Xuyên Nhanh Nhìn Hắn Điên Cuồng
-
Chương 31: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô
Lâm Tô Ngọc ngây người ra, chỉ mong hệ thống nhanh chóng đưa cô đi.
Lancelot chăm chú nhìn Lâm Tô Ngọc, lông mày nhíu lên, ma pháp trận xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mạnh mẽ bao vây cô.
Trong đầu Lâm Tô Ngọc hiện lên hai chữ "Xong đời", cô cảm nhận được năng lượng của hệ thống dần biến mất.
Cơ thể của cô dần dần hiện ra, từ trên cao rơi xuống mặt đất.
Lancelot không hề buông lỏng tay Lâm Tô Ngọc, trên mặt hắn là biểu cảm đáng sợ mà trước giờ cô chưa từng nhìn thấy, hắn nhìn cô một cách trịch thượng, tựa như đang nhìn một con kiến.
Hắn hơi cúi người, từ trong không khí biến ra một cây gậy ma pháp hướng về phía cô.
Lancelot không muốn chạm vào người Lâm Tô Ngọc nên dùng cây gậy kia nâng cằm cô lên, ánh mắt hắn lãnh đạm liếc nhìn cơ thể cô một vòng, sau đó bên cạnh hắn xuất hiện hai bóng đen.
"Đưa cô ta tới phòng giam."
Bóng người màu đen giữ chặt hai cánh tay của Lâm Tô Ngọc, chỉ trong nháy mắt dưới chân cô xuất hiện vũng bùn màu đen như ma pháp trận ban nãy.
Bóng đen đó cùng Lâm Tô Ngọc đi vào ma pháp trận, giống như bị kẹt trong đầm lầy, khi vũng bùn đó nuốt cô vào trong, cô không tài nào hít thở đều được.
Nhưng sau đó mọi thứ bình thường trở lại.
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Tô Ngọc: "Đừng sợ, hiện tại tôi có thể bảo vệ cô rồi. Chờ đúng thời điểm, tôi sẽ cứu cô ra."
Lâm Tô Ngọc nói: "Không phải ngươi đã lấy lại năng lượng hay sao? Tại sao không thể cứu ta ngay lập tức?
Hệ thống đáp: "Tôi chỉ hồi phục được một phần... dù sao đó là Chủ thần, làm sao tôi có thể đấu lại với ngài ấy. Nếu là trước đây thì tốt rồi, tôi có thể đánh vỡ kết giới của ngài ấy. Nhưng về sau Chủ thần phát hiện ra trên người cô có kết giới... Chờ đi, chờ khi có cơ hội đánh vỡ kết giới mỏng manh đó, tôi có thể mang cô ra ngoài rồi."
Đang nói chuyện thì ánh mắt của Lâm Tô Ngọc ngày càng mơ hồ.
Từng gian cửa sắt ảm đạm xuất hiện trước mặt cô, ở đây giam giữ cả con người và sinh vật khác, đi qua vài ngục giam, cô còn thấy tù nhân là những người đã tham gia tiệc rượu tối hôm đó.
Bóng đen Lâm Tô Ngọc tới trước một gian phòng, rồi đẩy cô vào đó.
Trong phòng giam còn có một bóng dáng gầy gò đang cuộn người ở trong góc, nhìn qua có vẻ là người sói.
Toàn thân hắn tỏa ra mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi. Lâm Tô Ngọc chỉ có thể núp mình vào một góc khác, cố gắng tránh xa nó hết mức có thể.
Lâm Tô Ngọc ngây người trong phòng giam một lúc, nhìn thấy con chuột với đôi mắt đỏ ngầu và bộ lông cứng ngắc chạy qua, khiến cô sợ tới mức thét chói tai.
"Gừ.... gừ gừ... gừ gừ gừ gừ..."
Người sói ở trong góc bỗng xoay đầu, nhìn Lâm Tô Ngọc phát ra tiếng cười quái dị, khóe miệng chảy ra nước miếng, thân thể tập tễnh đi về phía chỗ cô.
Lâm Tô Ngọc đứng lên di chuyển sang chỗ khác, cô hỏi hệ thống ở trong đầu: "Nó muốn làm gì ta?"
Hệ thống đáp: "Động dục đó. Cô đừng sợ, nó là sói con nên tôi có thể đối phó giúp cô."
Theo sự hướng dẫn của hệ thống, Lâm Tô Ngọc vươn tay tới chỗ người sói, bình tĩnh mở lòng bàn tay ra.
Người sói kia thấy vậy, nó giống như bị đánh thuốc kích thích, liền chạy tới chỗ Lâm Tô Ngọc nhanh hơn.
Luồng sáng trong tay Lâm Tô Ngọc hiện lên, cô muốn dùng nó để đánh bay gã người sói kia nhưng lại bị dập tắt trong nháy mắt.
"Sao lại thế này?!"
"Chủ Thần tới."
Lâm Tô Ngọc nhìn ra ngoài cửa phòng giam.
Vẻ mặt của Lancelot trầm tư nhìn cô , hắn không có ý định ngăn cản cô đánh gã người sói kia, trong mắt hắn đều là sự lạnh lùng và khinh miệt.
Trong phút chốc, trước mắt Lâm Tô Ngọc hiện ra bộ dạng nhìn cô chăm chú của Lancelot, tuy tràn đầy tình yêu điên cuồng, nhưng....
So với tên người sói trước mặt thì Lancelot lạnh nhạt và thờ ơ với cô còn tốt hơn nhiều.
Lâm Tô Ngọc cười khổ một tiếng: "Mình thà gả cho hắn còn hơn..."
Mùi hôi thối ngày càng đến gần khiến cho Lâm Tô Ngọc muốn nôn ra.
Vào lúc gã ta sắp chạm vào Lâm Tô Ngọc, cô nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy một tiếng phịch.
Cô mở mắt ra thì thấy gã ta đã bị đánh gục, rồi bị giam hãm vào trong vách tường, không tài nào thoát ra được.
Ở nơi này chỉ có mình Lancelot làm được điều đó.
Lâm Tô Ngọc nhìn về phía Lancelot.
Lancelot nhìn cô, ngoắc ngón tay thon dài: "Lại đây."
Cô tiến về phía chỗ hắn, đứng ở trước cửa sắt.
Lancelot đứng bên ngoài phòng giam, xuyên qua khe hở của cửa sắt, Lâm Tô Ngọc có thể ngửi được mùi hương trên người hắn, là mùi thanh mát khiến cô phải hít lấy hít để.
Không còn cách nào khác, phòng giam này quá hôi.
Lancelot nhìn thấy hành động này của cô, ánh mắt hắn hiện lên vẻ chán ghét, nhưng lại không nói gì đến việc này mà chỉ hỏi: "Cô vừa nói gả cho hắn, hắn là ai? Là người biến ra ma thuật cho cô sao?"
Lâm Tô Ngọc nhìn Lancelot, không biết nên trả lời thế nào.
Nói cô gả cho hắn, chẳng phải là Lancelot hay sao?
Lâm Tô Ngọc thật sự muốn cho Lancelot một cái tát để hắn nhớ ra.
"Vừa rồi rõ ràng trên người cô có năng lượng ma thuật rất lớn, sao bây giờ lại biến thành người thường rồi." Lancelot nhếch môi cười, mê hoặc hỏi: "Cô muốn thoát khỏi chỗ này sao?"
Lâm Tô Ngọc gật đầu.
"Giải thích cho tôi biết những hiện tượng kỳ quái trên người cô, tại sao cô lại xuất hiện trong phòng sách của tôi. Nếu câu trả lời của cô khiến tôi hài lòng, tôi sẽ thả cô ra."
Lancelot chăm chú nhìn Lâm Tô Ngọc, lông mày nhíu lên, ma pháp trận xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mạnh mẽ bao vây cô.
Trong đầu Lâm Tô Ngọc hiện lên hai chữ "Xong đời", cô cảm nhận được năng lượng của hệ thống dần biến mất.
Cơ thể của cô dần dần hiện ra, từ trên cao rơi xuống mặt đất.
Lancelot không hề buông lỏng tay Lâm Tô Ngọc, trên mặt hắn là biểu cảm đáng sợ mà trước giờ cô chưa từng nhìn thấy, hắn nhìn cô một cách trịch thượng, tựa như đang nhìn một con kiến.
Hắn hơi cúi người, từ trong không khí biến ra một cây gậy ma pháp hướng về phía cô.
Lancelot không muốn chạm vào người Lâm Tô Ngọc nên dùng cây gậy kia nâng cằm cô lên, ánh mắt hắn lãnh đạm liếc nhìn cơ thể cô một vòng, sau đó bên cạnh hắn xuất hiện hai bóng đen.
"Đưa cô ta tới phòng giam."
Bóng người màu đen giữ chặt hai cánh tay của Lâm Tô Ngọc, chỉ trong nháy mắt dưới chân cô xuất hiện vũng bùn màu đen như ma pháp trận ban nãy.
Bóng đen đó cùng Lâm Tô Ngọc đi vào ma pháp trận, giống như bị kẹt trong đầm lầy, khi vũng bùn đó nuốt cô vào trong, cô không tài nào hít thở đều được.
Nhưng sau đó mọi thứ bình thường trở lại.
Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Lâm Tô Ngọc: "Đừng sợ, hiện tại tôi có thể bảo vệ cô rồi. Chờ đúng thời điểm, tôi sẽ cứu cô ra."
Lâm Tô Ngọc nói: "Không phải ngươi đã lấy lại năng lượng hay sao? Tại sao không thể cứu ta ngay lập tức?
Hệ thống đáp: "Tôi chỉ hồi phục được một phần... dù sao đó là Chủ thần, làm sao tôi có thể đấu lại với ngài ấy. Nếu là trước đây thì tốt rồi, tôi có thể đánh vỡ kết giới của ngài ấy. Nhưng về sau Chủ thần phát hiện ra trên người cô có kết giới... Chờ đi, chờ khi có cơ hội đánh vỡ kết giới mỏng manh đó, tôi có thể mang cô ra ngoài rồi."
Đang nói chuyện thì ánh mắt của Lâm Tô Ngọc ngày càng mơ hồ.
Từng gian cửa sắt ảm đạm xuất hiện trước mặt cô, ở đây giam giữ cả con người và sinh vật khác, đi qua vài ngục giam, cô còn thấy tù nhân là những người đã tham gia tiệc rượu tối hôm đó.
Bóng đen Lâm Tô Ngọc tới trước một gian phòng, rồi đẩy cô vào đó.
Trong phòng giam còn có một bóng dáng gầy gò đang cuộn người ở trong góc, nhìn qua có vẻ là người sói.
Toàn thân hắn tỏa ra mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi. Lâm Tô Ngọc chỉ có thể núp mình vào một góc khác, cố gắng tránh xa nó hết mức có thể.
Lâm Tô Ngọc ngây người trong phòng giam một lúc, nhìn thấy con chuột với đôi mắt đỏ ngầu và bộ lông cứng ngắc chạy qua, khiến cô sợ tới mức thét chói tai.
"Gừ.... gừ gừ... gừ gừ gừ gừ..."
Người sói ở trong góc bỗng xoay đầu, nhìn Lâm Tô Ngọc phát ra tiếng cười quái dị, khóe miệng chảy ra nước miếng, thân thể tập tễnh đi về phía chỗ cô.
Lâm Tô Ngọc đứng lên di chuyển sang chỗ khác, cô hỏi hệ thống ở trong đầu: "Nó muốn làm gì ta?"
Hệ thống đáp: "Động dục đó. Cô đừng sợ, nó là sói con nên tôi có thể đối phó giúp cô."
Theo sự hướng dẫn của hệ thống, Lâm Tô Ngọc vươn tay tới chỗ người sói, bình tĩnh mở lòng bàn tay ra.
Người sói kia thấy vậy, nó giống như bị đánh thuốc kích thích, liền chạy tới chỗ Lâm Tô Ngọc nhanh hơn.
Luồng sáng trong tay Lâm Tô Ngọc hiện lên, cô muốn dùng nó để đánh bay gã người sói kia nhưng lại bị dập tắt trong nháy mắt.
"Sao lại thế này?!"
"Chủ Thần tới."
Lâm Tô Ngọc nhìn ra ngoài cửa phòng giam.
Vẻ mặt của Lancelot trầm tư nhìn cô , hắn không có ý định ngăn cản cô đánh gã người sói kia, trong mắt hắn đều là sự lạnh lùng và khinh miệt.
Trong phút chốc, trước mắt Lâm Tô Ngọc hiện ra bộ dạng nhìn cô chăm chú của Lancelot, tuy tràn đầy tình yêu điên cuồng, nhưng....
So với tên người sói trước mặt thì Lancelot lạnh nhạt và thờ ơ với cô còn tốt hơn nhiều.
Lâm Tô Ngọc cười khổ một tiếng: "Mình thà gả cho hắn còn hơn..."
Mùi hôi thối ngày càng đến gần khiến cho Lâm Tô Ngọc muốn nôn ra.
Vào lúc gã ta sắp chạm vào Lâm Tô Ngọc, cô nhắm mắt lại, sau đó nghe thấy một tiếng phịch.
Cô mở mắt ra thì thấy gã ta đã bị đánh gục, rồi bị giam hãm vào trong vách tường, không tài nào thoát ra được.
Ở nơi này chỉ có mình Lancelot làm được điều đó.
Lâm Tô Ngọc nhìn về phía Lancelot.
Lancelot nhìn cô, ngoắc ngón tay thon dài: "Lại đây."
Cô tiến về phía chỗ hắn, đứng ở trước cửa sắt.
Lancelot đứng bên ngoài phòng giam, xuyên qua khe hở của cửa sắt, Lâm Tô Ngọc có thể ngửi được mùi hương trên người hắn, là mùi thanh mát khiến cô phải hít lấy hít để.
Không còn cách nào khác, phòng giam này quá hôi.
Lancelot nhìn thấy hành động này của cô, ánh mắt hắn hiện lên vẻ chán ghét, nhưng lại không nói gì đến việc này mà chỉ hỏi: "Cô vừa nói gả cho hắn, hắn là ai? Là người biến ra ma thuật cho cô sao?"
Lâm Tô Ngọc nhìn Lancelot, không biết nên trả lời thế nào.
Nói cô gả cho hắn, chẳng phải là Lancelot hay sao?
Lâm Tô Ngọc thật sự muốn cho Lancelot một cái tát để hắn nhớ ra.
"Vừa rồi rõ ràng trên người cô có năng lượng ma thuật rất lớn, sao bây giờ lại biến thành người thường rồi." Lancelot nhếch môi cười, mê hoặc hỏi: "Cô muốn thoát khỏi chỗ này sao?"
Lâm Tô Ngọc gật đầu.
"Giải thích cho tôi biết những hiện tượng kỳ quái trên người cô, tại sao cô lại xuất hiện trong phòng sách của tôi. Nếu câu trả lời của cô khiến tôi hài lòng, tôi sẽ thả cô ra."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook