Dung Hoàng ưỡn ngực, nhưng cô là người tốt bụng, đuổi zombie là trách nhiệm của mọi người mà.

 

Mặc dù cô là thủ lĩnh của zombie.

 

Dung Hoàng liếc nhìn đám zombie bên ngoài, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô cúi sát vào tai Phó Hoè thì thầm, hơi thở như sữa phả vào tai anh: "Nhưng em không biết phải đuổi bọn chúng đi thế nào."

 

Hơi thở của cô gái nhỏ khiến đôi mắt Phó Hoè hơi tối lại, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Trước đây em chưa từng đuổi zombie sao?"

 

Dung Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đôi mắt hạnh sáng lên: "Đuổi rồi."

 

Lần trước, nữ zombie ở siêu thị muốn nhìn trộm cô thay đồ nhưng lại bị khí thế vương giả của cô dọa bỏ chạy.

 

"Vậy thì làm lại lần nữa." Phó Hoè chậm rãi nói.

 

Dung Hoàng gật đầu, sau đó xoay người hạ cửa sổ xuống, hắng giọng, cao giọng quát: “Tránh đường!”

 

Giọng nói của cô gái không hề đáng sợ chút nào, nghe giống như đang làm nũng hơn.

 

Khóe miệng Phó Hoè giật giật.

 

Sau đó, đám zombie ở gần xe nhất như bị doạ sợ, lập tức ngã xuống đất, hồi lâu vẫn không đứng dậy được.

 

Dung Hoàng phấn chấn dựa người vào cửa kính xe nhìn zombie, lẩm bẩm nói: "Đuổi đi rồi, đuổi đi rồi."

 

Phó Hoè: "."

 



Những người khác trong xe: "."

 

Dư An Thanh, người phụ trách lái xe, không khỏi lắc đầu, cô ngốc này chắc chắn chỉ là mèo mù gặp chuột chết, đúng là may mắn.

 

Cô còn tưởng mình lợi hại cơ đấy.

 

Phó Hoè nhìn vẻ mặt muốn được khen ngợi của cô gái nhỏ, ánh mắt đầy sự yêu chiều, không chút do dự khen ngợi: "Cục cưng thật lợi hại."

 

Dung Hoàng hài lòng dựng đuôi lên trời, hãnh diện kêu lên một tiếng.

 

Dư An Thanh nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy hơi ngán.

 

Dư An Thanh không dám trì hoãn, đạp ga, lái xe vào sâu bên trong khu nhà giàu.

 



 

"Các người vào trước đi, chúng tôi ở lại đây hỗ trợ." Thận Hổ thò đầu ra, hướng về phía Phó Hoè hét lớn.

 

Phó Hoè cau mày, nhìn căn biệt thự hai tầng bị hàng chục con zombie vây quanh, ánh mắt trở nên nặng nề.

 

Lúc đầu vẫn là suy đoán, nhưng bây giờ đã gần như chắc chắn.

 

Thận Hổ không thể ngồi yên được nữa.

 

Trong lần hành động này, Thận Hổ muốn tận dụng cơ hội này để khiến người của căn cứ Tân Sơn đều bỏ mạng ở đây.



 

Phó Hoè nghiêng đầu nhìn Dung Hoàng bên cạnh đang háo hức muốn xuống xe, gật đầu với mấy người: "Khi xuống xe nhớ chú ý an toàn, an toàn của bản thân là trên hết."

 

"Chúng em hiểu rồi, anh Phó!"

 

Thấy Phó Hoè mãi chưa xuống xe, Thận Hổ cho rằng anh đang sợ hãi, sự khinh thường trong mắt càng rõ ràng hơn, "Cậu Phó, bên cậu có nhiều người, lên trước đi, chúng tôi sẽ ở phía sau."

 

Phó Hoè mỉa mai, nhưng vẫn không xuống xe.

 

Dung Hoàng không nhịn được, lên tiếng phản bác Thận Hổ: "Tại sao chúng tôi đông hơn thì phải lên trước? Tôi bảo, người của các người xấu như vậy, các người lên trước đi, có khi lại dọa lũ zombie chạy mất đấy."

 

Mấy người bên cạnh Dung Hoàng không khỏi bật cười.

 

Chị Dung thật oai phong.

 

Sắc mặt Thận Hổ lúc xanh lúc trắng, người phụ nữ này đúng là độc miệng, đợi đến khi xong việc, hắn ta nhất định sẽ bắt cô, tra tấn cô một trận.

 

Lúc này, từ tầng hai của biệt thự nhỏ truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết: "Cứu! Cứu với!"

 

Phó Hoè ngước mắt lên, người đàn ông kia mặc áo sơ mi, quần dài và đeo kính, đúng là nhà nghiên cứu trong tài liệu.

 

Thấy người của căn cứ Trấn Dương nhát gan không dám xuống xe, trong lòng Dung Hoàng khinh bỉ một trận, sau đó bàn với Phó Hoè: "Chúng ta xuống trước, sau đó đưa người về căn cứ của chúng ta."

 

Ban đầu, hai căn cứ hợp tác, kết quả nghiên cứu của nhà nghiên cứu cũng được chia cho hai căn cứ.

 

Nhưng bây giờ Dung Hoàng không thích Thận Hổ, đương nhiên cô không muốn chia sẻ với người ở căn cứ Trấn Dương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương