[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
-
Chương 8: Lớp trưởng đại nhân cao lãnh (6)
Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
Kiểm tra thi, dường như từ những điểm sai mà khắc phục để vượt qua khó khăn.
Cuối cùng Lục Nhất Lan vẫn lựa chọn từ chối không đổi, thân là một tác giả tiểu thuyết từng là học bá danh giáo, nên cũng hiểu rõ về ký ức học tập của Tô Tiểu Tiểu, chỉ là một hồi thi nho nhỏ, quả thực đơn giản như đang giỡn... Cái rắm ý.
Từ hôm nay, 11 tháng 3, cho đến ngày 16 tháng 3, Lục Nhất Lan rất bận.
Vội vàng lên trời xuống đất, dời núi đổi biển, đi theo hướng không gì làm không được.
Mấy ngày nay, mỗi lần Tần Thanh ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy Lục Nhất Lan vùi đầu khô máu chiến đấu với đề thi, hoặc thấy cô vò đầu bứt tai suy nghĩ trăm lần cũng không ra.
Rất —— thú vị.
Nên tới luôn là phải tới, cuộc thi toàn khối lớp 12 được xem là cuộc thi lớn, sau khi các thầy cô đã được phân lớp để coi thi, cuộc thi nước sôi lửa bỏng này, chính thức bắt đầu rồi.
Có lẽ là ôn tập khá có tác dụng, Lục Nhất Lan cảm giác đề thi này không xem là quá khó, nhìn qua nhìn lại vẫn okie.
Không nhanh không chậm làm xong đề thi xong, Lục Nhất Lan ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bốn phía.
Vừa vặn lúc đầu của cô nhìn sang phía bên trái, cô ngây ngẩn cả người. Tần Thanh cao lãnh kia đang đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt đờ đẫn nhìn bài thi của cô.
Chỉ là nhẹ bay bay nhìn lướt qua bài thi, rồi cũng nhìn lướt qua cô.
Rồi cứ như vậy vẫy vẫy ống tay áo —— rời đi.
Cuộc thi tổng cộng thi ba ngày, thi xong lập tức đi học, cũng không có cái gọi là kỳ nghỉ sau khi kiểm tra tồn tại.
Lúc về nhà, Lục Nhất Lan đứng lên cân xem cân nặng của mình, thì ra, động não nhiều cũng chẳng gầy, mà còn thêm béo!
Trong sự chờ đợi của bé béo Lục Nhất Lan, thành tích cuối cùng cũng có.
Hạng nhất là ông Vua không sợ học hành, học bá Tần Thanh, hạng hai là nữ chính Tô Vãn Vãn, nhìn xuống xem thêm mấy cái, trước top 10 còn có tên nam chính Đông Thần.
À, đúng rồi. Lúc này nữ chính đã bắt đầu phụ đạo cho nam chính.
Lục Nhất Lan nước mắt như sợi mì đầy mặt, vì cái gì tất cả mọi người đều có thầy cô nhỏ phụ đạo, chỉ có cô là người cô đơn.
Không biết làm chỉ có thể bỏ qua, bằng không thì là hỏi Baidu.
Bảng vàng là đặc sắc của khối 12, đầu tiên là top 100, nhìn phía trước một chữ tên mình cũng không có, Lục Nhất Lan quyết định phải xác thực rõ thêm một chút, từ phía dưới xem lên.
Mới vừa nhìn đến cuối cùng, cô liền ngây ngẩn cả người.
Hạng 101.
Nàng cùng hạng 100 có số phận giống nhau, nhưng bạn học kia lần trước làm bài thi thành tích cao hơn cô, cho nên, Lục Nhất Lan đã bị tuyệt tình mà đuổi ra bảng xếp hạng top 100.
Trăm lời nói hùng hồn trước kia, giờ phút này tất cả đều đã tan biến.
Trong đám người, Tần Thanh nhìn Lục Nhất Lan tâm tình tuột dốc không phanh ở bên cạnh, trong lòng có chút cảm giác kì lạ, anh vừa định gửi tin nhắn, bên kia đã nhanh tay hơn anh rồi.
"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua # hình ảnh #hạng 101. by- Tô Tiểu Tiểu."
Xem ra năng lực kháng đả kích cô không tồi, Tần Thanh tuy rằng xoay người đi, nhưng khóe miệng kia vẫn nhếch cười.
Khi Tần Thanh tiến vào phòng học, thấy Tô Vãn Vãn đang nói chuyện với Đông Thần.
Vẻ dịu dàng giữa môi mắt kia của Tô Vãn Vãn, anh chưa bao giờ gặp qua, rất ấm, như ánh mặt trời, nhưng cái ấm áp này lại thuộc về Đông Thần.
"Lớp trưởng." Tô Vãn Vãn tựa hồ đã chú ý tới anh, "Cậu đi xem thành tích sao? Có phải lại là hạng nhất hay không!"
Đông Thần ở một bên khẽ hừ một tiếng.
Tần Thanh ừ một tiếng, có chút lạnh nhạt ngồi xuống.
Anh phát hiện một việc, anh bắt đầu thích ăn một quả, nhưng không phải... Loại quả mận kia.
Dựa theo góc độ tâm lý học, anh chính là muốn bá đạo độc chiếm, mà không phải đáng thương chia sẻ với người khác.
Ví như tình cảnh trước mặt.
Tô Vãn Vãn nhẹ nhàng chạm vào mặt Đông Thần một chút.
Ưm, mận dường như không chỉ có có chút chua, lại còn rất chát, một chút cũng không bằng... Cơm nắm mộc mạc. (Tịnh: Mòe, lúc yêu thì bảo ngọt, hết yêu lại bảo chát:v)
Beta: Ngạn Tịnh
Kiểm tra thi, dường như từ những điểm sai mà khắc phục để vượt qua khó khăn.
Cuối cùng Lục Nhất Lan vẫn lựa chọn từ chối không đổi, thân là một tác giả tiểu thuyết từng là học bá danh giáo, nên cũng hiểu rõ về ký ức học tập của Tô Tiểu Tiểu, chỉ là một hồi thi nho nhỏ, quả thực đơn giản như đang giỡn... Cái rắm ý.
Từ hôm nay, 11 tháng 3, cho đến ngày 16 tháng 3, Lục Nhất Lan rất bận.
Vội vàng lên trời xuống đất, dời núi đổi biển, đi theo hướng không gì làm không được.
Mấy ngày nay, mỗi lần Tần Thanh ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn một cái, liền thấy Lục Nhất Lan vùi đầu khô máu chiến đấu với đề thi, hoặc thấy cô vò đầu bứt tai suy nghĩ trăm lần cũng không ra.
Rất —— thú vị.
Nên tới luôn là phải tới, cuộc thi toàn khối lớp 12 được xem là cuộc thi lớn, sau khi các thầy cô đã được phân lớp để coi thi, cuộc thi nước sôi lửa bỏng này, chính thức bắt đầu rồi.
Có lẽ là ôn tập khá có tác dụng, Lục Nhất Lan cảm giác đề thi này không xem là quá khó, nhìn qua nhìn lại vẫn okie.
Không nhanh không chậm làm xong đề thi xong, Lục Nhất Lan ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bốn phía.
Vừa vặn lúc đầu của cô nhìn sang phía bên trái, cô ngây ngẩn cả người. Tần Thanh cao lãnh kia đang đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt đờ đẫn nhìn bài thi của cô.
Chỉ là nhẹ bay bay nhìn lướt qua bài thi, rồi cũng nhìn lướt qua cô.
Rồi cứ như vậy vẫy vẫy ống tay áo —— rời đi.
Cuộc thi tổng cộng thi ba ngày, thi xong lập tức đi học, cũng không có cái gọi là kỳ nghỉ sau khi kiểm tra tồn tại.
Lúc về nhà, Lục Nhất Lan đứng lên cân xem cân nặng của mình, thì ra, động não nhiều cũng chẳng gầy, mà còn thêm béo!
Trong sự chờ đợi của bé béo Lục Nhất Lan, thành tích cuối cùng cũng có.
Hạng nhất là ông Vua không sợ học hành, học bá Tần Thanh, hạng hai là nữ chính Tô Vãn Vãn, nhìn xuống xem thêm mấy cái, trước top 10 còn có tên nam chính Đông Thần.
À, đúng rồi. Lúc này nữ chính đã bắt đầu phụ đạo cho nam chính.
Lục Nhất Lan nước mắt như sợi mì đầy mặt, vì cái gì tất cả mọi người đều có thầy cô nhỏ phụ đạo, chỉ có cô là người cô đơn.
Không biết làm chỉ có thể bỏ qua, bằng không thì là hỏi Baidu.
Bảng vàng là đặc sắc của khối 12, đầu tiên là top 100, nhìn phía trước một chữ tên mình cũng không có, Lục Nhất Lan quyết định phải xác thực rõ thêm một chút, từ phía dưới xem lên.
Mới vừa nhìn đến cuối cùng, cô liền ngây ngẩn cả người.
Hạng 101.
Nàng cùng hạng 100 có số phận giống nhau, nhưng bạn học kia lần trước làm bài thi thành tích cao hơn cô, cho nên, Lục Nhất Lan đã bị tuyệt tình mà đuổi ra bảng xếp hạng top 100.
Trăm lời nói hùng hồn trước kia, giờ phút này tất cả đều đã tan biến.
Trong đám người, Tần Thanh nhìn Lục Nhất Lan tâm tình tuột dốc không phanh ở bên cạnh, trong lòng có chút cảm giác kì lạ, anh vừa định gửi tin nhắn, bên kia đã nhanh tay hơn anh rồi.
"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua # hình ảnh #hạng 101. by- Tô Tiểu Tiểu."
Xem ra năng lực kháng đả kích cô không tồi, Tần Thanh tuy rằng xoay người đi, nhưng khóe miệng kia vẫn nhếch cười.
Khi Tần Thanh tiến vào phòng học, thấy Tô Vãn Vãn đang nói chuyện với Đông Thần.
Vẻ dịu dàng giữa môi mắt kia của Tô Vãn Vãn, anh chưa bao giờ gặp qua, rất ấm, như ánh mặt trời, nhưng cái ấm áp này lại thuộc về Đông Thần.
"Lớp trưởng." Tô Vãn Vãn tựa hồ đã chú ý tới anh, "Cậu đi xem thành tích sao? Có phải lại là hạng nhất hay không!"
Đông Thần ở một bên khẽ hừ một tiếng.
Tần Thanh ừ một tiếng, có chút lạnh nhạt ngồi xuống.
Anh phát hiện một việc, anh bắt đầu thích ăn một quả, nhưng không phải... Loại quả mận kia.
Dựa theo góc độ tâm lý học, anh chính là muốn bá đạo độc chiếm, mà không phải đáng thương chia sẻ với người khác.
Ví như tình cảnh trước mặt.
Tô Vãn Vãn nhẹ nhàng chạm vào mặt Đông Thần một chút.
Ưm, mận dường như không chỉ có có chút chua, lại còn rất chát, một chút cũng không bằng... Cơm nắm mộc mạc. (Tịnh: Mòe, lúc yêu thì bảo ngọt, hết yêu lại bảo chát:v)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook