Xuyên Nhanh Nhìn Hắn Điên Cuồng
-
Chương 46: Giáo Bá Và Cô
Lương Duệ rút chân về, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, khóe môi giật giật: "Cô giáo... cô thật sự quá ghê tởm."
Cậu đứng lên rồi đi ra ngoài.
Lâm Tô Ngọc kêu cậu quay lại, xé một tờ giấy xin nghỉ phép, ký tên rồi đưa cho cậu: "Muốn xin nghỉ bệnh bao lâu thì tự em điền vào, nếu không khi quay trở lại trường, em gặp tôi lại thấy buồn nôn."
Lương Duệ cố ý lấy hai ngón tay để kẹp tờ giấy nghỉ phép, tựa như đụng phải mấy thứ bẩn thỉu.
Lâm Tô Ngọc không để ý chuyện đó, cô lấy tạp chí lại rồi ngồi lên ghế.
Lớp học ồn ào thường là nhờ có Lương Duệ "bảo kê" nên bọn học sinh mới coi giáo viên không ra gì.
Cậu không tới trường mấy ngày thì cô có thể an tâm dạy dỗ mấy cục nợ này rồi.
Không thể mời ba mẹ Lương Duệ tới trường, vậy những phụ huynh còn lại thì không thể họp mặt sao?
Lâm Tô Ngọc lục lọi danh sách học sinh để tìm số điện thoại của phụ huynh, gọi điện để mời họ tới trường trao đổi một chuyến.
Tan ca thì trời gần tối, Lâm Tô Ngọc đã ném bay quyển tạp chí kia trên đường về nhà.
Bỏ túi xách vào phòng, cô lấy di động rồi ra ngoài mua cơm.
Xuyên qua hai thế giới nhưng Lâm Tô Ngọc không nhớ rõ bất cứ điều gì cả.
Nhưng cô vẫn còn nhớ khoảng thời gian sinh hoạt trước kia như thế nào.
So với thế giới hiện tại thì giống nhau như đúc.
Lâm Tô Ngọc lần theo ký ức của Hạ Chỉ để đi bộ, mua phần cơm chiên và đồ ăn vặt ở ven đường, xách lên mang về nhà.
Men về theo con đường lúc nãy vừa đi, bỗng sau lưng cô vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lâm Tô Ngọc cảnh giác quay đầu lại nhìn thì thấy Lương Duệ ở phía sau, vẻ mặt thờ ơ còn nhếch mép.
Trong màn đêm mờ ảo, giữa ánh đèn neon rực rỡ, Lương Duệ khoác lên chiếc áo chiffon hồng nhạt phối với quần dài màu trắng, vừa toát lên khí chất khiến bọn con gái u mê, vừa dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.
Nước da cậu dường như càng trắng hơn, đôi môi càng thêm đỏ hơn.
Lâm Tô Ngọc không liếc nhìn cũng như không đánh giá, cô giả vờ không quen biết cậu, xách hộp cơm thẳng tiến về nhà.
Có ánh đèn đường soi sáng, cô nhìn thấy bóng dáng cao gầy theo sau mình.
Đến ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, Lâm Tô Ngọc liếc Lương Duệ một cái: "Em muốn đi đâu?"
Cậu suy tư một chút rồi cúi lưng dán vào một bên tai cô nói: "Đến nhà cô giáo."
Hơn nửa phần ý tứ của cậu là đang đùa giỡn.
Lâm Tô Ngọc không thèm để ý lời cậu nói, cho đến khi thấy cậu dừng lại trước cửa nhà, tự ý xông vào phòng thuê của mình thì cô mới tin là:
Cậu ta thực sự muốn vào nhà mình.
"Cô giáo Hạ, cô sống ở chỗ này sao?" Không hề che giấu sự ghét bỏ của bản thân, Lương Duệ đủng đỉnh ngồi trên giường ngủ của cô.
"Không còn sớm đâu, em mau về nhà đi." Lâm Tô Ngọc không hề trả lời câu hỏi của cậu.
Đứa trẻ này luôn đùa giỡn không có điểm dừng.
Cô ngồi xuống bàn, tự mình ăn cơm.
Lương Duệ ngả người ra sau, nằm lên trên giường của cô nói: "Cô Hạ, hay là cô tới nhà em dạy học đi? Có chỗ ở cho cô luôn."
"Tôi không làm."
"Hay là về sau em tới chỗ cô học nhé?"
"Nếu em muốn đi học, chỉ cần ở trường không gây rối, ngoan ngoãn nghe giảng là được rồi."
Lương Duệ trở mình, chống tay nghiêng người trên giường, nhìn Lâm Tô Ngọc chằm chằm rồi mỉm cười: "Ở trong trường? Cô chắc chưa?"
Suy nghĩ của cậu, không cần nói cô cũng biết.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Tô Ngọc đặt cái muỗng xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Lương Duệ, chẳng phải lúc sáng em nói ghê tởm tôi sao, em có nhớ không?"
Lương Duệ gật đầu: "Em nhớ rõ mà cô."
Lâm Tô Ngọc ném rác vào thùng, chỉ tay ra chỗ cửa chính nói: "Mang theo sự ghê tởm của em cút khỏi nhà tôi."
Nhưng mà Lương Duệ không cãi lại với cô.
Cậu từ trên giường đứng lên, chân đi tới cửa chính thì bỗng nhiên chuyển hướng sang chỗ Lâm Tô Ngọc.
Cậu dừng lại trước mặt cô, Lâm Tô Ngọc còn ngửi được mùi nước hoa trên người cậu. Nhìn thấy cậu ăn mặc thời trang thế này, cô thực muốn mắng: Mình còn thua xa học trò khoản này.
"Không chỉ có ghê tởm, em còn rất ghét cô nữa. Nhưng em muốn nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của cô." Khóe môi Lương Duệ nhếch lên, giọng nói mang ý xấu xa, đáy mắt suy tư, "Không phải ban sáng cô đã nói với em hay sao? Nếu em nghe lời là được đúng không?"
Cậu chớp mắt một cái: "Vậy thì từ nay về sau em sẽ nghe lời cô, cô cũng phải nghe theo lời em. Cho đến khi em chơi chán rồi thì thôi, cô thấy thế nào?"
"Nghe theo lời em?" Lâm Tô Ngọc tự hỏi rằng chuyện này có thể xảy ra không, "Ví dụ như là?"
"Ví dụ như cô muốn em nghỉ bệnh bao nhiêu ngày thì em sẽ không đến trường bấy nhiêu ngày. Nhưng mà bây giờ, em muốn nhìn thấy cô tự thủ dâm cho em xem."
Lâm Tô Ngọc hơi do dự một chút rồi nói: "Tôi có clip AV của nữ diễn viên nổi tiếng thủ dâm, cô ta đẹp hơn tôi nhiều, em muốn xem không?"
Hạ Chỉ thực sự là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nội tâm mãnh liệt như lửa, những cô gái khác thích mua đồ trang điểm, còn cô chỉ thích mua phim xem.
Ánh mắt kỳ quái của Lương Duệ nhìn cô chằm chằm: "Nữ diễn viên AV giống cô giáo y đúc à?"
"Đương nhiên không giống nhau."
Lương Duệ nghiêm túc hỏi: "Em muốn xem cô giáo kia mà, vậy thì xem cô ta thì có ích gì?"
Ái chà, nói chuyện có lý lẽ ghê gớm.
Lâm Tô Ngọc cố tình áp sát người cậu: "Em ghê tởm tôi cơ mà, nhìn thấy tôi thủ dâm, em có chắc là sẽ không buồn nôn không?"
Cậu đứng lên rồi đi ra ngoài.
Lâm Tô Ngọc kêu cậu quay lại, xé một tờ giấy xin nghỉ phép, ký tên rồi đưa cho cậu: "Muốn xin nghỉ bệnh bao lâu thì tự em điền vào, nếu không khi quay trở lại trường, em gặp tôi lại thấy buồn nôn."
Lương Duệ cố ý lấy hai ngón tay để kẹp tờ giấy nghỉ phép, tựa như đụng phải mấy thứ bẩn thỉu.
Lâm Tô Ngọc không để ý chuyện đó, cô lấy tạp chí lại rồi ngồi lên ghế.
Lớp học ồn ào thường là nhờ có Lương Duệ "bảo kê" nên bọn học sinh mới coi giáo viên không ra gì.
Cậu không tới trường mấy ngày thì cô có thể an tâm dạy dỗ mấy cục nợ này rồi.
Không thể mời ba mẹ Lương Duệ tới trường, vậy những phụ huynh còn lại thì không thể họp mặt sao?
Lâm Tô Ngọc lục lọi danh sách học sinh để tìm số điện thoại của phụ huynh, gọi điện để mời họ tới trường trao đổi một chuyến.
Tan ca thì trời gần tối, Lâm Tô Ngọc đã ném bay quyển tạp chí kia trên đường về nhà.
Bỏ túi xách vào phòng, cô lấy di động rồi ra ngoài mua cơm.
Xuyên qua hai thế giới nhưng Lâm Tô Ngọc không nhớ rõ bất cứ điều gì cả.
Nhưng cô vẫn còn nhớ khoảng thời gian sinh hoạt trước kia như thế nào.
So với thế giới hiện tại thì giống nhau như đúc.
Lâm Tô Ngọc lần theo ký ức của Hạ Chỉ để đi bộ, mua phần cơm chiên và đồ ăn vặt ở ven đường, xách lên mang về nhà.
Men về theo con đường lúc nãy vừa đi, bỗng sau lưng cô vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Lâm Tô Ngọc cảnh giác quay đầu lại nhìn thì thấy Lương Duệ ở phía sau, vẻ mặt thờ ơ còn nhếch mép.
Trong màn đêm mờ ảo, giữa ánh đèn neon rực rỡ, Lương Duệ khoác lên chiếc áo chiffon hồng nhạt phối với quần dài màu trắng, vừa toát lên khí chất khiến bọn con gái u mê, vừa dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.
Nước da cậu dường như càng trắng hơn, đôi môi càng thêm đỏ hơn.
Lâm Tô Ngọc không liếc nhìn cũng như không đánh giá, cô giả vờ không quen biết cậu, xách hộp cơm thẳng tiến về nhà.
Có ánh đèn đường soi sáng, cô nhìn thấy bóng dáng cao gầy theo sau mình.
Đến ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, Lâm Tô Ngọc liếc Lương Duệ một cái: "Em muốn đi đâu?"
Cậu suy tư một chút rồi cúi lưng dán vào một bên tai cô nói: "Đến nhà cô giáo."
Hơn nửa phần ý tứ của cậu là đang đùa giỡn.
Lâm Tô Ngọc không thèm để ý lời cậu nói, cho đến khi thấy cậu dừng lại trước cửa nhà, tự ý xông vào phòng thuê của mình thì cô mới tin là:
Cậu ta thực sự muốn vào nhà mình.
"Cô giáo Hạ, cô sống ở chỗ này sao?" Không hề che giấu sự ghét bỏ của bản thân, Lương Duệ đủng đỉnh ngồi trên giường ngủ của cô.
"Không còn sớm đâu, em mau về nhà đi." Lâm Tô Ngọc không hề trả lời câu hỏi của cậu.
Đứa trẻ này luôn đùa giỡn không có điểm dừng.
Cô ngồi xuống bàn, tự mình ăn cơm.
Lương Duệ ngả người ra sau, nằm lên trên giường của cô nói: "Cô Hạ, hay là cô tới nhà em dạy học đi? Có chỗ ở cho cô luôn."
"Tôi không làm."
"Hay là về sau em tới chỗ cô học nhé?"
"Nếu em muốn đi học, chỉ cần ở trường không gây rối, ngoan ngoãn nghe giảng là được rồi."
Lương Duệ trở mình, chống tay nghiêng người trên giường, nhìn Lâm Tô Ngọc chằm chằm rồi mỉm cười: "Ở trong trường? Cô chắc chưa?"
Suy nghĩ của cậu, không cần nói cô cũng biết.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Tô Ngọc đặt cái muỗng xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu nói: "Lương Duệ, chẳng phải lúc sáng em nói ghê tởm tôi sao, em có nhớ không?"
Lương Duệ gật đầu: "Em nhớ rõ mà cô."
Lâm Tô Ngọc ném rác vào thùng, chỉ tay ra chỗ cửa chính nói: "Mang theo sự ghê tởm của em cút khỏi nhà tôi."
Nhưng mà Lương Duệ không cãi lại với cô.
Cậu từ trên giường đứng lên, chân đi tới cửa chính thì bỗng nhiên chuyển hướng sang chỗ Lâm Tô Ngọc.
Cậu dừng lại trước mặt cô, Lâm Tô Ngọc còn ngửi được mùi nước hoa trên người cậu. Nhìn thấy cậu ăn mặc thời trang thế này, cô thực muốn mắng: Mình còn thua xa học trò khoản này.
"Không chỉ có ghê tởm, em còn rất ghét cô nữa. Nhưng em muốn nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của cô." Khóe môi Lương Duệ nhếch lên, giọng nói mang ý xấu xa, đáy mắt suy tư, "Không phải ban sáng cô đã nói với em hay sao? Nếu em nghe lời là được đúng không?"
Cậu chớp mắt một cái: "Vậy thì từ nay về sau em sẽ nghe lời cô, cô cũng phải nghe theo lời em. Cho đến khi em chơi chán rồi thì thôi, cô thấy thế nào?"
"Nghe theo lời em?" Lâm Tô Ngọc tự hỏi rằng chuyện này có thể xảy ra không, "Ví dụ như là?"
"Ví dụ như cô muốn em nghỉ bệnh bao nhiêu ngày thì em sẽ không đến trường bấy nhiêu ngày. Nhưng mà bây giờ, em muốn nhìn thấy cô tự thủ dâm cho em xem."
Lâm Tô Ngọc hơi do dự một chút rồi nói: "Tôi có clip AV của nữ diễn viên nổi tiếng thủ dâm, cô ta đẹp hơn tôi nhiều, em muốn xem không?"
Hạ Chỉ thực sự là một người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nội tâm mãnh liệt như lửa, những cô gái khác thích mua đồ trang điểm, còn cô chỉ thích mua phim xem.
Ánh mắt kỳ quái của Lương Duệ nhìn cô chằm chằm: "Nữ diễn viên AV giống cô giáo y đúc à?"
"Đương nhiên không giống nhau."
Lương Duệ nghiêm túc hỏi: "Em muốn xem cô giáo kia mà, vậy thì xem cô ta thì có ích gì?"
Ái chà, nói chuyện có lý lẽ ghê gớm.
Lâm Tô Ngọc cố tình áp sát người cậu: "Em ghê tởm tôi cơ mà, nhìn thấy tôi thủ dâm, em có chắc là sẽ không buồn nôn không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook