cướp đoạt hết thảy thực quyền của phủ Tể Tướng, Bạch Trăn Trăn còn dâng tặng rất nhiều đề nghị cho Hoàng Đế, thấm chí còn chiếm được một vị trí trong nội bộ của triều đình, Tể Tướng dưới một người trên vạn người dần dần trở thành người tay không nắm thực quyền.
Đặc biệt là với cái loại vũ khí có uy lực lớn như súng, Hoàng Đế vẫn luôn có ý nghĩ muốn nắm thiên hạ trong tay, nếu như ông ta có thứ vũ khí này chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều nhân lực, cho nên ông ta rất coi trọng vấn đề này.
Diệp Thiều Hoa không để ý lắm tới đối thoại của bọn họ, cô nhớ lại nội dung cốt truyện, bắt đầu nội dung hình như cũng phát triển như vậy.
Sau này việc chế tác súng kíp chỉ còn kém một bước cuối cùng, Diệp Hoài Cẩn lại bị người vu hại tội danh trộm cắp bản thiết kế súng kíp, bị Hoàng Đế nhốt vào nhà giam.
Sau đó Bạch Trăn Trăn lại thẳng thắn nói với Tam hoàng tử mình chính là người đã vẽ ra bản thiết kế súng kia, khiến cho Tam hoàng tử kinh động như gặp thiên nhân, sau khi biết nhị công tử cũng chính là Bạch Trăn Trăn, thiên tân vạn khổ có được tâm ý của giai nhân, cuối cùng mang theo tài sản khổng lồ thuận lợi cướp đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Bạch Trăn Trăn cảm thấy Diệp Thiều Hoa chỉ có chỗ dựa là Diệp gia, Diệp Thiều Hoa không còn Diệp gia thì đơn giản chỉ là một tên hề nhảy nhót.
Quả nhiên, ba ngày sau, tin tức Diệp Hoài Cẩn bị giam vào Thiên Lao truyền đến, toàn bộ Diệp gia kinh hãi đến biến sắc, Diệp mẫu trực tiếp ngất.
Diệp Thiều Hoa xem mạch tượng cho Diệp mẫu, ba năm nay, cô ở trong Thiên Cơ Tử cốc xem không ít sách, trong đó có rất nhiều sách thuốc.
Tuy cô không học qua cơ bản, nhưng dựa vào bản lĩnh gặp qua là không thể quên của mình, cô vẫn có thể nhớ được rất nhiều thứ.
"Cấp hỏa công tâm*, cơ thể của mẫu thân quá kém, cần châm cứu, cái này con không biết.” Diệp Thiều Hoa bình tĩnh dặn dò đâu vào đấy: “Mặc Ngân, ngươi cầm lệnh bài này đi tìm thái y, quản gia ông đi tìm phụ thân của tôi về đi."
*Công tâm (vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y)。俗称因悲痛、愤怒而神志昏迷为'怒气攻心',因浑身 溃烂或烧伤而发生生命危险为'毒气攻心'或'火气攻心'。
Sau tầm một chung trà, Mặc Ngân trở về, vẻ mặt phẫn nộ: "Tiểu thư, thái y viện nói hiện tại chỗ họ không có ai rảnh rỗi."
Diệp Thiều Hoa mím môi, sắc mặt trầm xuống, làm gì có chuyện không rảnh, rõ ràng là thấy Diệp gia họ xuống dốc, không muốn dây vào.
Người trong kinh thành, một kẻ so với một kẻ lại càng am hiểu mượn gió bẻ măng.
"Làm sao bây giờ?" Phu nhân vẫn đang mê man, Diệp Hoài Cẩn lại đang ở trong nhà giam, lão gia thì không ở nhà, tất cả chỉ có thể để Diệp Thiều Hoa làm chủ.
"Không có chuyện gì." Diệp Thiều Hoa trải một tờ giấy ra, viết một câu ở bên trên, sau đó đứng ở bên cửa sổ.
Sau khi huýt sáo một tiếng, một con chim bồ câu trắng chuyên dùng để đưa thư hạ xuống bả vai của cô, đem tờ giấy cột vào trên đùi con bồ câu đưa thư, nhìn theo bóng lưng nó bay đi, sau khi nó biến mất cô mới xoay người đi.
Mặc Ngân chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt của tiểu thư nhà mình hiện lên vẻ lạnh nhạt như thế
Cùng lúc đó, Diệp tể tướng và quản gia lại đang ở phủ của Tam hoàng tử.
Sau khi hai người đợi một lúc lâu lại chỉ thấy một tên hộ vệ đi ra ngoài thông báo: “Diệp tể tướng, thật ngại quá, Tam hoàng tử nhà tại hạ đang tiếp khách quý, không có thời gian gặp ngài, mời ngài trở về đi."
Nghe vậy, Diệp quản gia cụt hứng: "Diệp lão gia, Tam hoàng tử là. . . Mặc kệ thiếu gia? Hắn ta sao có thể tuyệt tình như vậy?"
Ba năm trước, bọn họ đã từng ủng hộ Tam hoàng tử, chẳng qua là mấy năm qua bởi vì Bạch gia, Tam hoàng tử với bọn hắn lại xuất hiện ngăn cách.
Diệp tể tướng nghe vậy, đứng một hồi lâu mới xoay người rời đi: "Người không vì mình trời tru đất diệt, Diệp gia chúng ta đã không còn giá trị lợi dụng, còn chọc phải một thân phiền phức như vậy, Tam hoàng tử đương nhiên sẽ không liều lĩnh đắc tội hoàng thượng, đưa mình vào nguy hiểm chỉ để giúp chúng ta."
Lúc này, Tam hoàng tử đang ở Phong Nhã lâu, Bạch Trăn Trăn ở phía đối diện hắn ta nghe thấy Tam hoàng tử căn dặn gã sai vặt, ngước mắt hỏi: "Chuyện Diệp gia lần này, Tam hoàng tử mặc kệ?"
“Hiện tại chuyện quan trọng nhất ta cần làm là tìm thấy vị công tử đã thiết kế cho ta bản lắp ráp súng kia, phụ hoàng rất coi trọng chuyện này. Diệp Hoài Cẩn làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ta cũng không có cách nào cứu hắn." Tam hoàng tử hờ hững không chút để ý nói.
Phủ Tể Tướng từ sớm đã không còn thực quyền, trước mắt lại gây ra chuyện như vậy, nhìn thế nào cũng không có cách lại xoay người, không cần phải cứu nữa.
Bạch Trăn Trăn nghe vậy, an tâm nâng chung trà lên, khẽ cúi đầu uống một hớp, sâu trong mắt ánh lên tia cười nhạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook