[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
-
Chương 207
Editor: Ngạn Tịnh.
"Thiếu gia, xin cậu hãy yên tâm, đó là người mà cậu tâm tâm niệm niệm..." Ngô quản gia nở nụ cười, "Sao chúng tôi có thể ra tay với người trong lòng cậu chứ."
"Chẳng qua là, để cho cô ta đến nơi tốt hơn mà thôi."
Ngô quản gia vừa dứt lời, Hoắc Nịnh liền chạy ra khỏi tòa nhà này.
Biểu tình trên mặt Ngô quản gia lập tức biến mất, ông ta nhẹ nhàng nâng tay, "Theo sau, còn dám phản kháng, trực tiếp trói người đi."
Lãng phí thời gian ở một nơi như thế này thật đúng là---
Thời gian quý giá của ông.
Cũng không phải dùng để lãng phí cho loại rác rưởi này.
Gió gào thét bên tai, Hoắc Nịnh cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào lên, anh chưa từng trải qua thời điểm nguy cấp như vậy.
Loại người như Ngô quản gia cái gì cũng làm được.
Trong tay nắm chặt một chiếc móc khóa hình quả táo, sắc mặt Hoắc Nịnh, có chút trầm trọng.
Bên trường cấp hai vừa mới tan học, Hoắc Nịnh đứng ở cửa, ngăn cản một người anh nhìn quen mắt.
Người trước đó lúc theo dõi cô gặp được.
"Bạn học."
Người nọ dừng lại, dùng một loại ánh mắt kinh dị nhìn Hoắc Nịnh.
Thế nhưng lại có người có đôi mắt màu xanh lục, hơn nữa còn là loại lục xinh đẹp này.
"Bạn học, bạn có biết Lục Mông, bây giờ ở nơi nào không?"
"Lục Mông?" Nghe thấy cái tên này, học sinh A thở dài một hơi, "Anh nói hoa hậu giảng đường à, hình như cô ấy chuyển trường rồi!"
"Chuyển trường?"
"..."
Trong nháy mắt Hoắc Nịnh liền hiểu rõ, đổi một chỗ trong miệng Ngô quản gia là có ý gì.
Ông ta, đưa cô đi rồi.
Trái tim, bỗng nhiêm trầm xuống.
Có chút mất mát bước đi, lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, Hoắc Nịnh bị đánh hôn mê,
Lại tỉnh lại, đã là ở trên máy bay.
Anh không bị trói, Ngô quản gia nhìn anh, nói: "Thiếu gia, cậu có biết vì sao tôi có thể làm cho vị Lục tiểu thư kia chuyển đi nơi khác không?"
Hoắc Nịnh không đáp lời.
"Chúng tôi không dùng thủ đoạn bạo lực, chúng tôi dùng, là quyền lợi."
"Khiến một người sống, khiến một người chết, khiến một người rời đi, khiến một người... Trở về."
Ánh mắt Hoắc Nịnh dao động.
"Cậu có biết, anh phải đi đâu không?" Ngô quản gia dừng một chút, "Cậu phải đi Hoắc gia, hưởng vinh hoa phú quý, cậu một chút cũng không muốn sao?"
"Không muốn khiến cho người cậu thích trở thành người đứng trên cao sao? Không muốn tìm cô ấy trở về sao? Không muốn khống chế cuộc đời mình sao?"
"Thiếu gia, nếu muốn, cậu nên đưa ra quyết đinh."
Quyền lợi.
Tự do.
Vận mệnh!
Hoắc Nịnh nhắm mắt lại.
Anh biết, là bản thân quá nhỏ bé, bởi vì quá nhỏ bé, cho nên---
Cho nên bé Mông, mới có thể dưới ngay dưới mí mắt của anh, bị người mang đi.
"Tôi hiểu."
"Thiếu gia, cậu là một người thông minh."
Máy bay, ở trên bầu trời vẽ ra một đường dài.
Hoắc Nịnh nghĩ, anh cùng Lục Mông, có lẽ phải tạm thời tách ra.
Hoắc phu nhân cần một con rối, mà anh, Hoắc Nịnh, một thiếu niên tai điếc nhưng không ngu, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
Đã có thể chiến đấu, có uy hiếp hay không.
Ha.
Muốn sử dụng Hoắc Nịnh anh như súng, vậy cũng phải chuẩn bị nếm thử, tư vị bị cướp cò.
Mắt hơi hơi híp, đảo qua Ngô quản gia ngồi bên cạnh, Hoắc Nịnh lạnh lùng cười.
Sớm muộn gì cũng có một ngày.
Người này, sẽ bị anh chỉnh chết.
Dám động vào cô, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng nghĩ nghĩ lại, anh lại có chút hoảng.
Công chúa nhỏ... Của anh.
Em nhất định phải đứng tại chỗ, chờ anh.
Bên kia.
Thành phố F, sau khi cha Lục nhập chức, xử lý thủ tục chuyển trường cho Lục Mông.
Nhìn trường học mới, Lục Mông thở dài.
Vẫn là bị cốt truyện, tách ra.
Cha Lục nhìn bộ dáng thở dài của cô, trong lòng có chút khó chịu, "Mông Mông, có phải không quá thích ứng hay không, nếu không... Tạm thời ngừng khóa dương cầm đi đã, để con chậm rãi thích ứng trươc?"
"Không có ạ, không cần ngừng, con thích dương cầm.":
"Mông Mông, ngày tháng rồi sẽ tốt hơn."
Đúng.
"Thiếu gia, xin cậu hãy yên tâm, đó là người mà cậu tâm tâm niệm niệm..." Ngô quản gia nở nụ cười, "Sao chúng tôi có thể ra tay với người trong lòng cậu chứ."
"Chẳng qua là, để cho cô ta đến nơi tốt hơn mà thôi."
Ngô quản gia vừa dứt lời, Hoắc Nịnh liền chạy ra khỏi tòa nhà này.
Biểu tình trên mặt Ngô quản gia lập tức biến mất, ông ta nhẹ nhàng nâng tay, "Theo sau, còn dám phản kháng, trực tiếp trói người đi."
Lãng phí thời gian ở một nơi như thế này thật đúng là---
Thời gian quý giá của ông.
Cũng không phải dùng để lãng phí cho loại rác rưởi này.
Gió gào thét bên tai, Hoắc Nịnh cảm thấy máu toàn thân đều đang sôi trào lên, anh chưa từng trải qua thời điểm nguy cấp như vậy.
Loại người như Ngô quản gia cái gì cũng làm được.
Trong tay nắm chặt một chiếc móc khóa hình quả táo, sắc mặt Hoắc Nịnh, có chút trầm trọng.
Bên trường cấp hai vừa mới tan học, Hoắc Nịnh đứng ở cửa, ngăn cản một người anh nhìn quen mắt.
Người trước đó lúc theo dõi cô gặp được.
"Bạn học."
Người nọ dừng lại, dùng một loại ánh mắt kinh dị nhìn Hoắc Nịnh.
Thế nhưng lại có người có đôi mắt màu xanh lục, hơn nữa còn là loại lục xinh đẹp này.
"Bạn học, bạn có biết Lục Mông, bây giờ ở nơi nào không?"
"Lục Mông?" Nghe thấy cái tên này, học sinh A thở dài một hơi, "Anh nói hoa hậu giảng đường à, hình như cô ấy chuyển trường rồi!"
"Chuyển trường?"
"..."
Trong nháy mắt Hoắc Nịnh liền hiểu rõ, đổi một chỗ trong miệng Ngô quản gia là có ý gì.
Ông ta, đưa cô đi rồi.
Trái tim, bỗng nhiêm trầm xuống.
Có chút mất mát bước đi, lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, Hoắc Nịnh bị đánh hôn mê,
Lại tỉnh lại, đã là ở trên máy bay.
Anh không bị trói, Ngô quản gia nhìn anh, nói: "Thiếu gia, cậu có biết vì sao tôi có thể làm cho vị Lục tiểu thư kia chuyển đi nơi khác không?"
Hoắc Nịnh không đáp lời.
"Chúng tôi không dùng thủ đoạn bạo lực, chúng tôi dùng, là quyền lợi."
"Khiến một người sống, khiến một người chết, khiến một người rời đi, khiến một người... Trở về."
Ánh mắt Hoắc Nịnh dao động.
"Cậu có biết, anh phải đi đâu không?" Ngô quản gia dừng một chút, "Cậu phải đi Hoắc gia, hưởng vinh hoa phú quý, cậu một chút cũng không muốn sao?"
"Không muốn khiến cho người cậu thích trở thành người đứng trên cao sao? Không muốn tìm cô ấy trở về sao? Không muốn khống chế cuộc đời mình sao?"
"Thiếu gia, nếu muốn, cậu nên đưa ra quyết đinh."
Quyền lợi.
Tự do.
Vận mệnh!
Hoắc Nịnh nhắm mắt lại.
Anh biết, là bản thân quá nhỏ bé, bởi vì quá nhỏ bé, cho nên---
Cho nên bé Mông, mới có thể dưới ngay dưới mí mắt của anh, bị người mang đi.
"Tôi hiểu."
"Thiếu gia, cậu là một người thông minh."
Máy bay, ở trên bầu trời vẽ ra một đường dài.
Hoắc Nịnh nghĩ, anh cùng Lục Mông, có lẽ phải tạm thời tách ra.
Hoắc phu nhân cần một con rối, mà anh, Hoắc Nịnh, một thiếu niên tai điếc nhưng không ngu, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.
Đã có thể chiến đấu, có uy hiếp hay không.
Ha.
Muốn sử dụng Hoắc Nịnh anh như súng, vậy cũng phải chuẩn bị nếm thử, tư vị bị cướp cò.
Mắt hơi hơi híp, đảo qua Ngô quản gia ngồi bên cạnh, Hoắc Nịnh lạnh lùng cười.
Sớm muộn gì cũng có một ngày.
Người này, sẽ bị anh chỉnh chết.
Dám động vào cô, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng nghĩ nghĩ lại, anh lại có chút hoảng.
Công chúa nhỏ... Của anh.
Em nhất định phải đứng tại chỗ, chờ anh.
Bên kia.
Thành phố F, sau khi cha Lục nhập chức, xử lý thủ tục chuyển trường cho Lục Mông.
Nhìn trường học mới, Lục Mông thở dài.
Vẫn là bị cốt truyện, tách ra.
Cha Lục nhìn bộ dáng thở dài của cô, trong lòng có chút khó chịu, "Mông Mông, có phải không quá thích ứng hay không, nếu không... Tạm thời ngừng khóa dương cầm đi đã, để con chậm rãi thích ứng trươc?"
"Không có ạ, không cần ngừng, con thích dương cầm.":
"Mông Mông, ngày tháng rồi sẽ tốt hơn."
Đúng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook