Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện Gió Trăng
-
2: Thế Giới Thứ Nhất 7749 Cách Làm Động Tâm Nhiếp Chính Vương Đa Nghi
Thế giới thứ nhất: 7749 cách làm động tâm nhiếp chính vương đa nghi.
(Xưng hô của thụ dù ở cổ đại hay hiện đại mình vẫn để là "cậu" nhé!)
______________
Cơ thể đau đớn vô cùng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào người.
Châu Nghinh bị một giọng nói gấp gáp đánh thức:
"Châu Châu, nhanh tỉnh lại đi, cậu còn ngủ nữa thì chết chắc đấy!".
Châu Nghinh cố mở mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, cơ thể cậu không còn một chút sức lực nào.
Âm thanh nôn nóng của ai đó vẫn không ngừng vang lên trong đầu.
"Ngươi là ai?" - Cậu cảnh giác nhìn xung quanh nhưng vẫn không thể bắt gặp chủ nhân của giọng nói.
"Đừng tìm nữa, em đang ở trong thần thức của cậu nè.
Em tên là Tiểu Khứ, là linh thú có thể biết được quá khứ.
Người đưa Châu Châu đến đây là nghĩa phụ của em!" - Giọng nói vẫn còn mang hơi thở non nớt làm cho Châu Nghinh bớt đi một ít đề phòng.
Châu Nghinh hỏi:"Nghĩa phụ đưa ngươi theo ta để làm gì?".
"Em là linh thú có thể biết được quá khứ của thân thể Châu Châu sẽ nhập hồn phách vào, em rất có ích đấy.
Với lại.....do em không thể tu luyện thành hình người nên nghĩa phụ đưa em đến đây để tích lũy một chút công đức".
"Châu Châu sẽ không tức giận chứ, em chỉ cần một chút xíu công đức mà thôi!" - Tiểu Khứ giọng hơi tủi thân, nhẹ giọng cầu xin Châu Nghinh.
Cũng đành chịu, cho dù cậu có không đồng ý thì bây giờ cũng không tìm được cách để đem nhãi con này quăng khỏi thần thức của mình.
Có Tiểu Khứ cũng tốt, ở tiểu thế giới xa lạ này cậu hoàn toàn không biết gì cả.
"Châu Châu, bây giờ em sẽ truyền tải quá khứ của thân thể này cho cậu.
Cậu nhanh nghĩ cách đi, thân thể này sắp chết đến nơi rồi nè".
Tiểu Khứ gấp gáp vô cùng, chỉ kịp thông báo cho Châu Nghinh một tiếng, sau đó từng dòng kí ức không ngừng tuôn trào vào đầu cậu.
Cảm giác hơi khó chịu một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, Châu Nghinh đã trở lại bình thường.
Cậu cố gắng kìm nén đau đớn do những vết thương trên thân thể này gây ra, tâm trạng xấu vô cùng.
Vừa đến tiểu thế giới này mà mọi việc đã sắp không xong.
Thân thể này là thích khách có ý đồ ám sát Nhiếp chính vương một tay che trời tại Đồ Cơ quốc.
Nhưng tiếc thay ám sát lại không thành công, sau đó bị bắt lại tra hỏi một trận.
Cơ thể này có chí khí vô cùng, cho dù bị tra tấn đến chết đi sống lại vẫn không hé răng một lời.
Nếu tình hình cứ như thế này, sớm hay muộn cũng bị Nhiếp chính vương mất hết kiên nhẫn giết chết.
Châu Nghinh cảm thấy bản thân từ lúc sinh ra vẫn luôn xui xẻo như thế, vừa nhập hồn vào cơ thể này thì chút nữa là bị giết chết.
Hiện giờ cậu vẫn đang bị giam giữ trong nhà lao, trên cơ thể còn tràn đầy vết thương.
Bây giờ việc cần làm trước tiên là phải bình tĩnh tìm một con đường sống, tiếp theo mới có thể tính đến chuyện đi tìm mảnh vỡ hồn phách.
Châu Nghinh bảo Tiểu Khứ im lặng để bản thân có thể tập trung suy nghĩ cách ứng phó với tình hình trước mắt.
Cậu cẩn thận hồi tưởng lại ký ức của thân thể này trong đầu một lần.
Cơ thể này tên là Châu Ly, năm sáu tuổi cả gia đình bị kẻ thù truy sát, trên dưới bốn mươi sáu mạng người trong nhà đều bị giết chết.
Châu phu nhân - mẹ của Châu Ly kịp thời giấu cậu ta xuống mật thất mới may mắn giữ được một mạng.
Chỉ sau một đếm, người thân đều bị giết chết, kẻ thù còn dùng một mồi lửa thiêu rụi mọi thứ.
Sau đó, cậu ta may mắn được một nam nhân cứu giúp.
Người nọ từng nhận một ân huệ nhỏ của Châu phu nhân.
Hay tin cả nhà Châu phủ bị diệt tộc nên tìm đến xem xét sự tình, may mắn cứu được mạng nhỏ của Châu Ly.
Nam nhân thu lưu Châu Ly gần một tháng, sau đó vì vướng bận việc trong người nên đành giao cậu ta lại cho thuộc hạ, gấp rút trở về kinh thành xử lý chính sự.
Châu Ly cũng không may mắn gì, trên đường bị thất lạc với thuộc hạ của nam nhân để lại, lưu lạc đầu đường xó chợ trở thành ăn xin.
Một hài tử chỉ mới sáu tuổi một thân một mình không có người nhà bên cạnh, chịu đủ ấm lạnh của thế nhân.
Bấy giờ, thời thế đang lúc loạn lạc.
Tiên đế vừa băng hà, các thế lực trong triều bắt đầu dậy sóng đấu đá với nhau.
Các vị hoàng tử tranh nhau sức đầu mẻ trán để có thể chiếm được ngai vàng cửu ngũ chí tôn, đứng trên vạn người.
Kinh thành như bãi nước đục, nhân dân lầm than.
Nơi biên ải, địch quốc chớp thời cơ lâm le ý đồ xâm lược.
Húc vương thân là em trai cùng cha khác mẹ của tiên đế, trong tay nắm năm mươi vạn đại quân, mạnh mẽ trấn áp thế cục trong kinh thành.
Hắn thành công trấn áp bốn vị hoàng tử không an phận, chỉ còn duy nhất ngũ hoàng tử chỉ mới tròn ba tuổi.
Phò tá ngũ hoàng tử lên làm tân đế, từ đây Húc vương trở thành Nhiếp chính vương.
Hoàng đế ba tuổi vẫn chưa hiểu sự đời, thực chất chỉ là bù nhìn, mọi quyền lực đều nằm trong tay Nhiếp chính vương làm cho Thái hậu hận đến ngứa răng.
Nhiếp chính vương Đồ Kiêu quyền khuynh thiên hạ, bản tính tàn bạo lan xa, người người đều sợ hãi.
Chưa đến nửa năm, Đồ Kiêu đã mạnh mẽ nắm gọn thế lực kinh thành trong tay, cũng đã giết chết rất nhiều quan lại có ý đồ lật đổ hắn.
Ba năm kể từ lúc Đồ Kiêu lên làm Nhiếp chính vương, hắn dẫn binh hai lần đi đánh giặc, san bằng lãnh thổ địch quốc, tù binh bị giết nhiều không sao tả xiết, từ đó người người nghe danh đều run sợ.
Mắt thấy quyền hành Nhiếp chính vương càng ngày càng vững chắc, thái hậu không cam lòng.
Bà ta bắt đầu bí mật phái thuộc hạ khắp nơi tìm kiếm người thích hợp đào tạo để ám sát Đồ Kiêu.
Châu Ly chính là được thuộc hạ của Thái hậu vô tình nhìn trúng.
Châu Ly thân là nam, nhưng từ nhỏ đã trắng nõn tinh xảo, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ hài tử, ai nhìn vào cũng đều yêu thích.
Châu Ly lưu lạc ba năm, sau đó từ năm chín tuổi đến năm mười bảy tuổi, bị ép buộc học tập đủ thứ để ám sát Nhiếp chính vương.
Nhưng cuối cùng, mỹ nhân kế thất bại, bị tra tấn đến chút nữa thì chết đi.
Châu Nghinh thở dài một hơi, thân thể này cũng thật bi ai, nhưng cậu cũng không có thời gian để thương tiếc vì bên ngoài đã có mấy tên lính canh dáng vẻ hung hăng đang đi về phía này.
Bọn chúng mang khuôn mặt lạnh tanh mở cửa ngục giam, lôi hai tay Châu Nghinh đứng dậy sau đó mang ra ngoài.
Trong lòng Châu Nghinh thầm nói một tiếng không xong, cơ thể đầy vết thương nên cũng không dám giãy dụa gì, cậu thả lỏng cơ thể mặc kệ cho bọn chúng mang đi.
Khung cảnh xung quanh dần thay đổi.
Châu Nghinh bị mang đến một căn phòng rộng lớn xa hoa.
Cơ thể cậu bị hai tên lính canh ném xuống đất không thương tiếc, nặng nề va chạm với nền đất cứng, vết thương vừa mới khô miệng lại bắt đầu chảy máu.
Đau đớn làm cho Châu Nghinh càng thêm tỉnh táo.
Căn phòng này rất rộng, hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ, tinh xảo vô cùng.
Hai bên trái phải có vài tên thị vệ đứng canh.
"Bẩm chủ thượng, đã mang người đến!" - Giọng nói phát ra từ một tên lính canh mang Châu Nghinh đến đây.
Cậu thầm than trong lòng, chưa có thời gian để suy nghĩ kế sách phù hợp để ứng phó thì phải gặp Nhiếp chính vương rồi!
Châu Nghinh bị bắt quỳ dưới đất, cậu cố gắng ngước đầu lên để nhìn rõ khuôn mặt người đang ngồi ở chủ vị.
Nam nhân dáng người hùng tráng, gương mặt góc cạnh, khí thế sắc bén vô cùng.
Ánh mắt người nọ lạnh tanh, không để Châu Nghinh vào mắt.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Nhiếp chính vương, cậu ngơ ngẩn mất một lúc.
Đây....đây không phải là người năm đó đã cứu cơ thể này một mạng hay sao, chính là nam nhân từng nhận một ân huệ nhỏ của Châu phu nhân.
Trong lòng Châu Nghinh ngay lập tức loé lên tia hy vọng, trong đầu nảy sinh ra vô vàng cách để giữ một mạng sống.
Đúng lúc này, cánh tay cậu hơi nóng lên, ấn ký hình hoa bảy cánh run run phát sáng lập loè.
Châu Nghinh nhìn ấn ký rồi lại nhìn Nhiếp chính vương, trong lòng khổ không thể tả.
Làm sao đây, giữ mạng trong tay Nhiếp chính vương đã khó, bây giờ còn phải làm cho hắn yêu mình đến chết đi sống lại.
Châu Nghinh cảm thấy lúc đầu không nên đáp ứng nam tử nọ đi tìm kiếm hồn phách gì đó.
Nhưng hình như hối hận không kịp rồi!
Đồ Kiêu nhìn người đang chật vật quỳ dưới đất.
Cơ thể cậu đã đầy vết thương do bị tra tấn nhưng tới lúc này vẫn mạnh miệng không hé răng tiết lộ một lời nào.
Ánh mắt hắn âm trầm, đứng dậy khỏi ghế bước lại gần cậu.
Bàn tay mạnh mẽ cường ngạnh nắm cằm của Châu Nghinh, gằn từng chữ:
"Kiên nhẫn của Bổn vương có hạn, nếu ngươi vẫn không chịu khai ra người đứng sau và bọn bè lũ thì ta đành tiễn ngươi một đoạn vậy".
Nói dứt câu, hắn vung tay ý định rời đi.
Người này không khai thì hắn vẫn có cách để kéo người đứng sau màn ra khỏi bóng tối.
Lúc đó, kinh thành chắc chắn sẽ có một hồi kịch vui.
"Giết đi, bịt miệng lại.
Bổn vương không muốn nghe thấy âm thanh ồn ào!".
Châu Nghinh trong lòng sợ hãi, tim như muốn ngừng đập, cậu cắn răng làm liều, nếu để Đồ Kiêu bước ra khỏi cánh cửa này, thì hôm nay cậu chết không thể nghi ngờ.
Cậu bò dậy, nhanh như chớp dùng bàn tay thon dài trắng nõn giờ đây đã thấm đầy máu tươi nắm chặt vạt áo của Đồ Kiêu, bàn tay run nhè nhẹ, giọng nói đáng thương mang theo âm thanh nức nở:
"Vương gia....trước khi chết Châu Ly chỉ muốn hỏi ngài một chuyện....mười năm trước ngài có từng đến huyện Phù Thanh hay không...".
Châu Nghinh cố gắng làm cho bản thân đáng thương nhất có thể, toàn thân hơi run run, ánh mắt đã đỏ au nhưng vẫn quật cường không rơi nước mắt.
Mắt thấy Nhiếp chính vương hơi nhíu cặp mày nhìn cậu, Châu Nghinh mới nhẹ giọng nói tiếp, giọng nói rụt rè xen lẫn lo sợ:
"Vương gia ngài có từng.....cứu ai trong Châu phủ hay không?".
Cuối cùng nước mắt cũng thành công lăn dài trên gương mặt tinh xảo.
Châu Nghinh từ từ buông lỏng hai tay đang nắm chặt vạt áo của Đồ Kiêu, cả cơ thể mất sức lực đổ rạp xuống đất, âm thanh nức nở bao trùm nỗi thất vọng lớn lao: "Ngài quên ta rồi!".
"Là Châu Ly đáng chết, tại sao có thể ám sát vương gia kia chứ....rõ ràng ta tìm kiếm ngài lâu như vậy, tìm tận mười năm...".
"Nhưng....nhưng chút nữa thì ta không nhận ra ngài, chút nữa thì ta làm ngài bị thương....Châu Ly đáng chết".
.
Ngôn Tình Cổ Đại
Châu Nghinh khóc đến không thở được, cảm xúc của cậu không ngừng trào dâng.
Tiểu Khứ ở trong thần thức không nhịn được giơ ngón cái tán thưởng kỹ năng diễn xuất của cậu.
Nhưng Nhiếp chính vương vẫn đứng ở đó, hoàn toàn không động tâm, chỉ là trên gương mặt hơi cau lại một chút.
Châu Nghinh thầm mắng trong lòng, tên Đồ Kiêu này lòng dạ đúng là làm từ sắt thép.
Mỹ nhân như hoa như ngọc khóc đến đáng thương như vậy cũng không thể làm hắn thương xót một chút nào.
Cậu cắn răng, quyết tâm đánh cược làm đến cùng.
Đôi mắt đã sưng đỏ bao trùm một tầng nước mông lung, giọng nói trong trẻo hoà cùng với tiếng khóc nức nở thâm tình nhìn Nhiếp chính vương:
"Là Châu Ly đã sai, không cần vương gia ra tay, ta sẽ tự kết liễu mạng sống của mình để đền tội".
Châu Nghinh bộ dạng thương tâm, run rẩy quỳ trước mặt Đồ Kiêu nhẹ nhàng dập đầu một cái.
Sau đó cậu dùng hết sức lực rút một thanh kiếm của tên thị vệ đang đứng bên cạnh.
Vì hành động quá nhanh, tên thị vệ vẫn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã nằm trong tay của cậu.
Châu Nghinh tay hơi run, quyết tâm đâm thanh kiếm vào vị trí gần sát trái tim mình.
Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua da thịt làm cậu đau đớn như muốn ngất đi, máu tươi tí tách rơi xuống mặt đất.
Trong khoảnh khắc lưỡi kiếm chỉ còn một chút nữa thôi thì đâm đến nơi trí mạng, lúc này Nhiếp chính vương mới có động tác.
Hắn nhẹ nhàng hất văng thanh kiếm ra xa, thanh kiếm va chạm với mặt đất tạo nên một âm thanh leng keng chói tai.
Châu Nghinh thở phào như mở cờ trong bụng, nhìn xem cậu đã cược thắng rồi.
Đồ Kiêu chắc chắn sẽ không để cho cậu chết trong khi mọi việc còn chưa rõ ràng sáng tỏ.
Nhưng Đồ Kiêu cũng quá ác, cậu đã đâm mũi kiếm vào sâu như thế hắn mới có hành động.
Trước ngực của cậu bây giờ đau nhói vô cùng, vết thương cũ cộng với vết thương mới như vậy thì không biết bao giờ mới có thể lành hẳn lại.
Lúc này tính mạng xem như đã tạm thời an toàn, Châu Nghinh đau đớn và mất máu cuối cùng yên tâm ngất xỉu trên nền đất..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook