Xuyên Nhanh Nhìn Hắn Điên Cuồng
-
Chương 26: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô
"Em muốn tôi hay sợ tôi?" Lancelot bế Lâm Tô Ngọc lên, đi vào trong lâu đài, hắn cất giọng nỉ non: "Tô Ngọc, nói cho tôi biết, phải làm sao thì em mới yêu tôi?"
Lâm Tô Ngọc suy nghĩ một lát, cô ôm Lancelot, vùi đầu vào vai hắn: "Không phải là tôi không muốn anh, mà là ở đó có quá nhiều người, tôi rất xấu hổ khi nói những lời như vậy."
Lancelot vẫn tiếp tục bước đi, nhưng giọng nói lại có chút vui sướng: "Thật sao?"
Lâm Tô Ngọc gật đầu, cô chủ động hôn hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi thừa nhận lúc trước đã nói dối anh, nhưng anh có thể tin tôi một lần nữa được không?"
Ánh mắt Lancelot tối tăm, không nói gì.
Hắn ôm Lâm Tô Ngọc về phòng, ôm eo cô rồi vùi đầu vào ngực cô.
Lâm Tô Ngọc bình tĩnh để hắn ôm.
Lancelot nắm tay cô, đưa đến bên môi và đặt một nụ hôn: "Tô Ngọc, em biết không, tôi thực sự rất yêu em."
Lâm Tô Ngọc ngẩn ra nhưng cô nhanh chóng trả lời: "Ừm... Tôi hứa, tôi sẽ cố gắng để thích anh, sau này sẽ không lừa anh nữa."
Lancelot nhìn cô, đưa một gói thuốc cho cô uống.
Dục vọng trong người Lâm Tô Ngọc nhanh chóng bị dập tắt.
Đêm nay, Lancelot chỉ ôm cô ngủ, không làm chuyện gì khác.
Hắn ôm cô rất chặt, như là sợ cô sẽ lại chạy trốn khỏi vòng tay hắn.
Lâm Tô Ngọc tỉnh dậy lần nữa thì Lancelot đã không còn ở cạnh, hắn cũng không dùng xiềng xích trói cô lại.
Cô ngồi dậy và nhìn thấy quả cầu pha lê đang giam giữ hệ thống ở trên tủ đầu giường.
Lâm Tô Ngọc đưa tay về phía quả cầu, khi đầu ngón tay sắp chạm vào, cô vội rụt tay lại rồi thay bộ quần áo mà Lancelot đã chuẩn bị cho mình.
Quả cầu pha lê này rõ ràng là một cái bẫy.
Lâm Tô Ngọc giả vờ không quan tâm, cô đi ra ngoài tìm Lancelot.
Cô không thấy Lancelot nhưng lại thấy Anna.
Từ cổ xuống đến ngực Anna đều có dấu hôn, cô ta hơi ngẩng đầu, như thể đang cố tình khoe những dấu hôn này với Lâm Tô Ngọc.
Chẳng lẽ những dấu hôn này là...
Lâm Tô Ngọc không muốn nghĩ tiếp, cô hít sâu, làm lơ như không thấy.
Anna bất mãn với phản ứng của cô, cô ta chặn trước mặt Lâm Tô Ngọc, vuốt ve dấu hôn trên ngực rồi nói: "Susan, chị biết không, tôi đã làm bạn bên cạnh cha hơn một trăm năm, đối với cha, tôi là duy nhất. Những người phụ nữ như chị, tôi đã chứng kiến rất nhiều, đích đến cuối cùng của họ là nơi đó."
Lâm Tô Ngọc nhìn ra cửa sổ theo hướng cô ta chỉ, đó là một cái cổng sắt, sau cánh cổng sắt là một khu vườn rộng lớn, những bông hoa trong vườn đều nở rộ rực rỡ và tràn đầy sức sống.
Anna hỏi: "Có cần tôi dẫn chị đi xem không?"
"Không cần." Lâm Tô Ngọc bước nhanh rời đi.
Anna hừ nhẹ, cô ta nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thâm độc.
Cả ngày nay Lâm Tô Ngọc đều không nhìn thấy Lancelot, dấu hôn trước ngực Anna khiến cô không nhịn được suy nghĩ miên man.
Mặc dù Lâm Tô Ngọc đã tự nói với bản thân rằng chuyện đó không liên quan đến cô, nhưng cô vẫn cảm thấy phiền lòng.
Lý do vì sao Anna lại khoe ra những dấu hôn này, ngoại trừ có quan hệ với Lancelot, Lâm Tô Ngọc không nghĩ ra được điều gì khác.
Hoàng hôn đã bao trùm không gian, màn đêm sắp buông xuống.
Lâm Tô Ngọc ngồi ở mép giường, nhìn chăm chú vào quả cầu pha lê kia, khi cô đang do dự có nên đập ra hay không thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa.
Cửa mở ra, Lâm Tô Ngọc quay đầu lại, Anna đang đứng ở cửa mỉm cười với cô: "Susan, cha bảo tôi đưa chị đến gặp cha."
Không chờ Lâm Tô Ngọc trả lời, Anna nhìn thấy quả cầu pha lê trên bàn, cười nghiền ngẫm: "Bị mắc kẹt bên trong là bạn hay kẻ thù của chị? Nếu là kẻ thù thì phải cẩn thận không được làm vỡ quả cầu, nếu không kẻ thù của chị sẽ bị thả ra đấy."
Đập vỡ quả cầu là có thể thả hệ thống ra sao?
Lâm Tô Ngọc nắm chặt váy rồi buông ra.
Thôi bỏ đi, tạm thời hệ thống không giúp gì được cho cô, nó còn mang đến cho cô rắc rối nữa ấy chứ.
"Đừng lề mề nữa, đi theo tôi, cha đang đợi chị." Anna ra tới cửa, thấy Lâm Tô Ngọc vẫn bất động mới nói, "Không đi cũng được, vậy chị chờ cha đến tìm chị đi."
Lời nói của Anna có chút đe dọa, Lâm Tô Ngọc hơi do dự nhưng vẫn ngồi đó.
"Anna, em ở đây làm gì?" Johan không biết đã đến từ lúc nào, hắn đứng ở cửa, cau mày nhìn Anna.
Ánh mắt Anna lóe lên, đột nhiên lao tới Lâm Tô Ngọc, hô lên với Johan: "Anh đừng có xen vào, chỉ cần anh không nói ra, là giúp em rồi!"
"Anna! Cha sắp quay về, em..."
Johan còn chưa nói xong, Lâm Tô Ngọc đã không nghe thấy gì nữa.
Anna túm lấy váy cô, trước mắt cô xuất hiện một ánh sáng trắng, căn phòng tối tăm trong nháy mắt biến thành khu vườn dưới màn đêm.
Cổng sắt màu đen tượng trưng cho những điều cấm kỵ, những bông hoa đỏ như máu sau cánh cổng sắt thể hiện sự nguy hiểm.
Trong khu vườn sau cánh cổng sắt, thấp thoáng vài bóng đen lững thững như một bóng ma giữa những đám hoa.
Gió đêm thổi qua, bụi hoa lay động, lộ ra một đống xương cốt trắng xóa chồng chất trên nền đất đỏ.
Lâm Tô Ngọc xoay người bỏ chạy, nhưng lúc này Anna ở phía sau đang niệm chú, cô chưa đi được hai bước đã bị Anna giữ lại tại chỗ.
Anna túm cổ áo Lâm Tô Ngọc đẩy về cánh cổng sắt, rạch một vết nhỏ trên cổ cô.
Dòng máu đỏ tươi chảy xuôi từ cổ Lâm Tô Ngọc xuống, mùi máu tanh nồng nặc bay trong không khí.
Phía sau cổng sắt, những bông hoa trong khu vườn bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt, những hình bóng mờ ảo bắt đầu hóa thành mảng đen rõ ràng, dần dần chúng trở thành quái vật to lớn, xấu xí, miệng còn chảy đầy nước miếng.
Bọn quái vật ngửi thấy mùi máu tanh giống như trúng phải thuốc kích thích, chúng lao đến đập cánh cổng sắt, nhìn Lâm Tô Ngọc với đôi mắt đỏ rực.
Lâm Tô Ngọc chắc chắn rằng, ngay khi cánh cổng sắt mở ra, những con quái vật này sẽ biến cô thành đống xương trắng dưới bụi hoa kia.
"Tuy rằng tôi không cần chị giúp, nhưng chị đã cứu tôi, tôi vẫn rất cảm kích." Anna mở khóa phong ấn trên cánh cổng sắt và nói: "Nếu chị không quyến rũ cha, chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn bè tốt, Susan."
Anna muốn giết cô chỉ vì Lancelot.
Lâm Tô Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi sẵn sàng tránh xa cô và bá tước đại nhân, cô có thể niệm tình tôi đã cứu cô mà thả tôi đi không?"
Bàn tay đang chuẩn bị mở khóa phong ấn của Anna dừng lại: "Nếu chị thật sự nguyện ý không bao giờ gặp lại cha, tôi có thể giữ cái mạng này lại cho chị."
Việc giết Lâm Tô Ngọc là chuyện rất nguy hiểm với Anna.
Cô ta đang đánh cuộc, rốt cuộc mình quan trọng với Lancelot hơn hay là Lâm Tô Ngọc.
Ngộ nhỡ Anna thua cuộc, cô ta sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Nếu Lâm Tô Ngọc tự nguyện rời đi, cô ta sẽ không phải mạo hiểm như vậy.
"Tôi nguyện ý từ giờ về sau sẽ không gặp lại bá tước đại nhân." Lâm Tô Ngọc trịnh trọng thề: "Nếu không tôi sẽ chết trong tay cô."
Anna suy nghĩ rồi bước về phía Lâm Tô Ngọc: "Được rồi, nhưng chị phải rời đi ngay lập tức."
"Được!" Trói buộc trên người Lâm Tô Ngọc được cởi bỏ, cô đứng lên chạy ra ngoài.
Anna gọi cô lại: "Từ từ, chỗ tôi có Truyền Tống Trận, chị cầm lấy, đi ngay lập tức, càng xa càng tốt. Nếu để tôi phát hiện chị vẫn ở gần đây, tôi sẽ không tha cho chị."
Lâm Tô Ngọc sửng sốt cầm Truyền Tống Trận: "Nhưng bạn tôi vẫn bị nhốt ở..." Cô chỉ về phía lâu đài.
"Quả cầu pha lê kia? Tôi sẽ đập vỡ nó giúp chị." Anna sốt ruột, không kiên nhẫn: "Chị nhanh đi đi!"
Lâm Tô Ngọc nhận lấy Truyền Tống Trận, đó là một tấm trong suốt hình tròn.
Cô nắm chặt, tấm đó phát ra ánh sáng chói mắt, trước mặt cô trắng xóa, giống y hệt như lúc Anna mang cô đi.
Ánh sáng trắng dần tan biến, trước mắt Lâm Tô Ngọc vẫn là cánh cổng sắt đen tuyền và những bông hoa đỏ như máu, cùng với đám quái vật đang điên cuồng.
"Chuyện gì thế này?" Ánh mắt Anna hiện lên vẻ hoảng sợ, cô ta chợt hiểu ra điều gì đó, điên cuồng chạy về phía lâu đài.
Anna chưa chạy được hai bước, cánh cổng sắt vốn đang bị phong ấn ngay lập tức mở ra. Lũ quái vật lao ra như tổ ong, há mồm to đầy máu chạy về hướng cô ta và Lâm Tô Ngọc.
Lâm Tô Ngọc xoay người muốn chạy trốn nhưng lại bị một vòng tay ôm chặt.
Bên tai cô là câu hỏi lạnh lùng của Lancelot:
"Em nói sẽ cố gắng thích tôi và vĩnh viễn không gặp lại tôi, câu nào mới là thật?"
Lâm Tô Ngọc ngẩng đầu, Lancelot rũ mắt, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Sau lưng vang lên tiếng kêu cứu thảm thiết của Anna, không cần nhìn cũng biết quái vật đang xé xác cô ta.
Lâm Tô Ngọc nhìn vào đôi mắt đỏ rực như những bông hoa kỳ dị của Lancelot, cô bỗng cảm thấy Lancelot còn đáng sợ hơn quái vật.
Lancelot buông Lâm Tô Ngọc ra, cơn gió lạnh lẽo như đẩy cô vào trong vườn hoa.
Hắn đứng đó, giơ tay về phía cô.
"Rời khỏi tôi hoặc là thích tôi, em chọn đi."
Lâm Tô Ngọc hiếm khi muốn chửi thề.
Lời này của hắn ý tứ rất rõ ràng:
Hoặc là thích tôi, hoặc là em sẽ chết.
Lâm Tô Ngọc suy nghĩ một lát, cô ôm Lancelot, vùi đầu vào vai hắn: "Không phải là tôi không muốn anh, mà là ở đó có quá nhiều người, tôi rất xấu hổ khi nói những lời như vậy."
Lancelot vẫn tiếp tục bước đi, nhưng giọng nói lại có chút vui sướng: "Thật sao?"
Lâm Tô Ngọc gật đầu, cô chủ động hôn hắn và nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi thừa nhận lúc trước đã nói dối anh, nhưng anh có thể tin tôi một lần nữa được không?"
Ánh mắt Lancelot tối tăm, không nói gì.
Hắn ôm Lâm Tô Ngọc về phòng, ôm eo cô rồi vùi đầu vào ngực cô.
Lâm Tô Ngọc bình tĩnh để hắn ôm.
Lancelot nắm tay cô, đưa đến bên môi và đặt một nụ hôn: "Tô Ngọc, em biết không, tôi thực sự rất yêu em."
Lâm Tô Ngọc ngẩn ra nhưng cô nhanh chóng trả lời: "Ừm... Tôi hứa, tôi sẽ cố gắng để thích anh, sau này sẽ không lừa anh nữa."
Lancelot nhìn cô, đưa một gói thuốc cho cô uống.
Dục vọng trong người Lâm Tô Ngọc nhanh chóng bị dập tắt.
Đêm nay, Lancelot chỉ ôm cô ngủ, không làm chuyện gì khác.
Hắn ôm cô rất chặt, như là sợ cô sẽ lại chạy trốn khỏi vòng tay hắn.
Lâm Tô Ngọc tỉnh dậy lần nữa thì Lancelot đã không còn ở cạnh, hắn cũng không dùng xiềng xích trói cô lại.
Cô ngồi dậy và nhìn thấy quả cầu pha lê đang giam giữ hệ thống ở trên tủ đầu giường.
Lâm Tô Ngọc đưa tay về phía quả cầu, khi đầu ngón tay sắp chạm vào, cô vội rụt tay lại rồi thay bộ quần áo mà Lancelot đã chuẩn bị cho mình.
Quả cầu pha lê này rõ ràng là một cái bẫy.
Lâm Tô Ngọc giả vờ không quan tâm, cô đi ra ngoài tìm Lancelot.
Cô không thấy Lancelot nhưng lại thấy Anna.
Từ cổ xuống đến ngực Anna đều có dấu hôn, cô ta hơi ngẩng đầu, như thể đang cố tình khoe những dấu hôn này với Lâm Tô Ngọc.
Chẳng lẽ những dấu hôn này là...
Lâm Tô Ngọc không muốn nghĩ tiếp, cô hít sâu, làm lơ như không thấy.
Anna bất mãn với phản ứng của cô, cô ta chặn trước mặt Lâm Tô Ngọc, vuốt ve dấu hôn trên ngực rồi nói: "Susan, chị biết không, tôi đã làm bạn bên cạnh cha hơn một trăm năm, đối với cha, tôi là duy nhất. Những người phụ nữ như chị, tôi đã chứng kiến rất nhiều, đích đến cuối cùng của họ là nơi đó."
Lâm Tô Ngọc nhìn ra cửa sổ theo hướng cô ta chỉ, đó là một cái cổng sắt, sau cánh cổng sắt là một khu vườn rộng lớn, những bông hoa trong vườn đều nở rộ rực rỡ và tràn đầy sức sống.
Anna hỏi: "Có cần tôi dẫn chị đi xem không?"
"Không cần." Lâm Tô Ngọc bước nhanh rời đi.
Anna hừ nhẹ, cô ta nhếch miệng, lộ ra một nụ cười thâm độc.
Cả ngày nay Lâm Tô Ngọc đều không nhìn thấy Lancelot, dấu hôn trước ngực Anna khiến cô không nhịn được suy nghĩ miên man.
Mặc dù Lâm Tô Ngọc đã tự nói với bản thân rằng chuyện đó không liên quan đến cô, nhưng cô vẫn cảm thấy phiền lòng.
Lý do vì sao Anna lại khoe ra những dấu hôn này, ngoại trừ có quan hệ với Lancelot, Lâm Tô Ngọc không nghĩ ra được điều gì khác.
Hoàng hôn đã bao trùm không gian, màn đêm sắp buông xuống.
Lâm Tô Ngọc ngồi ở mép giường, nhìn chăm chú vào quả cầu pha lê kia, khi cô đang do dự có nên đập ra hay không thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa.
Cửa mở ra, Lâm Tô Ngọc quay đầu lại, Anna đang đứng ở cửa mỉm cười với cô: "Susan, cha bảo tôi đưa chị đến gặp cha."
Không chờ Lâm Tô Ngọc trả lời, Anna nhìn thấy quả cầu pha lê trên bàn, cười nghiền ngẫm: "Bị mắc kẹt bên trong là bạn hay kẻ thù của chị? Nếu là kẻ thù thì phải cẩn thận không được làm vỡ quả cầu, nếu không kẻ thù của chị sẽ bị thả ra đấy."
Đập vỡ quả cầu là có thể thả hệ thống ra sao?
Lâm Tô Ngọc nắm chặt váy rồi buông ra.
Thôi bỏ đi, tạm thời hệ thống không giúp gì được cho cô, nó còn mang đến cho cô rắc rối nữa ấy chứ.
"Đừng lề mề nữa, đi theo tôi, cha đang đợi chị." Anna ra tới cửa, thấy Lâm Tô Ngọc vẫn bất động mới nói, "Không đi cũng được, vậy chị chờ cha đến tìm chị đi."
Lời nói của Anna có chút đe dọa, Lâm Tô Ngọc hơi do dự nhưng vẫn ngồi đó.
"Anna, em ở đây làm gì?" Johan không biết đã đến từ lúc nào, hắn đứng ở cửa, cau mày nhìn Anna.
Ánh mắt Anna lóe lên, đột nhiên lao tới Lâm Tô Ngọc, hô lên với Johan: "Anh đừng có xen vào, chỉ cần anh không nói ra, là giúp em rồi!"
"Anna! Cha sắp quay về, em..."
Johan còn chưa nói xong, Lâm Tô Ngọc đã không nghe thấy gì nữa.
Anna túm lấy váy cô, trước mắt cô xuất hiện một ánh sáng trắng, căn phòng tối tăm trong nháy mắt biến thành khu vườn dưới màn đêm.
Cổng sắt màu đen tượng trưng cho những điều cấm kỵ, những bông hoa đỏ như máu sau cánh cổng sắt thể hiện sự nguy hiểm.
Trong khu vườn sau cánh cổng sắt, thấp thoáng vài bóng đen lững thững như một bóng ma giữa những đám hoa.
Gió đêm thổi qua, bụi hoa lay động, lộ ra một đống xương cốt trắng xóa chồng chất trên nền đất đỏ.
Lâm Tô Ngọc xoay người bỏ chạy, nhưng lúc này Anna ở phía sau đang niệm chú, cô chưa đi được hai bước đã bị Anna giữ lại tại chỗ.
Anna túm cổ áo Lâm Tô Ngọc đẩy về cánh cổng sắt, rạch một vết nhỏ trên cổ cô.
Dòng máu đỏ tươi chảy xuôi từ cổ Lâm Tô Ngọc xuống, mùi máu tanh nồng nặc bay trong không khí.
Phía sau cổng sắt, những bông hoa trong khu vườn bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ mờ nhạt, những hình bóng mờ ảo bắt đầu hóa thành mảng đen rõ ràng, dần dần chúng trở thành quái vật to lớn, xấu xí, miệng còn chảy đầy nước miếng.
Bọn quái vật ngửi thấy mùi máu tanh giống như trúng phải thuốc kích thích, chúng lao đến đập cánh cổng sắt, nhìn Lâm Tô Ngọc với đôi mắt đỏ rực.
Lâm Tô Ngọc chắc chắn rằng, ngay khi cánh cổng sắt mở ra, những con quái vật này sẽ biến cô thành đống xương trắng dưới bụi hoa kia.
"Tuy rằng tôi không cần chị giúp, nhưng chị đã cứu tôi, tôi vẫn rất cảm kích." Anna mở khóa phong ấn trên cánh cổng sắt và nói: "Nếu chị không quyến rũ cha, chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn bè tốt, Susan."
Anna muốn giết cô chỉ vì Lancelot.
Lâm Tô Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi sẵn sàng tránh xa cô và bá tước đại nhân, cô có thể niệm tình tôi đã cứu cô mà thả tôi đi không?"
Bàn tay đang chuẩn bị mở khóa phong ấn của Anna dừng lại: "Nếu chị thật sự nguyện ý không bao giờ gặp lại cha, tôi có thể giữ cái mạng này lại cho chị."
Việc giết Lâm Tô Ngọc là chuyện rất nguy hiểm với Anna.
Cô ta đang đánh cuộc, rốt cuộc mình quan trọng với Lancelot hơn hay là Lâm Tô Ngọc.
Ngộ nhỡ Anna thua cuộc, cô ta sẽ không có kết thúc tốt đẹp.
Nếu Lâm Tô Ngọc tự nguyện rời đi, cô ta sẽ không phải mạo hiểm như vậy.
"Tôi nguyện ý từ giờ về sau sẽ không gặp lại bá tước đại nhân." Lâm Tô Ngọc trịnh trọng thề: "Nếu không tôi sẽ chết trong tay cô."
Anna suy nghĩ rồi bước về phía Lâm Tô Ngọc: "Được rồi, nhưng chị phải rời đi ngay lập tức."
"Được!" Trói buộc trên người Lâm Tô Ngọc được cởi bỏ, cô đứng lên chạy ra ngoài.
Anna gọi cô lại: "Từ từ, chỗ tôi có Truyền Tống Trận, chị cầm lấy, đi ngay lập tức, càng xa càng tốt. Nếu để tôi phát hiện chị vẫn ở gần đây, tôi sẽ không tha cho chị."
Lâm Tô Ngọc sửng sốt cầm Truyền Tống Trận: "Nhưng bạn tôi vẫn bị nhốt ở..." Cô chỉ về phía lâu đài.
"Quả cầu pha lê kia? Tôi sẽ đập vỡ nó giúp chị." Anna sốt ruột, không kiên nhẫn: "Chị nhanh đi đi!"
Lâm Tô Ngọc nhận lấy Truyền Tống Trận, đó là một tấm trong suốt hình tròn.
Cô nắm chặt, tấm đó phát ra ánh sáng chói mắt, trước mặt cô trắng xóa, giống y hệt như lúc Anna mang cô đi.
Ánh sáng trắng dần tan biến, trước mắt Lâm Tô Ngọc vẫn là cánh cổng sắt đen tuyền và những bông hoa đỏ như máu, cùng với đám quái vật đang điên cuồng.
"Chuyện gì thế này?" Ánh mắt Anna hiện lên vẻ hoảng sợ, cô ta chợt hiểu ra điều gì đó, điên cuồng chạy về phía lâu đài.
Anna chưa chạy được hai bước, cánh cổng sắt vốn đang bị phong ấn ngay lập tức mở ra. Lũ quái vật lao ra như tổ ong, há mồm to đầy máu chạy về hướng cô ta và Lâm Tô Ngọc.
Lâm Tô Ngọc xoay người muốn chạy trốn nhưng lại bị một vòng tay ôm chặt.
Bên tai cô là câu hỏi lạnh lùng của Lancelot:
"Em nói sẽ cố gắng thích tôi và vĩnh viễn không gặp lại tôi, câu nào mới là thật?"
Lâm Tô Ngọc ngẩng đầu, Lancelot rũ mắt, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Sau lưng vang lên tiếng kêu cứu thảm thiết của Anna, không cần nhìn cũng biết quái vật đang xé xác cô ta.
Lâm Tô Ngọc nhìn vào đôi mắt đỏ rực như những bông hoa kỳ dị của Lancelot, cô bỗng cảm thấy Lancelot còn đáng sợ hơn quái vật.
Lancelot buông Lâm Tô Ngọc ra, cơn gió lạnh lẽo như đẩy cô vào trong vườn hoa.
Hắn đứng đó, giơ tay về phía cô.
"Rời khỏi tôi hoặc là thích tôi, em chọn đi."
Lâm Tô Ngọc hiếm khi muốn chửi thề.
Lời này của hắn ý tứ rất rõ ràng:
Hoặc là thích tôi, hoặc là em sẽ chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook