Xuyên Nhanh Nhìn Hắn Điên Cuồng
-
Chương 44: Giáo Bá Và Cô
TG3: Giáo bá và cô
"Ký chủ? Ký chủ!" Hệ thống quát Lâm Tô Ngọc một tiếng, "Chúng ta đi thôi. Chủ thần không phải chết thật đâu, cô thương tâm như vậy làm gì!"
Lâm Tô Ngọc lấy lại tinh thần, vô tri vô giác buông Lancelot đã chết trong lòng ra, đi theo hệ thống trở về không gian.
Trở về không gian, hệ thống xóa sạch ký ức và tình cảm có liên quan đến Lancelot và Tiêu Vọng ra khỏi đầu của Lâm Tô Ngọc, chỉ lưu lại nhiệm vụ và hệ thống.
Lâm Tô Ngọc mê man tiếp nhận ký ức đứt quãng của mình, trực tiếp lựa chọn rồi tiến vào thế giới tiếp theo.
"Cô không muốn nghỉ ngơi một chút sao?" Hệ thống dò hỏi.
Lâm Tô Ngọc bình tĩnh đáp lại: "Không cần."
Tại sao lại phải nghỉ ngơi?
Cô cảm thấy có mệt mỏi hay không cũng không còn quan trọng.
Đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ mới là chuyện cần làm.
Hệ thống hài lòng ừ một tiếng. Xem ra nó đã xóa cảm xúc và ký ức trong đầu cô một cách thành công.
Lúc Lâm Tô Ngọc lựa chọn thế giới, hệ thống cùng cô thống kê điểm tích lũy.
"Để đền bù tổn thất, tôi sẽ cho cô 1000 điểm tích lũy cùng 10 điểm công đức ở thế giới mới này." Hệ thống nói, "Ký chủ, hiện tại cô có 1100 điểm tích lũy cùng 10 điểm công đức nha."
Lâm Tô Ngọc không thèm để ý hệ thống, cô lựa chọn một thế giới: "Tôi muốn cái này."
Hệ thống nhìn ô vuông trên vòng xoay màu vàng: "Được."
Hệ thống vừa dứt lời, Lâm Tô Ngọc đã bị chuyển tới một văn phòng.
Ở thế giới này, cô là giáo viên cấp ba vừa nhận việc, tên là Hạ Chỉ.
Thế giới này có vẻ đơn giản, không có nhiều nhân vật và bối cảnh phức tạp.
Nhiệm vụ chỉ có một:
【 Nhiệm vụ 】Hạ Chỉ dẫn dắt học trò tốt nghiệp thuận lợi.
【 Khen thưởng 】500 điểm tích lũy, công đức +10.
"Đây là thế giới để đền bù tổn thất cho cô nên nhiệm vụ đơn giản, khen thưởng hậu hĩnh." Hệ thống nói, "Ký chủ, cô cố lên nha."
Lâm Tô Ngọc không trả lời.
Hệ thống ngẩn người rồi trầm mặc.
Sau khi bị tẩy sạch cảm xúc, ký chủ trở nên lãnh đạm thật nha.
Lâm Tô Ngọc nhanh chóng xem qua ký ức của Hạ Chỉ một lần, rồi ngồi xuống bàn làm việc.
Thực ra nhiệm vụ của thế giới này không đơn giản đến vậy.
Học sinh mà Hạ Chỉ dẫn dắt, có thể nói là đạt thứ hạng kém cỏi nhất.
Mà lớp Hạ Chỉ chủ nhiệm, là lớp kém nhất trong những lớp học kém.
Nguyên nhân là do trong lớp của cô có một học sinh suốt ngày đi gây chuyện tên là Lương Duệ.
Hiện tại, Hạ Chỉ đang chờ Lương Duệ tới phòng giáo viên để nghe cô khuyên dạy.
Hôm nay trong tiết Ngữ văn, Lương Duệ bị giáo viên tên Trương Tuyết mắng hai câu, cậu liền lấy sách đập vào đầu nữ giáo viên đó.
Trán của Trương Tuyết bị đánh chảy máu, hiện tại đã được đưa tới bệnh viện.
Mức độ gây rối ở trường học như thế này về lý mà nói nên mời ba mẹ Lương Duệ tới trường nói chuyện.
Nhưng gia cảnh nhà Lương Duệ không bình thường, trường học không thể đụng vào. Đừng nói tới chuyện mời ba mẹ Lương Duệ, dù cho giáo huấn cậu ta hai câu, bọn họ cũng không dám làm.
Tình huống này lại đẩy cho tân giáo viên chủ nhiệm Hạ Chỉ xử lý.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tô Ngọc còn chưa nói mời vào thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh.
Một nam sinh mặc đồng phục, mang mắt kính, thoạt trông vẻ nhã nhặn đi tới chỗ Lâm Tô Ngọc, mỉm cười nói: "Chào cô giáo Hạ."
"Hiện tại em đây đang sắm vai học sinh ngoan sao?" Lâm Tô Ngọc quét mắt lên người Lương Duệ.
Trong trí nhớ của Hạ Chỉ, Lương Duệ có bệnh, bệnh tâm thần rất nghiêm trọng.
Cậu thích chơi nhân vật sắm vai, lúc giả làm học sinh gương mẫu, lúc là kẻ xấu, đều khiến Hạ Chỉ đau đầu không thôi.
Hạ Chỉ chưa bao giờ dám răn dạy Lương Duệ.
Lần này cô phải làm theo yêu cầu của ban lãnh đạo gửi xuống.
Nụ cười trên mặt Lương Duệ biến mất, môi nhếch lên một đường.
Cậu tháo mắt kính xuống ném tới trước mặt Lâm Tô Ngọc, dùng đôi chân dài kéo ghế dựa, ngồi xuống cạnh Lâm Tô Ngọc, khóa cô lại giữa vách tường cùng bàn làm việc trong không gian nhỏ hẹp.
"Cô giáo, lá gan cô cũng lớn rồi đó." Lương Duệ lười biếng nói, nhưng giọng điệu vô cùng u ám, "Cô bị ma nhập rồi à?"
"Ký chủ? Ký chủ!" Hệ thống quát Lâm Tô Ngọc một tiếng, "Chúng ta đi thôi. Chủ thần không phải chết thật đâu, cô thương tâm như vậy làm gì!"
Lâm Tô Ngọc lấy lại tinh thần, vô tri vô giác buông Lancelot đã chết trong lòng ra, đi theo hệ thống trở về không gian.
Trở về không gian, hệ thống xóa sạch ký ức và tình cảm có liên quan đến Lancelot và Tiêu Vọng ra khỏi đầu của Lâm Tô Ngọc, chỉ lưu lại nhiệm vụ và hệ thống.
Lâm Tô Ngọc mê man tiếp nhận ký ức đứt quãng của mình, trực tiếp lựa chọn rồi tiến vào thế giới tiếp theo.
"Cô không muốn nghỉ ngơi một chút sao?" Hệ thống dò hỏi.
Lâm Tô Ngọc bình tĩnh đáp lại: "Không cần."
Tại sao lại phải nghỉ ngơi?
Cô cảm thấy có mệt mỏi hay không cũng không còn quan trọng.
Đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ mới là chuyện cần làm.
Hệ thống hài lòng ừ một tiếng. Xem ra nó đã xóa cảm xúc và ký ức trong đầu cô một cách thành công.
Lúc Lâm Tô Ngọc lựa chọn thế giới, hệ thống cùng cô thống kê điểm tích lũy.
"Để đền bù tổn thất, tôi sẽ cho cô 1000 điểm tích lũy cùng 10 điểm công đức ở thế giới mới này." Hệ thống nói, "Ký chủ, hiện tại cô có 1100 điểm tích lũy cùng 10 điểm công đức nha."
Lâm Tô Ngọc không thèm để ý hệ thống, cô lựa chọn một thế giới: "Tôi muốn cái này."
Hệ thống nhìn ô vuông trên vòng xoay màu vàng: "Được."
Hệ thống vừa dứt lời, Lâm Tô Ngọc đã bị chuyển tới một văn phòng.
Ở thế giới này, cô là giáo viên cấp ba vừa nhận việc, tên là Hạ Chỉ.
Thế giới này có vẻ đơn giản, không có nhiều nhân vật và bối cảnh phức tạp.
Nhiệm vụ chỉ có một:
【 Nhiệm vụ 】Hạ Chỉ dẫn dắt học trò tốt nghiệp thuận lợi.
【 Khen thưởng 】500 điểm tích lũy, công đức +10.
"Đây là thế giới để đền bù tổn thất cho cô nên nhiệm vụ đơn giản, khen thưởng hậu hĩnh." Hệ thống nói, "Ký chủ, cô cố lên nha."
Lâm Tô Ngọc không trả lời.
Hệ thống ngẩn người rồi trầm mặc.
Sau khi bị tẩy sạch cảm xúc, ký chủ trở nên lãnh đạm thật nha.
Lâm Tô Ngọc nhanh chóng xem qua ký ức của Hạ Chỉ một lần, rồi ngồi xuống bàn làm việc.
Thực ra nhiệm vụ của thế giới này không đơn giản đến vậy.
Học sinh mà Hạ Chỉ dẫn dắt, có thể nói là đạt thứ hạng kém cỏi nhất.
Mà lớp Hạ Chỉ chủ nhiệm, là lớp kém nhất trong những lớp học kém.
Nguyên nhân là do trong lớp của cô có một học sinh suốt ngày đi gây chuyện tên là Lương Duệ.
Hiện tại, Hạ Chỉ đang chờ Lương Duệ tới phòng giáo viên để nghe cô khuyên dạy.
Hôm nay trong tiết Ngữ văn, Lương Duệ bị giáo viên tên Trương Tuyết mắng hai câu, cậu liền lấy sách đập vào đầu nữ giáo viên đó.
Trán của Trương Tuyết bị đánh chảy máu, hiện tại đã được đưa tới bệnh viện.
Mức độ gây rối ở trường học như thế này về lý mà nói nên mời ba mẹ Lương Duệ tới trường nói chuyện.
Nhưng gia cảnh nhà Lương Duệ không bình thường, trường học không thể đụng vào. Đừng nói tới chuyện mời ba mẹ Lương Duệ, dù cho giáo huấn cậu ta hai câu, bọn họ cũng không dám làm.
Tình huống này lại đẩy cho tân giáo viên chủ nhiệm Hạ Chỉ xử lý.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tô Ngọc còn chưa nói mời vào thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh.
Một nam sinh mặc đồng phục, mang mắt kính, thoạt trông vẻ nhã nhặn đi tới chỗ Lâm Tô Ngọc, mỉm cười nói: "Chào cô giáo Hạ."
"Hiện tại em đây đang sắm vai học sinh ngoan sao?" Lâm Tô Ngọc quét mắt lên người Lương Duệ.
Trong trí nhớ của Hạ Chỉ, Lương Duệ có bệnh, bệnh tâm thần rất nghiêm trọng.
Cậu thích chơi nhân vật sắm vai, lúc giả làm học sinh gương mẫu, lúc là kẻ xấu, đều khiến Hạ Chỉ đau đầu không thôi.
Hạ Chỉ chưa bao giờ dám răn dạy Lương Duệ.
Lần này cô phải làm theo yêu cầu của ban lãnh đạo gửi xuống.
Nụ cười trên mặt Lương Duệ biến mất, môi nhếch lên một đường.
Cậu tháo mắt kính xuống ném tới trước mặt Lâm Tô Ngọc, dùng đôi chân dài kéo ghế dựa, ngồi xuống cạnh Lâm Tô Ngọc, khóa cô lại giữa vách tường cùng bàn làm việc trong không gian nhỏ hẹp.
"Cô giáo, lá gan cô cũng lớn rồi đó." Lương Duệ lười biếng nói, nhưng giọng điệu vô cùng u ám, "Cô bị ma nhập rồi à?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook