Xuyên Nhanh: Nam Chủ Khai Quải Sao?
Chương 24: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh 24



Edit by Vân Hi
Tiên sinh? Thái thái?
Mẹ kế cùng cha của nam chủ?
A Chiêu đang ăn cơm, chiếc đũa trong tay dừng lại: "Ngày mai đến đây?"
Quản gia gật đầu: "Đúng vậy, vừa rồi là tin tức của thái thái."
A Chiêu theo bản năng nhìn Tiêu Nghiên.

Tiêu Nghiên thì lại như là cái gì cũng không nghe được, tiếp tục uống xong bát canh trong tay.


Chờ đến khi canh trong bát đã uống hết, bát canh đặt lên bàn, thanh âm không nhỏ cho thấy biểu hiện của hắn không có bình tĩnh như vậy.

"Nhiều năm trôi qua như vậy, một mình tôi cũng sống tốt, bọn họ muốn đến đây để làm gì?" Một dáng vẻ điển hình của thiếu niên đang oán giận.

Quản gia âm thầm đem phản ứng của cậu nhớ kỹ, trong lòng cũng thoáng yên tâm -- nhìn dáng vẻ, Tiêu Nghiên thiếu gia chung quy cũng chỉ là đang tức giận mà thôi.

Rốt cuộc, nhiều năm được nuôi ở cái biệt thự này, không có cơ hội cùng người khác ở chung, cũng không thể có tâm tư nào được.

A Chiêu trong lòng có tâm sự, cảm xúc Tiêu Nghiên nhìn cũng có chút không tốt, hai người an tĩnh ăn xong bữa cơm.

Buồi chiều, hai người đến thư phòng.

"Tiêu Nghiên, ngày mai gặp cha em, ngàn vạn lần đừng như vậy." A Chiêu nói.

Tiêu Nghiên trên mặt không có cảm xúc gì, nghe vậy giương mắt nhìn cô một cái: "Ồ! Ý của cô giáo là, em phải vui vui vẻ vẻ đi nghênh đón bọn họ?"
Ý tứ giận dỗi lẫn không vui trong giọng điệu của cậu rất rõ ràng.

A Chiêu lập tức phản bác: "Đương nhiên không phải."
Tiêu Nghiên sắc mặt tốt hơn một chút: "Vậy tại sao cô giáo lại nói như vậy?"

A Chiêu nhìn hắn, nói: "Em hiện tại ăn đồ ăn của ai, còn dùng tiền của ai?"
Tiêu Nghiên không chút do dự: "Là tài sản mẹ em để lại."
A Chiêu: "......"
Cô vốn dĩ là muốn nam chủ ý thức được mình đang phải nhờ ai mới cơm có ăn.

Cứ tưởng là cha Tiêu tốt xấu còn có một chút lương tâm, biết cho đứa con trai này cuộc sống tốt, hóa ra đó lại là mẹ ruột để lại cho hắn.

Cô đành phải thay đổi lại lời nói vừa nãy: "Em có biết người mẹ kế kia rất không thích em không?"
Tiêu Nghiên gật đầu, loại sự tình này, ai có đầu óc đều nhìn thấy rõ có được không?
"Vậy cha em, có biết hay không?"
Tiêu Nghiên trầm mặc một chút, nhẹ giọng đáp: "Ông ta đương nhiên là......!biết."
A Chiêu biết bức bách một thiếu niên thừa nhận điều này là cực kì tàn nhẫn, nhưng mà Tiêu Nghiên không thể trốn tránh vấn đề này.

"Em xem, cha em biết mẹ kế không thích em và cố tình chèn ép em.

Nhưng ông ta nhìn như cái gì cũng chưa làm, thuận theo ý của bà mẹ kế, bắt em đến nơi này."
"Điều này có nghĩa gì?"
Tiêu Nghiên lần này không có do dự: "Ông ta không thích em."
"Còn gì nữa?"

Tiêu Nghiên nhìn A Chiêu, không nói gì.

A Chiêu ôn hòa nhìn hắn, lời nói ra, nói thật, vô cùng tàn nhẫn: "Có nghĩa là, ở trong lòng ông ta, em so với bà mẹ kế cùng đứa em trai kia của em, cũng không đáng để nhắc tới."
Tiêu Nghiên có chút ngoài ý muốn, không ngờ A Chiêu có thể nói ra những lời như vậy.

Hắn đối với người giáo viên này mà nói, không sai biệt lắm chính là học bá có IQ cao, có thể nói là cái gì cũng biết.

Nhưng về phương diện tình cảm thì đơn thuần "đến đáng sợ", trừ bỏ cái đơn giản nhất là thiện với ác, những loại tình cảm khác đều trì độn đến không biết nói gì hơn.

Cô thế nhưng cũng có thể phân tích tâm lý của cha hắn một cách sâu sắc như vậy?
Hắn làm ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe, muốn nghe xem xem, cô còn có thể sẽ nói ra một ít điều gì đó.

A Chiêu tiếp tục nói: "Cho nên, em cảm thấy, nếu em là ông ấy.

Em sẽ nguyện ý gặp một người con trai ngưỡng mộ mình mặc dù có năng lực bình thường; hay là một người lòng luôn mang oán giận mình cho dù nó có là một đứa con trai thiên tài?".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương