[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
-
Chương 210
Editor: Ngạn Tịnh.
Lục Nhất Lan vừa lên xe, Hoắc Nịnh liền lập tức mở điều hòa.
Hơi ấm lan tỏa trong xe, nhưng thật ra làm xấu hổ tan đi không ít.
6 năm này, Hoắc Nịnh chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện là một chuyện khó khăn, nhưng hôm nay, anh... Cái miệng ngày thường luôn nhanh nhẹn, hôm nay lại có chút thành thật.
Dưới ánh sáng đèn nê ông, đêm ở Kinh Đô, chưa bao giờ tối.
"Em ở nơi nào? Anh đưa em về." Hoắc Nịnh nhìn Lục Nhất Lan.
"Nịnh... Ca ca."
"!!"
Xe bỗng nhiên ngừng ở ven đường, Hoắc Nịnh sửng sốt, cảm giác trước mặt giống như có pháo hoa đang nở rộ, trong nháy mắt đó, bừng sáng trong đầu anh.
Nịnh, ca ca.
Cái xưng hô đã lâu không được nghe, người đã lâu không được gặp.
"Bé Mông."
Sau khi nhìn nhận nhau, một chút cảm giác khoảng cách không quan trọng giữa hai người, gần như biến mất hầu như không còn.
"Bé Mông, sao hôm nay em lại ở chỗ đó?"
"À, em làm việc ở nhà ăn âm nhạc mà." Lục Nhất Lan cười cười, "Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần em nhìn thấy anh..."
"Nhưng lại cảm giác thời cơ đều rất kỳ quái, sau đó cũng không dám tiến lên bắt chuyện, cho đến buổi sáng hôm nay thấy anh dừng xe ở chỗ đó, buổi tối em tan việc, thấy xe vẫn còn, cho nên---"
Hoắc Nịnh có lẽ cũng hiểu được rồi.
Lục Nhất Lan đã sớm gặp được anh, sau đó trong lòng anh lại có chút hốt hoảng.
Trong khoảng thời gian gần đây?
Trong khoảng thời gian gần đây anh thường xuyên ra vào nhà ăn âm nhạc, vấn đều là anh đến đâu phải ăn cơm đâu! Anh là đi xem mắt đó!
"..."
Muốn giải thích chuyện này, lại có một loại cảm giác không biết phải nói thế nào.
Hoắc Nịnh lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Nhất Lan một cái, lại khiến cô bị dọa sợ nắm chặt túi sách, "Nịnh ca ca, anh nhìn em làm gì?"
"!"
"Không có gì." Cho dù trong lòng đã tự phỉ nhổ bản thân n+1 lần, bên ngoài, Hoắc Nịnh vẫn rất bình tĩnh, "Em ở nơi nào, bây giờ đã khuya, anh đưa em về trước."
Lục Nhất Lan đọc địa chỉ của mình ra, Hoắc Nịnh ừ một tiếng, dẫm chân ga.
Ánh đèn chậm rãi lướt qua.
Lục Nhất Lan nhìn từ gương hậu, thấy gương mặt của Hoắc Nịnh, thật đẹp trai.
6 năm sau, Hoắc Nịnh trưởng thành, đôi mắt hẹp dài, mang theo vài phần khiêu khích, nhưng tròng mắt màu xanh biếc, lại vẫn cứ lộ ra vài phần thâm thúy và đoan trang. Bây giờ anh đang mím môi, nhìn tổng thể, vẫn là đứng đắn chiếm thượng phong.
Giống Lục Nhất Lan, Hoắc Nịnh cũng đang nhìn cô.
Công chúa nhỏ...
Vẫn giống như trước kia.
Chẳng qua tóc dài hơn một chút, mắt vẫn to tròn như vậy, cũng trắng hơn một chút, cảm giác tiếp xúc rất tốt, còn có, tay có chút lạnh.
Nhìn tổng thể, rất hoàn mỹ.
Cùng, cùng bộ dáng trong mơ của anh, giống như đúc.
Nhịn không được mặt mày cong cong, hôm nay, cảm giác như bản thân đang nằm mơ vậy!
Nếu đây là mơ, vậy xin vĩnh viễn cũng đừng để anh thức dậy.
Con đường dù lớn đến đâu, cũng sẽ có lúc đi đến cuối, học viện âm nhạc Kinh Đô, rất nhanh liền đến.
Lục Nhất Lan nhìn tấm bảng tên trường học, vỗ vai Hoắc Nịnh một cái.
Người quay đầu chớp mắt một cái, Lục Nhất Lan cảm thấy bản thân giống như thiếu chút nữa đã bị câu mất hồn, quơ quơ đầu, cô nói, "Nịnh ca ca, em tới rồi."
"Anh biết."
"Vậy----"
"Hôm nay quá muộn, để lại cho anh một cách liên lạc, ừm, lần sau chúng ta lại hẹn."
Lục Nhất Lan đọc ra số điện thoại của mình, Hoắc Nịnh cho Lục Nhất Lan một tấm danh thiếp, "Có chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh."
"A, được."
Nhìn Lục Nhất Lan vẫy vẫy tay, Hoắc Nịnh ừ một tiếng, tốc độ rất chậm, rời đi.
Đêm đó, Hoắc Nịnh mất ngủ.
Lại mất ngủ.
Anh nghĩ, hôm nay thật là một lần gặp mặt không tốt đẹp.
Anh không thể nói ra những lời đã nói vô số lần trong mơ, không thể có một cái ôm, cũng không thể hôn cô.
Chỉ là, tổng thể, vẫn là vui vẻ.
Rốt cuộc cũng gặp được cô.
Lục Nhất Lan vừa lên xe, Hoắc Nịnh liền lập tức mở điều hòa.
Hơi ấm lan tỏa trong xe, nhưng thật ra làm xấu hổ tan đi không ít.
6 năm này, Hoắc Nịnh chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện là một chuyện khó khăn, nhưng hôm nay, anh... Cái miệng ngày thường luôn nhanh nhẹn, hôm nay lại có chút thành thật.
Dưới ánh sáng đèn nê ông, đêm ở Kinh Đô, chưa bao giờ tối.
"Em ở nơi nào? Anh đưa em về." Hoắc Nịnh nhìn Lục Nhất Lan.
"Nịnh... Ca ca."
"!!"
Xe bỗng nhiên ngừng ở ven đường, Hoắc Nịnh sửng sốt, cảm giác trước mặt giống như có pháo hoa đang nở rộ, trong nháy mắt đó, bừng sáng trong đầu anh.
Nịnh, ca ca.
Cái xưng hô đã lâu không được nghe, người đã lâu không được gặp.
"Bé Mông."
Sau khi nhìn nhận nhau, một chút cảm giác khoảng cách không quan trọng giữa hai người, gần như biến mất hầu như không còn.
"Bé Mông, sao hôm nay em lại ở chỗ đó?"
"À, em làm việc ở nhà ăn âm nhạc mà." Lục Nhất Lan cười cười, "Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần em nhìn thấy anh..."
"Nhưng lại cảm giác thời cơ đều rất kỳ quái, sau đó cũng không dám tiến lên bắt chuyện, cho đến buổi sáng hôm nay thấy anh dừng xe ở chỗ đó, buổi tối em tan việc, thấy xe vẫn còn, cho nên---"
Hoắc Nịnh có lẽ cũng hiểu được rồi.
Lục Nhất Lan đã sớm gặp được anh, sau đó trong lòng anh lại có chút hốt hoảng.
Trong khoảng thời gian gần đây?
Trong khoảng thời gian gần đây anh thường xuyên ra vào nhà ăn âm nhạc, vấn đều là anh đến đâu phải ăn cơm đâu! Anh là đi xem mắt đó!
"..."
Muốn giải thích chuyện này, lại có một loại cảm giác không biết phải nói thế nào.
Hoắc Nịnh lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Nhất Lan một cái, lại khiến cô bị dọa sợ nắm chặt túi sách, "Nịnh ca ca, anh nhìn em làm gì?"
"!"
"Không có gì." Cho dù trong lòng đã tự phỉ nhổ bản thân n+1 lần, bên ngoài, Hoắc Nịnh vẫn rất bình tĩnh, "Em ở nơi nào, bây giờ đã khuya, anh đưa em về trước."
Lục Nhất Lan đọc địa chỉ của mình ra, Hoắc Nịnh ừ một tiếng, dẫm chân ga.
Ánh đèn chậm rãi lướt qua.
Lục Nhất Lan nhìn từ gương hậu, thấy gương mặt của Hoắc Nịnh, thật đẹp trai.
6 năm sau, Hoắc Nịnh trưởng thành, đôi mắt hẹp dài, mang theo vài phần khiêu khích, nhưng tròng mắt màu xanh biếc, lại vẫn cứ lộ ra vài phần thâm thúy và đoan trang. Bây giờ anh đang mím môi, nhìn tổng thể, vẫn là đứng đắn chiếm thượng phong.
Giống Lục Nhất Lan, Hoắc Nịnh cũng đang nhìn cô.
Công chúa nhỏ...
Vẫn giống như trước kia.
Chẳng qua tóc dài hơn một chút, mắt vẫn to tròn như vậy, cũng trắng hơn một chút, cảm giác tiếp xúc rất tốt, còn có, tay có chút lạnh.
Nhìn tổng thể, rất hoàn mỹ.
Cùng, cùng bộ dáng trong mơ của anh, giống như đúc.
Nhịn không được mặt mày cong cong, hôm nay, cảm giác như bản thân đang nằm mơ vậy!
Nếu đây là mơ, vậy xin vĩnh viễn cũng đừng để anh thức dậy.
Con đường dù lớn đến đâu, cũng sẽ có lúc đi đến cuối, học viện âm nhạc Kinh Đô, rất nhanh liền đến.
Lục Nhất Lan nhìn tấm bảng tên trường học, vỗ vai Hoắc Nịnh một cái.
Người quay đầu chớp mắt một cái, Lục Nhất Lan cảm thấy bản thân giống như thiếu chút nữa đã bị câu mất hồn, quơ quơ đầu, cô nói, "Nịnh ca ca, em tới rồi."
"Anh biết."
"Vậy----"
"Hôm nay quá muộn, để lại cho anh một cách liên lạc, ừm, lần sau chúng ta lại hẹn."
Lục Nhất Lan đọc ra số điện thoại của mình, Hoắc Nịnh cho Lục Nhất Lan một tấm danh thiếp, "Có chuyện, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm anh."
"A, được."
Nhìn Lục Nhất Lan vẫy vẫy tay, Hoắc Nịnh ừ một tiếng, tốc độ rất chậm, rời đi.
Đêm đó, Hoắc Nịnh mất ngủ.
Lại mất ngủ.
Anh nghĩ, hôm nay thật là một lần gặp mặt không tốt đẹp.
Anh không thể nói ra những lời đã nói vô số lần trong mơ, không thể có một cái ôm, cũng không thể hôn cô.
Chỉ là, tổng thể, vẫn là vui vẻ.
Rốt cuộc cũng gặp được cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook